Đại Tụng Sư


Q1 -CHƯƠNG 433: BÁT NƯƠNG CHI TỬ


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn một đường chấp tay, cười nói: “Tạm thời còn chưa đi, mọi người tìm ta là có việc?”


“Đúng vậy, Đỗ tiên sinh. Chúng ta muốn tìm người hỏi chút chuyện, nhưng là vương phủ nên không dám đi. Chớ nói cửa vương phủ, chúng ta chính là đến ngõ hẻm kia, thì có người tới vội vàng đi.”


Chuyện này Đỗ Cửu Ngôn còn không biết, thảo nào nàng rãnh rỗi như vậy, không ai tìm đến nàng làm việc.


Nguyên lai là bởi vì vương phủ chặn tài lộ của nàng.


“Như vậy a, chờ ta trở về nghĩ một chút biện pháp, đến lúc đó sắp xếp xong xuôi lại tìm biện pháp khác thông tri mọi người.”


Tất cả mọi người theo gật đầu, cùng nàng đi ở trên đường, “Người đây là đi nơi nào?”


“Ta đi phủ nha làm việc, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tiền đại nhân khiển án đặc biệt cho ta tra.”


Tất cả mọi người theo nàng hỏi vụ án gì, có cần biện tụng hay không, chờ cần biện tụng nói cho bọn hắn biết.


Đỗ Cửu Ngôn đi phủ nha, Đan Đức Toàn vừa lúc từ bên ngoài trở về, một thân hoa tuyết, mặt mày đều kết băng rồi, thấy nàng ngây ra một lúc, nói: “Đỗ tiên sinh?”


“Đan bộ đầu, ” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Người đây là mới từ bên ngoài trở về?”


Đan Đức Toàn gật đầu, “Đỗ tiên sinh khó có được đến, vào bên trong ngồi.”


Hắn bồi Đỗ Cửu Ngôn đi bái phỏng Tề Đại Thanh.


“Đỗ tiên sinh, ” Tề Đại Thanh vốn là đang ngồi, thấy nàng tới đứng lên, suy nghĩ một chút lại ngồi xuống, lại cười nói: “Ngươi bây giờ là quý nhân, mau mời ngồi.”


Đỗ Cửu Ngôn tiến lên hành lễ, lại cười nói: “Đại nhân nói đùa, ta ở kinh thành bất quá là một vô danh tiểu tốt, nào dám nói mình là quý nhân.”


“Còn thỉnh đại nhân người dìu dắt nhiều.”



Tề Đại Thanh nở nụ cười, để người dâng trà, hỏi: “Đỗ tiên sinh đột nhiên đến thăm, là có việc?”


“Tiền đại nhân cho ta phái một công việc, nói các ngươi vừa nhận án đặc biệt, bằng hữu của người bị hại muốn thỉnh tụng sư, còn muốn ta giúp đỡ cùng nhau tra án.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nên ta tới đây.”


Tề Đại Thanh ngẩn ra, “Ngươi là nói án tử của Hàng gia ban?”


“Hàng gia ban? Chính là gánh hát diễn ở Ngõa Tứ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Tề Đại Thanh gật đầu, nhìn về phía Đan Đức Toàn, “Gần đây chỉ có cái này là đại án tử, ngươi nói một chút với Đỗ tiên sinh.”


“Trong gánh hát có một đương gia lão bản, người xưng Tô Bát Nương.” Đan Đức Toàn nói: “Sáng hôm nay giờ thìn định hắn hát một đọan tướng quân truyền.”


“Sáng sớm hôm nay trời vừa sáng, sai vặt vẩy nước quét nhà đi gian phòng quét tước, liền phát hiện Tô Bát Nương chết ở bên trong.”


Đan Đức Toàn nói: “Thi thể còn ở, nói đợi tụng sư tới mới có thể dời thi. Gánh hát nhiều quy củ, động quy củ của người khác, sự tình thiết lập lại khó, nên tạm thời tùy ý bọn họ đặt.”


“Nguyên lai tụng sư bọn họ nói chính là người. Bất quá bằng hữu của Tô Bát Nương là ai, khiển người đến nói một tiếng, rồi không có lộ diện nữa.”


Đỗ Cửu Ngôn có chút ngoài ý muốn.


Đan Đức Toàn đang muốn nói, bên ngoài có một tiểu bộ khoái tiến đến, chắp tay trả lời: “Đại nhân, Đan bộ đầu, bằng hữu của bạn của Tô Bát Nương khiển một sai vặt đến, nói bọn họ thỉnh Đỗ tiên sinh làm tụng sư, chờ Đỗ tiên sinh đi có thể dời thi.”


Đỗ Cửu Ngôn và Tề Đại Thanh đối diện, ngạc nhiên nói: “Lẽ nào. . . Tiền đại nhân là bằng hữu của bạn của Tô Bát Nương?”


“Suỵt, nhưng không nên nói chuyện lung tung.” Tề Đại Thanh dở khóc dở cười, “Lời này nếu để cho Tiền đại nhân nghe được, hắn sẽ tức giận.”


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nhìn về phía Đan Đức Toàn, “Đi một chuyến?”


“Thành!” Đan Đức Toàn nói: “Ta bồi tiên sinh đi.”


Hai người cáo từ Tề Đại Thanh, đi ra môn.


Hàng gia ban và Ngõa Tứ ký khế ước hai năm, hát đủ hai năm mới có thể ly khai, đến tháng tám sang năm là đến hạn. Nên toàn bộ gánh hát bọn họ ở nhai sau Ngõa Tứ mướn một căn nhà.


“Toàn bộ gánh hát thêm bầu gánh, tổng cộng có ba mươi mốt người, Tô Bát Nương hát là hoa đán. Trận tướng quân truyền này, hắn và tướng quân là phu thê thiếu niên, mới thành thân. Tướng quân xuất chinh xong hắn khổ thủ hàn dao dưỡng dục hài tử rất gian khổ.” Đan Đức toàn giới thiệu với nàng.



Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Tô Bát Nương năm nay bao nhiêu tuổi?”


“Nghe nói là hai mươi hai, là vai chính trong Hàng gia trong ban, người đi nghe hí người đều là hướng về phía hắn.” Đan Đức Toàn nói.


Lần trước Đỗ Cửu Ngôn đi Ngõa Tứ vừa lúc không nghe được, cho nên đối với vị vai chính này không có gì ấn tượng.


“Hiện trường án phát ở hậu trường Ngõa Tứ?”


“Ở tiểu viện của bản thân bọn họ. Bởi vì hậu trường của Ngõa Tứ đặc biệt loạn, đồ của gánh hát lại nhiều, nên tất cả mọi người bọn họ là thượng trang, dọc theo ngõ nhỏ đi vài bước đã đến.”


Trong Ngõa Tứ không chỉ là hát hí khúc, còn có gánh hát khác ở.


Nên hàng gia ban sẽ không có đặt trang phục và đạo cụ của mình ở bên kia.


Hai người đi tới ven đường Đông Nhị nhai, liền thấy gian Ngõa Tứ rất lớn, theo bên phải của ngõ nhỏ đi vào, đi bất quá trên dưới một trăm bước đã đến.


Viện tử là hai gian tứ hợp viện đả thông, hơn mười gian phòng rất rộng.


Bộ khoái và người trong gánh hát rục rịch lui tới, có mấy hài tử ngồi xổm góc tường khóc, bầu gánh ngồi ở trên bậc thang hút thuốc, sầu mi khổ kiểm vẻ mặt tuyệt vọng.


“Thường ban chủ.” Đan Đức Toàn đi tới, Thường ban chủ vội vàng đứng lên cúi đầu khom lưng nói: “Đan bộ đầu!”


Đan Đức Toàn nói: “Bạn của Tô Bát Nương mời Đỗ tiên sinh làm tụng sư, sau này chính là Đỗ tiên sinh cùng tra với chúng ta, hắn đến như ta đến, ngươi phải toàn lực phối hợp với hắn.”


“Đỗ tiên sinh hảo, Đỗ tiên sinh hảo.” Thường ban chủ hành lễ, đưa tẩu thuốc cho một nam hài mười bốn mười lăm tuổi đứng hầu bên cạnh, vóc dáng nam hài ước chừng tới đầu vai của Đỗ Cửu Ngôn, lúc nhìn người còn thật hào phóng, cũng rất đẹp, lông mày rậm mắt to, rất đòi hỉ.


“Đây là Liễu nhi, đồ đệ của ta.” Thường ban chủ thấy Đỗ Cửu Ngôn nhìn hài tử kia, giới thiệu: “Đỗ tiên sinh, ta muốn hỏi người một chút, bạn của Tô Bát Nương. . . Là ai?”


Đỗ Cửu Ngôn ngẩn ra, nhướng mày nói: “Người cũng không biết bạn của Tô Bát Nương?”



“Không biết a, ” Thường ban chủ nói: “Mặc dù bốn tuổi hắn đã bị bán cho ta, vài chục năm đều là ta nuôi lớn, nhưng mấy năm gần đây hắn trưởng thành rồi, ít tâm sự với ta, ta cũng không biết hắn có bằng hữu bên ngoài.”


“Vừa rồi Đan bộ đầu nói bạn hắn đến chào hỏi, ta còn buồn bực đó.”


Đỗ Cửu Ngôn thật bất ngờ, suy nghĩ một chút, nói: “Ta cũng không có thấy bằng hữu của hắn. Ta đến là bởi vì Đại Lý tự Tiền đại nhân sai khiến, nói bằng hữu của hắn ra tụng phí mời ta tra án biện tụng.”


“Đây. . .” Thường ban chủ không nghĩ ra, “Cái này cổ quái, chẳng lẽ là người nhà của hắn tìm đến rồi, không có tiện lộ diện?”


Nếu là bằng hữu nói, cũng không đến mức trốn trốn tránh tránh.


Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy không phải, người nhà có thể xuất thủ chính là ba trăm lưỡng tụng phí, cùng năm đó nghèo bán nhi tử, chênh lệch rất lớn. Huống chi, đối phương bất kể là tìm được Tĩnh Ninh hầu hay là Tiền Vũ hỗ trợ, cũng có thể kiến giải vị không thấp.


“Người mời ta biện tụng, chờ chút đi hỏi một chút Tiền đại nhân. Đi xem hiện trường án phát trước đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Thường ban chủ xác nhận, chỉ vào một gian nhĩ phòng rất lớn ở phía đông chính viện, nói: “Chính là chỗ này.”


Hắn vừa đi vừa giới thiệu, “Vốn đây là hai gian, nhưng là trang phục và đạo cụ của chúng ta nhiều, liền hủy tường ở giữa, đả thông làm một gian. Đặt tất cả trang phục và đạo cụ đều ở bên trong, mọi người đi Ngõa Tứ tiền cũng thượng trang ở nơi đây.”


Cửa là mở, đối diện tường đục một cửa sổ rất lớn, gần cửa sổ đặt một loạt bàn dài, trên bàn là từng cái gương nhỏ, ước chừng có sáu bảy cái.


Ngoại trừ cái gương ra, chính là thuốc màu bột nước và đầu bút.


Ba mặt tường đều bày cái giá, chỗ có thể đặt đồ đều đặt đồ, rất nhiều cái rương để dưới đất, có mở ra đóng, bên trong đựng trang phục và đạo cụ.


Một bức tường trống duy nhất còn lại là một loạt gậy trúc làm sào phời đồ, trên gậy trúc treo rất nhiều nhiều loại hí phục.


Đỗ Cửu Ngôn dừng lại ở giữa gian phòng, nhìn về phía cái giá phía trước tính từ cửa đến bên tay phải.


Nói là phía trước cũng không sai biệt lắm là giữa phòng.


Một rương gỗ lim lớn, trên cái rương có một vị nam tử ngồi, nam tử mặc một bộ để y(áo mặc sát người nhất)màu đỏ, y phục sạch sẽ một chút nếp nhăn cũng không có. Hắn quấn vấn đầu hắc sắc, lộ ra cái trán no đủ, má trái đã thượng trang. Vừa tái nhợt không có chút huyết sắc nào, vừa nhuộm hoa đào dường như hồng nhạt, kiều diễm lả lướt trông rất sống động.


Bookwaves.com.vn

Đây để người có một loại cảm giác rất vi hòa, hoặc là không có thượng trang, hoặc là lên toàn bộ mặt, hiện tại lại là lên phân nửa, không rõ lộ ra một cổ quỷ dị, nhất là nam tử lúc này đánh một hồng sắc, cán dù gác ở trên bả vai của hắn, cổ tay cùng thắt lưng kẹp lại.


Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy kỳ quái, đi về phía Tô Bát Nương, đứng ở trước mặt hắn đánh giá mặt của hắn, “Điếu Đại thúc đã tới chưa? Nguyên nhân cái chết đã biết chưa? Chết từ lúc nào?”


Màu da rất bình thường, móng tay cũng không có đen, trên người nhìn không thấy vết thương, trên cổ cũng không có vết siết, ngay cả cái ót cũng không có vết tích bị đập. Từ trình độ mềm cứng của thực thể đến xem, thời gian tử vong không lâu.


“Ta ở.” Điếu Đại từ bên ngoài tiến đến, Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn hắn, chợt nghe hắn nói, “Không có dời thi, không dễ tra, nhưng lúc ta tới xem trình độ mềm cứng của thi thể, cùng với thời gian phát hiện mà suy đoán, chắc là ở giờ mẹo đến giữa giờ mẹo.”



Cảm giác đó cùng của Đỗ Cửu Ngôn không sai biệt lắm, nàng quay đầu lại hỏi nói: “Vì sao không dời? Thường ban chủ không thể làm chủ?”


Thường ban chủ trả lời: “Ta vốn là đồng ý, nhưng sự tình vừa xảy ra, chúng ta không dám động để người đi báo quan, lúc Đan bộ đầu tới cũng mang theo một sai vặt, sai vặt nói hắn là sai vặt của bằng hữu Bát Nương, việc này phải báo chủ tử, bảo chúng ta không được động, bằng không sẽ thỉnh tụng sư tố cáo hết chúng ta.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn Đan Đức Toàn.


“Sai vặt ăn mặc còn có ăn nói cũng không tệ, ta không dám động.” Đan Đức Toàn nói.


Ở kinh thành, coi như là một tên khất cái nhỏ ở ven đường, gặp chuyện này cũng không cần kết luận lung tung, ai biết quan hệ họ hàng của đối phương có thể tìm tới ai làm chủ.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, biểu thị lý giải.


Điếu Đại thúc, ngươi đến xem, nguyên nhân cái chết thành mê a.” Đỗ Cửu Ngôn đi một vòng.


Điếu Đại gật đầu, “Bây giờ nhìn, nhìn không ra bất luận nguyên nhân cái chết gì, phải từ từ tra.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu quay đầu lại hỏi Thường ban chủ, “Hắn sinh bệnh sao? Hoặc, mỗi ngày uống thuốc?”


“Hắn không sinh bệnh, nhưng mỗi sáng sớm thứ dậy đều phải ngâm thuốc uống, không phải cái khác, chính là hộ cổ họng.” Thường ban chủ nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đánh giá đạo cụ dù quỷ dị để kẻ khác khó hiểu này, “Thường ban chủ, cây dù này trong gánh hát có cách nói gì không?”


Ở trong phòng, giết người lại mở một cây dù cho đối phương, không biết có phải là bởi vì biết đối phương thích chưng diện, dùng đạo cụ làm đẹp hay không.


“Ta mới vừa hỏi qua, ” Đan Đức Toàn đi tới nói: “Trong gánh hát có quy củ, vô luận trước sân khấu hay là hậu trường cũng không thể bung dù, dù biểu thị tán, điềm xấu.”


Thì ra là thế.


“Còn có, ” Đan Đức Toàn chỉ vào cái rương hồng dưới thân người chết đang ngồi, “Đây cũng là cấm kỵ, trong này đặt trang phục và đạo cụ ca diễn, là không thể ngồi lên phía trên.”


Thoáng cái phạm vào hai cấm kỵ, Đỗ Cửu Ngôn nhìn Thường ban chủ, “Hắn có khả năng hay không tự sát hay không?”


“Sẽ không!” Thường ban chủ nói: “Bát Nương hiện tại đang hot, hơn nữa theo tuổi của hắn cùng điều kiện thanh âm bây giờ, còn có thể tái hát năm sáu năm. Tiền đồ tốt như vậy, hắn không đạo lý tự sát.”


—— lời nói ngoài ——


Mới án kiện!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận