Q1 – CHƯƠNG 435: NHẤT NHẤT BÀI TRA
Dịch giả: Luna Wong
Tất cả mọi người đứng ở trong sân, tính luôn bản thân Thường ban chủ, già trẻ lớn bé tổng cộng ba mươi người, dưới bảy tám tuổi có bảy vị, tầm mười tuổi có sáu người, mười ba mười bốn tuổi sáu bảy vị, còn hơi lớn một chút có ba bốn vị, còn dư lại bao quát Thường ban chủ ở bên trong đều là tay chơi nhạc bốn năm mươi tuổi, còn có hai bà tử vẩy nước quét nhà giặt quần áo.
Đỗ Cửu Ngôn và Đan Đức Toàn mang theo văn thư ngồi ở trong phòng hóa trang phát án.
Thường ban chủ là người thứ nhất tiến đến, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Theo ngươi biết, Tô Bát Nương ở gánh hát, bất hòa hoặc có cừu oán với ai?”
“Bát Nương là đại sư huynh lại là vai chính, nói thật, hắn là không dễ ở chung, cùng ai đa đa thiểu thiểu đều có chút mâu thuẫn.” Thường ban chủ nói: “Hắn thường nói là một mình hắn nuôi mọi người chúng ta, lời là nói như vậy, nếu thực sự là một mình hắn, cũng chống không nổi hí đài. Bất quá, mọi người nghe, trong lòng ít nhiều là mất hứng.”
“Nhưng, nếu người nói vì chút mất hứng đó giết người, cũng quá khoa trương.”
“Hai mươi hài tử, tới chỗ này muộn nhất cũng gần hai năm. Nhân tâm đều là bằng thịt, dù là mất hứng mấy ngày nữa cũng qua thôi.”
“Quan trọng nhất, Bát Nương hắn đối với chúng ta mà nói quả thực rất quan trọng. Hắn chết, chúng ta. . . Hàng gia ban chúng ta thực sự phải ngã, tất cả mọi người đều đói bụng.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, Đan Đức Toàn hỏi: “Ngươi nói như vậy, tất cả mọi người đều sạch sẽ. Vậy ngươi nói cho ta biết, người giết hắn là ai?”
“Ta, ta cũng không biết.” Thường ban chủ suy đoán nói: “Có thể. . . Có phải là người bên ngoài tới giết hay không?”
Đan Đức Toàn mất hứng, “Vì sao nói là người bên ngoài?”
“Bởi vì người trong ban không có khả năng giết hắn!” Thường ban chủ nói: “Coi như là hài tử nhỏ nhất cũng biết tầm quan trọng của Bát Nương đối với chúng ta.”
“Hắn nói hắn kiếm tiền nuôi sống mọi người chúng ta, lời này mặc dù không đúng, nhưng cũng không phải một chút đạo lý cũng không có, hắn là vai chính a.”
Đan Đức Toàn nói: “Được. Ngươi cho rằng người bên ngoài, vậy người bên ngoài là ai ni?”
Thường ban chủ lắc đầu, “Ta ngay cả người thỉnh Đỗ tiên sinh cũng không biết là ai. Nói là bằng hữu, ta khẳng định là không tin.”
“Có phải là người này giết hắn hay không?”
Đan Đức Toàn trừng Thường ban chủ một mắt, hắn cũng không muốn nghĩ, có thể thỉnh Tiền đại nhân hỗ trợ tìm tụng sư, địa vị có thể kém?
Người địa vị cao như vậy, coi như là giết người cũng sẽ không tự mình động thủ, cũng không có khả năng phí lực như thế.
“Trước không nói chuyện này. Lúc đó Thường Lê gọi ngươi, ngươi đang làm gì? Lúc ngươi chạy tới, là chỉ có hai người các ngươi, hay có người khác, đều có ai?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Thường ban chủ trả lời: “Lúc đó ta rửa xong mặt đang chải đầu, bọn nhỏ trong viện tất cả đều dậy rồi, có người ở hậu viện luyện giọng có người đang luyện công. Lúc ta tới đây, tất cả mọi người đi theo. Ta không để mọi người tiến đến, nên cụ thể đều có ở hay không cũng không phải quá xác định.”
“Ngươi suy nghĩ lại một chút, ” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói với Thường ban chủ: “Buổi tối lúc ngủ từ từ suy nghĩ, cho dù là không có chuyện căn cứ gì, ngươi cũng tới nói với chúng ta.”
Thường ban chủ xác nhận.
“Ngươi đổi vị kế tiếp vào đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lại gọi lại hài tử ở sát vách kia.”
Thường ban chủ xác nhận ra ngoài hô tiểu nam hài kia.
Tiểu nam hài theo Thường bang chủ họ, tên là Phao Đồng, hài tử trong Hàng gia ban theo họ của Thường ban chủ, tên đều là tên của cây cối.
Phao Đồng năm nay chín tuổi, đến gánh hát tám năm. Là Thường bang chủ nuôi lớn.
“Ta thực sự không có nghe được gì cả, lỗ tai ta rất tốt.” Phao Đồng nói: “Tường này cách âm lại không tốt, coi như là sát vách thả rắm ta đều có thể nghe được.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, hỏi: “Tô Bát Nương có quan hệ với người nào là không tốt nhất, ai không thích Tô Bát Nương nhất?”
“A?” Phao Đồng ngây ra một lúc, quay đầu lại hướng ra phía ngoài nhìn một chút, thấp giọng nói: “Lời nói thật, chúng ta. . . Chúng ta đều không thích đại sư huynh, hắn luôn khi dễ chúng ta.”
Cái này nói không giống Thường ban chủ.
“Khi dễ qua ngươi sao?” Đan Đức Toàn nói.
Phao Đồng gật đầu, “Có lần ta luyện công, chân đè không xuống được, đại sư huynh thấy được liền phạt sư huynh khác ngồi ở trên chân của ta, lúc đó ta đau khóc.”
“Sau này chân của ta đau thật nhiều ngày mới có thể bước đi.”
Phao Đồng vừa nói vừa bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, sợ nói: “Đỗ tiên sinh, Đan bộ đầu các ngươi sẽ không phải là cảm thấy là ta giết người chứ? Ta. . . Ta chưa từng nghĩ chuyện này.”
Phần lớn hài tử, ở gặp phải chuyện đè ép từ người lớn, đều là chọn khóc và nhẫn nại, coi như là có điều phản kháng, cũng không dám động ý niệm giết người trong đầu.
Coi như là giết người, cũng rất khó nghĩ ra loại thủ pháp giết người quỷ dị.
“Đi gọi Thường Lê vào.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Thường Lê tiến đến, Đỗ Cửu Ngôn không nói gì, cùng Đan bộ đầu nhìn hắn. Thường Lê trực tiếp đi sang bên này, dừng lại đứng ở giữa ba người bọn họ.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn nháy mắt ra dấu với văn thư Dư Lương.
“Ngươi phân rõ hai người trước mặt, ai là Đỗ tiên sinh, ai là Đan bộ đầu không?” Dư Lương nói.
Thường Lê gật đầu, “Phân rõ, Đan bộ đầu thân cao vai rộng, Đỗ tiên sinh gầy một ít.”
Lúc nói chuyện, hắn chỉ vào hai người.
“Ngồi đi.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Có thể thấy rõ dung mạo của ta sao?”
Thường Lê lắc đầu, “Nhìn không phải đặc biệt rõ ràng, thế nhưng lần sau gặp lại người, ta có thể nhận được người.”
Người thị lực không tốt, là sẽ tìm được một loại biện pháp nhận rõ thuộc về mình.
“Vừa rồi ở bên ngoài, có nhớ lại hay không, sáng sớm hôm nay ngươi có nghe được thanh âm gì không?” Đan bộ đầu hỏi.
Thường Lê gật đầu, “Vốn có ta không có để ý, thế nhưng người vừa mới nói xong, ta cứ nghĩ mãi.”
“Trước khi ta đẩy cửa đi vào, hình như nghe được bên trong truyền đến lốc động tĩnh lăn lông lốc.” Thường Lê nghĩ tỉ dụ, “Như. . . Như. . . Ta cũng không biết nào sao.”
“Không có cái khác?” Đan Đức Toàn hỏi.
Thường Lê lắc đầu, “Đã không có.”
Đỗ Cửu Ngôn lại hỏi vấn đề giống như vậy, “Ngươi ghét Tô Bát Nương không? Trong gánh hát ngươi cho là người nào hận hắn nhất?”
“Ta thật thích Tô sư huynh, cũng không ghét hắn.” Thường Lê lắc đầu, “Mặc dù hắn không để ý ta, thế nhưng cũng không trêu cợt ta. Hẳn là không có người ghét sư huynh đi, hắn kiếm tiền nuôi nhiều người chúng ta như vậy, chúng ta có thể có cơm ăn, ở lại kinh thành đều là nhờ hắn a.”
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói với Thường Lê: “Ánh mắt của ngươi xem qua đại phu chưa?”
“Xem qua một hồi, đại phu nói ta đây trị không hết, chờ thêm mấy năm sẽ mù hoàn toàn.” Thường Lê nói: “Bất quá bây giờ cùng mù hoàn toàn cũng không có gì khác nhau, ta không sợ.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Chờ án tử xong xuôi lại mời bầu gánh các ngươi tìm một đại phu tốt một chút xem cho ngươi.”
Thường Lê cười rộ lên rất ngọt, “Bầu gánh cũng không có tiền. Hắn nói chờ tất cả mọi người trưởng thành rồi, mỗi người đều có thể trở thành là vai chính, ngày của chúng ta sẽ tốt.”
“Được.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi đi đi, gọi Liễu nhi tới.”
Thường Lê ra cửa, một hồi Liễu nhi tiến đến.
Liễu nhi tên Thường Liễu, vóc dáng nho nhỏ người rất hoạt bát, “. . . lúc Thường Lê gọi bầu gánh, ta cũng đi theo, sư phụ không cho chúng ta xem, thế nhưng thật ra ta vẫn là thấy được.”
“Đại sư huynh che dù ngồi trên cái rương.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, lại cười nói: “Ngươi không thương tâm sao?”
“Thương tâm, nhưng là không có thương tâm như vậy.” Thường liễu trả lời: “Ta không phải đặc biệt thích đại sư huynh, hắn rất dữ với chúng ta. Thế nhưng ta cũng không ghét hắn, bởi vì hắn thực sự rất khổ cực, có đôi khi một ngày hát hai lần đều là một mình hắn.”
“Tất cả chỉ cần hắn ở nhà, chúng ta đều đưa đồ ăn ngon cho đại sư huynh ăn.”
“Bất quá đại sư huynh sợ mập, mỗi bữa đều chỉ ăn một chút.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Cảm tạ, ngươi đi làm việc đi.”
Thường Liễu ra ngoài.
Hai mươi người hỏi xong, phía ngoài trời đã tối rồi, y phục lúc sống người chết mặc cũng không tìm được.
Bụng của Đỗ Cửu Ngôn đói kêu vang, “Đan bộ đầu, hôm nay chỉ tới đây thôi, ngày mai ta đi nha môn tìm ngươi.”
Đan bộ đầu xác nhận, hai người cùng đi ra tiểu viện, Đỗ Cửu Ngôn quay về vương phủ.
Tất cả mọi người đang đợi nàng, nàng trở lại một cái liền kêu: “Có đồ ăn hay không? Buổi trưa ta không ăm, hiện tại đói ngực dán lưng rồi.”
“Hâm đồ ăn cho ngươi.” Quế vương phất tay phân phó Tạ Hoa, “Ngây ngốc cái gì, không có nghe thấy Ngôn Ngôn nói đói bụng sao.”
Tạ Hoa nhanh chóng xác nhận, tự mình đi bưng cơm nước.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn ở dưới “con mắt nhìn trừng của đại chúng” , ăn hai chén cơm uống một chén canh vuốt bụng thoải mái nhìn mọi người, nói: “Các vị, ta nhận một tụng án, đối phương ra ba trăm lượng, ta rất hài lòng liền đồng ý.”
“Giá tiền này rất tốt.” Tiền Đạo An nói: “Là vụ án gì, lại phải tra án sao?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Cũng là bởi vì tra án, nên giờ này ta mới về.”
“Cùng phủ nha hay là Đại Lý tự? Án kiện Tiền Vũ đưa cho ngươi?” Quế vương hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Cha a, ” củ cải nhỏ chen qua đây, “Có phải người mệt chết hay không a, ta bóp chân cho người.”
Lúc nói chuyện, vung quả đấm nhỏ đấm chân cho Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn rất thích ý dựa vào ghế, nửa híp mắt, Đậu Vinh Hưng tò mò nói: “Là vụ án gì, nói với chúng ta đi?”
“Có, có cần, có cần, giúp, giúp, đỡ hay không?” Tống Cát Nghệ hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn nói từ đầu đến cuối án tử cho mọi người nghe, Hoa Tử ở một bên nghe kinh hô lên, “Là Hàng gia ban Tô Bát Nương chết?”
“Mấy ngày nay mỗi ngày ta đều nghe hắn hí.”
“Làm sao sẽ chết?” Hoa Tử không dám tin tưởng, lẩm bẩm: “Lẽ nào sáng sớm hôm nay thủ tiêu hí giờ thìn, cũng là bởi vì Tô Bát Nương chết sao?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
Sắc mặt của Hoa Tử và Nháo nhi trắng bệch nhìn đối phương.
Không dám tưởng tượng ngày hôm qua người còn sống sờ sờ, ngày hôm nay thế nào liền chết.
Đây quá đáng sợ.
“Thủ pháp giết người này rất hiếm thấy, ” Bả Tử như có điều suy nghĩ nói: “Hài tử và lão nhân viện đó, sao biết được thủ pháp giết người này?”
Đây là chỗ Đỗ Cửu Ngôn không hiểu.
“Ta cũng cảm thấy, ” Chu Tiếu nói: “Thủ pháp này, nếu không tận mắt, ta chính là nghĩ cũng khó mà dự đoán được.”
Quế vương nói: “Ngươi điều tra qua rồi? Có người hiềm nghi hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, buổi chiều nàng hỏi qua mọi người, thái độ nói chuyện cùng với lập trường của mọi người đều rất bình thường.
Lúc nàng nghe tới, không ai có mâu thuẫn hay chỗ để người ta nghi ngờ.
“Ngươi mới vừa nói là bạn của Tô Bát Nương tìm Tiền Vũ muốn thỉnh tụng sư, mà Thường ban chủ lại không biết. Ngươi có hỏi qua Tiền Vũ bạn của Tô Bát Nương là ai không?” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Ngày mai đi nha môn ta đi hỏi.”
“Cha, ” củ cải nhỏ nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Ngày hôm nay có một vị Quý tiểu thư tìm đến người chơi, người không ở nàng về nhà rồi.”
“Bảo ngày mai trở lại tìm người.”
—— lời nói ngoài ——
Ngày hôm qua trúng thưởng danh sách do ca vũ giàu to rồi nhắn lại thông tri lạp, chúc mừng lấy được tưởng cô nương!
Hai ngày nữa chúng ta trở lại nhất bát, duy vừa cảm giác được cực khổ là sổ lâu, ngày hôm nay đếm một giờ, ha ha ha ha!
Lý tiểu thư thứ sáu thi tiếng Anh, ngày hôm nay nhận xét văn, nàng rất hào khí và ta nói, mãn phân một trăm, trừ chia ra nàng nhượng ta đả một lần cái mông, tịnh làm làm mẫu, chính là thật cao giơ tay lên nhẹ nhàng rơi vào cái mông thượng, nhượng ta đây sao nghiêm phạt nàng.
Từ nhỏ hài chuyện ta làm sao sẽ tố ni, ngày hôm nay liền đem của nàng quần áo dơ toàn trứ, sau khi tan học trở về rửa thì tốt rồi, ha ha ha ha.