Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 417: CANH HAI


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn cười ha hả, chỉ vào Bả Tử, “Bả gia, làm người không nên tổn hại như thế, người ta tốt xấu cũng là vương gia, còn xinh đẹp như hoa.”


“Then chốt, tốt thiệt!” Đỗ Cửu Ngôn ám muội quét hắn một mắt, chạy nhanh.


Bả Tử chỉa về phía nàng, hai ba bước đuổi theo, nói: “Ngươi hễ bành trướng thì sinh sự, lời gì cũng dám nói.”


“Sai rồi, sai rồi.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay cầu xin tha thứ.


Bả Tử bất đắc dĩ lắc đầu, lại cảm thấy đây mới là Đỗ Cửu Ngôn, ngươi vĩnh viễn đều khó ngờ tới, câu tiếp theo của nàng sẽ nói cái gì.


“Xin thương xót đi, cho ít tiền, vài ngày ta không có ăn cái gì.” Một tên khất nhỏ cản ở phía trước, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thật đáng thương.”


Lúc nói chuyện, lấy hà bao của Bả Tử, lấy hơn mười văn tiền cho hắn, tiểu khất cái liên tiếp nói lời cảm tạ với nàng, Đỗ Cửu Ngôn đỡ đối phương, mặt mũi hiền lành nói: “Lòng ta tốt, không cần nói lời cảm tạ.”


Tiểu khất cái hành lễ, cầm hơn mười văn tiền đi.


Đỗ Cửu Ngôn trả lại hà bao cho Bả Tử.


Bả Tử nhận lấy không hề treo trên eo, mà là bỏ vào trong lòng, “Ngươi mặt mũi hiền lành, ta là cái gì?”


“Đánh yểm trợ, ” Đỗ Cửu Ngôn mở tay ra, trong tay sinh ra một tờ giấy, “Tiểu khất cái cho ta.”


Bả Tử nhướng mày.


Hai người trở về vương phủ, mở tờ giấy ra, chỉ thấy mặt trên viết: “Việc tiên sinh nhờ vã đã làm thỏa đáng, đêm nay giờ tý ở trong phủ tương hầu.”


“Mạnh Giao?” Bả Tử hỏi.



Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Đi ngủ, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ a.”


“Ngươi đi ngủ đi, ta đi tìm củ cải nhỏ.” Bả Tử nói chuyện đi ra, Đỗ Cửu Ngôn trở về phòng nghỉ ngơi, bầu trời tối đen nàng và Bả Tử còn có Quế vương từ cửa hông đi ra.


Ba người dọc theo ngõ nhỏ đi vô thanh vô tức.


“Võ công tăng trưởng, ” Quế vương khó có được thay đổi một thân y phục dạ hành hắc sắc, che mặt lộ một đôi mắt, nhưng nhân vóc dáng rất cao, mục tiêu vẫn là rất rõ ràng.


Đỗ Cửu Ngôn còn chưa lên tiếng, Bả Tử nói: “Ta dạy thật là tốt.”


Quế vương nhìn Bả Tử, “Ta phát hiện ngươi đến kinh thành rồi rất đắc ý, ngươi dựa vào cái gì mà đắc ý, ta còn không đắc ý.”


Bả Tử nói: “Xưa nay đã như vậy, lúc nên đắc ý không nên khiêm tốn.”


“Ngừng!” Đỗ Cửu Ngôn ngăn ở giữa hai người, chắp tay nói: “Ta biết nhị vị bị mị lực của ta mê đảo, thế cho nên hận không thể vì ta giết đối phương. Nhưng nhị vị nói nhao nhao như thế rất vô ích, ta cho rằng không bằng bớt thời giờ quyết tử chiến đi.”


“Nháo như thế không đủ đàn ông, chỉ có quyết tử chiến mới đủ ngạnh khí.”


“Chờ nhị vị ai chết trước, ta liền đào một huyệt hai người, chờ trăm năm sau ta liền táng ở bên cạnh người đó. Sinh, ta không thể nào cùng các ngươi cùng tẩm, chết, ta có thể ủy khuất cầu toàn một chút, phản chính cái gì cũng không biết, buồn nôn cũng không phun ra được.”


Quế vương và Bả Tử đều nhìn nàng, cười nhạt.


“Có đánh hay không?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn bọn họ.


Quế vương hừ một tiếng, chỉ nàng nói: “Ngôn Ngôn, da của ngươi đều sắp thành tường đồng vách sắt.”


Bả Tử tán thành, nói: “Bành trướng.”


“Không đánh thì thành thật làm việc.” Đỗ Cửu Ngôn mỗi tay lôi kéo một người, “Đi, đi. Đều là bạn tốt a, hảo bằng hữu không nên như vậy, sau này chết rồi, ba người chúng ta người cùng huyệt cũng là có thể.”



Quế vương tức giận muốn đánh nàng.


Bookwaves.com.vn

Nửa đêm chưa tới, ba người tới trước Khâu phủ, Khâu phủ còn người ở, cửa nhỏ trong viện treo một ngọn bạch đăng lung, ba người tìm được thư phòng của Khâu Văn Lực.


Trong nhà Khâu Văn Lực cũng không có lục soát ra bẩn ngân, theo Ngô Văn Quân điều tra, người Khâu gia thừa nhận, bạc phải năm ngoài trưởng tử đã chết của Khâu Văn Lực thua bạc, trong nhà hôm nay nghèo rớt mồng tơi, không có gì cả.


Đẩy cửa ra, tình cảnh trong thư phòng so với Kim Vanh tốt hơn rất nhiều, sách đặt ở tại chỗ, nhưng bốn vách tường trống trơn cũng không có tranh chữ danh gia trang sức.


Ba người tìm thật lâu, nhưng không có thu hoạch.


“Ngươi muốn tìm cái gì?” Bả Tử hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nói: “Khâu Văn Lực không phải là kết thúc, nên, ta muốn tìm được lý do Ngô Văn Quân kéo dài trì hoãn.”


“Nếu quả thật có vật như vậy, cũng không có khả năng còn ở chỗ này chờ ngươi.” Bả Tử nói.


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không nhất định. Chính là bởi vì còn chưa có tìm được, nên Ngô Văn Quân đến tận đây còn giữ Mao Văn Uyên chưa có điều tra rõ, kéo án kiện không kết.”


Án kiện này, từ khi nhập kinh, vẫn ở nắm trong tay của Ngô Văn Quân, phát triển đến mức nào, liên lụy đến người nào, đều tùy hắn khống chế.


Thật giống như hắn nắm giấy trong tay, là chỉ lộ ra một góc, hay là toàn bộ triển khai cho mọi người xem, đều do hắn.


“Vậy ngươi phải tìm chứng cứ của Ngô Văn Quân?” Bả Tử hỏi.


“Vậy so với tìm cái này còn khó hơn, hắn không có khả năng lưu chứng cứ cho chúng ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Tra được hai ngày, ngoại trừ ngoài ý muốn phát hiện “Mật mã” Kim Vanh lưu lại ra, những thứ khác không hề thu hoạch. Mấu chốt nhất, chủ nhân của mật mã này, nhưng căn bản không dự định thừa nhận.



Nên, nếu như mật mã này là thật, nếu như Kim Vanh không thừa nhận, như vậy Kim Vanh chết tốt hơn sống.


Chí ít, người chết sẽ không phản bác nàng.


“Thời gian không còn sớm, đi, đi.” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo hai người đi ra, hai người cũng không phản kháng, do nàng lôi kéo rất tự tại.


Ba người đi tới, Quế vương nói: “Ngươi nhờ Mạnh Giao làm việc là cử chỉ thông minh, Ngô Văn Quân nhất định nghĩ không ra.”


“Ta cũng nghĩ như vậy, hơn nữa lần này tiếp xúc một chút, ấn tượng của ta đối với Mạnh đô đốc vô cùng tốt.”


Quế vương gật đầu, “Thái độ làm người quả thật không tệ, có thể thâm giao.”


Đến Mạnh phủ, Mạnh Giao ở ngoài thư phòng chờ bọn hắn, thấy Quế vương hắn sửng sốt, vội phải quỳ lạy, Quế vương dìu hắn đứng lên, lại cười nói: “Không cần nghi thức xã giao, bổn vương chỉ là bồi bằng hữu đến làm việc.”


Bốn người vào thư phòng, Mạnh Giao cho Đỗ Cửu Ngôn một hồ sơ, mở ra bên trong là chép năm năm này của Đô Sát viện, ngân lượng từ trong tay Kim Vanh đi ra, đến Hồ Quảng hà đạo.


Tổng cộng mười bốn bút, Đỗ Cửu Ngôn lấy so số mật mã Kim Vanh viết ra nữa so.


Ba người đều dưới đèn nhìn nàng.


Bookwaves.com.vn

Qua một khắc nàng ngẩng đầu lên, có chút hưng phấn nói: “Đúng rồi, một khoản trong đó chỉ có hai vạn lượng, hắn tựa hồ không có được tiền. Còn lại mỗi một lần chi, hắn đều tham.”


“Mỗi một bút đều là trên vạn lượng.”


“Kim Vanh quả nhiên là một con cá lớn!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Còn có cái này, ” Mạnh Giao cho nàng một cái địa chỉ, “Những người năm trước áp giải vàng bạc đi Thiệu Dương, ngoại trừ người này, những người khác cũng còn ở công bộ làm việc.”


“Người này rất đặc biệt, ta nghe được năm đó hắn từ Thiệu Dương trở về nửa đường, liền về quê ở Thanh Châu.”


“Từ đó về sau cũng không có tin tức nữa. Các ngươi có thể tra hắn một chút.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhìn về phía Quế vương, “Có thể thỉnh Cố Thanh Sơn đi một chuyến, Thanh Châu không xa, tới kịp.”


“Được!” Quế vương gật đầu.



Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Cửu Ngôn lần thứ hai đi vào ngục, nói chuyện phiếm với Kim Vanh một khắc đồng hồ, thái độ của Kim Vanh bất biến, nàng cũng không có ép buộc, không mặn không lạt xé vài câu, liền đi ra.


Từ Đại Lý tự đi ra, vừa đến ngoài cửa nha môn, đã nhìn thấy Quế vương đang tựa ở đối diện chờ nàng, nàng tới hỏi: “Tại sao lại ở chỗ này, đã xảy ra chuyện?”


“Ân.” Quế vương thấp giọng nói: “Ngô Văn Quân từ trên giá sách trong phòng thư của Khâu Văn Lực, tìm được thư tín của Khâu Văn Lực cùng Mộc các lão đã từng lui tới, trong đó một phong nhắc tới bảo hắn qua lại nhiều với Tiền thị lang, thái độ làm người của Tiền thị lang có hiệp sĩ chi nghĩa, lúc khó khăn nhất định sẽ xuất thủ giúp đỡ.”


“Một phong thư khác, còn lại là hai tờ phiếu năm vạn lượng, hai tờ trở thành phế thãi xuất từ hiệu đổi tiền Vĩnh Phong, Ngô Văn Quân tra xét hiệu đổi tiền Vĩnh Phong, hai tờ phiếu đối đúng tên, đã rút tiền.”


Ý tứ là, hai tờ phiếu năm vạn ngân, là Khâu Văn Lực tồn nhập trước, sau này chuyển giao cho Tiền thị lang, sau đoa Tiền thị lang lấy dùng hai tấm ngân phiếu, sổ sách của hiệu đổi tiền Vĩnh Phong, thì đổi thành tên của Tiền thị lang, Tiền Vũ.


Ở hiệu đổi tiền, tiểu ngạch tồn thủ chỉ nhận thức ngân phiếu, như loại đại ngạch này nên trên sẽ ghi tên của người tồn nhập, lúc lấy tiền không chỉ cần phiếu còn muốn cần tư chương thẩm tra đối chiếu, nếu như tặng cho người khác, sẽ đến hiệu đổi tiền nói một tiếng.


“Hảo thủ đoạn!” Đỗ Cửu Ngôn đều phải trầm trồ khen ngợi Ngô Văn Quân, “Lực độ hắn nắm trong tay tương đương xuất sắc.”


Quế vương ngưng mi, “Khâu Văn Lực kéo ra Tiền Vũ, Kim Vanh làm chứng giả kéo ra Biện Văn Thanh vậy là mục đích gì?”


“Nếu như Biện Văn Thanh không có tìm ta biện tụng, như vậy mục đích thực sự của Ngô Văn Quân dùng hắn, phải là Lỗ các lão. Hắn muốn làm gì ta đoán không được, nhưng tả hữu bất quá dính dáng thủ đoạn.”


Cuối cùng, mặc dù không thành được án Lỗ các lão có thể giải tội danh, nhưng thủ phụ vị của hắn cũng sẽ bị nguy hiểm.


Lỗ đảng lấy Lỗ các lão và Tiền thị lang dẫn đầu, nếu như hai người kia cũng không còn, như vậy những người còn lại, sẽ không đủ gây sợ hãi.


“Lợi hại a!” Quế vương nói: “Chuyện tham ô của bản thân hắn bại lộ, cư nhiên có thể không nhanh không chậm làm nhiều chuyện như vậy, an bài trả đũa, quả thực có vài phần bản lĩnh.”


Hai người đứng ở cửa Đại Lý tự, ước chừng qua một canh giờ, liền thấy Tiền thị lang do Ngô Văn Quân cùng đi, nhìn như nói chuyện phiếm thực sự là phương thức áp giải, đi Đại Lý tự.


“Ta đi!” Đỗ Cửu Ngôn đè Quế vương xuống, “Người là vương bài, chờ ta bị thua thiệt người mới lên.”


Quế vương gật đầu.


Đỗ Cửu Ngôn đi nhanh ra ngoài, hô: “A nha Ngô đại nhân!”


Ngô Văn Quân dừng lại, thấy là Đỗ Cửu Ngôn, nhất thời mắt lộ ra sâm lạnh.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận