Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 422: ĐỐI BÁN PHÂN TIỀN


Dịch giả: Luna Wong – chia đôi tiền


Đàm tiên sinh đến lao phòng, tìm cai tù phân phó hai câu.


Cai tù biến sắc, “Tiên sinh, đây thật là đại nhân phân phó sao? Đây. . . Đây chính là phải trảm thủ.”


Tử tù đều là trọng hình phạm, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện có thể trốn tới?


Quan trọng nhất, đối tượng của Ngô Văn Quân là Quế vương, nếu như Quế vương ở trong phòng giam của Đại Lý tự xảy ra chút gì đó không hay. . .


Người trước hẳn phải chết, người sau, đến người nhà hắn cũng không giữ được.


“Đại nhân bảo người nhà ngươi không chết, tử tôn của ngươi sẽ có vàng bạc cả đời này dùng không hết, ngươi suy nghĩ một chút, chuyện này còn không đáng ngươi bán mạng sao?” Đàm tiên sinh nói.


Cả người của cai tù run, nhìn Đàm tiên sinh. Chỉ cần Ngô Văn Quân lên tiếng, như vậy là quyết định hắn đã không có quyền lực lựa chọn.


Vô luận có làm hay không, mạng của hắn đều không giữ được.


Một lúc lâu hắn gật đầu, “Làm phiền Đàm tiên sinh nói với đại nhân, người nhà của ta ta nhờ cậy đại nhân.”


Lúc nói chuyện, hắn xoay người đi đến chỗ sâu bên trong.


Đàm tiên sinh nhìn phương hướng Quế vương bị giam áp, cười lạnh cười, xoay người bước nhanh ra ngoài.


Trở lại bên trong phòng, hai người vừa uống trà vừa chờ tin tức, nhưng đủ một khắc đồng hồ trôi qua, hậu nha chẳng những không có bạo động truyền đến, thậm chí ngay cả một tiếng bước chân cũng không có.


“Ngô đại nhân, ” Hữu đường đã đến giờ, Liêu Chinh qua đây hô: “Thời gian không sai biệt lắm, có thể bắt đầu rồi?”


Ngô Văn Quân cường chống, lại cười nói: “Được, đi ngay.”



“Đại nhân, ” Đàm tiên sinh đỡ hắn, “Chân của người có phải lại đau hay không?”


Ngô Văn Quân đỡ lấy Đàm tiên sinh, mí mắt của hắn giần giật, cảm giác thật không tốt.


Nhưng là trong lúc nhất thời lại nói không nên lời không tốt nói nào.


Bất quá, Đỗ Cửu Ngôn có thể chứng thuần khiết cho Biện Văn Thanh, thế nhưng nhất định không có năng lực, điều tra rõ toàn bộ án kiện.


Thời gian ngắn như vậy, nàng làm không được.


Hơn nữa, nhiều ngày như vậy, hắn vẫn phái người theo nàng, nàng ngoại trừ tra Biện Văn Thanh ra, căn bản không có làm chuyện khác.


Ngô Văn Quân ra ngoài, một lần nữa ngồi trên công đường.


Đỗ Cửu Ngôn như trước đứng ở trong công đường, đầy mặt tự tin nhìn hắn, hướng về phía hắn nhướng mày cười, khiêu khích lại đường hoàng.


Án kiện này, Quế vương rất trọng thị, không thể nào để cho Ngô Văn Quân đổi trắng thay đen.


Nên, sáng sớm nàng vào trong cung, nói ý tưởng của nàng với Triệu Dục, Triệu Dục không nói gì, chỉ viết cho nàng một phần thủ dụ này.


“Thăng đường!” Ngô Văn Quân nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Đưa Tiền Vũ và Mao Văn Uyên lên.”


Trong án kiện này, chỉ có Mao Văn Uyên và Tiền Vũ chưa có định tội.


“Đại nhân, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không bằng, dẫn hết tất cả mọi người tới đi, đều là một án kiện, hà tất phân trình tự trước sau.”


Ngô Văn Quân nói: “Ý của Đỗ tiên sinh, là muốn biện tụng luôn đám người Điền Mão? Đó là có tội hay là vô tội?”


“Bổn quan nhớ kỹ, án kiện ở Thiệu Dương, chính là ngươi kiểm chứng, lẽ nào bây giờ ngươi muốn lật lại tất cả?”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Đại nhân hiểu lầm, biện tụng có thể làm bị cáo đương nhiên cũng có thể làm nguyên cáo.”


Ngô Văn Quân tự tiếu phi tiếu, nói: “Người đến, dẫn luôn đám người Điền Mão và Hoàng Giác tới.”



Hắn muốn nhìn, nàng đứng ở chỗ này có thể làm ra chuyện gì.


Dưới đường, một chén trà nóng thay đổi lạnh, Nhâm Duyên Huy để cho thường tùy của mình một lần nữa thay đổi một ly, hắn lần thứ hai bưng trong tay vẫn ấm, sắc mặt nhàn nhạt lộ thưởng thức và chờ mong, so với Lỗ Chương Chi ở đối diện đều phải hơn thong dong vài phần.


Bookwaves.com.vn

Mọi người bị dẫn tới, Điền Mão, Hoàng Giác, hai người phòng thu chi cùng với sát thủ nghe theo lệnh của Hoàng Giác giết người, sau đó sẽ là quan viên triều đình trong kinh chịu liên lụy, Tiền Vũ và Mao Văn Uyên.


“Vụ án từ đầu đến cuối, ta trình bày một lần cho các vị nghe.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, cười nói với mọi người: “Bảo Khánh phủ Thiệu Dương huyện thành Hạ Hà trấn, trong trấn có bách tính hai nghìn hộ, nhân khẩu lục thiên hơn bốn trăm.”


“Người toàn trấn ngập trước nước, dựa vào là chính tư giang trước cửa, tư giang chảy vào động đình, hai bờ sông phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, hoan nghênh mọi người làm khách Thiệu Dương.” Lúc nói chuyện, nàng hành lễ vòng vòng, “Thiệu Dương dân phong thuần phác bách tính nhiệt tình, hoan nghênh khách tứ phương đến .”


Mọi người đều cười lên, bên ngoài có người hô: “Đỗ tiên sinh, chúng ta có cơ hội nhất định đi Thiệu Dương xem.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói tạ ơn.


“Đỗ Cửu Ngôn, công đường há cho ngươi lấy làm trò đùa!” Ngô Văn Quân tức giận nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đại nhân, học sinh cũng không phải là đùa, chỉ là nói một câu về bối cảnh cho các vị biết, để tránh khỏi có người không rõ ràng lắm, nghe không hiểu.”


“Thuận Thiên năm thứ năm, Thiệu Dương mưa dầm liên miên gần hai mươi ngày, mực nước trong sông dâng lên, mực nước cao hơn đê, bách tính hai bờ sông phải tự trèo lên đê thêm đất để gia cố. Một năm kia dưới đồng tâm hiệp lực của bách tính, Hạ Hà trấn vượt qua nguy cơ lúc này đây.”


“Vì vậy, cuối năm đó, huyện lệnh Thiệu Dương Mao Văn Uyên, nộp tấu chương, thỉnh cầu triều đình chi một trăm hai mươi vạn lượng, kinh qua mấy tháng xét duyệt định đoạt, hộ bộ ý kiến phúc đáp sáu mươi vạn.” Đỗ Cửu Ngôn đi tới trước mặt Mao Văn Uyên, “Mao đại nhân, người cùng học sinh mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng học sinh từ lâu nghe qua vô số lần về người, ở Thiệu Dương có thuật lại về người thuật chưa từng ngừng a.”


Mao Văn Uyên ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn một mắt, nhàn nhạt nói: “Bổn quan rời chức sớm chút, bằng không Đỗ tiên sinh cũng không cần vẫn nghe thuật lại về lão phu.”


“Vô phương, nhận thức muộn chút tốt với ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lúc đó sáu mươi vạn của công bộ, tiền là trực tiếp đưa đến huyện nha thỉnh người kiểm nhận, hay là đến Bảo Khánh phủ?”


Mao Văn Uyên trả lời: “Lúc đó tiền đi thẳng đến Thiệu Dương huyện thành, không có kinh qua thêm một đạo thủ tục của Bảo Khánh phủ nha nào nữa.”



“Sáu mươi vạn, người đều lấy được sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Mao Văn Uyên biết Đỗ Cửu Ngôn muốn hỏi gì, hắn thấp trầm giọng, nói: “Chỉ lấy được phân nửa, còn dư lại đè ở hộ bộ, thẳng đến nhiệm kỳ của bổn quan kết thúc cũng chưa từng nhìn thấy.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nói cách khác, người đệ trình một trăm hai mươi vạn sửa đê đập, ý kiến phúc đáp người sáu mươi vạn lượng, mà cuối cùng kinh qua tay người, thật ra là ba mươi vạn lượng, đúng không?”


Mao Văn Uyên gật đầu.


Đỗ Cửu Ngôn hành lễ nói tạ ơn, đứng dậy ánh mắt nhìn quét một vòng, nói: “Như vậy, án kiện đê đập của Thiệu Dương lần này, trước sau bốn năm, mà sáu mươi vạn lượng bốn năm trước, lại bị chia hai phần, một phần ba mươi vạn ở lại hộ bộ, tạm thời không nhắc tới.”


“Đầu tiên nói, ba mươi vạn sửa đê đập chân chính đến Thiệu Dương huyện nha.”


Đỗ Cửu Ngôn đi mấy bước, dừng lại nói: “Đê đập từ Thượng Hà trấn, đến Hạ Hà trấn ước chừng dài năm dặm, sửa hai mặt chính là mười dặm. Mười dặm dài dùng ngân cần bao nhiêu?”


Mao Văn Uyên ngẩng đầu nhìn Ngô Văn Quân một mắt, lại cực nhanh cúi đầu.


Đầu lông mày của Lỗ Chương Chi cau lại, nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, rất sợ nàng sẽ thực sự báo ra một chữ số cực thấp. . . Một khi nói ra, nàng sẽ đắc tội vô số người.


Đê đập của Thượng Hà trấn là của Thượng Hà trấn, tham thì tra, nơi khác chuyện là của nơi khác, muốn tra đương nhiên cũng có thể.


Nhưng không thể bắn tên không đích.


Bookwaves.com.vn

Đạo lý này rõ ràng, bởi vì Đại Chu bao nhiêu đê đập, bao nhiêu vị quan viên ngoại phóng đã làm chuyện này, những người đó sạch sẽ sao? Không biết được.


Những người đó lúc đó cũng không có hư báo khoản tiền nào sao? Đương nhiên là có.


Số tiền một công trình chuẩn bị trên dưới, rất có thể so với số tiền bản thân công trình phải hao phí và tâm lực càng nhiều, nhưng đây lại có thể làm sao? Đó là Lỗ Chương Chi hắn vẫn tận sức hơn muốn cải biến, nhưng là cẩn cẩn dực dực như lý bạc băng.


Một cái sơ sẩy, rất có thể sẽ khiến nhiều người tức giận, đến lúc đó mặc kệ hắn là ai, cũng sẽ là vạn kiếp bất phục.


Trên đời này bất cứ chuyện gì cũng không thể chỉ có một phương pháp giải quyết, đi đường thẳng vượt mọi chông gai một thân đau xót, dễ. Khó khăn là đi đường vòng, bảo toàn bản thân lại có thể đạt thành mục tiêu.


Cần là kết quả, cũng không phải là quá trình.


Nên, lúc này hắn lo âu nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


“Hẳn là cần bao nhiêu tiền? Không biết!” Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nàng ở trên đường để Điền Mão tính qua, mười dặm đê đập chăm chú làm một lượng không tham, mười vạn lượng cũng đủ, thế nhưng nói những thứ này có ý gì? Ngươi nói không tham thì sẽ không tham sao?



Không làm được.


Nếu làm không được, hà tất nói, nàng mới sẽ không sỏa đến đấu tranh anh dũng, vì giang sơn của Triệu gia đến chết mới thôi đâu.


“Nhưng là chúng ta biết đến là, trong quá trình sửa chữa mười dặm đê đập, dùng bao nhiêu bạc.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Tiền Đạo An, Tiền Đạo An đã từ trong bao phục hắn dẫn theo, lấy ra khoản hắn sớm liền chuẩn bị, Đỗ Cửu Ngôn nhận lấy, biểu diễn cho mọi người, “Đây là khoản Thiệu Dương huyện nha ghi chép, ba mươi vạn cuối cùng toàn bộ đã xài hết rồi, Thiệu Dương huyện nha cuối cùng còn dán ba trăm lượng làm tiền công ngân cuối cùng cho công tượng.”


“Là thế này phải không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Điền Mão.


Điền Mão cúi thấp đầu, trả lời: “Trên sổ sách quả thực như vậy.”


“Khoản như vậy, nhưng thực tế là cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thực tế là, một năm kia ở trên toàn bộ đê đập, tổng cộng ngân lượng dùng chỉ có mười lăm vạn.”


“Sáu mươi vạn, chia một nửa lại chia một nửa, cuối cùng dùng ở đê đập chính là mười lăm vạn.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mười lăm vạn mua cái gì?”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn Điền Mão.


“Hộp sắt chứa đá và bùn, đá vụn không hợp quy tắc cùng với khúc gỗ mục nát giá thấp.” Điền Mão thấp giọng nói.


Mọi người hít một hơi lãnh khí, dùng mấy thứ này sửa đê đập, vậy như giấy không sai biệt lắm, lại còn dùng mười lăm vạn? Năm vạn đều không dùng được đi.


Đỗ Cửu Ngôn ra hiệu mọi người an tâm một chút chớ nóng, lại nói tiếp: “Tốt. Mua những vật này là chủ ý của người nào, ngươi sao?”


“Đỗ tiên sinh nói đùa, ta bất quá một tào quan, không ai cho phép, ta, ta cũng không dám!” Điền Mão nói.


Đỗ Cửu Ngôn lại nhìn Hoàng Giác, Hoàng Giác cũng cúi đầu trả lời: “Điền đại nhân không thể đánh nhịp, tiểu nhân thì càng không có tư cách.”


“Vậy là ai, ai ngầm đồng ý cho các ngươi, đồng ý các ngươi dùng hàng nhái, hồ lộng triều đình lấy tính mệnh bách tính làm trò đùa?”


Điền Mão nhìn Mao Văn Uyên, “Đê đập của Thiệu Dương, tự nhiên là Mao đại nhân lúc đó thân là huyện lệnh Thiệu Dương làm chủ.”


—— lời nói ngoài ——


Xem, chương và tiết bắt đầu có tên, ha ha ha ha!


Ngày hôm qua mọi người đang đánh thưởng, cảm tạ khen thưởng, vui tươi hớn hở ôm tiễn lăn khứ, lạp lạp lạp lạp.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận