Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 432: BIỆT DẠNG LƯU KHÁCH


Dịch giả: Luna Wong – giữ khác kiểu mới


Thái hậu nghe xong Tĩnh Ninh hầu phân tích, liếc nhau với Tiền ma ma, ba người lập tức đạt thành cái nhìn nhất trí.


Không giữ được Quế vương, thì lưu Đỗ Cửu Ngôn lại.


“Lưu thế nào?” Tiền ma ma hỏi: “Tính cách của Đỗ tiên sinh nhìn dễ ở chung, thực tế cũng là người rất có chủ ý, hơn nữa, nhà hắn còn ở Thiệu Dương, nghe nói trong nhà còn có người chờ.”


“Để cho hắn ở lại kinh thành, không có một lý do nói cho qua, khẳng định không được.”


Tĩnh Ninh hầu nói: “Việc này ta nghĩ một chút biện pháp.”


Thái hậu và Tiền ma ma đều nhìn Tĩnh Ninh hầu.


Một lúc lâu thái hậu nói: “Ngươi đừng làm chuyện kích thích, Cửu Ngôn hài tử kia rất tốt, làm thương tình cảm cũng không tốt.”


“Tỷ, ta cũng không phải tiểu hài tử.” Tĩnh Ninh hầu nói: “Ta sẽ nhìn mà làm, thực sự không được ta nhờ Đỗ tiên sinh một chút, hắn là tụng sư khẳng định thâm minh đại nghĩa, vì hạnh phúc cả đời của bạn tốt, cũng sẽ nguyện ý hi sinh một chút.”


Thái hậu nghe hắn nói như vậy, cuối cùng là thả chút lòng.


. . .


Mấy người Đỗ Cửu Ngôn rất buồn chán, ở nhà đánh bài, Tống Cát Nghệ bị vẽ mặt rùa, khốc khốc đề đề nháo nói muốn đánh bạc.


“Ngươi nói đánh bạc.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một hồi ngươi thua, thì không phải là vẽ rùa nữa.”


Tống Cát Nghệ khổ ha ha nhìn nàng, “Cửu, Cửu, Cửu ca, ta, ta, ta muốn, muốn về, về nhà!”


“Đi, đi!” Đỗ Cửu Ngôn cũng rất buồn chán, sự tình đều xong xuôi, chuyện muốn làm lại không có cơ hội, thật sự là đau đầu a.


Chu Tiếu nói: “Không thôi, ở kinh thành treo biển hành nghề nhận tụng án?”


“Có thể a, ” Đậu Vinh Hưng gật đầu, “Như vậy chúng ta có chuyện làm rồi.”


Tất cả mọi người nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


“Ta rất do dự, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hai tháng gần đây, ta thủy chung lâm vào tâm tình như vậy, điều này làm cho ta rất không thoải mái.”


Củ cải nhỏ ở một bên bẻ hạt dưa, đưa nhân hạt dưa cho Đỗ Cửu Ngôn ăn, “Cha a, ta cảm thấy người không thoải mái, không phải là bởi vì do dự!”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, chờ cao kiến của hắn.



“Là bởi vì quá rảnh rỗi.” Củ cải nhỏ nói: “Trời sinh người khổ cực, lúc có việc làm, rất soái.”


Lúc nói chuyện, tay nhỏ bé mập mạp cầm nhần hạt dưa cho nàng.


“Hài nhi của ta cao kiến.” Đỗ Cửu Ngôn ăn, nói: “Mở rộng cửa nhận tụng án. . . Cũng không biết tụng phí ở kinh thành có cao hay không a?”


Chu Tiếu nở nụ cười, nói: “Ta nghe ngóng, biện tụng một án kiện hình sự, danh tụng sư giống như ngươi vậy, chí ít một trăm lượng.”


Đỗ Cửu Ngôn đã chướng mắt một trăm lượng, thế nhưng không thể không nói, giá tiền này rất tốt.


Đỗ Cửu Ngôn tép tép miệng, đang muốn nói, liền nghe phía ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hoa Tử và Nháo nhi chạy vào, lạnh run nhét tay vào trong chăn trên giường sưởi ấm, “Lại có tuyết rơi, bên ngoài lạnh lắm a.”


“Thế nào nhanh như vậy liền trở lại, ngày hôm nay không nghe hí?” Đậu Vinh Hưng hỏi.


Hai hài tử, gần đây mỗi ngày đi nghe hí, nhất là Hoa Tử, quả thực là đến trình độ si mê.


“Không phải, nghe nói gánh hát xảy ra chút chuyện, phải ngày mai mới có thể hát tiếp.” Hoa Tử nói: “Nói là nháo quỷ.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chuyện ma quái thỉnh Mao đạo sĩ a, Mao đạo sĩ gần đây cũng rất rảnh rỗi, để hắn làm món đồ chơi cũng chưa có lấy ra nữa.”


“Ai nói xấu bần đạo thế?” Mao đạo sĩ xốc mành, mặt mũi đều đông hồng hồng, đứng ở trước bàn, trong tay có một tảng đá lớn cỡ trứng gà, “Có muốn kiến thức chút không?”


Tất cả mọi người nhìn hắn.


“Đan dược của người, so với đan dược của đạo sĩ bình thường đều lớn hơn nhiều a.”


“Quả nhiên đặc biệt.” Đỗ Cửu Ngôn bội phục nói.


Mao đạo sĩ vung tay lên, “Không phải đan dược, các ngươi sang đây xem.”


Tất cả mọi người theo hắn đến cửa, hắn cầm tảng đá dùng đá lửa chà một cái, chợt nghe két két vang, sau đó tảng đá bắt đầu bốc hơi nước, như ống khói, quan trọng nhất, khói này thúi vô cùng.


“Mao đạo sĩ, người đây là nướng trứng thối?” Đỗ Cửu Ngôn dùng khăn che mũi của củ cải nhỏ, bản thân nàng cũng bị huân đầu váng mắt hoa.


Mao đạo sĩ kiêu ngạo mà nói: “Các ngươi ngẫm lại, hai quân giao chiến, ta thả mấy thứ này ra, huân không chết bọn họ!”


“Huân chết bản thân trước.” Đậu Vinh Hưng che mũi, “Tất cả mọi người có mũi mũi.”


Mao đạo sĩ cả giận nói: “Đương nhiên phải xem khí trời a, khí trời thuận gió, thả một mùi hôi, hiệu quả kia tuyệt đối còn hơn thiên quân vạn mã.”


“Hy vọng người mã đáo công thành!” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo củ cải nhỏ vào cửa, mọi người cùng nhau trốn vào, đóng cửa lại.


Bookwaves.com.vn


Mao đạo sĩ hừ một tiếng, nói: “Thực sự là không biết thưởng thức.”


“Làm gì thế?” Quế vương từ cửa vào, khói tán rồi nhưng mùi hôi vẫn còn, hắn nhìn chằm chằm Mao đạo sĩ, trên dưới quan sát hoài nghi hắn không khống chế được bản thân.


Mao đạo sĩ đem kế hoạch lớn chí lớn cùng với thiết tưởng của mình nói cho Quế vương nghe.


“Được rồi, tương lai đánh trận ngươi làm tiên phong.” Quế vương nói chuyện vào cửa.


Khóe miệng của Mao đạo sĩ thẳng đẩu, theo tiến đến, “Bần đạo cũng không có võ công, chỉ có thể làm những vũ khí này.”


Quế vương không để ý tới hắn.


“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mới vừa rồi chúng ta thương lượng, nếu đi không xong, vậy ở kinh thành kiếm một khoản trước.”


Quế vương hỏi: “Mở Tam Xích đường?”


“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Gần đây mọi người tiêu xài quá trớn, đều rất nghèo.”


Nàng nói xong, bốn người khác đều theo gật đầu.


Một thân quần áo mới, quả thực cần tiêu rất nhiều tiền.


“Đi a, ” Quế vương không sao, Đỗ Cửu Ngôn ở nơi nào hắn sẽ ở nơi đó, “Muốn tìm cửa hàng sao? Thuê một phòng ở?”


Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, thử hỏi: “Ở cửa vương phủ treo tấm bảng?”


“Có thể.” Quế vương nói: “Bất quá phải tính luôn ta, ta cũng rất rảnh rỗi!”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người làm tụng sư, đại tài tiểu dụng a.”


Quế vương đang muốn nói, Tạ Hoa từ ngoài cửa tiến đến, cười ha hả nói: “Đỗ tiên sinh, Tiền đại nhân khiển sai vặt đến, nói hắn có việc muốn thương lượng với người, mời ngươi đi Đại Lý tự một chuyến.”


“Tiền đại nhân, mời ta?” Đỗ Cửu Ngôn khó hiểu, “Không nói chuyện gì?”


Tạ Hoa lắc đầu.


“Ta có loại cảm giác, ” Đỗ Cửu Ngôn từ kháng xuống, vừa mặc áo bông vừa nói: “Tiền đại nhân có thể sẽ đáp tạ ân cứu mạng của ta, hứa ta lãi nặng.”


Có người nhịn không được bật cười.


“Ta nhớ kỹ ngươi thật giống như cứu được không hắn đi, lúc đó ngươi nói ai trả thù lao cứu người đó.” Quế vương nói.



Đỗ Cửu Ngôn nghễ hắn một mắt, “Nói chung, hắn là bởi vì năng lực biện tụng và suy lý của ta cao siêu mà được thả ra, đồng thời còn lên chức.”


“Ân tình này, hắn muốn trả ta sẽ không từ chối.”


Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, đi Đại Lý tự.


Tiền Vũ đang ở phía trước cái bàn Ngô Văn Quân đã từng ngồi xem hồ sơ, thấy nàng liền nở nụ cười, “Mau ngồi.”


Sai vặt dâng trà, hai người ngồi ở đối diện giường la hán.


“Đại nhân, người tìm ta chuyện gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Tiền Vũ nói: “Ngươi dự định ở kinh thành khai tụng hành, hay là sẽ quay về Thiệu Dương?”


“Thiệu Dương tất nhiên phải trở về.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân, người đây là có chuyện tốt?”


Tiền Vũ thêm trà cho nàng, “Chuyện án tham ô, bổn quan còn chưa có cám ơn ngươi. Nói thật đi, có ngươi rồi, loại án kiện loạn như ma vô tòng hạ thủ này, bỗng nhiên dễ dàng đơn giản.”


“Điều này làm cho bổn quan rất thưởng thức ngươi.” Tiền Vũ nói.


Đỗ Cửu Ngôn cười.


“Phủ nha sáng sớm nhận án kiện đặc biệt, ” Tiền Vũ nói: “Người bị giết bằng hữu muốn thỉnh tụng sư, bổn quan đề cử ngươi. Vừa lúc, án kiện này cũng rất phức tạp, ngươi giúp đỡ bọn họ cùng nhau tra một chút.”


“Vụ án này, trừ ngươi ra người khác tra không được.”


Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, “Đại nhân, bao nhiêu tụng phí?”


Tiền Vũ sửng sốt, cười ha hả, nói: “Ngươi muốn bao nhiêu?”


“Giá phải xem là án kiện gì, là để ta tra hay để cho ta tụng, nếu như tra án và biện tụng đều cần, đó chính là giá gấp đôi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Tiền Vũ cười, lắc đầu nói: “Ngươi hài tử này, bổn quan thấy ngươi thật đúng là không sợ trời không sợ đất a.”


Bookwaves.com.vn

“Lần trước, án kiện của Thừa Đức hầu phủ, ngươi không sợ?” Tiền Vũ hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đại nhân, chỉ cần là theo lẽ công bằng phá án, sợ không phải là tụng sư a!”


Tiền Vũ ngẩn ra, những lời này lặp một lần trong lòng, hiểu được, mang theo một tia trịnh trọng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Lời nói này của ngươi đúng, là bổn quan dùng ánh mắt quan liêu độ lượng các ngươi.”


“Nếu như tụng sư các ngươi biện tụng cho người ta, cũng phải tư tiền cố hậu, như vậy thế đạo này là thật xảy ra vấn đề.”


Đỗ Cửu Ngôn xác nhận.


“Ba trăm lượng!” Tiền Vũ nói: “Án kiện chính là sáng sớm hôm nay vừa xảy ra, ta sai khiến sai dịch đưa ngươi đi phủ nha, ngươi xem coi thế nào?”


Cái giá tiền này không tệ, Đỗ Cửu Ngôn cười ha hả nói: “Đi a.”


“Lúc nào khởi công?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.



Tiền Vũ nở nụ cười, “Cành nhanh càng tốt, tốt nhất là sẽ đi ngay bây giờ, dù sao thời gian làm lỡ càng lâu, đầu mối liền có thể càng ít.”


“Ta để người tiễn ngươi đi phủ nha, phủ nha sẽ có người cùng ngươi đi hiện trường án phát. Bộ khoái trong nha môn chắc còn ở bên kia chưa có đi.” Tiền Vũ nói.


Đỗ Cửu Ngôn cười xác nhận, “Học sinh đi qua đó ngay.”


Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy ra ngoài, trà cũng không có uống một hớp.


Nàng vừa ra khỏi cửa, bình phong phía sau la hán giường, Tĩnh Ninh hầu đi ra, hướng về phía Tiền Vũ chắp tay nói: “Cho người thêm phiền toái.”


“Hầu gia, ” Tiền Vũ bất đắc dĩ nói: “Người như vậy để hạ quan rất khó làm a. Hạ quan vốn có muốn cảm tạ Đỗ Cửu Ngôn, hiện tại ngược lại biến thành hại hắn.”


“Đỗ Cửu Ngôn hài tử này khôn khéo, không chừng sẽ phát hiện.”


Tĩnh Ninh hầu bất đắc dĩ nói: “Ta cũng đúng là bất đắc dĩ. Lưu hắn ở kinh thành phải có án tử treo hắn, bằng không hắn đi rồi, hôn sự của vương gia thực sự không có rơi xuống.”


Tiền Vũ lý giải, nghĩ chờ ngày nào đó thỉnh Đỗ Cửu Ngôn uống rượu.


Tĩnh Ninh hầu không có ở lâu, nói nói mấy câu liền cáo từ đi ra Đại Lý tự. Cỗ kiệu của Tĩnh Ninh hầu phủ dừng ở cửa, hắn lên cỗ kiệu không nhanh không chậm đi.


Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm trong ngõ hẻm đối diện, lầu bầu nói: “Liền biết phía sau có quỷ!”


Bất quá cũng không sao, bọn họ không phải muốn giữ nàng ở lại kinh thành, sau đó treo Quế vương thành thân sao!


Nói đàng hoàng nàng sẽ phối hợp.


Đỗ Cửu Ngôn rất tốt bụng, có việc làm còn tiền kiếm, quan trọng nhất tất cả mọi người cảm thấy nàng bị thua thiệt nhiều, là sẽ áy náy trong lòng.


“Chính là thái hậu không dính chưởng, sao không lấy tiền đánh nàng nhỉ?”


Lúc nói chuyện, nàng chậm rì rì đi phủ nha.


“Đỗ tiên sinh, người chưa có ly khai kinh thành thật sự là quá tốt. Sau khi án tham ô kết thúc, mọi người chúng ta đều không nhìn thấy người, còn tưởng rằng người đã trở về nữa.”


“Đỗ tiên sinh, người còn ở vương phủ sao?”


“Chúng ta muốn đi hỏi một chút, cũng không dám di. Sau này người vẫn ở lại kinh thành sao?”


Chạm phải bách tính trong kinh, người nhận thức nàng đều vây quanh.


—— lời nói ngoài ——


Nay ngây thơ là canh ba lạp! Ngày mai gặp.

Nói, đêm nay đi gặp tám chín niên không gặp các bằng hữu, trước đây tất cả mọi người ở tha hương công tác, tan việc tựu ước địa phương tụ hội, vừa mở lưỡng trác, ăn xong khai “Giết người”, ngoạn đáo hừng đông trực tiếp quán trà trong phòng rửa tay rửa cái mặt đi làm.

Toàn bộ tứ ngũ năm, hầu như từng cuối tuần và thời gian nhàn hạ, đều là cùng nhau vượt qua.

Hồi ức từ trước, tổng kết một cái đạo lý, chính là hiện tại thức đêm ngao bất động, trước đây đó là tùy tiện ngao. . .

Lão liễu! Muốn khóc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận