Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 436: TREO BIỂN HÀNH NGHỀ

Dịch giả: Luna Wong

Tống Cát Nghệ lắc đầu, “Không, không, không phải.”

Không phải Quý Ngọc tự về nhà, mà là Quế vương đánh đuổi.

Lúc đó Bả Tử và Thái Trác Như đều ở.

Tống Cát Nghệ thương hương tiếc ngọc, “Quý, Quý tiểu thư, rất, rất, rất đẹp.”

Lúc hắn nói chuyện, khai luôn Quế vương và Bả Tử còn có Thái Trác Như.

Ba người khi dễ một nữ hài tử, còn không cho hắn đi chiêu đãi, thật sự là quá không đủ gia môn.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương.

“Ngươi không ở, ai nói chuyện phiếm với nàng?” Quế vương bỉu môi nói: “Ta bảo nàng sau này không có việc gì đừng tới vương phủ, ở đây đều là nam nhân, ảnh hưởng không tới đến danh tiếng của nàng.”

Thái Trác Như gật đầu, “Quả thực như vậy. Trong kinh danh tiếng của quý nữ rất quan trọng. Cửu Ngôn ngươi không thể hại tiểu thư người ta.”

“Trong ngày thường, vẫn là đừng lui tới cho tốt.”

Đỗ Cửu Ngôn kinh ngạc nhìn Thái Trác Như, nhất thời nhớ tới lần đầu tiên quen biết Thái Trác Như, hắn thật ra không ôn nhu không khéo léo.

Là sau này, hắn dần dần ôn hòa giấu đi phúc hắc và xấu xa, mới để cho bọn họ đều quên, bản tính của hắn.

“A Như a, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Thái Trác Như nói: “Như ngươi vậy rất không địa đạo, cá nhân ta cho rằng ngươi phải học Tống Cát Nghệ một chút.”

“Đối đãi cô nương phải lễ phép, nhất là cô nương xinh đẹp.”

Tống Cát Nghệ kiêu ngạo mà gật đầu.

Thái Trác Như cười gật đầu, “Được! Sau này nhớ kỹ.” Dứt lời, nhìn Quế vương.

“Chỗ nào đẹp?” Quế vương nói: “Ta thấy thẩm mỹ của ngươi thực sự là càng ngày càng kém.”

Tống Cát Nghệ không phục, “Là, là, là cực, cực xinh, xinh, đẹp.”

“Ngươi cũng rất đẹp.” Thái Trác Như nói.

Tống Cát Nghệ sửng sốt, sờ sờ mặt mình, cảm thấy không đúng chỗ nào, cau mày nói: “Ta, ta, ta cũng, cũng, cũng không phải, không phải, là nữ nhân.”

“Ý của Thái công tử, là ngươi cũng không kém nữ nhân.” Đậu Vinh Hưng nói.

Tống Cát Nghệ trừng mắt.

Tất cả mọi người cười theo.

Củ cải nhỏ mắt huyên thuyên chuyển, chăm chú khách quan bình phán dung mạo của mọi người một chút, người nơi này có thể chỉ có mặt của Đỗ Cửu Ngôn là khó coi.

“Ngày mai cần giúp một tay không?” Chu Tiếu hỏi: “Chúng ta đều rất rảnh rỗi. Hiện tại đến hí cũng không có để nghe rồi.”

Đỗ Cửu Ngôn nhớ tới bách tính sáng ngày hôm nay gặp phải, lại mang lời của bọn họ nói một lần, nói: “. . . Ta thấy không bằng ở trà liêu thuê một gian phòng, tất cả mọi người ở bên trong làm việc. Vừa ấm áp lại náo nhiệt.”

“Ngươi không ở, mọi người sẽ đến không? Dù sao ở kinh thành ai cũng không biết chúng ta.” Tiền Đạo An nói.

Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, “Không quan hệ, ta thỉnh Đan Đức Toàn qua đây trò chuyện án tử.”

Tất cả mọi người nhấc tay tán thành, hận không thể một ngày nhận bốn năm tụng án, tất cả mọi người có việc mà làm, không đến mức hừng đông chờ bầu trời tối đen, thực sự quá buồn chán.

Buổi tối mọi người tản, Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương nói chuyện của Tĩnh Ninh hầu, “. . . Ta phỏng chừng, là muốn giữ ta lại, treo ngươi ở kinh thành.”

“Cũng không tệ lắm, vẫn có chút chỗ tốt.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn không hài lòng, “Chúng ta có chút thành kiến với lý giải chỗ tốt đó. Ta cho rằng chỗ tốt, là thái hậu nương nương hay cữu cữu ngươi, lấy một khoản bạc đập ta, hào khí bảo ta cút, sau này cũng không được gặp ngươi nữa.”

“Logic gì thế?” Quế vương nói: “Bọn họ lại không ngốc.”

Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai của Quế vương, nói: “Vương gia, ngươi không hiểu từ mẫu tâm a.”

“Ngươi hiểu?”

“Ta thông minh hơn ngươi a, người thông minh chút a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không thôi, chúng ta hợp tác?”

Quế vương liếc nhìn nàng, “Nói nghe một chút.”

“Hai người chúng ta hợp tác, làm bộ ân ái một phen, ta lại ám chỉ người nhà của ngươi một chút.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Lấy được tiền, chúng ta chia nhau năm năm!”

Bookwaves.com.vn

Quế vương lập tức đồng ý, “Thành!” Lại nói: “Ân ái tới trình độ nào? Không bằng bây giờ làm ngay!”

Lúc nói chuyện, đã bắt tay của Đỗ Cửu Ngôn, vuốt ve. Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ nhìn hắn, “Vương gia, trên mặt xinh đẹp của người lộ ra vẻ bỉ ổi, thật sự là phá hoại của trời!”

“Thỉnh thoảng là mới mẻ, ngươi nhìn nhiều.” Quế vương đưa mặt lại gần, “Nhìn kỹ một chút, ta so với kia Quý tiểu thư gì đó nhìn đẹp mắt hơn nhiều.”

Đỗ Cửu Ngôn đẩy mặt của hắn đi.

Quế vương nhào lên, ôm nàng, “Suỵt, Tạ Hoa tới!”

“Ngôn Ngôn, ta muốn mang đại kiệu tám người nâng thú ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn ngẩn ra, rèm cửa đã xốc lên, Tạ Hoa đứng ở ngoài cửa, nụ cười trên mặt cứng lại, hắn thấy vương gia nhà mình đang liếm mặt ôm Đỗ Cửu Ngôn, bộ dáng làm nũng yêu sủng.

Mà Đỗ Cửu Ngôn tuy là vẻ mặt mâu thuẫn và ghét bỏ, nhưng trong ánh mắt lại là tiếu ý.

Rõ ràng là lang hữu tình lang có ý.

“Nhìn cái gì.” Quế vương trừng Tạ Hoa, “Nhìn nữa gia cắt luôn lổ mũi của ngươi.”

Phản xạ có điều kiện, Tạ Hoa ném mành, quay đầu bỏ chạy.

Vẫn chạy đến ngoại viện mới dừng lại vù vù thở phì phò.

Hắn nhìn thấy gì?

Vương gia và Đỗ Cửu Ngôn. . . Đoạn tụa?

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Mí mắt của Tạ Hoa nhảy. Kỳ thực hắn sớm đã có cảm giác như vậy, thế nhưng cảm giác là suy đoán, ngày hôm nay thấy được là thật.

Nam nhân và nam nhân cũng sẽ không ôm lâu như thế.

Chân của Tạ Hoa mềm, đỡ cây một đầu mồ hôi lạnh.

“Tạ công công?” Mao đạo sĩ vô thanh vô tức hiện sau lưng hắn, cợt nhả nói: “Đứng ở bên cây làm gì, làm ký hiệu?”

Tạ Hoa gật đầu, lại bỗng nhiên phản ứng kịp, cười khổ nói: “Mao đạo trưởng, chỉ có chó mới đứng ở bên cây tè làm ký hiệu, người đây là mắng chửi người cũng không có dấu vết.”

Hắn nói xong, chợt nhớ tới, lôi kéo Mao đạo sĩ quỷ quỷ túy túy trốn ở phía sau cây, thấp giọng hỏi: “Đạo trưởng, có chuyện muốn hỏi người một chút.”

Mao đạo sĩ nhìn hắn.

“Vương gia và Đỗ Cửu Ngôn. . .” Tạ Hoa thử dò xét nói: “Người có biết hay không?”

Mao đạo sĩ nói: “Biết a. Tất cả mọi người đều biết, ngươi đây sợ cái gì.”

Tạ Hoa kinh ngạc, “Thái hậu nương nương cũng biết?”

Mao đạo sĩ gật đầu, “Biết một ít.”

Nói như vậy chính là một mình hắn không biết? Tạ Hoa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Tạp gia đúng là mới biết được, quả thực. . . Quả thực kinh. Vương gia chúng ta và Đỗ tiên sinh, đây. . . Cái này sao có thể được.”

“Chuyện của chủ tử ngươi quản nhiều như vậy làm gì.” Mao đạo sĩ lườm hắn một cái, “Không nói với ngươi, không thú vị!”

Dứt lời, bỏ chạy trở về đứng ở cửa chính viện đánh huýt sáo, thấp giọng nói: “Vương gia, lời nói của người giao phó nói rồi, bần đạo đi ngủ.”

“Cút, cút” Quế vương vuốt mặt không phục nói.

Tạ Hoa lau mồ hôi, trằn trọc một đêm, ngày thứ hai lúc đoàn người Quế vương bọn họ đi quán trà mở gian Tam Xích đường, hắn vào rong cung.

Nói ra chuyện tối hôm qua thấy nói cho thái hậu nghe.

Bookwaves.com.vn

Thái hậu và Tiền ma ma tìm Tĩnh Ninh hầu thương lượng, Tĩnh Ninh hầu nói: “Ta thấy, chuyện này nói với vương gia không có tác dụng, còn phải nói với Đỗ Cửu Ngôn.”

“Bây giờ là vương gia dán lên trên người của Đỗ Cửu Ngôn, dán hắn không buông tay.” Tĩnh Ninh hầu nói: “Lúc này là càng khuyên càng mạnh hơn. Không bằng nói với Đỗ Cửu Ngôn một chút, để cho làm chút gì, để vương gia biết khó mà lui.”

Thái hậu và Tiền ma ma cảm thấy có chút đạo lý, cau mày nói: “Việc này, mở miệng thế nào?”

“Ta đi nói.” Tĩnh Ninh hầu nói: “Nam nhân và nam nhân nói chuyện phải trực tiếp một chút.”

Thái hậu đồng ý.

“Gần đây hắn có án tử ở trong tay, tạm thời là sẽ không rời đi. Chúng ta còn có một tháng hơn, không nóng nảy.” Tĩnh Ninh hầu nói: “Tỷ, người cũng chọn thêm một chút, còn có cô nương nhà ai không tệ. Tử Anh hắn coi thường, cũng không cần cứng rắn tác hợp, cho tới cuối cùng nói không chừng hắn sẽ trách Tử Anh, sau này biểu huynh muội đều không làm được.”

Nếu như Hàn Tử Anh cùng với Quế vương, hai người đều sống không tốt, thái hậu cũng không muốn tác hợp.

Một nhi tử một chất nữ, nàng đều luyến tiếc hủy ai hi sinh au.

“Quên đi.” Thái hậu thở dài, vốn có xem trọng Quý Ngọc, ai biết ra chuyện của Quý Lâm, nàng lại nghĩ tới Hàn Tử Anh, nhưng Quế vương và Hàn Tử Anh không nói đôi bên đều ghét nhau, nhưng nhất định là không có duyên phận phu thê.

“Chọn tiếp đi.” Thái hậu nói.

. . .

“Lưu khách quán trà” ở trên Đông Nhị nhai, ở đây người đến người đi lưu lượng khách rất lớn, bọn họ ở lầu hai mướn một nhã gian có cửa sổ, từ hai cửa sổ thấy kéo một hồng trù, trên đó viết ba chữ “Tam Xích đường”.

Mành rất cao, vừa treo ra người lui tới liền thấy.

Đỗ Cửu Ngôn sửa lại áo cho Tống Cát Nghệ và Đậu Vinh Hưng một chút, khích lệ nói: “Hai người các ngươi dung mạo tuấn mỹ tuổi lại nhỏ, thích hợp đón khách nhất.”

“Đón thế nào?” Đậu Vinh Hưng không giải thích được.

Đỗ Cửu Ngôn kéo hắn đến trước cửa sổ, mở cửa sổ.

Dưới nhai đứng nhiều người hướng về phía trên nghị luận, bọn họ vừa xuất hiện thì có người hô: “Tam Xích đường, là Đỗ tiên sinh Thiệu Dương Tam Xích đường sao?”

Đỗ Cửu Ngôn bấm Đậu Vinh Hưng một cái, “Ứng!”

“Phải!” Đậu Vinh Hưng đưa đầu ra ngoài, hướng về phía bên ngoài cười, nói: “Đỗ tiên sinh ở đây.”

Mọi người lập tức cao hứng, “Các ngươi ở chỗ này làm việc sao, Tam Xích đường tạm thời đặt ở chỗ này?”

“Phải!” Đậu Vinh Hưng đỏ mặt nói.

Có người lên đây rồi.

Đậu Vinh Hưng đầy mặt cầu xin, “Cửu ca, sao ta cảm giác thủ pháp đứng ở lầu hai mời chào buôn bán, sao quen như thế?”

(Luna: đứng ở cửa sổ treo vải đỏ, thiếu 1 cái khăn nữa là giống lắm luôn, haha)

“Thứ pháp mời chào buôn bán đều không sai biệt lắm, cảm thây quen cũng bình thường thôi.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ đạo hắn: “Ngươi hướng về phía dưới hôi mấy tiếng, dáng tươi cười phải ngọt, tư thái phải ưu nhã. Hay tốt nhất có thể ở một trong nụ cười, để người thấy tất cả nội dung.”

Đậu Vinh Hưng hỏi: “Nội dung gì?”

“Nội hàm, năng lực, nhiệt tình chu đáo.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Đậu Vinh Hưng bừng tỉnh nhớ tới, hét lớn một tiếng, dậm chân nói: “Mẫu Đơn các!”

Hắn nghĩ tới, cô nương trong Mẫu Đơn các chính là đứng ở lầu hai phất khăn tay như vậy.

“Khách đến, chúng ta phải khai trương.” Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn, lập tức đi làm việc, Đậu Vinh Hưng và Tống Cát Nghệ hai người như cọc gỗ đứng ở cửa sổ, Tống Cát Nghệ vẫy tay, “Tam, tam, tam. . .”

Người phía dưới rất nghiêm túc nói tiếp: “Ba lượng bạc một lần?”

“Phi, phi, phi!” Tống Cát Nghệ oa một tiếng khóc lên, quay đầu lại ủy khuất nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu ca. . .”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đừng như vậy, chúng ta phải nghiêm túc với công việc, không nên thiêu tam lấy tứ, đều tự phát huy sở trường đặc biệt.”

Tống Cát Nghệ bĩu môi kéo Chu Tiếu. Chu Tiếu phất tay nói: “Ta bề bộn nhiều việc, không, người đến.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui