Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 419: CANH TƯ


Dịch giả: Luna Wong


Ngô Văn Quân đang ở trong căn phòng tra hỏi uống trà, cách một cái bàn, ngồi đối diện chính là Tiền thị lang tiễn vũ.


“Ngươi tham ô, lại đội chuyện lên trên người ta, điểm mấu chốt của Ngô đại nhân càng ngày càng thấp.” Tiền Vũ nói.


Ngô Văn Quân thả chung trà, ngữ khí bình tĩnh nói: “Không ai đẩy lên trên người ngươi, trên người ngươi cõng đều là chuyện ngươi tự làm.”


“Hai tờ phiếu, sổ sách ở hiệu đổi tiền, cộng thêm một phong thư như giả như thật của Mộc các lão?” Tiền Vũ nói: “Ngô Văn Quân, đến chỗ bổn quan có phải ngươi còn chưa kết thúc hay không, kế tiếp là ai?”


Ngô Văn Quân nói: “Thân chính ảnh cũng chính, nếu ngươi thuần khiết thật, dù là người khác muốn hại ngươi, cũng không nhét vào được.”


Tiền Vũ gật đầu, nói: “Vậy buổi chiều Ngô đại nhân nhớ kỹ những lời này, ngày khác cũng có thể tự nỗ lực như thế.”


“Hôm nay ta ngồi ở chỗ này, nhờ ngươi ban tặng. Nếu ta không chết, Ngô đại nhân hậu quả này ngươi cần phải suy nghĩ kỹ.”


Ngô Văn Quân mím môi cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Tiền đại nhân, bổn quan cũng hy vọng ngươi sống tốt.”


Tiền Vũ không nói chuyện.


Ngô Văn Quân làm việc từ trước đến nay cẩn thận, vô luận làm cái gì đều là không vội thong thả bày xong đường mới động thủ, làm quan đồng triều nhiều năm, cũng đấu nhiều năm, bọn họ đều rất hiểu nhau.


“Vì Nhâm Duyên Huy, như ngươi vậy đáng không?” Tiền Vũ nói.


“Việc này từ đầu đến cuối không hề có liên quan đến Nhâm các lão. Ngươi cũng không thể bảo toàn Lỗ các lão, nói nhảm nhiều như vậy không có chút ý nghĩa nào, ” Ngô Văn Quân đưa lời khai cho hắn, “Ký tên đồng ý đi.”


Tiền Vũ bỗng nhiên vỗ bàn một cái, la lớn: “Oan uổng, các ngươi oan uổng ta!”


“Thánh thượng, vi thần oan uổng a!”


Tiền Vũ kêu khàn cả giọng, dừng lại nhìn Ngô Văn Quân, “Ngô đại nhân, bảo ta ký tên đồng ý, chỉ sợ ngươi còn nghĩ chút biện pháp khác.”


“Nếu như bây giờ tạm thời thật chưa nghĩ ra, ta đây đi nghỉ trước.” Lúc nói chuyện hắn đứng lên mở rộng cửa ra ngoài, hỏi người bên ngoài, “Làm phiền, gian của bổn quan ở đâu?”


Cai tù dùng nhãn thần hỏi Ngô Văn Quân, Ngô Văn Quân gật đầu, cai tù liền làm thế thỉnh.


Người vừa đi, Ngô Văn Quân bưng hai đầu gối đau sắc mặt tái nhợt, hắn nương ngọn đèn u ám xắn ống quần lên, liền thấy một đôi đầu gối xanh tím sưng như màn thầu.

Hơn nữa rất đau, như là đầu khớp xương nứt ra vậy.


“Đại nhân, ” Môn khách của Ngô Văn Quân Đàm tiên sinh tiến đến, đỡ hắn nói: “Có muốn thỉnh thái y đến hay không? Chuyện này, hẳn là hồi bẩm cho thánh thượng mới được.”



“Quế vương gia thật là quá đáng! Nếu để cho thuộc hạ nói, đại nhân tốt nhất ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, tỏ vẻ thụ thương nghiêm trọng.” Đàm tiên sinh nói: “Làm cho người trong triều biết, hành vi bá đạo của Quế vương gia.”


“Người đang tra phá án, lại là Đỗ Cửu Ngôn nói năng lỗ mãng trước, Quế vương lại còn làm ra chuyện như thế, thực sự quá hàn lòng người.”


Ngô Văn Quân nói: “Không cần, ngày mai lâm triều sẽ biết. Dù là phải nghỉ ngơi, bổn quan cũng phải thẩm tra xử lí hoàn tất án kiện này, mới nghỉ ngơi.”


Đàm tiên sinh đỡ Ngô Văn Quân ra ngoài, đi vài bước hắn thật sự là nhịn không được, hô người tiến đến mang cái ghế tiễn hắn về nhà.


Bầu trời tối đen Nhâm Duyên Huy tự mình đến vấn an hắn, “Chân còn tốt không?”


“Đại nhân, hạ quan vô sự. Vì đại nghiệp, chút ủy khuất hạ quan có thể chịu.” Ngô Văn Quân nói.


Nhâm Duyên Huy nhìn đầu gối của hắn, bôi thuốc xong đầu gối sưng kinh người, hắn thật sự tức giận, cả giận nói: “Chờ việc này kết thúc, lão phu nhất định phải tố tấu Quế vương một quyển.”


“Hắn khởi binh tạo phản, đưa bách tính tây nam cùng tiếng trong nước lửa nóng, thực sự tội ác tày trời.”


“Thánh thượng nhớ tình thủ túc và thái hậu không thể trọng phạt, có thể quyết không thể để hắn hồ nháo như vậy nữa.” Nhâm Duyên Huy cả giận nói.


Quế vương hồ đồ, là tất cả mọi người đều biết, nhưng vì cái gì không ai thét muốn thảo phạt hay xuất binh thu phục Quảng Tây?


Đó là bởi vì Quế vương ngoại trừ chiếm Quảng Tây ra, hắn không có một chuyện nào như một muốn đoạt giang sơn.


Trong triều không ai để dùng, cũng căn bản không quản triều chính, trong triều, Quế vương đến lực hiệu triệu như hắn cũng không bằng.


Nên, khi hắn đánh Quảng Tây, tất cả mọi người nhất trí cho là hắn hồ đồ, mà không phải là nguyên nhân khác.


Nhưng bây giờ, sự tình không thể nhịn tiếp nữa, ai biết sau này hắn còn sẽ làm ra chuyện quá phận gì nữa.


Ngô Văn Quân gật đầu.


“Trước mắt qua cửa ải này trước mới nói, ” Nhâm Duyên Huy nói: “Lúc này đây khổ cực ngươi.”


Trên thực tế bọn họ cũng thật không ngờ, Quế vương sẽ tra được chuyện tham ô, lại còn áp giải đám người Điền Mão hồi kinh, đám người Điền Mão cũng không chịu nổi khảo vấn cung khai.


Bọn họ phải bị động ứng đối, cũng may ứng đối rất được, “Đây hết thảy, đều quy công cho ngươi.”


“Đại nhân, người không cần khách khí với ta.” Ngô Văn Quân nói: “Chính là lúc này đây, đắc tội An quốc công, là ở ngoài dự liệu.”


Đây đều là nhờ Đỗ Cửu Ngôn ban tặng. Nếu không có nàng lắm mồm, An quốc công không sẽ phát hiện hắn động tay động chân trong hồ sơ.


Bookwaves.com.vn

Thừa Đức hầu phủ thế tử đã chết, Tần thái phu nhân về nhà mẹ đẻ nháo An quốc công, mặc dù An quốc công cũng không nói gì, thế nhưng trong lòng khó tránh khỏi sẽ có hận ý.


“Vô phương.” Nhâm Duyên Huy nói: “Chờ lấy được Tiền thị lang xuống, thị lang vị tặng hắn đền đáp.”



Ngô Văn Quân cảm thấy có thể, tính tình của An quốc công tốt cũng dễ nói chuyện, khẳng định không có vấn đề.


Sáng sớm hôm sau, Ngô Văn Quân bị người mang vào triều.


Nhất thời, chuyện ngày hôm qua Quế vương ấu đả quan văn tam phẩm, nhất thời tất cả mọi người đã biết.


Quan văn là rất thú vị, dù là thường ngày làm kẻ thù chính trị ngươi chết ta sống, nhưng là ở trên hai chuyện bọn họ nhất định sẽ vứt bỏ hiềm khích lúc trước, thống nhất chưa từng có.


Đầu tiên là phỉ nhổ huân quý, công kích bọn họ ngồi không ăn bám, quần áo lụa là vô năng.


Thứ hai còn lại là thời kì thái bình xa lánh võ tướng, công kích bọn họ không dùng được, suốt ngày còn đánh nhau nháo sự, thô bỉ vô lễ.


Toàn bộ triều đình ủng hộ Ngô Văn Quân tất nhiên là không nói chơi, nói văng cả nước bọt quở trách Quế vương không đúng, người không ủng hộ Ngô Văn Quân, cũng theo phong trào công kích vài câu, duy chỉ có An quốc công và Lỗ các lão bên này an tĩnh không ngớt.


Mọi người có thể lý giải, đều là thân thích, thế nào cũng ngại tại triều đường mắng Quế vương.


Triệu Dục nghe lỗ tai ong ong, nghiêng người hỏi Tiết Án, “Ngày hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”


“Đỗ tiên sinh từ Đại Lý tự đi ra, vừa lúc đụng phải Ngô đại nhân áp Tiền thị lang, vì vậy tiến lên chào hỏi. Không hiểu hai câu không hợp, Ngô đại nhân mắng Đỗ Cửu Ngôn chó cũng không bằng.”


“Vương gia giận lên, đá Ngô đại nhân một cước!”


“Lúc đó Ngô đại nhân quỳ trên mặt đất, đầu gối thiếu chút nữa quỳ nát.” Tiết Án thấp giọng nói: “Theo nô tài nói, thật ra là Ngô đại nhân thêu dệt chuyện trước, vương gia chúng ta bất quá là tức giận hắn mắng Đỗ tiên sinh mà thôi.”


Triệu Dục nói: “Nhưng cũng không có thể đánh người trước công chúng.”


“Tiểu tử thúi này, thực sự là càng ngày càng kỳ cục.” Triệu Dục đau đầu, việc này làm sao, đều đang đòi cho Ngô đại nhân một công đạo, cho người đọc sách trong thiên hạ một công đạo.


“Ngươi đi tìm hắn đến, để hắn tự mình giải quyết chuyện này, trẫm là không giải quyết được.” Triệu Dục là rất tức giận, nhưng muốn hắn nghiêm phạt Quế vương, tước vị của hắn, quất hắn một trăm roi thì hắn không nỡ, nên khí giận, hắn giận đang muốn mở miệng, liền nghe phía ngoài có một thị vệ chạy vào, chắp tay nói: “Thánh thượng, nha sai Đại Lý tự đến truyền bẩm, vương gia tự đi lao phòng Đại Lý tự ngồi tù rồi.”


Bảo điện tĩnh lặng.


Bọn họ nháo nửa ngày, xem coi nên phạt Quế vương thế nào, cho người đọc sách thiên hạ một công đạo, vừa quay đầu lại Quế vương tự đi ngồi tù.


Bọn họ như nuốt nửa vời một con ruồi ở trong cổ họng, được gọi là một khó chịu, nói cái gì đều nói không nên lời.


Triệu Dục nở nụ cười, “Nếu hắn muốn diện bích tự xét lại, vậy để hắn ở bên trong ngây ngô hai ngày đi, xem hắn rốt cuộc sai ở nơi nào.”


“Các vị ái khanh không nên nháo, để Quế vương ở trong lao của Đại Lý tự phản tỉnh bản thân đi.” Triệu Dục nói chuyện, thay đổi trọng tâm câu chuyện, “Ngô ái khanh, trẫm lệnh ngươi ngày mai thăng đường xử lý, kể hết hạch tra rõ liên can án kiện.”



“Chứng cứ Tiền ái khanh tham ô, qua đi ngươi trình, trẫm muốn đích thân kiểm tra.” Triệu Dục nói.


Ngô Văn Quân chắp tay xác nhận.


. . .


Ngô Văn Quân trở về Đại Lý tự, Quế vương ở ngay sát vách Mao Văn Uyên, mà nguyên bản Kim Vanh cách một cái cửa lại dịch chuyển đến sát vách hắn, Mao Văn Uyên bị đặt cách hai gian phòng.


Chỗ xa hơn, giam giữ Điền Mão và Hoàng Giác cùng với người tương quan đi theo đến Thiệu Dương.


Tiền thị lang ở đối diện.


“Vương gia, người đây là ý gì?” Ngô Văn Quân nhìn thoáng qua Kim Vanh, hé mắt.


Kim Vanh, hắn không nên giữ lại.


“Đến chuộc tội a, ngươi không phải mang theo một đống người đọc sách đến trước mặt ca ta lên án công khai ta sao? Ta vì để cho ca ca ta không bị khó xứ, nên ta hi sinh bản thân mấy ngày, tới nơi này ở a.” Quế vương nói.


Ngô Văn Quân bỗng nhiên minh bạch, ngày hôm qua Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương là cố ý, bọn họ kẻ xướng người hoạ suy tính sự tình đến giờ này khắc này.


Quế vương vào trong phòng giam, minh mục trương đảm nhốt ở sát vách Kim Vanh.


Phân minh là muốn từ trong miệng Kim Vanh có được đồ mong muốn, tìm được đột phá khẩu.


“Vương gia hiểu lầm, hạ quan tuyệt không có ý lên án công khai, ở trên bảo điện, hạ quan cũng là nửa câu chưa từng nói qua.” Ngô Văn Quân nói.


Bookwaves.com.vn

Quế vương phất phất tay, “Ngươi đi đi, không nên ở chỗ này quấy rối bổn vương ngủ.”


Lúc nói chuyện, hắn giũ giũ rơm rạ nằm xuống ngủ.


Ngô Văn Quân lại đứng một hồi, di động cước bộ đứng ở trước lao phòng của Kim Vanh, Kim Vanh tự động đi tới, chắp tay nói: “Ngô đại nhân.”


“Người sống cả đời, sẽ muốn lưu chút gì!” Ngô Văn Quân nói: “Kim đại nhân, người minh bạch lời của ta chứ?”


Kim Vanh gật đầu xác nhận.


Lưu cái gì? Đương nhiên là con nối dòng a!


Ngô Văn Quân đang nói cho Kim Vanh, chỉ cần hắn phản cung, như vậy Kim thị của hắn sẽ tuyệt hậu, cái gì cũng sẽ không lưu lại.


Ngô Văn Quân nhìn Kim Vanh một mắt, như trước lo lắng, trở lại trong phòng tìm môn khách đến, nói: “Nói một tiếng với cai tù, đổi cỏ khô trong tù cho Kim Vanh.”


Môn khách đã hiểu.


Chỉ chốc lát sau ngục tốt trong tù đi đổi cỏ khô, vội đến vội đi chủy thủ trên deo rơi xuống đóng cỏ khô.


Phảng phất không một người phát hiện, thu thập xong, ngục tốt đi làm việc tiếp.


Kim Vanh cách rơm rạ ấn chủy thủ xuống dưới, thân thể run, hàm răng cũng run.



Đỗ Cửu Ngôn tới ba lần, Quế vương lại vào ở, Ngô Văn Quân rốt cục quyết định không lưu hắn.


Để hắn dùng cây đao này tự sát.


Trời tối lại, nhờ phúc của Quế vương, buổi tối trong tù thêm đồ ăn, trong từng bát sinh ra thêm một miếng thịt.


Ăn cơm xong, tất cả mọi người ngồi bất động, phảng phất đều đang ngủ như nhau.


Ngoài tù, Ngô Văn Quân cũng không trở về nhà, mà là suốt đêm thẩm vấn Mao Văn Uyên, trong ngoài từ rất ít người coi chừng.


Bỗng nhiên, có người xông vào, hô: “Đại nhân, đã xảy ra chuyện.”


Ngô Văn Quân dừng lại nhìn người đến, trong lòng rất rõ ràng, chắc là Kim Vanh tự sát.

“Kim Vanh ám sát vương gia.” Người đến nói chuyện nói.


Một miệng trà không nuốt vào, Ngô Văn Quân sặc, ho kịch liệt, hắn vỗ ngực hơn nửa ngày nói: “Ám sát thế nào?”


“Cách hàng rào, đâm cánh tay lúc Quế vương ngủ say.”


Ngô Văn Quân nói: “Thương làm sao, gọi đại phu chưa?”


“Thương không nghiêm trọng, đại phu tựa hồ cũng không cần thỉnh.” Người đến nói.


Ngô Văn Quân cảm thấy mạc danh kỳ diệu, mang người đi tù, mới biết được người đến nói không cần gọi đại phu là có ý gì.


Ống tay áo của Quế vương bị cắt vỡ, trên da tách rời một đạo vết thương một ngày liền có thể khỏi hẳn, Quế vương ngồi ở trong tù hô thiên thưởng địa, hô: “Ngô Văn Quân, ngươi muốn báo thù, cư nhiên để tử tù ám sát bổn vương. Ngươi chờ cho bổn vương.”


Đầu của Ngô Văn Quân giống như là muốn nứt ra rồi, gắt gao nhìn chằm chằm Quế vương, không nói gì.


Quế vương là biết hắn muốn ép Kim Vanh tự sát, nên cố ý đánh hắn, tìm lý do đến lao phòng của Đại Lý tự gây chuyện đi?


Hiện tại không nói Kim Vanh tự sát, chính là bị giết cũng không có cơ hội.


Trong lòng Ngô Văn Quân mọc lên một cổ dự cảm không tốt, hắn chỉ vào Kim Vanh, nói với cai tù: “Đưa hắn đến vấn thất, bổn quan muốn thẩm hắn.”


“Một chén trà nhỏ, ” Quế vương nhàn nhạt nói: “Bổn vương muốn nhìn thấy hắn trở về, bằng không, thương thế này của bổn vương có thể sẽ trở nặng.”


Ngô Văn Quân tức giận không nói gì, khập khiễng đi vấn thất.


Vừa đóng cửa, Ngô Văn Quân trở tay liền cho Kim Vanh một cái tát, “Ngươi là cố ý?”


“Đại nhân hiểu lầm, thật ra là vương gia phát hiện ta muốn tự sát, mà tận lực chế tạo hỗn loạn. Đại nhân ngẫm lại, vương gia là võ tướng, chỉ bằng ta làm sao có thể thương tổn được hắn.” Mặt của Kim Vanh bị đánh sưng lên, vẫn như cũ diện vô biểu tình.


“Nếu ngươi không chết được, vậy tối nay suy nghĩ thật kỹ, ngày mai lên công đường, nói cái gì ngươi có thể nói, nói cái gì ngươi không thể nói.”


“Nói sai một chữ, hậu quả tuyệt đối là ngươi khó có thể thừa nhận.”


Kim Vanh chắp tay xác nhận.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận