Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 427: BẠN MỚI BẠN CŨ

Dịch giả: Luna Wong

Trong Quế vương phủ, Mạnh Giao ngồi ở dưới Quế vương, đối diện là mấy người Tam Xích đường, rượu và thức ăn lục tục mang lên, mọi người nâng ly cùng nhau kính rượu Mạnh Giao.

“Mạnh đô đốc, lần này nếu không có người hỗ trợ, án tử sẽ không thuận lợi như vậy, cảm tạ!” Đỗ Cửu Ngôn nâng ly nói lời cảm tạ.

Mạnh Giao xua tay, nói: “Một cái nhấc tay mà thôi. Huống chi, có thể quen biết các ngươi, cũng là vinh hạnh của Mạnh Giao ta.”

“Không nói lời khách khí, uống rượu!”

Mạnh Giao rất sảng khoái, uống rượu trong ly, tép tép miệng nói với Quế vương: “Vương gia, rượu này của người không tệ, là lấy trong cung sao?”

“Ngày hôm qua từ trong cung đi ra, thuận lợi chộp hai bình, nếu ngươi thích ngày mai ta lại lấy chút, đưa tới chỗ ở của ngươi.” Quế vương nói.

Mạnh Giao và Quế vương lần đầu tiên chính thức tiếp xúc. Lúc trước khi Quế vương ly khai kinh thành, hắn ở Tuyên Thống, chờ hắn trở về đến ngũ quân đô đốc phủ nhâm tả quân đô đốc, Quế vương đã ly khai kinh thành.

Hắn còn từng có ý niệm chờ lệnh mang binh đi thu phục Quảng Tây trong đầu, nhưng là thấy thánh thượng cũng không có ý tứ này, hắn cũng liền ngừng lại, còn từng viết thư cho Quách Đình, để hắn an tâm một chút chớ nóng.

Sau này mới biết được, một mình Quế vương kéo đại kỳ, bất quá là tiểu hài tử chơi đùa thôi.

Tiếp sau này, hắn nghe nói đều là mấy lời Quế vương hồ đồ. Năm ngoái Quế vương đột nhiên công chiếm Trấn Viễn phủ, đến tận đây, Trấn Viễn phủ một mực khống chế trong tay hắn.

Quách Đình cũng bởi vậy mà giao thủ với Quế vương hai lần.

Nghe Quách Đình hình dung, tựa hồ Quế vương cũng không có quần áo lụa là như vậy.

Nói chung, hắn đối với Quế vương là hiếu kỳ và mơ hồ, hôm nay nói chuyện với nhau xong hắn phát hiện, kỳ thực Quế vương không giống với nghe đồn.

Mặc dù nhìn qua có chút không quá ổn trọng, nhưng thực tế hắn nói chuyện hành sự cực có chừng mực.

Là một người rất thú vị.

“Không dám làm phiền vương gia, chỗ của hạ quan ăn no có lộc ăn đã rất thỏa mãn.” Mạnh Giao cười nói.

Quế vương xua tay, “Ngồi xuống nói, ở chỗ này không cần khách khí, ”

Mạnh Giao ngồi xuống, suy nghĩ một chút hỏi: “Sáng nay thánh thượng tức giận, hạ quan vẫn là đầu thấy. Ngô Văn Quân thực sự. . . Mất đi nhân tính a!”

Hắn nói xong, lại lắc đầu, “Không nói mất hứng chuyện, uống rượu!”

Quế vương bồi hắn uống.

Hai người thường xuyên qua lại, hai bình rượu uống xong, Mạnh Giao hơi có men say, sợ lát nữa say thật, mình thất thố ở vương phủ, liền đứng dậy cáo từ, “Ngày khác Mạnh mỗ làm chủ, thỉnh các vị đến nhà làm khách.”

Mọi người xác nhận, tiễn hắn mãi cho đến cửa, chờ hắn lên xe ngựa nhà mình, mới đóng cửa trở về.

“Ngươi và Mạnh Giao chưa có tiếp xúc qua?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương.

Quế vương lắc đầu, “Ta và người trong triều cũng không lai vãng.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, tán thành và bội phục với các làm của Quế vương.

Một người có thể phân rõ cái gì có thể thủ cái gì không thể thủ, có thể đem một việc so sánh vừa đúng, cũng là chuyện không dễ dàng.

Hắn chiếm Quảng Tây lại không có trắng trợn nuôi quân, hắn hồ đồ lăn qua lăn lại cũng không âm thầm lui tới với bất luận kẻ nào trong triều. . .

Nên, lúc mọi người nói hắn, ngoại trừ nói hắn rảnh rỗi, hồ đồ ra, không ai chân chính hoài nghi tới, hắn là thật muốn làm hoàng đế.

Ngay cả nàng sau này cũng không có nghĩ tới.

“Vương gia, người muốn cái vị trí kia không?” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Mưu quyền soán vị!”

Quế vương lắc đầu, “Không muốn!”

Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, không lời nào để nói.

“Rõ ràng mới vừa rồi ngươi nhìn ta, mắt là có thưởng thức, vì sao một cái chớp mắt, lại biến thành chê?” Quế vương hỏi: “Trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì?”

Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười, “Không suy nghĩ gì, là người suy nghĩ nhiều.”

Hai người trở về phòng khách, cơm nước trên bàn đã thu dọn, mọi người kỷ kỷ tra tra đang nói chuyện Quý Trường Bình.

“Vương gia, Cửu ca, các ngươi nói cái chết của Quý Trường Bình, rốt cuộc là có phải Ngô Văn Quân làm hay không?” Vẻ mặt của Đậu Vinh Hưng tò mò hỏi: “Người của Quý phủ cũng đủ quả quyết, lập tức đã giết chết nhi tử của Ngô Văn Quân.”

Còn dùng phương pháp trùng hợp như thế nữa.

“Ngô Văn Quân không có lý do gì.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống uống trà, “Hắn hiện tại giết Quý Trường Bình đối với hắn một điểm chỗ tốt cũng không có, hắn làm sao có thể làm như vậy.”

“Vậy. . . Vậy ý của ngươi là, có người ở từ đó gây xích mích, khuyến khích người của Quý phủ giết nhi tử của Ngô Văn Quân? Nhưng là giết nhi tử hắn ngoại trừ hả giận ra, đối với định tội Ngô Văn Quân cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng a!”

Tiền Đạo An nói: “Có lẽ có!”

Đậu Hưng Vinh nhìn hắn.

Bookwaves.com.vn

“Người ở bên ngoài nhìn, người Quý gia có thể giết Ngô Cảnh Thanh, có thể giết Ngô Văn Quân!” Chu Tiếu nói.

Đậu Vinh Hưng nhất thời hiểu được, kinh hãi nói: “Vậy, vậy đêm nay chẳng phải Ngô Văn Quân là hẳn phải chết không thể nghi ngờ?”

Lúc nói chuyện hắn nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu ca, việc này ngươi mặc kệ?”

“Một tiểu tụng sư như ta, ta muốn quản ta cũng không quản được a.” Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, “Yên tâm, có người muốn Ngô Văn Quân chết, cũng tất nhiên có người không muốn để cho hắn chết.”

“Ý gì?” Đậu Vinh Hưng nói.

Tống Cát Nghệ nhấc tay, “Ta, ta, ta biết, biết, biết.”

“Không muốn nghe ngươi nói.” Đậu Vinh Hưng bưng mỏ của hắn, mắt ba ba chờ Đỗ Cửu Ngôn giải thích nghi hoặc.

Tống Cát Nghệ đẩy tay của Đậu Vinh Hưng ra, nói: “Triều, triều, triều đấu!”

Đậu Vinh Hưng ngạc nhiên, “Không ngờ như thế, chỉ giải thích đơn giản như vậy?”

Hắn nói xong, mọi người lộ ra một bộ, là ngươi đần, biểu tình khinh miệt.

“Ta, ta, ta hỏi, hỏi, chuyện chuyện, đàng, đàng hoàng!” Tống Cát Nghệ nhấc tay nói.

Tất cả mọi người nhìn hắn.

“Lúc, lúc nào, mới, mới quay trở, quay trở, trở về?”

Mọi người cũng đều nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

“Ta do dự.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Thái Trác Như vẫn không nói gì, “Tiệm của ngươi lúc nào khai trương?”

Thái Trác Như cười khổ, “Phải ở tháng chạp, thời gian cụ thể còn chưa có định ra.”

“Ngươi không muốn ở lại kinh thành mừng năm mới sao?”

Đỗ Cửu Ngôn thật khó khăn, nàng cùng lúc rất sợ thái hậu sẽ mời nàng đi nói chuyện, tỷ như cho nàng một nghìn vạn bạc trắng năm mươi vạn mẫu đất hay nửa giang san, để cho nàng ly khai Quế vương, dù sao, nàng có muốn số tiền này hay không, nàng còn chưa có nghĩ xong.

Cùng lúc nàng cảm thấy bỏ một mình Thái Trác Như ở kinh thành, không quá hợp.

Còn có một việc nàng chưa làm, chính là một lần nữa đem chuyện giải phẫu, đưa lên《 Chu Luật 》

Nàng cũng hẹn tụng sư các nơi đến kinh thành, nhưng việc này không phải một lần là xong, không có cơ hội đột nhiên nhắc tới, khả năng thành quá nhỏ.

Thái Trác Như mắt lom lom nhìn nàng.

Quế vương mất hứng.

Bả Tử uống trà, ánh mắt phiêu hướng Thái Trác Như.

“Được!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Qua năm lại đi.”

Thái Trác Như nở nụ cười, gật đầu nói: “Tốt!”

Đậu Vinh Hưng nhìn, dán tại bên tai Tiền Đạo An thấp giọng hỏi: “Nhìn thế nào, Thái công tử càng ngày càng nhu nhược?”

“Có sao?” Tiền Đạo An hỏi.

Đậu Vinh Hưng gật đầu, “Lúc hắn nói chuyện với chúng ta đều thật tốt, nhưng chỉ cần nói chuyện với Cửu ca, đến Ánh mắt đều nhu hòa không ít, còn. . . Còn nhỏng nhẽo phẫn nhu nhược.”

Tiền Đạo An đẩy hắn ra một chút, “Không cần nhớ một số chuyện bừa bộn.”

Củ cải nhỏ ngáp lên, Đỗ Cửu Ngôn cũng hơi mệt chút, đứng lên nói: “Quay về đi ngủ, chiều nay không có việc gì, chúng ta tìm chỗ đi chơi.”

Bookwaves.com.vn

“Đi nghe hí.” Củ cải nhỏ nhất thời thanh tỉnh, “Cha a, Ngõa Tứ kia thật lớn a, từ sáng sớm đến tối, cái gì cũng có.”

“Ngày đó ta còn nghe Nhạc Phi truyền, ngày hôm qua chúng ta lại xem xiếc ảo thuật.”

“Chúng ta cùng đi xem a.” Củ cải nhỏ hưng phấn nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Chiều nay chúng ta đi Ngõa Tứ xem xiếc nghe hí. Buổi tối đi Thiên Hương lâu ăn cơm.”

Nàng vừa nói Thiên Hương lâu, mọi người nhất thời đều nhìn nàng, Đậu Vinh Hưng nói: “Ai, ai, ai mời?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Sáng mai, ta hẹn Cầu đại nhân.”

Mọi người đều tự tản, Đỗ Cửu Ngôn dắt củ cải nhỏ trở về phòng, mẫu tử hai người rửa mặt nằm ở trên kháng noãn hồng hồng, củ cải nhỏ đấm vai cho Đỗ Cửu Ngôn, “Nương, chúng ta lúc nào đi gặp răng trắng lớn?”

“Ta không đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhưng ngươi có thể đi.”

Củ cải nhỏ nở nụ cười, gật đầu nói: “Được, được!”

“Răng trắng lớn khẳng định cũng rất tưởng niệm ta.” Củ cải nhỏ ghé vào trên người nàng, “Nương a, ngươi có muốn nhận thân không, không bằng, chúng ta len lén nhận thân với răng trắng lớn được không?”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Hắn là tấm lòng son, thái độ làm người đơn thuần giản đơn, không thể giữ bí mật cho chúng ta.”

“Ngươi thích hắn, đi tìm hắn chơi nhiều chút, chúng ta không thể mạo hiểm.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Củ cải nhỏ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, ta đã biết.”

Ngày thứ hai Cầu Chương hưu mộc, hắn đến tìm Đỗ Cửu Ngôn vừa luyện xong công lại ngủ bù một giấc.

Quế vương sợ mạn đãi Cầu Chương, cố ý cho Mao đạo sĩ bồi Cầu Chương nói chuyện.

Hai người nhìn đối phương có chút không vừa mắt, Mao đạo sĩ vừa chắp tay, nói: “Cầu đại nhân, người tự chơi đi, bần đạo cáo từ.”

“Không tiễn, không tiễn!” Cầu Chương nói.

Mao đạo sĩ chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Đỗ Cửu Ngôn biết Mao đạo sĩ muốn tới, nên chỉ là ngủ gật liền tỉnh, rửa mặt qua đây Cầu Chương đang uống trà, ai oán nhìn nàng, “Cửu Ngôn, lão phu đều đang muốn ngủ bù đây.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Đại nhân thường ngày ngủ đều không nỡ sao?”

“Thật đúng là, mỗi đêm chỉ có thể ngủ hai canh giờ, người đã già, cũng không kỳ quái.” Cầu Chương nói.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đại nhân có thể là quá nhiều tiền, cho nên mới không nỡ.”

“Cũng mới có thể nga, ” Cầu Chương cười hắc hắc, từ trong lòng ngực cầm hai vạn lưỡng ngân phiếu đưa cho Đỗ Cửu Ngôn, “Đồng tẩu vô khi, thứ thiệt tụng phí.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Biện Văn Thanh cho? Xuất thủ đủ khoát xước a, phân nửa gia sản đều cho ta.”

“Lưu được núi xanh không sợ không củi đốt, hắn sợ cái gì.” Cầu Chương nói: “Được nhiều tiền như vậy, mời ăn cơm đi, Thiên Hương lâu.”

“Đại nhân, chúng ta muốn cùng đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Cầu Chương nói: “Ngươi cũng muốn đi Thiên Hương lâu?”

“Không phải, ta cũng muốn để người mời khách.” Đỗ Cửu Ngôn cười thêm trà cho Cầu Chương, “Ta có loại dự cảm, người sắp lên chức.”

Cầu Chương hèn mọn cười, nói: “Lão phu cũng có cảm giác như vậy. Từ buổi sáng mắt phải vẫn cứ nhảy!”

“Hộ bộ, công bộ, Đô Sát viện, lão phu không xoi mói.” Cầu Chương nói.

“Đại nhân là cục gạch, nơi nào cần thì tới nơi đó, đúng không?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Đúng, đúng, chính là ý này.” Cầu Chương nói: “Lời này của ngươi, lão phu thích nghe. Đi, mời ngươi đi Thiên Hương lâu ăn cơm.”

Đỗ Cửu Ngôn cũng cười.

“Ngươi còn chưa biết đi, tối hôm qua Ngô Văn Quân chết không thành!” Cầu Chương nói.

Đỗ Cửu Ngôn không ngoài ý muốn, “Hắn không chỉ không chết, hắn còn có thể ở trong tù sống thật tốt!”

Cầu Chương dựng thẳng một ngón tay cái lên, thấp giọng nói: “Một chiêu này của Lỗ các lão, đẹp!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui