Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 422: NGÂN LƯỢNG GIẤU KÍN

Dịch giả: Luna Wong

“Điền Mão, ngươi không nên nói chuyện lung tung.” Mao Văn Uyên trả lời: “Ta căn bản không biết các ngươi dùng mấy thứ thật giả lẫn lộn này, nếu biết, lúc đó ta là người thứ nhất cũng sẽ không tha cho các ngươi.”

Điền Mão nói: “Mao đại nhân, từng nhóm nguyên liệu này, từng nhóm bạc này, từ huyện nha đến đê đập, lại từ đê đập đến trong túi người, người nói cho ta biết người cái gì cũng không biết?”

“Một đại thiết đĩnh bốn lượng bạc, đê đập mua ba nghìn cái người chỉ cho bảy nghìn lượng. Người nói cho ta biết người không biết? Lúc người lấy tiền, làm sao không biết?” Điền Mão nói.

Mao Văn Uyên chỉ vào Điền Mão, “Ngươi không nên như chó điên cắn bậy, từ đầu tới đuôi bổn quan cũng không biết!”

“Đổi tiên sinh phòng thu chi.” Đỗ Cửu Ngôn đưa trang giấy cho phòng thu chi, “Ngươi tới!”

Phòng thu chi nhận lấy, phía trên sổ sách là hắn tự làm, liệt khoản bốn năm trước, mỗi một lần huyện nha đưa bao nhiêu ngân lượng, báo lên bao nhiêu nguyên liệu, đây không phải là sổ sách rõ ràng phi thường đẹp. Sổ sách ám như vậy chính là đi bao nhiêu ngân lượng, báo lên bao nhiêu tài liệu, chân thực tài liệu bao nhiêu bạc, thực tế bao nhiêu hàng nhái tài liệu bao nhiêu tiền.

Mỗi một bút liệt thanh thanh sở sở.

Phòng thu chi đọc sổ sách một lần trước mặt của mọi người, tiếp đó sợ nhìn Mao Văn Uyên, nói: “Đê đập bốn năm trước làm quá phận, nên, khoản trong lúc sửa chữa toàn bộ đê đập, ta đều bảo tồn một phần.”

“Phía trên sổ sách này, ta có thể dùng tính mệnh đảm bảo, tuyệt không làm giả.”

Sắc mặt của Mao Văn Uyên đại biến, đoạt lấy, xem qua một lần, cả giận nói: “Vừa rồi Đỗ Cửu Ngôn chứng minh, mực nước của bốn năm trước và bốn năm sau, phần này của ngươi cũng nhất định là chuyện xảy ra sau vì vu hãm ta mới làm.”

“Ta không có.” Phòng thu chi nói.

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Mao đại nhân thật là sống đến già học được nhiều, một chút liền thấu a. Bất quá đáng tiếc, khoản này thật là sổ sách của bốn năm trước.”

“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi phân minh chính là đang vu oan bổn quan, ta và ngươi không oán không cừu, ngươi dùng cái gì đến tận bước này.”

“Có chứng cứ, Mao đại nhân người cũng không cần cường chống nữa!” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ bờ vai của hắn, ngữ trọng tâm trường nói: “Nhận rồi, ta còn muốn nói chuyện khác nữa.”

Mao Văn Uyên cả giận nói: “Ta nhận cái gì, ta cũng không có làm gì, là bọn hắn hãm hại ta.”

Đỗ Cửu Ngôn theo dõi hắn, cười lạnh một tiếng.

Đầu lông mày của Ngô Văn Quân cau lại, hiện tại hắn không biết trong tay Đỗ Cửu Ngôn còn có chứng cớ gì của Mao Văn Uyên, bởi vì Mao Văn Uyên là hắn kiểm chứng, tất cả chứng cứ tương quan đều ở chỗ hắn.

Đỗ Cửu Ngôn đã ném một xấp hồ sơ đến trước mặt của Mao Văn Uyên, “Tự xem đi, xem xong rồi trở lại nói tội tham ô này, ngươi có nhận hay không?”

Mao Văn Uyên sửng sốt một chút, nhặt hồ sơ trên đất lên.

Là bốn phần án kiện hắn xử lý, mặt trên dùng hồng bút vòng một điểm, viết chuyện hắn lấy tiền thiên xử. Còn có hai người trong lúc hắn còn nhiệm kỳ, khoản báo thuế với cấp trên cùng với khoản thu thuế với phía dưới.

Quan trọng nhất, còn có một chuyện là hắn và diêm tuần sứ kết phường đầu cơ trục lợi diêm dẫn, chỉ cái này, là có đẩy ra được mấy cái đầu người trong gia tộc của hắn.

Sắc mặt của Mao Văn Uyên trắng bệch nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi có ý gì.”

“Mao đại nhân, ” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói với Mao Văn Uyên: “Ngươi một thân phân, lau không sạch. Có thể sống lâu nhiều năm như vậy, ngươi phải cảm tạ và ta quen biết trễ nhiều năm!”

Cho nên nàng mới vừa nói quen trễ tốt đó.

“Trước khi ta đến, liền mang theo.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngẫm lại đi.”

Lúc nói chuyện nàng đứng dậy, thu thập đồ một chút giao cho Tiền Đạo An.

Một mình chết hay là người một nhà chết, Mao Văn Uyên rất dứt khoát dập đầu nói: “Ta nhận tội. Án đê đập bốn năm trước ta tham bạc tổng cộng tám vạn lượng.”

Nhận trước, nói không chừng Ngô đại nhân còn có thể cứu hắn.

Xôn xao!

Tiếng động lớn ồn ào, hấp khí dường như bài sơn đảo hải đẩy mạnh, ngoài cửa, dân chúng tức giận không thôi, hận không thể lập tức xông vào đánh chết quan huyện này.

Một huyện lệnh thất phẩm nho nhỏ, ở trên một đê đập liền tham tám vạn.

Thảo nào người người đều nói, tình nguyện làm thất phẩm huyện lệnh không làm tam phẩm triều quan, chỉ số tiền này, còn nhiều hơn người ta buôn bán.

“Sảng khoái.” Đỗ Cửu Ngôn dựng thẳng một ngón tay cái lên, thu án kiện liên quan đến Mao Văn Uyên.

Bookwaves.com.vn

Ngô Văn Quân đã hiểu, Đỗ Cửu Ngôn quả thực không có thời gian tỉ mỉ điều tra Mao Văn Uyên, nên, nàng dùng thủ đoạn uy hiếp, bức bách Mao Văn Uyên tự nhận tội.

“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi ngay trước mặt chúng ta, uy hiếp phạm nhân, bức bách hắn nhận tội?” Ngô Văn Quân nói.

“Hắn có tội không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi ngược lại.

Ngô Văn Quân nói: “Cũng không có tội, nên dùng chứng cứ, mà không phải là thủ đoạn ngươi dùng uy hiếp.”

“Thời gian cấp bách.” Đỗ Cửu Ngôn nói với thư lại: “Cho Mao đại nhân giấy bút, để hắn viết lại tất cả hành vi phạm tội của hắn.”

Thư lại đưa giấy tới cho Mao Văn Uyên.

Nàng quả thực không có thời gian đi thăm dò Mao Văn Uyên, chủ yếu là không kịp, hơn nữa cũng rất khó kiểm chứng. Cho nên nàng dùng phương pháp như vậy.

Đại bộ phận hồ sơ trong Thiệu Dương nha môn nàng đều xem qua, xem qua nàng đều nhớ, nhớ nàng liền có thể đọc ra, lúc này mới có một xấp hồ sơ như vừa rồi.

Kết phường và diêm tuần sử đầu cơ trục lợi diêm dẫn, không phải nàng tra, mà là Cầu Chương cho nàng.

Bởi vì Cầu Chương cũng từng làm chuyện giống vậy.

“Khổ cực Mao đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn phẩy tay áo một cái, tổng kết nói: “Ba mươi vạn lượng đến Thiệu Dương, đã có lối đi. Mười bốn vạn lượng dùng cho sửa đê đập, tám vạn quy về trong tay của Mao huyện lệnh Mao Văn Uyên, sáu vạn lượng quy về trong tay hai người Điền Mão và Hoàng Giác, hai vạn lượng còn lại là nợ chết.”

“Điền Mão, Hoàng Giác hai người ngươi cảm thấy có đúng không?”

Điền Mão và Hoàng Giác ứng, bọn họ sớm nhận tội cũng là số này, chẳng qua là lúc đó không có nói ra Mao Văn Uyên mà thôi.

“Được!” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía các vị đại nhân chắp tay, “Sáu mươi vạn, biết rõ phân nửa, như vậy nói tiếp một nửa kia.”

“Còn sót lại ba mươi vạn lượng, ” Đỗ Cửu Ngôn và Ngô Văn Quân nhíu mày đầu.

Ngô Văn Quân nhìn chằm chằm Kim Vanh, phòng ngừa hắn nói lung tung.

Nhưng kỳ quái là, Đỗ Cửu Ngôn thủy chung không có hỏi Kim Vanh, thậm chí nhìn cũng không có liếc hắn một cái.

“Kim Vanh cung khai, lúc nói chuyện ba mươi vạn cũng không có đi Thiệu Dương, mà là từ hộ bộ đến công bộ một chuyến xong, đi Pháp Hoa tự.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đây là lời khai trên hồ sơ, vì vậy ta đi Pháp Hoa tự một chuyến.”

“Pháp Hoa tự rất lớn, địa phương có thể giấu ba mươi vạn lượng bạc rất nhiều, thế nhưng, Pháp Hoa tự rất cao, bạc nặng như vậy, làm sao có thể đưa tới?” Đỗ Cửu Ngôn đi hai vòng, “Ngày đó đi đúng dịp, đúng dịp thấy bọn họ khuân đồ lên.”

“Bọn họ mua một nghìn cân than, lừa phải đi năm chuyến, còn phải có mấy tiểu sư phụ đi theo đẩy. Đây là không trời mưa, nếu như trời mưa mặt đường ẩm ướt, chỉ sợ cũng phải vận dụng người cõng lên núi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiển nhiên, giấu bạc ở Pháp Hoa tự, là thật quá ngu xuẩn. Đổi thành một hài tử, đều biết tình nguyện đào hầm chôn, cũng thoải mái hơn vận chuyển lên đỉnh núi.”

“Hiện tại, chúng ta biết Biện Văn Thanh không có viết thư nói cho Kim Vanh, như vậy trong phong thư giả này, vì sao nhắc tới Pháp Hoa tự?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi mọi người.

Nàng rốt cục dừng lại nhìn thoáng qua Kim Vanh, ngay lúc mọi người cho là nàng muốn hỏi Kim Vanh, nàng bỗng nhiên mở miệng nói: “Vấn đề này, ta nghĩ thời gian rất lâu.” Nàng đi tới cửa hỏi bách tính phía ngoài, “Ai biết, người làm ngụy chứng vu hãm Biện Văn Thanh, vì sao phạm một sai lầm như vậy không?”

Bookwaves.com.vn

Bên ngoài ong ong nghị luận, tất cả mọi người rất hưng phấn, có thể tham dự vào trong án kiện.

Bỗng nhiên, trong đám người có một tiểu hòa thượng giơ tay, hô: “Đỗ tiên sinh, bần tăng biết.”

“Mời nói.” Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười.

Trong nha môn, ngoại trừ Ngô Văn Quân và Kim Vanh ra, tất cả mọi người nhìn tiểu hòa thượng kia.

Tiểu hòa thượng cũng không khỏi mặt đỏ đứng lên, hắn nói: “Ta, ta chính là người xuất gia ở Pháp Hoa tự, người này nói bạc giấu ở Pháp Hoa tự, là bởi vì tháng sáu bốn năm trước Pháp Hoa tự còn chưa có chúng ta, chúng ta đều là tháng năm Thuận Thiên năm thứ bảy mới dọn đến.”

Bách tính phía ngoài bừng tỉnh đại ngộ.

“Bởi vì đầu năm Thuận Thiên năm thứ năm, Pháp Hoa tự cháy, trong thời gian này Pháp Hoa tự một mực sửa chữa. Bên trên chỉ có rất ít công tượng, lục tục làm việc.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Cảm tạ tiểu sư phụ!”

“Một năm đó trong Pháp Hoa tự không có hòa thượng, đây là ý vị như thế nào? Ý nghĩa không ai có thể làm chứng, lúc đó trong miếu có bạc hay không, cũng ý nghĩa, chuyện này dính dáng không tới người xuất gia.”

“Thế nhưng, đồng dạng biểu lộ một việc, lúc đó kỳ hạn công trình rất chậm, lần nữa chờ phật tượng nhập tọa lại che đỉnh Pháp Hoa tự, địa phương nào có thể giấu kín nhiều ngân lượng như vậy, còn có thể không bị công tượng phát hiện? Đáp án là không có khả năng!”

“Như vậy, bạc không ở Pháp Hoa tự, vậy đang ở đâu? Ba mươi vạn lượng không phải con số nhỏ.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi một vòng, bỗng nhiên dừng lại nhìn Tiền Vũ, “Đại nhân, người muốn ta biện tụng không?”

Tiền Vũ lại cười nói: “Đại khái là không cần, ngươi nói rõ vụ án này, bổn quan cũng thanh giả tự thanh.”

“Đại nhân, người cùng bàn tính gõ quá vang.”

Tiền Vũ nói: “Tiền mỗ vẫn có chuẩn bị, chỉ là hiện tại có ngươi phía sau càng thêm bớt việc.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lại quay đầu nhìn mọi người, “Nhiều bạc như vậy, lúc đó từ công bộ vận chuyển ra ngoài, theo lệ cữ của công bộ có ít nhất hai mươi danh sai dịch hộ tống, đoàn xe hạo hạo đãng đãng, phụ thuộc người nhiều. . . Thế nào có thể thần chẳng biết quỷ không hay đổi bạc đi?”

“Vì vậy, có một người xuất hiện, ” Đỗ Cửu Ngôn nói phân nửa, Ngô Văn Quân bỗng nhiên cắt đứt nàng, “Đỗ Cửu Ngôn, có phải ngươi kéo xa rồi hay không?”

Nàng cư nhiên thăm dò từ căn nguyên, người này. . . quá xảo quyệt.

“Đại nhân, không kéo xa a, còn đang nói bạc đó. Người nghe tiếp, còn có nói mấy câu nữa sẽ truyền chứng nhân.” Đỗ Cửu Ngôn tâm bình khí hòa nói.

Tất cả mọi người nhìn Ngô Văn Quân, cảm thấy hắn có chút quá mức cấp táo.

Minh mục trương đảm ngăn lời của Đỗ Cửu Ngôn.

“Ngô đại nhân không nhịn được, vậy trực tiếp truyền chứng nhân đi.” Đỗ Cửu Ngôn cười.

Lập tức, ngoài cửa có một nam tử đi tới, thân cao mã đại, hắn quỳ xuống chắp tay nói: “Tiểu nhân Trương Hải Nhất, nguyên là sai dịch của công bộ.”

Sắc mặt của Ngô Văn Quân càng phát ra xấu xí, hắn vô ý thức nhìn hậu nha, cho tới bây giờ hắn phân phó cai tù làm việc cũng không có động tĩnh, ngay cả Đàm tiên sinh cũng không có lộ diện, xem ra là đã xảy ra chuyện.

“Nói chuyện ngươi biết.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui