Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 416: CANH MỘT

Dịch giả: Luna Wong

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương ở trong ngục của Đại Lý tự, Kim Vanh đầy mặt hồ tra tóc rối tung mặc áo tù nhân nhiều nếp nhăn, ngồi ở góc tường nhắm mắt dưỡng thần, nghe được thanh âm hắn tĩnh mắt thấy trước mặt hai người, nhất thời vẻ mặt đề phòng đứng lên, “Vương gia?”

Quế vương không có tiếp lời của hắn.

“Đỗ Cửu Ngôn!” Đỗ Cửu Ngôn giới thiệu bản thân, “Kim đại nhân, ta nhận tụng án của Biện Văn Thanh, nên, muốn tới nhờ người một chút.”

Kim Vanh ngạc nhiên, nhìn nàng hỏi: “Hắn mời ngươi làm tụng sư?”

“Đúng!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn không thừa nhận đã từng viết thư cho ngươi và Khâu đại nhân, càng không tồn tại chia đều ngân thuỷ lợi với hai người các ngươi.”

Kim Vanh cười lạnh một tiếng, “Ta cũng không thừa nhận, thì như thế nào?”

“Đúng vậy, ai cũng không muốn thừa nhận bản thân phạm tội. Nhưng là không thừa nhận và không thể thừa nhận là hai việc khác nhau, đúng không, Kim đại nhân.”

Kim Vanh nói: “Xem ra ngươi cũng bất quá là có tiếng không có miếng, tụng sư nhận tụng án chẳng lẽ không tinh tế kiểm chứng, cứ tùy tiện nhận tụng án như thế, ngươi không sợ mình là vẽ đường cho hươu chạy, trợ trụ vi nghiệt.”

“Không quan hệ a, Kim đại nhân. Nếu như hắn có tội ta liền làm biện tụng có tội, hắn không có ta liền làm biện tụng vô tội. Đây không phải đang điều tra sao, tất cả chờ định.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Vậy ngươi vẫn là an tâm nghĩ làm biện tụng có tội thế nào đi.” Kim Vanh lại lần nữa ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng không cần tới hỏi ta, nên nói ta đều nói rồi, ngươi muốn biết cái gì trực tiếp đi thăm dò lời khai trong hồ sơ thì tốt rồi.”

Hắn một lần nữa nhắm mắt lại, tư thế không dự định mở miệng nữa.

“Kim đại nhân, ” Đỗ Cửu Ngôn đi tới ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, ở trước mặt Kim Vanh thấp giọng nói: “Người là sợ người nhà chịu liên lụy sao?”

Kim Vanh không có mở mắt ra, nhưng đầu lông mày giật giật.

“Ngày hôm nay ta đi qua nhà ngươi, phu nhân của ngươi một mình du đãng trong phủ lớn như vậy, mất hồn mất vía, hai tròng mắt không ánh sáng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thấy nàng lòng ta rất chua xót, có loại trực giác, một khi tương lai người bị trảm thủ, nàng nhặt xác cho ngươi xong, tất nhiên sẽ theo đi.”

Kim Vanh bỗng nhiên mở mắt ra nhìn nàng, “Nàng là thê tử của ta, sinh tử tương tùy là bản phận của nàng.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Phải không? Vậy các hài tử của người thì sao? Ta nghe nói người có một đôi nhi nữ, nhi tử đọc sách đều rất tốt, nữ tế cũng là tuấn tú lịch sự, sắp tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm.”

“Hiện tại người xảy ra chuyện, ảnh hưởng với bọn họ rất lớn đi.”

Kim Vanh nói: “Người làm tử nữ của người khác, đã chịu bóng ân của trưởng bối, cũng nên có trách nhiệm gánh mệt mỏi của trưởng bối.”

“Có đạo lý.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Kim Vanh, nhướng mày nói: “Như vậy, cho là hết thảy đều xảy ra, ngươi lại chiếm được cái gì?”

Phu nhân chết, tiền đồ của nhi nữ hủy hết, như vậy ý nghĩa của việc hiện tại che chở và kiên trì của hắn ở nơi nào?

Chẳng lẽ là chết càng thống khoái hơn chút sao?

Kim Vanh ngẩn ra, tay bắt được rơm rạ trên đất, hơi run, mỗi chữ mỗi câu nói: “Đỗ tiên sinh hiểu lầm, ta không có che chở và kiên trì. Ta bây giờ là bị động đền tội, nếu để ta chọn, ta tự nhiên nguyện ý cao sàng chẩm nhuyễn, quyền cao chức trọng.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi, không phải không có cơ hội.”

“Đỗ tiên sinh bản lĩnh thông thiên.” Kim Vanh ngữ khí châm chọc, “Mười một vạn lượng tham ô nhận hối lộ, ngươi còn có thể để ta cao sàng chẩm nhuyễn, quyền cao chức trọng?”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Bản lãnh của ta tất nhiên không có thông thiên, nhưng ta sẽ đi làm, cũng vì nó mà nỗ lực. Như vậy, cơ hội có ít nhất. Nhưng Kim đại nhân kiên trì và che chở, những người đó chắc là sẽ không cho ngươi cơ hội.”

“Kim đại nhân mặc kệ làm cái gì, kết quả chính là, ngươi là một đao chém rơi đầu, hay là không hiểu chết ở trong lao tù.”

Lúc nói chuyện, nàng vỗ vỗ vai Kim Vanh, “Ngươi suy nghĩ một chút.” Lúc nói chuyện, lại xề gần Kim Vanh thấp giọng nói: “Ngày mai ta sẽ còn tới, hy vọng. . . Ngày mai khi ta tới, Kim đại nhân người khoẻ mạnh. Dù sao, vương gia gần như vậy đều không có nghe rõ ta ngươi đang nói cái gì.”

Bookwaves.com.vn

Lúc nói chuyện, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Kim Vanh, nàng hơi chắp tay, nói: “Đa tạ Kim đại nhân cho biết, Đỗ mỗ sẽ làm dốc hết toàn lực.”

Lúc nói chuyện, không nhanh không chậm ra lao phòng.

Quế vương theo nàng ra ngoài.

Kim Vanh ngồi ở tại chỗ cả người run. Thanh niên nhân này tâm cơ quá sâu, hắn cho là nàng tới khuyên, thật không ngờ nàng là đến buộc hắn.

Một phen nói chuyện “Tối vô cùng thân thiết” với nhau, chỉ có hai người bọn họ nghe được. Hắn cũng biết, sau đó sẽ có người tới hỏi hắn nội dung cuộc nói chuyện. . . Hắn sẽ nguyên thuật lại, nhưng là người hỏi tin sao?

Ngày mai? Ngày mai còn thật không biết có thể nhìn thấy hắn hay không.

Kim Vanh nghĩ tới Khâu Văn Lực.

Bọn họ cách hàng rào, hắn nhìn tận mắt Khâu Văn Lực buộc đai lưng trên hàng rào, khí tức từng chút từng chút tiêu thất.

Kế tiếp, chính là hắn.

Kim Vanh như trước ngồi xếp bằng, bồn cầu trong góc phòng truyền đến hàng loạt tanh tưởi, không biết qua bao lâu, lần thứ hai truyện đến tiếng bước chân, có người người ở trước mặt hắn, thấp giọng nói: “Đại nhân để ta hỏi ngươi, buổi chiều Đỗ Cửu Ngôn nói gì với ngươi, ngươi lại nói cái gì?”

Kim Vanh y nguyên không thay đổi trả lời, “Hắn nói ngày mai hắn còn đến, hy vọng ta còn khoẻ mạnh.”

Lúc nói chuyện, hắn mắt lạnh nhìn người hỏi cười cười.

“Bồ Tát phù hộ đi.” Người hỏi đáp hắn, phất tay áo đi.

Trời đã sáng, Kim Vanh như trước ngồi ở tại chỗ, hai chân tê dại, quanh thân đau phảng phất như là một hòn đá, hắn khó khăn giật giật, ánh dương quang từ đỉnh đầu phóng xuống.

“Kim đại nhân, ” cai tù từ hàng rào ném một bộ áo bông khố tiến đến, “Kim phu nhân đưa cho ngươi, khí trời lạnh mặc đi.”

Áo bông nhét vào bên chân, còn có một chén nước trong.

Kim Vanh nở nụ cười, đứng lên uống nước trong, mặc áo bông vào. Nhất thời quanh thân bao vây một thân ấm, tâm tình của hắn không tệ, thậm chí ở trong phòng giam đi hai vòng, đánh một bộ cường thân quyền lúc đó theo sư phụ học.

“Kim đại nhân, ” Đỗ Cửu Ngôn từ bên ngoài tiến đến, trong tay dẫn theo bốn cái bánh bao thịt nóng hôi hổi, cai tù mở cửa ra, Đỗ Cửu Ngôn nhiệt tình đưa bánh bao cho hắn, “Nhân nóng ăn đi, không cần khách khí.”

Kim Vanh không có khách khí, ngay trước mặt Đỗ Cửu Ngôn ăn hai cái bánh bao, còn dư lại nhét vào trong túi.

“Xem, ta nói ta có thể giúp ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Ngày hôm qua nói chuyện với nhau xong, ngày hôm nay người liền uống nước sạch, mặc áo bông phu nhân tự mình làm.”

“Đây mới là đãi ngộ khi cán bộ kỳ cựu gặp rủi ro a.”

Kim Vanh cười nhạt, “Nhận được ngươi chiếu cố.”

“Không cần không cần.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Ta có tố cầu, đương nhiên sẽ có kính dâng tinh thần mới được a.”

Kim Vanh thay đổi một địa phương thoáng sạch sẽ ngồi xuống.

Đỗ Cửu Ngôn cũng ngồi đối diện hắn, “Suy nghĩ một đêm, người nghĩ thế nào?”

Kim Vanh nói: “Ngươi không cần uổng phí tâm cơ.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta đây ngày mai không tới? Không tới, đãi ngộ ngươi cũng không có.”

Kim Vanh cười nhạt không nói.

“Yên tâm, ta vẫn sẽ đến, đến thêm một ngày.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, đứng dậy liền đi.

Kim Vanh ngồi ở tại chỗ, ôm chặt áo bông long, không nói gì.

Một lát sau có người tới hỏi hắn, hắn như trước như thực chất nói, người nọ cười cười, nói: “Đại nhân hỏi ngươi, trong nhà còn có chuyện gì cần giao phó, để ta giúp ngươi đi một chuyến.”

“Nói cho phu nhân ta biết, sống cho tốt.” Kim Vanh nói.

Nam nhân gật đầu, liền ra lao phòng.

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn đứng ở trong ngõ hẻm đối diện Đại Lý tự, Bả Tử theo sau lưng nàng, hỏi: “Ý của ngươi, ngày mai ngươi đến thêm một ngày, nếu như ngày mai không đi, Kim Vanh hẳn phải chết?”

“Đúng!” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Kim Vanh thuật lại nội dung cuộc nói chuyện giữa bọn họ, đối phương sẽ không tin tưởng. Nàng đi ba ngày, ngày thứ tư không đi, đối phương sẽ cho rằng Kim Vanh nói cho nàng nghe chút bí mật.

Đối phương thấy, nàng chỉ có chiếm được đáp án mong muốn, mới không cần tiếp tục đi lao phòng.

“Vậy ngươi đi không?” Bả Tử hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đi a, phản chính người chết cũng không phải ta.”

Lúc nói chuyện, nàng chậm rãi đi dạo, chờ lên Đông Tứ nhai, phía sau có người theo bọn họ, Đỗ Cửu Ngôn kỳ quái nói: “Thế nào ngày hôm nay không thấy được vương gia?”

Sớm sớm đã đi.

“Đi Tĩnh Ninh hầu phủ rồi, hôm nay là tiểu thọ thần của Tĩnh Ninh hầu phu nhân. Thái hậu nương nương tự mình hạ lệnh bảo hắn đi.”

Đỗ Cửu Ngôn di một tiếng, ngữ khí ám nói: “Bả gia, người hiểu hắn còn hơn ta a, vương gia nói cho ngươi biết?”

Bả Tử liếc nàng một cái, “Chớ suốt ngày nghĩ bậy bạ, suy nghĩ thật kỹ vụ án của ngươi nên làm thế nào. Ngô Văn Quân tra Mao Văn Uyên tựa hồ đã có mi mục.”

“Có thể thế nào, không phải mọi người nhận hối lộ tham ô đều lưu sổ sách. Nên trọng điểm vẫn là tại người.” Lúc nói chuyện nàng ngừng lại, nói: “Đêm nay chúng ta dạ tham Khâu phủ.”

Bả Tử nói: “Khâu Văn Lực đã chết, ngươi đi còn có thể tìm được cái gì?”

“Tất cả mọi người đi ban ngày, chúng ta đi tối, nói không chừng sẽ có thu hoạch đó.” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói.

Bả Tử gật đầu, “Ngươi nói cái gì chính là cái đó đi.”

“Bả gia, cho ta mượn dùng người của ngươi một chút đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Sát thủ tới vô ảnh đi vô tung.”

Bả Tử bị tức cười, “Mượn không được, ta cũng bất lực.”

“Không phải người của ngươi sao?” Đỗ Cửu Ngôn bất mãn.

“Ta bất lực chính là quy củ, chúng ta cũng có quy củ của chúng ta. Nên, ngươi có chuyện gì ta giúp ngươi, muốn mượn người, không được.” Bả Tử nói.

Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Vẫn là vương gia tốt.”

“Vương gia có thể cho ngươi mượn người dùng? Mao đạo sĩ hay là Hàn Đương Kiều Mặc?”

—— lời nói ngoài ——

Có nguyệt phiếu nhớ kỹ đầu hắc! Sao sao đát, ái các ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui