Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 439: NGHE THẤY ÂM THANH


Dịch giả: Luna Wong


Địa long là lúc đánh nền, trước đó đào một cái rãnh trên mặt đất, như vậy đến mùa đông, trực tiếp ở chừa lại cái động khẩu nhóm lửa, mặt đất trong gian phòng sẽ thật ấm áp.


Nhưng loại này rất phí than, một mùa đông tiêu hao không ít ngân lượng, nên nhàngười bình thường đều là dùng giường sưởi, hay chậu than sưởi ấm, mặc dù không thoải mái bằng địa long nhưng tiêu hao ít than củi hơn nhiều.


Cửa địa long ở phòng trang phục và đạo cụ là ở một bên của viện tử, ống khói cũng tựa ở phía bên ngoài viện.


Đỗ Cửu Ngôn đánh giá tro tàn bên trong, “Thường Liễu, lấy một cái xẻng đến.”


Thường Liễu cầm một cái xẻng móc hết tro bên trong ra, Đỗ Cửu Ngôn dùng gậy thiết đào đào, ở trong tro tàn thấy một khối vải đốt còn dư lại, Đan Đức Toàn tiến lên đây quan sát, kích động nói: “Là quần áo người chết mặc lúc còn sống?”


“Tám chín phần mười, ” nàng cầm vải đưa cho mấy người Thường Liễu, “Có nhận ra không?”


Thường Liễu và Thường Lê đều lắc đầu, Lăng Nhung nói: “Có vài lần sáng sớm hoá trang thấy hắn mặc trung y, là bạch sắc, nhưng cũng không thể xác định khối vải này có phải hay không.”


Đỗ Cửu Ngôn để mấy người Thường Liễu trở về.


Nàng moi hết tất cả tro tàn ra, Quế vương hỏi: “Làm cái gì?”


Đỗ Cửu Ngôn mở ra tay, trong lòng bàn tay thình lình sinh ra một thứ, “Suỵt!”


Quế vương gật đầu.


Bốn người đứng ở bên phòng, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nhìn các loại đầu mối, hung thủ chính là người trong gánh hát.”


“Ba mươi người, ta nhìn một chút hài tử chiếm hơn phân nửa.” Bả Tử nói: “Từ ba bốn tuổi đến mười bảy mười tám, chừng hai mươi ba hai mươi bốn người. Những người khác đều là bốn năm mươi tuổi, đa số đều là một ốm rất yếu.”


“Hài tử hay lão nhân, làm sao có thể mang người chết từ trong phòng ra mà không phát sinh một chút thanh âm chứ?”


Đây cũng là một vấn đề! Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tiếp tục tra, xem người yếu đuối này, rốt cuộc là dùng phương pháp gì, nâng chết người từ trong phòng cho tới phòng trang phục và đạo cụ.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tìm hài tử đi thử một chút trước.”


Mọi người một lần nữa trở lại trong viện, để Thường ban chủ triệu tập tất cả mọi người đến, ánh mắt của Đỗ Cửu Ngôn đảo qua trong đám người, hô Phao Đồng qua đây, “Ngươi thử xem, có thể hay không cõng được Lăng sư huynh của các ngươi không.”

Phao Đồng a một tiếng, cười hì hì, “Ta thử xem.”


Hắn chẳng biết tư vị buồn chạy tới, khom lưng nói: “Lăng sư huynh người lên.”



Lăng Nhung bắt đầu nằm úp sấp trên người hắn, Phao Đồng ai u một tiếng liền nằm úp sấp xuống, Lăng Nhung kéo hắn lại.


Bọn nhỏ đều cười lên.


Đỗ Cửu Ngôn hô Thường ban chủ đi cõng Lăng Nhung, có thể cõng cũng có thể đi, nhưng nếu như là một người chết, Thường ban chủ cũng rất mệt.


“Rơi vào cục diện bế tắc.” Quế vương thấp giọng nói: “Nếu như hiện trường án phát thứ nhất là ở trong phòng ngủ, như vậy người chết làm sao đến phòng trang phục và đạo cụ?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không nóng nảy, tiếp tục tra. Luôn sẽ có thu hoạch.”


“Từ giờ trở đi, các ngươi mọi người từng người một tiến đến, ta có lời hỏi mọi người.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Tất cả mọi người theo xác nhận.


Bốn người vào trong phòng trang phục và đạo cụ, vẫn là Thường bang chủ tiến đến trước, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Kế tiếp người tính thế nào?”


“Không ai có thể thế thân Tô Bát Nương sao? Bên ta mới nhìn đến mấy hài tử mười ba mười bốn tuổi cũng không tệ.”


Thường ban chủ nói: “Mấy người đó đều không phải là nhân tài thanh y hoa đán, không được.”


Bookwaves.com.vn

“Chỉ có thể để Thường Đào lên, mặc dù mới mười một, vóc dáng vóc người cũng không đủ, nhưng cũng may thanh âm không tệ, chống một đoạn thời gian. Ta lại nghĩ một chút biện pháp ra bên ngoài tìm xem.”


“Lúc này cuộc sống khó khăn. Không dối gạt các vị, tiền trong tay ta chỉ có thể chống thêm một tháng, nếu như trước năm nghĩ không ra biện pháp tìm không được người, Hàng gia ban sẽ tan vỡ.” Thường ban chủ lau nước mắt.


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Vẫn muốn hỏi người, người họ Thường, vì sao gánh hát gọi là Hàng gia ban?”


“Sư phụ ta họ Hàng, ta theo hắn hát lão sinh, sau này sư phụ đi ta niên kỷ cũng lớn, liền làm bầu gánh. Đều tại ta mấy năm này cũng không biết bố cục, làm cho hiện tại thời kì giáp hạt.” Thường ban chủ nói: “Đều là lỗi của ta, nếu như gánh hát hủy ở trong tay ta, ta không có mặt mũi đi gặp sư phụ.”


“Những hài tử kia, đều là người nhặt được?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Đều thích hợp hát hí khúc sao?”


Thường ban chủ lắc đầu, “Hát hí khúc không phải người người đều có thể hát, có khi là bị người nhà vứt ở cửa nhà ta, hài tử nhỏ như vậy, nếu ta không nhận thì chắc chắn sẽ chết, ta liền giữ ở bên người nuôi.”


“Nuôi lớn có thể hát hí khúc hay không chỉ có thể xem vận khí.” Thường ban chủ nói: “Hai năm trước đuổi đi mấy người đến học nghệ, thợ mộc công tượng đều có, còn có một người làm hỏa kế không tệ, người thành thật lại chịu khó, luôn có thể lăn lộn phần cơm. So với ở lại chỗ này của ta tốt hơn nhiều, cái gì đều không làm được còn liên lụy ta.”


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Sẽ khá hơn thôi.”


Hắn rõ ràng làm là chuyện tốt, cũng sợ bọn nhỏ vẫn ở tại chỗ này tương lai không có tay nghề sống tạm, Nên để cho bọn họ ra ngoài tự lực cánh sinh, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, trái lại cảm thấy là hắn ghét bỏ người khác, đuổi đi thật vậy.


“Ngươi là người tốt, sẽ có hảo báo.” Đan Đức Toàn nói: “Đừng có gấp, trước giải quyết xong chuyện này, đến lúc đó nếu như ngươi còn không có tìm được người, ta nghĩ biện pháp giúp ngươi.”

(Luna: Thật sợ Hoa Tử Nháo Nhi sẽ ở lại Hàng gia ban, giống Ngân Thủ vậy, hết vai diễn)



Quế vương nhìn Đan Đức Toàn, “Ngươi hát?”


“Vương gia, ” Mặt của Đan Đức Toàn đỏ lên, lúng túng nói: “Tiểu, tiểu nhân nghĩ biện pháp giúp hắn tìm người chống hí đài.”


Quế vương trừng mắt hắn.


“Việc này bàn sau, trước tiên là nói về án tình.” Quế vương phất tay nói: “Ngươi đi ra ngoài đi, đổi người tiếp theo vào đây.”


Thường ban chủ xác nhận đi.


“Nếu hắn là hung thủ thì sao, nói sớm như vậy.” Quế vương trừng Đan Đức Toàn một mắt, “Ngươi mời không được, có phải hắn sẽ khó xử không?”


Đan Đức Toàn ngạc nhiên, hắn không nghĩ nhiều như vậy, vừa rồi nhất thời trong lòng chua theo nên thuận miệng nói.


“Vương gia nói phải.” Đan Đức Toàn lúng túng nói: “Là tiểu nhân lo lắng không chu toàn.”


Quế vương không để ý tới hắn.


Kế tiếp là từng người một tiến đến, nên hỏi đều hỏi, đại khái trọng điểm là khuya ngày hôm trước đều đều đang làm cái gì, đều tự nói tuyết thời gian và chứng nhân thời gian.


Tuổi nhỏ ở tại trong một cái phòng, giường chung to nhét chung một chỗ, Đỗ Cửu Ngôn căn bản không cần hỏi, bởi vì tuổi quá nhỏ.


Thất vị tuổi tay chơi nhạc già chia làm hai gian ở cùng một chỗ.


Phao Đồng và Lăng Nhung còn có Thường Đào ở một gian.


Thường Lê và Thường Liễu còn có Thường Hoa ở một gian.


Chỉ có Tô Bát Nương và Thường ban chủ là đơn độc ở một gian.


“Ban đêm không có thức đêm sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Thường Lê.


Thường Lê lắc đầu nói: “Ban đêm ta đều không thức dậy, một giấc ngủ tới hừng đông.


Nếu có buồn tè cũng nhịn, sau khi trời sáng thứ ạy là đi được rồi.”


“Đã biết, ngươi ở một bên đợi lát nữa.” Đỗ Cửu Ngôn hô Phao Đồng tiến đến.


Đỗ Cửu Ngôn rất thích hài tử này, có chút sợ người lạ, nhưng quen thuộc rồi cũng rất thích, mất cái răng cửa để hắn cười hiện ra vài phần hàm hậu, nàng hàm tiếu hỏi: “Ngươi ngoại trừ buổi sáng, ban đêm có thức dậy không?”



Phao Đồng nói: “Không có. Ban đêm lạnh quá ta đều dùng sức nhịn, không nín được mới dậy.”


“Trung gian cũng không có tỉnh? Nghe được thanh âm gì không?”


Phao Đồng lắc đầu, “Từng tỉnh, ta hình như nghe được thanh âm của bánh xe, kêu lọc cọc lọc cọc, sau đó lại ngủ.”


“Lúc nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Phao Đồng lắc đầu, “Ta không biết, phản chính khi đó còn rất sớm, bởi vì bên ngoài đen như mực.”


“Ngươi đã nghe qua cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Thường Lê.


Thường Lê lắc đầu, “Ta hình như nghe được lại như không nghe được.”


Phía trước nàng một mực hỏi sáng sớm, nên mọi người không có gì cả nghe được, hiện tại đẩy thời gian giết người lên ban đêm, Phao Đồng liền nghe được thanh âm.


Nàng lại gọi Thường ban chủ tới.


Thường ban chủ nói: “Ta giờ tý mới ngủ, canh tử bên ngoài vang lên ta nghe được.” Lại nói: “Nếu cứ phải hỏi ta ban đêm nghe được thanh âm gì, ta cảm thấy như là vật gì đang lăn.”


Thường ban chủ nói: “Nếu người không nói, ta cũng nghĩ không ra, chỉ vài tiếng sau đó liền hết.”


Bánh xe?


Chỉ dùng xe để vận thi thể sao?


Xe ngựa? Cái cửa này xe ngựa là vào không được.


Bookwaves.com.vn

Không quá hiện thực.


Xe khác? Không nhìn thấy trong Hàng gia ban có thứ gì có bánh xe.


“Thường Liễu, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Thường Lê nói ban đêm hắn không đứng dậy, cũng không có nghe thấy cái gì nhìn thấy cái gì, còn ngươi?”


Thường Liễu lắc đầu, hì hì cười nói: “Ta cũng không có a. Không có gì cả nghe được.”


Nàng nhìn Thường Liễu một mắt, hỏi: “Sáng sớm Thường Lê gọi mọi người, ngươi đi cùng với ai?”


“Ta lúc đó đang từ nhà xí trở về, nghe được Thường Lê gọi, liền chạy tới.”


“Sau đó thì sao, ngươi một mực ở đó sao?”


Thường Liễu lắc đầu, “Không đúng không đúng, ta đi Ngõa Tứ một chuyến xong chạy đi báo quan. Ngày đó là ta đi báo quan, ta chạy nhanh nhất.”


Tất cả mọi người gật đầu, Thường Lê nói: “Liễu nhi chạy nhanh nhất.”



Đỗ Cửu Ngôn tựu tới cửa hỏi mọi người, “. . . Các ngươi lúc đó đều là đi cùng ai?”


“Ta và A Đào.”


“Ta và Hòe ca, còn có Hoa ca.”


Tất cả mọi người nói bản thân đi cùng ai đến phòng trang phục và đạo cụ.


Đỗ Cửu Ngôn như có điều suy nghĩ gật đầu.


“Đỗ tiên sinh, người tìm được hung thủ chưa?” Một nam hài tử nhìn nàng.


Thường ban chủ buồn tóc cũng sắp trắng hết rụng xuống, mà những hài tử này vẫn như cũ rất vui vẻ.


Ngược lại cũng có thể nhìn ra, Thường ban chủ rất bảo vệ bọn họ, không có phát tiết và tố sầu khổ cho cho bọn hắn nghe.


Để cho bọn họ ở trong hoàn cảnh như vậy, còn có thể vô ưu vô lự như thế.


“Mấy tuổi?”


Tiểu nam hài hướng về phía nàng cười, nói: “Bảy tuổi.”


“Tên gọi là gì?”


“A Đào, đào trong trái đào.” Thường đào trả lời.


“Buổi trưa ăn cái gì?”


“Ăn màn thầu, ta ăn nửa cái màn thầu, là Hòe sư huynh cho ta ăn. Màn thầu không đủ, bầu gánh còn không có ăn.” A Đào cười nói.


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Vậy ngươi ăn no chưa?”


Thường Đào gật đầu nói: “Ăn no rồi. Ta tuổi còn nhỏ ăn chút đã no rồi.”


“Thật hiểu chuyện.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn, nói: “Mau mau lớn lên, giúp đỡ bang chủ của các ngươi kiếm tiền, mua đồ ăn ngon cho các sư huynh.”


Thường Đào gật đầu nói: “Ân, ta phải kiếm thật nhiều tiền, ta phải làm diễn viên được yêu thích!”


“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn mọi người, “Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”


Tất cả mọi người theo gật đầu.


“Ta đi làm việc, hôm nào giới thiệu cho các ngươi một tiểu đệ đệ chơi, để tiểu đệ đệ mời các ngươi ăn cơm.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.


Bọn nhỏ còn theo nàng, “Tiên sinh, đệ đệ là nhi tử của người sao?”


“Đúng vậy, là nhi tử ta.” Đỗ Cửu Ngôn ngoắc gọi Đan Đức Toàn, “Mang theo Thường ban chủ, chúng ta cùng đi nha môn.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận