Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 428: MỘT BUỔI ĐÁNH CỜ


Dịch giả: Luna Wong


Quý Trường Bình cảm giác chắc là Nhâm Duyên Huy giết, hắn muốn mượn đao của Thừa Đức hầu phủ diệt khẩu Ngô Văn Quân.


Thế nhưng Lỗ các lão chắc là sẽ không để Ngô Văn Quân chết.


Dù là Ngô Văn Quân cái gì cũng không nói, hắn cũng sẽ bảo Ngô Văn Quân ở trong tù.


Chỉ cần Ngô Văn Quân là tù nhân, chỉ cần Ngô Văn Quân còn sống, đối với Nhâm Duyên Huy mà nói, chẳng khác nào là đỉnh đầu treo một thanh lợi kiếm!


“Nhâm các lão không đơn giản a, ” Cầu Chương nói: “Thánh thượng tra được đến chỗ Ngô Văn Quân, sẽ không dự định tra xét nữa, có thể thấy được, thánh thượng vẫn là che chở hắn.”


Đỗ Cửu Ngôn lý giải Triệu Dục. Tam phương thế chân vạc là hắn mất thời gian và công phu đỡ lên.


Khi chưa chọn được người tiếp nhận chức vụ, hắn không có khả năng tước đoạn bất luận cái chân nào hết.


Ngược lại là Nhâm Duyên Huy biểu hiện cấp táo một ít, nhưng là có thể hiểu được, dù sao tất cả chuyện của hắn, Ngô Văn Quân đều biết.


Ngô Văn Quân chính là yết hầu của Nhâm Duyên Huy.


“Sau này, Nhâm các lão làm việc, không thể không nhìn Lỗ các lão một cái.” Cầu Chương nói: “Gừng càng già càng cay, Lỗ các lão như núi bất động, lại thành người thắng sau cùng.”


Đỗ Cửu Ngôn cũng hiểu được, Lỗ Chương Chi quả thực lợi hại. Hắn rất có thể từ vừa mới bắt đầu đã thiết kế ra cục diện này, nên, hắn chỉ cần chờ là được rồi, những thứ khác cái gì đều không cần làm.


Nếu như Lỗ Chương Chi không phải ngoại công của Tần Cửu Yên thì tốt rồi, cái đùi to kia nàng ôm chắc rồi.


“Đỗ tiên sinh, ” Tạ Hoa cười khanh khách xốc mành, nói: “Có bái thiếp của người.”


Tạ Hoa đang cầm cái sọt tiến đến, trong cái sọt có sáu bái thiếp.


Đều là học sinh các nơi vào kinh chuẩn bị khoa thi sang năm.


“Đây không ngoài ý muốn, ngày gần đây ta cũng nghe nói, rất nhiều cử nhân đang nghị luận, nói rõ kỳ thi mùa xuân nếu là thi rớt, thì tham gia khi thi nhập học tháng năm của Yến kinh tụng hành.” Cầu Chương lại cười nói: “Hôm nay làm tụng sư đều sắp ngồi ngang hàng với nhập con đường làm quan.”


“Đây đều là công lao của ngươi a.”


Đỗ Cửu Ngôn để bái thiếp ở một bên, khoác tay nói: “Đại nhân khen trật rồi, công lao này ta không kham nổi, quay đầu lại triều đình thiếu nhân tài, thánh thượng còn phải trách ta nhiều chuyện.”


Cầu Chương cười ha ha, nói: “Ngươi yên tâm, hôm nay thanh danh của Đỗ Cửu Ngôn ngươi đã như mặt trời ban trưa, dù là thánh thượng phạt ngươi, cũng không khỏi không nghĩ xâu xa một chút.”


Đỗ Cửu Ngôn đắc ý nhướng đầu lông mày.



. . .


Nhâm Duyên Huy từ trong cung đi ra, mang theo thường tùy và môn khách liền trở về nhà.


“Đại nhân, Ngô Văn Quân bên kia, thánh thượng nói như thế nào?”


Nhâm Duyên Huy nói: “Không có nói tra xét nữa, nhưng thánh thượng hiển nhiên là sinh lòng xa cách với lão phu. Mới vừa rồi ở trong ngự thư phòng, thánh thượng hàn huyên với lão phu tình trạng lúc hắn mới đăng cơ, mặc dù không thể nói phía tây sở ca, chân tay co cóng, nhưng là nơi nơi gặp cản trở, ăn một ít ủy khuất.”


“Chúc mừng đại nhân.” Môn khách nói: “Thánh thượng nói với người những thứ này, có thể thấy được như trước đối với người nể trọng có thừa, không muốn truy cứu tiếp nữa.”


Nhâm Duyên Huy gật đầu, đây ở trong dự liệu của hắn.


Thế nhưng truy cứu không thì là nói sau, thánh thượng đối với hắn có vật ách tắc, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp tiêu trừ mới được.


“Lúc này đây tổn thất không nhỏ, ” Nhâm Duyên Huy dựa vào ghế, rất là ảo não, “Chặt đứt một cái cánh tay cũng không gì hơn cái này.”


Môn khách không nói gì, hai người trầm mặc một hồi.


“Đại nhân, Ngô Văn Quân bên kia có phải nghĩ biện pháp gặp một lần hay không?” Môn khách hỏi.


Nhâm Duyên Huy gật đầu, “Là phải gặp hắn. Hắn vừa trải qua nỗi đau tang tử, là thời điểm yếu ớt nhất của con người, không thể để cho trong lòng hắn không đáy.”


Sáng sớm hôm nay, Lỗ Chương Chi công nhiên bảo tính mệnh của Ngô Văn Quân, nói hắn mặc dù nghiệp chướng nặng nề, nhưng rốt cuộc là nguyên lão hai triều, nếu cứ giết như vậy, ảnh hưởng với bách quan trong triều sẽ rất lớn.


An quốc công cũng bảo Ngô Văn Quân.


Bọn họ sao lại có thể thật lòng muốn bảo Ngô Văn Quân được, bất quá là không muốn Ngô Văn Quân chết sớm như vậy mà thôi.


“Chuyện của Ngô gia, ngươi đi hỗ trợ, an bài thỏa đáng. Đừng để bọn họ không hiểu chân tướng, đi ra lung tung cầu người, phá hủy đại sự.” Nhâm Duyên Huy nói.


Môn khách xác nhận.


Nhâm Duyên Huy lại nhịn không được sinh nộ, hại trưởng tôn của Thừa Đức hầu phủ, vốn tưởng rằng người của Thừa Đức hầu phủ sẽ tìm Ngô Văn Quân báo thù, thật không ngờ, vị Quý tiểu thư kia cư nhiên đi giết Ngô Cảnh Thanh.


Quả thật là phụ nhân chi kiến, ánh mắt thiển cận.


Bookwaves.com.vn

“Người ngày hôm qua động thủ, đều giao phó xong?” Nhâm Duyên Huy hỏi.


Môn khách xác nhận, “Đều là tin được, không có vấn đề.”


Tối hôm qua Nhâm Duyên Huy an bài hai sai vặt có võ công trong phủ trà trộn vào Đại Lý tự diệt khẩu Ngô Văn Quân, vốn là sắp xếp xong xuôi, thật không ngờ cuối cùng người không có đi vào.



Lỗ Chương Chi động thủ.


Hắn là muốn giữ lại Ngô Văn Quân, đặt ở trên đầu của hắn, để hắn không dám thở dốc!

“Lỗ Chương Chi!” Nhâm Duyên Huy khí nộ không ngớt.


Người chết trăm lần, chỉ sợ không chết được!


Ngô Văn Quân hiện tại cái gì cũng không dám nói, bởi vì một khi lối hắn ra, như vậy án tử sẽ từ một án tham ô nho nhỏ, biến thành đại án lay động triều đình, kết quả này ngay cả thánh thượng cũng không dám, huống chi Ngô Văn Quân.


Nhưng là, Ngô Văn Quân hiện tại không nói, không có nghĩa là sau này hắn không nói.

Chỉ cần Ngô Văn Quân còn sống, đối với hắn mà nói, chính là lợi kiếm đỉnh đầu, chẳng biết lúc nào sẽ rơi xuống.


Nên, hắn rất tức giận.


“Lỗ Chương Chi lúc này đây quá âm hiểm.” Môn khách cũng theo cả giận nói.


Nhâm Duyên Huy cười lạnh một tiếng, không nói gì.


. . .


Lỗ Chương Chi bưng trà kính Tiền Vũ, “Lần này khổ cực ngươi, mặc dù định liệu trước, nhưng rốt cuộc vẫn là trải qua lao ngục, cực khổ.”


“Đại nhân khách khí.” Tiền Vũ cười nói: “Lúc này đây để Nhâm Duyên Huy hao binh tổn tướng, mang tảng đá tạp chân của mình, trong lòng hạ quan cực kỳ thống khoái.”


Lỗ Chương Chi gật đầu.


“Vị trí của Đại Lý tự khanh, ngươi không nên chối từ.” Lỗ Chương Chi nói: “Chức thị lang của ngươi , ta dự định để Biện Văn Thanh lên, ta thấy người này ý nghĩ thanh tỉnh, làm việc ổn trọng, có thể đảm nhiệm được.”


Tiền Vũ cũng cho là như vậy, “Đúng thế. Mấy ngày nay ta cũng điều tra hắn, mặc dù chưa nói tới sạch sẽ, nhưng hắn làm việc có nguyên tắc điểm mấu chốt, rất không tệ.”


“Ân.” Lỗ Chương Chi gật đầu, “Về phần vị trí của Biện Văn Thanh, ta thấy cho Cầu Chương đi. Hộ bộ công việc béo bở người không có định lực rất khó đảm nhiệm được, thử hắn thử một lần trước, nếu hắn gánh nỗi, có thể trọng dụng.”


Cầu Chương người này khéo đưa đẩy, đặt ở hộ bộ kỳ thực rất hợp.


Có thể thủ ác quyền to tài chính, nhưng lại không nơi chốn đắc tội với người.


“Vậy hai nơi công bộ và Đô Sát viện, làm sao an bài?”


Hai nơi này là vị trí của Khâu Văn Lực và Kim Vanh để lại. Còn có một chỗ còn lại là Mao Văn Uyên Lâm Giang tri phủ.


“Hiện tại hình bộ và Đại Lý tự đều trong khống chế của chúng ta.” Lỗ Chương Chi nói: “Nước đầy tức tràn, ta ngươi không nên có lòng tham.”



Tiền Vũ xác nhận.


. . .


Trong An quốc công phủ, An quốc công nhìn Tần thái phu nhân và Quý Hạ Nam cùng với Quý Ngọc quỳ gối trong đường, sắc mặt nặng nề cực kỳ xấu xí.


“Giết Ngô Cảnh Thanh cho báo thù Trường Bình, sau đó thì sao, ngươi còn muốn làm cái gì?” An quốc công vỗ bàn nói.


Quý Ngọc trả lời: “Tùy ý quốc công gia xử phạt.”


“Thế nhưng, khẩu ác khí nếu không ra, đời này ta cũng sẽ không sống an tâm.” Quý Ngọc nói: “Ca ta có tội, bị chém đầu ta không có gì để nói. Nhưng Trường Bình mới chín tuổi, bọn họ cũng có thể hạ thủ được.”


“Những người này vì quyền lợi, đến mạng người cũng không cố, thật sự là đáng chết!”


An quốc công chỉa về phía nàng, “Lúc nào cần một nữ oa oa như ngươi chủ trì công đạo, giúp đỡ chính nghĩa?”


“Ngươi giết người báo thù, có cái gì khác với đối phương chớ?” An quốc công nói.


Quý Ngọc quật cường quỳ gối tại chỗ, không có giải thích và phản bác.


“Ca, chuyện này Ngọc nhi làm rất thỏa đáng, người còn nói nàng làm cái gì. Nàng báo thù cho Trường Bình là đúng, nếu nàng không đi, ta cũng muốn đi.” Tần thái phu nhân nói: “Quý thị ta tuyệt hậu, cũng phải lôi kéo Ngô Văn Quân hắn chôn cùng!”


“Hồ đồ!” An quốc công nói: “Chuyện trong triều các ngươi biết cái gì, thánh thượng đều nói dừng ở đây, nếu các ngươi còn muốn trộn lẫn, đến lúc đó các ngươi đến miếng ngói đỉnh đầu cũng bị lật luôn!”


Tần thái phu nhân hơi biến sắc mặt.


“Chuyện này đình chỉ, sau này lại để cho ta nhìn thấy các ngươi hồ đồ sinh sự, tuyệt không bảo các ngươi nữa.” An quốc công nói chuyện đứng dậy, đi mấy bước chỉ vào Quý Ngọc, “Ngươi đi theo ta!”


Tần thái phu nhân cho rằng An quốc công muốn đánh Quý Ngọc, vội vàng đứng dậy cản, An quốc công quay đầu lại nhìn nàng, nói: “Tâm tình của ngươi lại tốt rồi sao, có thể nói chuyện rồi?”


Tần thái phu nhân lại ngồi trở xuống.


Bookwaves.com.vn

An quốc công tính tình tốt, bình thường sẽ không tức giận, những lúc tức giận, nàng là đến khóc nháo cũng không dám.


Quý Ngọc cúi thấp đầu theo An quốc công đi thư phòng của hắn.


Quý Lâm và Quý Trường Bình chết, đối với Quý phủ mà nói đúng là tai ương ngập đầu, nhưng nộ hải ngập trời hơn nữa cũng vô ích, chỉ có thể nhịn.


Hai ngày sau, Ngô Văn Quân, Khâu Văn Lực, Kim Vanh, Mao Văn Uyên, Điền Mão và Hoàng Giác mười hai người bị phán xử trảm lập quyết.


Ngô Văn Quân do còn lão nương, tạm hoãn một năm trước, đi đầu bắt giữ ở trong lao phòng của Đại Lý tự.


Lý do này tự nhiên gượng ép, nhưng trong lòng người người trong triều biết, không người dám phản đối.


Kim Vanh nhận tội có công, từ trảm lập quyết hạ xuống trảm giám hầu, tính là miễn cưỡng bảo vệ một mạng.


Nhân viên trong triều biến động, Tiền Vũ bị oan khuất, lại vì có năng lực, chính tích giai ưu, từ chức hình bộ thị lang điều nhiệm Đại Lý tự khanh.


Biện Văn Thanh thay vị trí của hắn, làm hình bộ thị lang.



Cầu Chương từ Hồng Lư tự lên ngũ phẩm bình điều hộ bộ lang trung, nhưng lãnh táo lãnh oa Hồng Lư tự ngũ phẩm, há có thể so sánh với hộ bộ ngũ phẩm.


Còn lại những chức vị trống, do Triệu Dục tự mình an bài.


Điền Mão trước khi chết gặp Đỗ Cửu Ngôn một mặt, Đỗ Cửu Ngôn đưa nhi tử hắn gặp hắn một mặt, Điền Mão thông báo hậu sự.


Hai mươi tháng mười ngày đại tuyết, tất cả nhân viên tương quan bị trảm thủ ở chợ bán thức ăn.


Tuyết liên tục rơi ba ngày, hết thảy tất cả đều bị tuyết che lấp, toàn bộ kinh thành sạch sẽ giống như tân sinh.


Cầu Chương hỉ tư tư tặng một xe than, mọi người đứng ở như ý môn nhìn Cầu Chương, Đậu Vinh Hưng nói: “Cầu đại nhân, người thăng chức xong góc độ tặng quà cũng bất đồng.”


“Suỵt!” Cầu Chương cười hắc hắc, chờ lấy đi một tầng than dày phía trên ra, liền thấy bên trong có hai cái rương gỗ lớn.


Mở rương ra, mọi người liền thấy bên trong chưa đầy hoa quả mùa hạ mới có thể ăn.


“Đây, đây, đây, nơi nào?” Tống Cát Nghệ chạy tới, từ trong rương lấy ra một chùm nho, thủy oánh oánh nhìn cũng rất ngọt.


Cầu Chương nhướng mày, khiêm tốn nói: “Mùa hè tồn, lúc này lấy ra cho mọi người thưởng thức.”


Mọi người thiếu chút nữa đồng loạt phỉ nhổ.


“Đại nhân, trình độ của người cao a, qua nửa năm, tất cả hoa quả lá cây đều mới mẻ.” Đỗ Cửu Ngôn dựng thẳng một ngón tay cái lên, “Phương pháp này của ngươi, thập phần rất cao.”


Cầu Chương cười hắc hắc, thấp giọng nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Như thế không quan trọng. Quan trọng đây là một mảnh tâm ý của lão phu.”


“Tất cả mọi người không thiếu tiền, lão phu cũng nghèo, không có tặng tiền.” Cầu Chương cười nói: “Trong phòng khô hanh, ăn chút trái cây làm nhuận hầu.”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đại nhân, ta cho rằng vẫn là tiền tương đối khá.”


“Ân, tiền nhuận tâm!” Đậu Vinh Hưng nói.


Cầu Chương chỉ vào Đậu Vinh Hưng, “Ít học Cửu Ngôn, người thông minh như hắn, pháo hôi cũng không ganh tỵ.”


“Ngươi không giống, ngươi sẽ ganh tỵ.”


Đậu Vinh Hưng ủy khuất đi tìm Đỗ Cửu Ngôn cầu cứu.


“Ăn.” Đỗ Cửu Ngôn cho hắn hai trái quýt to, “Ăn cho Cầu đại nhân sụp đổ, trả thù hắn.”


Mọi người đều cười lên, Cầu Chương đang muốn nói, trắc môn nội thị dẫn Vương Bảo Ứng tới.


“Thỉnh an vương gia.” Vương Bảo Ứng cười hành lễ, “Vương gia, nương nương thỉnh người cùng Đỗ tiên sinh một hồi vào trong cung, nói có việc muốn thương lượng.”


—— lời nói ngoài ——


Thức đêm tái viết chương một, hiện tại hảo khốn, mắt không mở ra được!

Nhớ kỹ xem chương 4: đề lời nói với người xa lạ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận