Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 426: QUÝ NGỌC PHẢN KÍCH


Dịch giả: Luna Wong


“Không được!” Quý Hạ Nam nói: “Các ngươi chớ quên, Quý Lâm chính là Đỗ Cửu Ngôn mới bị định tội khảm đầu. Hơn nữa, các ngươi thỉnh hắn cũng sẽ không đến.”


Quý Ngọc không nói gì, một thân một mình đi vào phòng kiểm tra.


Trong phòng rất loạn, nàng tra xét thật lâu cũng không có tra được đầu mối hữu dụng.


“Tiểu thư, ” nha hoàn thiếp thân của nàng Thúy Chi nói: “Nô tỳ cũng hiểu được kỳ thực có thể thỉnh Đỗ Cửu Ngôn tới tra. Nô tỳ nghe nói hắn làm việc rất nghiêm túc, rất có một bộ, hắn tới nhất định năng tra được thiếu gia là ngoài ý muốn hay là bị giết.”


“Phụ thân không đồng ý, lúc này không nên chọc phụ thân tức giận.” Quý Ngọc ở trong phòng đi hai vòng, ánh mắt rơi vào trên cửa sổ, “Thúy Chi, ngươi nói nếu là có người tiến đến, hắn có thể từ nơi nào tiến đến?”


Thúy Chi suy nghĩ một chút, nói: “Cũng chỉ có cửa sổ.”


Trong phòng đi bồn tiểu đặt ở trong tịnh phòng, ngoài cửa tịnh thất đặt bình phong, trên cửa rũ mành. Bồn tiểu đặt ở góc tường, người có từ tịnh thất tiến đến, lúc Quý Trường Bình đi tè vừa lúc đưa lưng về phía này.


“Thúy Chi ngươi đứng qua đó.” Quý Ngọc nói.


Thúy Chi lên tiếng, đứng ở vị trí góc tường.


Bồn tiểu sớm đã bị mang đi, nhưng trên mặt đất còn ô uế, nàng chọn vị trí đứng đối tường, bỗng nhiên một tay ấn ở tại gáy của nàng, Thúy Chi sợ vừa nhảy, muốn giãy dụa, thế nhưng không hề có khí lực phản kháng, vẫn bị người ấn xuống.


Tay buông lỏng, Thúy Chi thở hồng hộc, Quý Ngọc nói: “Trường Bình khí lực còn nhỏ hơn ngươi, nếu như đối phương là nam nhân, vậy thì càng không phản kháng được.”


“Ngươi xem trên mặt đất.” Quý Ngọc chỉ vào mặt đất, “Những thứ ô uế này, có giống lúc giãy dụa vẫy ra không?”


Thúy Chi gật đầu, “Có thể coi là chúng ta biết là có người giết thiếu gia, nhưng không tra được hung thủ a.”


Quý Ngọc xoay người đi ra bên ngoài, bò lên trên cửa sổ phía sau.


Bên ngoài là hoa điền, dưới cửa sổ rất nhiều dấu chân, hiển nhiên buổi chiều đã có người kiểm tra qua.


Quý Ngọc vẫn là nhảy ra ngoài, chủ tớ hai người dẫn theo đăng lung một đường tìm, nhất vô sở hoạch hai người lần thứ hai vòng trở lại, bỗng nhiên, Quý Ngọc thấy được chỗ lục bộ dán ở bên tay trái cửa sổ, có cái gì đang loang loáng.



Nàng bước nhanh đi tới, liền thấy một khối bàn khấu làm từ mã não thạch.


Hiện tại rất nhiều người chú ý, ngại nút buộc thông thường không dễ nhìn, còn dùng mã não thạch mài làm thành nút buộc, dán trên cổ áo.


Nữ tử có hoa tai, nên dùng ít, loại bàn khấu mã não thạch cùng các loại đá khảm lên trên y phục của nam tử càng thấy nhiều.


“Tiểu thư, ” Thúy Chi hít một hơi. . .


Quý Ngọc siết đá này, “Bất kể có phải liên quan đến Tường Bình hay không, tra xét trước mới nói.”


Loại đá này giá không thấp, trong cửa hàng không có bán, người bình thường cũng mua không nổi.


. . .


Quan bào trên người Ngô Văn Quân cởi ra, hắn và Kim Vanh cách một gian ngồi đối diện nhau, trong ánh mắt hai người, đều lộ ra hận ý.


“Bổn quan không chết được, ” Ngô Văn Quân nhìn chằm chằm Kim Vanh, cười lạnh nói: “Mà ngươi thì không nhất định. Kim Vanh, bối chủ cầu vinh, sẽ không có hảo báo!”


Kim Vanh trả lời: “Ngô đại nhân, nếu không phải ngươi làm quá tuyệt, ta cũng sẽ không liên lụy ngươi ra. Đây hết thảy đều là ngươi tự tìm.”


“A!” Ngô Văn Quân nói: “Không có chứng cứ của ta, chỉ bằng lời chứng của các ngươi? Chỉ cần thánh thượng chịu gặp ta, ta nhất định có thể còn sống ra ngoài.”


Hắn bây giờ đang chờ, chờ Nhâm Duyên Huy giúp hắn, chỉ cần hắn còn có thể nhìn thấy Triệu Dục, nhất định có thể tự biện cho mình.


Ngày hôm qua, chuyện xảy ra đột nhiên, hắn bị Đỗ Cửu Ngôn đẩy vào tuyệt cảnh, kinh qua cả đêm lắng và suy tư, hắn đã một lần nữa có biện pháp ứng đối.


Kim Vanh nhìn hắn, lạnh lùng thốt: “Không nói cái khác, chỉ chuyện ngươi giết Quế vương, ngươi cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”


“Đó không phải là ta làm.” Thân thể của Ngô Văn Quân chưa ngã, thấp giọng nói: “Ngươi khi nào nghe được, ta thông báo muốn giết vương gia?”


Bookwaves.com.vn

Kim Vanh minh bạch, Ngô Văn Quân dự định đưa môn khách của hắn Đàm tiên sinh ra ngoài gánh tội thay.


Đây là thủ đoạn Ngô Văn Quân luôn luôn thường dùng.



Hắn không nói gì, nhắm mắt lại nói: “Ta ở âm tào địa phủ chờ ngươi.”


Ngô Văn Quân hừ lạnh một tiếng.


Sát vách, Mao Văn Uyên hô oan uổng, hắn đã hô cả đêm, tiếng nói cũng khàn, thanh âm hô như là vịt bị người bóp cổ, khó nghe lại chói tai.


Cửa mở ra, có người bước nhanh đến.


Ngô Văn Quân nhìn vào cai tù mới, nhưng đối phương nhìn cũng không có liếc hắn một cái, trực tiếp đi qua, dừng lại ở phía trước lao phòng của Tiền Vũ, nói: “Tiền đại nhân, thánh thượng truyền đòi.”


“Được!” Tiền Vũ đứng dậy, đám thường tùy của hắn tiến đến, bưng nước dẫn theo lược, cầm quần áo và mũ quan.


Tiền Vũ rửa mặt chải đầu thay đổi y phục, tinh thần toả sáng đi ra, đi ngang qua Ngô Văn Quân trước cửa phòng giam, cười cười, “Ngô đại nhân, đa tạ ngươi cho Tiền mỗ cảm ngộ nhân sinh không đồng dạng như vậy. Cảm giác trong tù rất tốt, ngươi tỉ mỉ thể hội, chậm rãi đợi.”


“Sau khi Tiền mỗ rời khỏi đây nhất định tranh thủ, tranh thủ ở tương lai lúc ngươi trảm thủ, làm giám trảm!” Lúc nói chuyện hắn phất tay áo phải đi, Ngô Văn Quân đi tới, cách hàng rào hai người cách rất gần, Ngô Văn Quân thấp giọng nói: “Ngươi có tư cách cười ta sao?”


“Ngươi làm quan nhiều năm, lại sạch sẽ hơn ai?”


Tiền Vũ cũng thấp giọng nói: “Ta là sạch sẽ hay không, tra một chút chỉ sợ cũng là phải chết. Thế nhưng, ta và ngươi không giống nhau, ta cũng không động loại ngân lượng này.”


“Chuyện liên quan đến tính mạng người khác, không thể làm!”


Lúc nói chuyện, Tiền Vũ phẩy tay áo bỏ đi.


Ngô Văn Quân chẳng đáng cười nhạt.


Hắn xoay người lại vừa ngồi xuống, lại có một người vội vã tiến tới, “Lão gia!”


Ngô Văn Quân nghe được là quản sự trong nhà, hắn đứng lên, nói: “Chuyện gì?”


“Lão gia, ” quản sự quỳ gối bên ngoài lan can, “Tiểu nhân cầu xin rất nhiều người mới được tiến đến, để tiểu nhân nói một câu.”


“Lão gia, buổi trưa. . . Công tử bị. . . Bị người giết!”



Ngô Văn Quân dừng lại, nhìn quản sự hỏi: “Ai giết, người nào? Giết ở nơi nào?”


Tim của hắn như bị người đánh một quyền, thống khổ.


Không có người nào có thể chịu nổi nỗi đau tang tử.


“Nơi gặp chuyện không may ở trong một cái viện Thảo Điều hạng sau phủ của chúng ta, người giết người chính là tiểu nha hoàn tên là Thúy Chi của Quý phủ.” Quản sự nói: “Cái viện kia là nhà của tiểu nha hoàn đó, cũng không biết xảy ra chuyện gì, thiếu gia của chúng ta sẽ đi nhà nàng.”


“Nàng một mực chắc chắn thiếu gia của chúng ta làm chuyện bất chính với nàng, nàng dưới phản kháng thất thủ dùng kéo đâm chết thiếu gia.”


“Báo quan là mẫu thân của nàng, lúc người của nha môn đến, y phục của nha hoàn bị xé, trên người cũng có vết tích bị đánh. Lúc đó nhà nàng chỉ có một mình nàng, hai thường tùy bên người thiếu gia bị thiếu gia khiển trở về. Cho nên lúc đó ngoại trừ hai người bọn họ, không có ai biết xảy ra chuyện gì.”


“Thúy Chi đầu án, thừa nhận nàng giết người.”


Quản sự gào khóc, “Lúc tiểu nhân chạy đi, thiếu gia ngã trong vũng máu, cả người đều là máu a.”


Bookwaves.com.vn

Trước mắt của Ngô Văn Quân lúc ẩn lúc hiện, hắn và phu nhân là biểu huynh muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên ái mộ nhau, sau này thuận lý thành chương thành thân, thế nhưng con nối dòng vẫn không thuận lợi. Phu thê bọn họ tổng cộng sinh bốn hài tử, phía trước một trai một gái đều chết yểu, đến Ngô Cảnh Thanh, phu nhân luyến tiếc, như châu như bảo che chở yêu thương.


Thân thể của Ngô Cảnh Thanh tốt, vô bệnh vô tai mà trưởng thành, năm trước thú tức phụ, năm nay bụng tức phụ cũng mang thai bốn tháng.


Hắn còn có một tiểu nhi tử, năm nay mười một tuổi, thế nhưng đầu óc lại không phải rất linh quang.


Ngô Cảnh Thanh tuy có chút ham chơi, nhưng cũng là có phân tấc, đầu xuân sang năm hắn sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân, đọc sách cũng là rất có ngộ tính.


Không nghĩ tới!


Ngô Văn Quân té trên mặt đất, nhìn nóc nhà trong đầu trống rỗng.


Hắn nóng vội doanh doanh, là vì cái gì?


Tiền đã sớm đủ, bất quá hắn là muốn thay hậu đại để dành gia sản, đánh hạ cơ sở kiên cố, chờ Ngô Cảnh Thanh nhập con đường làm quan, cha con bọn họ hai đời vi quan, sau này Ngô gia hắn dám nói một câu là thư hương môn đệ.


Nhưng bây giờ. . .


Ngô Cảnh Thanh đã chết.


Tất cả dự định và hy vọng của hắn đều tan vỡ.


“Quý phủ?” Ngô Văn Quân mỗi chữ mỗi câu mà hỏi thăm: “Nha hoàn, là nha hoàn của ai?”



Quản sự trả lời: “Là nha hoàn bên người Quý tiểu thư.”


Đây là cục! Là người của Quý gia đang trả thù hắn.


Nhưng là, Quý Lâm là có tội, hắn làm sai sao? Quý Lâm chết chưa hết tội a.


Nhưng là nhi tử của hắn Ngô Cảnh Thanh lại không phải.


Quý phủ! Ngô Văn Quân lần thứ hai ngồi xuống, nói với quản sự: “Đi nói với đại nhân, ta muốn gặp thánh thượng!”


“Vâng, vâng!” Quản sự muốn đi, bỗng nhiên lại nhớ tới sự kiện, lau nước mắt nói: “Ngày hôm qua, nhi tử của Quý Lâm Quý Trường Bình chết ở Long Ân tự, lúc bị người phát hiện, đầu đâm vào trong thùng phân.”


Ngô Văn Quân hoảng sợ thất sắc, “Ngươi nói cái gì?”


“Lão gia, tiểu nhân suy đoán cũng là bởi vì chuyện này, người Quý gia mới sẽ như vậy. . . Tiểu nhân hoài nghi, là có người từ đó làm khó dễ, có ý định hại thiếu gia của chúng ta hay không!”


Trong nháy mắt Ngô Văn Quân tỉnh táo lại, hắn ngồi ở tại chỗ, trong đầu chuyển thật nhanh.


Đến lúc này, ai sẽ đi hại tiểu hài tử chưa dứt sửa của Quý phủ?


Mục đích của đối phương cũng không phải hài tử này, mà phân minh là cố ý khơi mào hận ý của Thừa Đức hầu phủ.


“Ngươi đi nói với đại nhân, ta muốn gặp thánh thượng, vô luận như thế nào đều phải gặp.” Ngô Văn Quân nhìn chằm chằm quản sự, “Phải nhanh!”


Quản sự xác nhận, lảo đảo đi.


Ngô Văn Quân siết chặt hàng rào, muốn từ bên trong ra ngoài, bỗng nhiên, Kim Vanh cười ha hả, tiếng cười ở trong phòng giam vắng vẻ có vẻ cuồng, Ngô Văn Quân quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng thốt: “Kim Vanh, mặc dù ta ở trong tù, cũng giống vậy có thể để cho ngươi giống như ta, thể hội nỗi đau tang tử.”


Kim Vanh vừa cười, “Ngươi vẫn chưa rõ sao? Chuyện này chính là Nhâm Duyên Huy làm.”


“Ngô đại nhân, ngươi sống không quá đêm nay!”


Ngô Văn Quân cả giận nói: “Hồ ngôn loạn ngữ, câm miệng!”


(Luna: Luận làm quan, bác Ngô không phải quan tốt, nhưng luận làm chồng làm cha, ổng làm tốt hơn rất nhiều người. Đọc chương này lòng ta trầm ghê gớm, có thể nói ổng làm ác nên đời con lãnh. Mà ghê tởm nhất là ông Nhâm. Lúc nói để chuyện ông Nhâm với ông Lỗ gây nhau chỉ vì chuyện bẩn của môn đồ ông Nhâm ta đã không thích nỗi ông này rồi, nhưng vẫn rất thích bác Ngô


Vụ án của Mã Ngọc Nương để ta ôm hy vọng, bác Tiền với bác Ngô đều là quan tốt chỉ là không hợp ý nhau nên đối chọi, và đối chọi của hai ổng sẽ để văn thêm phần đặc sắc, thật không ngờ. Đương nhiên ta cũng không ngây thơ đến độ huyễn tưởng mấy ổng đều sạch sẽ, mà ít nhất không nháo là chuyện lớn như thế


Ps ta cũng hơi bị thích tính cách của Quý Ngọc, không có như mấy bà nữ 8 dở hơi khác, rất có dáng của một tiểu thư)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận