Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 424: BẤT NHÂN BẤT NGHĨA


Dịch giả: Luna Wong


Trương Hải Nhất trả lời: “Hai mươi tám tháng năm của bốn năm trước, là ta lĩnh đội vận chuyển bạc đi Thiệu Dương, vừa ra thành nửa dặm, chúng ta đụng phải cỗ kiệu của một vị đại nhân đi tuần, đại nhân thấy chúng ta phải đi Thiệu Dương đưa bạc, cố ý dừng lại, hẹn chúng ta nói chuyện ở trong rừng cây ven đường, còn để người mua rượu và thức ăn tiễn chúng ta.”


“Chúng ta là tiểu lại, kinh sợ nghe đại nhân nói nửa ngày, thẳng đến buổi trưa lần thứ hai chúng ta khởi hành.”


“Dọc theo đường đi chúng ta cũng không có rời khỏi cái rương đựng bạc, thẳng đến nửa tháng sau chúng ta đến Thiệu Dương giao tiếp, ta phát hiện Mao đại nhân Thiệu Dương cư nhiên không lo nghiệm thu tại mặt, ký tên xong để chúng ta trở về.”


“Ta lưu tâm, thừa dịp bọn họ không chú ý mở cái rương, mới phát hiện trong rương cư nhiên đều là tảng đá.”


“Ta lúc đó sợ choáng váng, cũng rốt cuộc hiểu, vì sao Mao đại nhân không kiểm tra cái rương.”


“Sau đó ta sẽ không có trở lại kinh thành nữa, mà là nửa đường tìm lý do nói với công đầu của chúng ta, về quê Thanh Châu.” Trương Hải Nhất trả lời.


Mọi người cũng nghe kinh ngạc, không có người nói chuyện, đều nhìn Trương Hải Nhất.


“Lúc đó, người ngươi gặp phải là hộ bộ Hồ Quảng thanh lại ti Khâu Văn Lực Khâu lang trung sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Trương Hải Nhất gật đầu, “Vâng!”


“Ngươi cho rằng, những bạc này là ở lúc Khâu Văn Lực nói chuyện với ngươi, bị người đánh tráo sao? Ở địa phương nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Trương Hải Nhất gật đầu, “Ở trên quan đạo đi Pháp Hoa tự, bên kia có một Thổ Địa miếu.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhìn mọi người, nói: “Bạc ở bên kia đánh tráo. Nhiều bạc như vậy, Khâu Văn Lực sẽ dấu ở nơi nào?”


“Đáp án chính là Thổ Địa miếu!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta ở Thổ Địa miếu tìm trong cái hố giấu bạc năm đó, rất may mắn, chúng ta tìm được rồi.”


Đỗ Cửu Ngôn ngừng lại, Ngô Văn Quân lần thứ hai cắt đứt nàng, “Tìm được chỗ giấu bạc, ý nghĩa của việc này với án kiện ở nơi nào?”


“Chúng ta mỗi người đều bề bộn nhiều việc, nếu ngươi cứ ở đây kéo dài, làm lỡ rất nhiều thời gian.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân người nghe không hiểu sao? Ý nghĩa ở chỗ, vì sao tự sát là Khâu Văn Lực mà không phải Kim Vanh a, bởi vì Khâu Văn Lực biết nhiều lắm.”



“Cái này cũng không kỳ quái, hắn sợ tội tự sát!” Ngô Văn Quân nói.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn cười cười, bỗng nhiên đi tới trước mặt Kim Vanh, “Kim đại nhân, Khâu Văn Lực là sợ tội tự sát sao?”


Tới rồi , tới rồi, nàng rốt cục hỏi Kim Vanh rồi.


Tất cả đều không hiểu khẩn trương, luôn cảm thấy Kim Vanh vẫn không mở miệng, đã sớm ngoan ngoãn nhận tội, sẽ nói ra bí mật kinh thiên.


“Kim Vanh!” Ngô Văn Quân nói: “Ngươi biết cái gì, như thực chất nói ra.”


Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng trong giọng nói ám chỉ lại không cần nói cũng biết.


Kim Vanh ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, không khỏi nhớ tới việc làm hai ngày này của nàng.


Ngay từ đầu mỗi ngày nàng tới tìm hắn trước, liên tiếp tới ba ngày, nhìn như hắn trong trường đấu này, chiếm được chỗ tốt cực lớn, nhưng sự thực quả thực, nàng phá hủy hiệp nghị và ăn ý đã sớm đạt thành giữa hắn và Ngô Văn Quân.


Ngô Văn Quân bắt đầu hoài nghi hắn, thậm chí buộc hắn tự sát, mà dù là hắn mâu thuẫn Đỗ Cửu Ngôn hơn nữa, trong lòng lại mơ hồ cũng nổi lên khác ý niệm, hắn ngoại trừ phục tòng Ngô Văn Quân ra, hắn còn có thể lôi kéo Ngô Văn Quân cùng chết.


Thế nhưng, hắn vẫn còn đang kiên thủ, thẳng đến ngày hôm qua Quế vương xuất hiện, bọn họ ở tại sát vách, ở ban đêm lúc hắn tự sát, Quế vương nói cho hắn biết, phu nhân của hắn đã toàn bộ hợp tác nhờ vã.


“Ngô đại nhân đừng nóng vội.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Ngô Văn Quân.


Kim Vanh mở miệng nói: “Khâu Văn Lực cũng không phải là sợ tội tự sát, mà là bị Ngô Văn Quân bức tử.”


Lời này vừa nói ra, tràng diện tĩnh đến châm rơi có thể nghe, ánh mắt của tất cả mọi người không dám tin nhìn Ngô Văn Quân.


Hắn là chủ thẩm, kéo một vòng, cuối cùng chủ thẩm là thủ phạm chính?


“Kim Vanh, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không!” Ngô Văn Quân vỗ bàn.


Liêu Chinh khuyên nhủ: “Ngô đại nhân, người yên tĩnh một chút.”


“Bổn quan lãnh tĩnh không được, ngồi thật tốt, lại bị tự dưng hất nước bẩn. Bổn quan làm sao lãnh tĩnh.” Lúc nói chuyện hắn vỗ bàn, nói: “Hôm nay án kiện cũng không cần tiếp tục nữa, bổn quan tiến cung thỉnh tội với thánh thượng, bổn quan vô năng không chỉ án tử không có điều tra rõ, còn bị người cuốn vào trong nước bẩn.”


Đỗ Cửu Ngôn ha ha nở nụ cười, “Ngô đại nhân, người nào phải là bị người tát nước dơ, bản thân người chính là một vũng nước thối!”


“Làm càn!” Ngô Văn Quân nói.



Liêu Chinh tiếp tục ba phải, “Vụ án này biện thế nào thì cứ biện, tự dưng lại bẻ lái? Bổn quan nghe thế nào cũng không rõ?”


“Đại nhân, đây liền để người nghe hiểu!”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mấy ngày trước, ta ở trong nhà Kim Vanh tìm được một phần giấy mang theo mật mã, ta rất kỳ quái những chữ số này là có ý gì.” Nàng cho mọi người xem, tất cả mọi người xem không rõ, “Nhưng cũng may, chúng ta có người thông minh, đoán được khả năng. Vì vậy ta sai người đi Đô Sát viện kiểm chứng.”


“Những chữ số này, là ngày tháng năm cùng số tiền tham ô. Kim Vanh, phải không?”


Kim Vanh trả lời: “Phải!”


Bookwaves.com.vn

“Ngày tham ô phía trên này, đều rất ăn khớp, thế nhưng không ăn khớp chính là, ngân lượng hắn đoạt được không đúng. Nhất là thuỷ lợi của Thiệu Dương, theo đạo lý, ba mươi vạn ngân, hắn và Khâu Văn Lực hẳn là một người mười lăm vạn, nhưng trên thực tế hắn chỉ lấy bốn vạn, mà trong hồ sơ của Khâu Văn Lực, ghi chép còn lại là mười vạn. Dù là số tiền của Khâu Văn Lực đúng, như vậy tiền còn lại đi nơi nào?”


“Ngô đại nhân, người biết còn sót lại mười sáu vạn đi nơi nào không?”


Ngô Văn Quân nói: “Ngươi đang phá án, tới hỏi bổn quan làm gì. Bổn quan chẳng biết ngươi muốn nói cái gì.”


“Kim đại nhân, vậy làm phiền ngươi nói cho hắn biết!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Bốn năm trước, là Ngô đại nhân viết thư phân phó Biện đại nhân, chia sáu mươi vạn làm hai lần cho Thiệu Dương.” Kim Vanh bất cứ giá nào nói: “Sau đó, tiền từ hộ bộ đến trong tay Khâu Văn Lực, Khâu Văn Lực để người giấu ở Thổ Địa miếu, hắn để người lấy từng chút ra, đưa cho Ngô gia.”


“Trong đó mười sáu vạn lượng, đều cho Ngô đại nhân, về phần Ngô đại nhân lại cho ai, ta cũng không biết.”


Ngô Văn Quân đi xuống, chỉ vào Kim Vanh, “Ngươi vu khống, lập tức phản cung cắn người, lời của ngươi còn có thể tin sao?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lời của hắn đương nhiên là có thể tin.”


Đỗ Cửu Ngôn từ trong lòng Kim Vanh giũ ra một phong huyết thư, cả tiếng đọc lên: “Ta có tội, nhưng Ngô Văn Quân có tội hơn, hôm nay, hắn ép ta tự sát diệt khẩu ta, ngày khác thành quỷ vi hồn tất sẽ không khinh tha cho hắn.”


Tiếng động lớn ồn ào lớn hơn nữa, tất cả mọi người ở bên ngoài ong ong nghị luận, chỉ vào Ngô Văn Quân thấp giọng mắng.


“Ngô Văn Quân, ngươi có nhận tội không?” Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên lớn tiếng nói.



Tất cả thanh âm tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


Ngô Văn Quân cả giận nói: “Ngươi đừng vội ăn nói bừa bãi, ta có tội gì.”


Đỗ Cửu Ngôn đem huyết thư trong tay nhét vào trên mặt của Ngô Văn Quân, “Ta đây tới giúp ngươi đếm một chút.”


“Ngươi bất trung, hưởng quan to lộc hậu, được thánh thượng tín ái, ngươi cũng không mưu kỳ chức vì quân phân ưu, mà lợi dụng chức vụ, ăn hối lộ trái pháp luật!”


“Ngươi bất nhân, thuỷ lợi ngân khoản, liên quan đến dân sinh một phương, liên quan đến tính mạng của bao nhiêu bách tính, mà ngươi lại làm như không thấy, ôm tiền vơ vét của cải!”


“Ngươi bất nghĩa, Khâu Văn Lực và Kim Vanh cùng ngươi kết đảng, mặc dù vi phạm pháp luật nhưng hai người bọn hắn trung thành và tận tâm với ngươi, mà ngươi lại chỉ lo tính mạng của mình, bức tử Khâu Văn Lực diệt khẩu hắn, uy hiếp Kim Vanh dụ hắn tự sát. Đồng liêu vô tội, ngươi vì tự bảo vệ mình loạn bát loạn giảo hãm hại trung lương!”


“Thứ ba, làm quan ngươi kết bè kết cánh, thái độ làm người ngươi hung tàn thành tính, vì hữu ngươi không hề nhân nghĩa!”


Đỗ Cửu Ngôn vỗ bàn, quát dẹp đường: “Ngô Văn Quân, ngươi chính là nhân tra!”


Nàng đe dọa nhìn Ngô Văn Quân, chăm chú nhìn hắn.


Ngô Văn Quân lui về phía sau, lui về sau nữa, thiếp tựa ở trên bàn cao to, trên đỉnh đầu là gương sáng treo cao, sắc mặt hắn tái nhợt, thần biện run run, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn quát dẹp đường: “Ngươi. . .”


“Ngô đại nhân, còn muốn giảo biện sao?” Đỗ Cửu Ngôn lại nói.


Bookwaves.com.vn

Ngô Văn Quân nhũn ra, trên trán đều là mồ hôi lạnh.


“Tham quan!” Bên ngoài có người hô: “Ngô Văn Quân, ngươi chính là nhân tra, ngươi không xứng làm người.”


“Ngươi đi chết!”


Có người ném một chiếc hài vào bên trong, sau đó lại là một chiếc hài đập tiến đến, rầm một tiếng, trợt ở bên chân của Nhâm Duyên Huy, đầu lông mày cau lại, quát dẹp đường: “Đóng kỹ cửa!”


“Không cần đóng.” Lỗ Chương Chi chận lời của Nhâm Duyên Huy nói, “Nhâm các lão, ta ngươi đang nghe tụng, không nên khinh dịch can thiệp việc công đường.”


Nhâm Duyên Huy còn muốn nói nữa nói, An quốc công thấp giọng nói với hắn: “An tâm một chút chớ nóng, Nhâm đại nhân.”


“Còn có một điều!” Quế vương từ hậu nha đi nhanh mà đến, hắn mặc quần áo tù bước tiến mạnh mẽ, hai ba bước qua đây, đứng ở trước mặt của Ngô Văn Quân.


Ngô Văn Quân triệt để đứng không vững, chăm chú nắm lấy bàn.


“Để cai tù thả tử tù tới giết bổn vương?” Quế vương cười lạnh nói: “Ngô Văn Quân, triều đình nuôi ngươi mấy năm, thịt không mập trên mặt mà toàn bộ mập ở trên lá gan đúng không.”



“Giết bổn vương, bổn vương giết cửu tộc ngươi!”


Ngô Văn Quân lắc đầu, đang muốn biện giải, đảo qua mắt liền thấy Đàm tiên sinh và cai tù bị người buộc kéo lên, đá mỗi người một cước, hai người nằm trên đất cái gì cũng nói.


“Người đến!” Quế vương vỗ bàn, nói: “Bắt lại cẩu vật này, bổn vương muốn xem, hắn mọc được mấy lá gan!”


Ánh mắt của Ngô Văn Quân u ám, “Ta, ta muốn gặp thánh thượng, ta muốn gặp thánh thượng!”


Sai dịch tiến lên, lấy mũ quan của Ngô Văn Quân xuống, mang hắn xuống!


“Án này. . .” Liêu Chinh nhìn Tạ Duẫn, “Làm sao bây giờ?”


Tạ Duẫn nói: “Hay là trước bẩm báo thánh thượng, lại thương nghị lượng hình sự đi.”


Liêu Chinh gật đầu, vỗ kinh đường mộc nói: “Thối đường! Mang toàn bộ đám người về.”


Kim Vanh nhìn Đỗ Cửu Ngôn, chắp tay nói: “Làm phiền Đỗ tiên sinh nói cho người nhà ta biết, để cho bọn họ sống sống, không nên hành sự vọng động.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


Kim Vanh theo mọi người bị dẫn theo xuống phía dưới, Tiền thị lang cũng đứng dậy, hướng về phía các vị chắp tay, nói: “Các vị đại nhân, cáo từ.”


“Đây. . .” Tạ Duẫn cũng không biết Tiền thị lang bên này giải quyết như thế nào, không khỏi theo hỏi hắn: “Tiền đại nhân, ngươi làm sao bây giờ?”


Hiện tại Ngô Văn Quân có tội, vậy Tiền thị lang nhất định là bị vu hãm, chính là không nhìn chứng cứ, cũng có thể rõ ràng.


Tiền thị lang nói: “Nhị vị đại nhân theo lẽ công bằng làm việc, hạ quan phục tòng.”


Liêu Chinh hơi gật đầu, nói: “Sau đó ta sẽ hồi bẩm thánh thượng, cụ thể làm sao, sẽ nói cho ngươi biết.”


Tiền thị lang đi lao phòng.


“Đỗ tiên sinh, ” Liêu Chinh tiến lên đây, hỏi: “Ngươi cũng muốn đi vào cung hồi bẩm án này cho thánh thượng chứ không bằng cùng nhau?”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Được!”


(Luna: Thật sự rất thích bác Ngô với bác Tiền cãi nhau, thấy vui vui sao ý. Hiện tại bác Ngô gặp đại nạn, đột nhiên trong lòng thấy buồn ghê)


—— lời nói ngoài ——


Vì để cho các ngươi không nên quá thất lạc, còn có một canh!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận