Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 440: TRONG LÒNG NẮM CHẮC


Dịch giả: Luna Wong


“Ta đi nha môn, các ngươi không nên chạy loạn.” Thường ban chủ dặn dò người cả viện tử, lại cùng mấy hài tử Thường Liễu hơi lớn một chút, nói: “Nhìn mọi người chớ xuất môn.”


Thường Liễu xác nhận, nhịn không được hỏi một câu, “Các ngươi đưa ban chủ đi nha môn làm gì?”


“Hỏi mấy câu thì tốt rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Các ngươi ở nhà.”


Hài tử hơi lớn một chút cũng có chút lo lắng, tuổi nhỏ không có suy nghĩ nhiều như vậy.


Đoàn người trở về nha môn, vừa ngồi xuống Thường ban chủ lo nghĩ mà hỏi thăm: “Đỗ tiên sinh, người muốn hỏi gì?”


“Ngươi cùng ta nói một chút, vậy chuyện mấy hài tử lớn tuổi chút đều tự làm.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Người trong Hàng gia ban mười lăm mười sáu tuổi Đỗ Cửu Ngôn có thể xác định là Thường Lê và Lăng Nhung, còn có một Thường Hoa là hát lão sinh, không nói chuyện bao nhiêu chỉ luôn đứng tựa tường, nhìn mọi người.


Thế nhưng mắt Thường Lê không tốt, thủ pháp giết người tinh tế như vậy hắn làm không được, chỉ có Thường Hoa và Lăng Nhung.


“Lăng Nhung không tính, chỉ Thường Lê và Thường Liễu còn có Thường Hoa.” Thường ban chủ nói: “Mắt Thường Lê không tốt, điều kiện cổ họng cũng không thích hợp, để ở nhà làm việc vặt làm việc. Thường Liễu vóc dáng thấp một ít, nhưng người linh hoạt, vũ sinh là hát không được, nhưng hắn biến giọng xong thô không ít, hiện tại ta đang mang theo hắn hát sửu hành.”


“Thường Hoa điều kiện tốt, trời sinh chính là có khiếu võ sinh.” Thường ban chủ không có hỏi nhiều, giới thiệu ba người này cho bọn họ.


Đỗ Cửu Ngôn rất kinh ngạc, “Thường Liễu mười sáu tuổi?”


“Ân.” Thường ban chủ nói: “Hắn lớn tuổi thế nhưng vóc dáng không cao, nếu như thân cao chút thì tốt rồi.”


Lúc nói chuyện thở dài, “Nên nhân vô hoàn nhân, muốn đứng ở trên đài, thật là cần nhờ lão thiên gia ban cơm ăn.”


Quế vương nói: “Ngươi nói xem lai lịch và tính cách của mấy người.”


“Các ngươi biết, hài tử trong gánh hát đa số là ta nhặt về, hoặc là người khác cho ta giữ lại nuôi. Đều theo họ ta, cũng đều là ta nhìn lớn lên.” Thường ban chủ nói: “Nếu nói tính cách, Thường Liễu cởi mở nói nhiều.”



“Lúc hắn tới bao lớn?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Thường ban chủ gật đầu, “Hắn đến chỗ ta mười tháng mấy hơn, nương hắn bị cha hắn cho thuê mấy lần, một lòng muốn chết. Trước khi chết mang theo hài tử từ trong nhà xin cơm ra, trên đường gặp phải ta nên đưa hài tử cho ta. Ta thu xong, vào ban đêm nàng treo cổ ở trên cây.”


Thường ban chủ nói chuyện thở dài, “Có đôi khi ta thường thường nghĩ, nếu như lúc đó ta không chịu thu lưu hắn, nương hắn có phải sẽ không phải chết hay không.”


“Chỉ tại lúc đó ta chỉ nghĩ mẫu tử bọn họ thương cảm, nhưng không biết, một mẫu thân đến hài tử cũng không cần, nàng sẽ là tâm tình gì.” Thường ban chủ nói: “Đều tại ta, có lòng tốt lại làm chuyện xấu.”


Đỗ Cửu Ngôn nhíu mày, đang muốn nói chuyện, Bả Tử nói: “Nàng muốn chết, ngươi có thu lưu hài tử của nàng hay không, nàng đều sẽ chết. Không liên quan gì đến ngươi.”


“Ngươi làm, vẫn là chuyện tốt.”


Thường ban chủ chắp tay, nói: “Đa tạ Bả gia an ủi, sự tình đã như vậy, nói bao nhiêu cũng đều không có ý gì.” Dừng một chút lại nói: “Thường Hoa hài tử này tới chỗ của ta còn không biết bước đi, như con mèo nhỏ ngồi ở trong rổ khóc.”


“Nửa đêm ta nghe được mang hắn về, nấu cháo cho hắn ăn, hắn cầm lấy cái muôi ba tháp ba tháp ăn một chén liền ngủ. Hài tử này từ nhỏ đã rất ngoan.” Thường ban chủ nói.


“Có phát sinh chuyện đặc biệt hay thú vị gì, để ký ức ngươi khắc sâu hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Thường ban chủ suy nghĩ một chút, trả lời: “Không có gì đặc biệt đi? Đói bụng chịu lạnh chịu nghèo, mọi người chúng ta đều là cùng nhau gánh, cũng không có nói đặc biệt ủy khuất ai.”


Thường ban chủ hỏi: “Vương gia, Đỗ tiên sinh, các ngươi hỏi nhiều như vậy, có phải có mi mục hay không? Có phải hoài nghi ai hay không?”


“Hoài nghi ba hài tử này sao?” Thường ban chủ rất khẩn trương, “Cả ba đều là hảo hài tử, ta cảm thấy nhất định là người bên ngoài tiến đến giết Bát Nương. Các ngươi nên ra ngoài tra, thực sự.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta cũng sẽ tra, chỉ là phải từng bước một, người đừng có gấp.”


“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Thường ban chủ nói: “Ta đây về trước đi?”


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngày hôm nay người chớ trở về, ở nha môn.” Nàng nhìn hướng Đan Đức Toàn, “Nha môn có thể an trí sao?”


Đan Đức Toàn không rõ tại sao phải lưu Thường ban chủ ở lại, nhưng vẫn là không chút nghĩ ngợi ứng, “Có, hậu nha có phòng trống, đốt ấm giường lấy chăn đệm là được rồi.”


“Đỗ tiên sinh, tại sao muốn ta ở tại chỗ này? Ta không quay về bọn nhỏ sẽ sợ.” Thường bang chủ nói.



Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người ở chỗ này nghỉ ngơi, cơm nước đêm nay của mọi người ta mời khách, nhất định để cho bọn họ đều ăn no.”


Bookwaves.com.vn

“Làm sao có thể để người dùng tiền, hơn nữa. . .” Thường ban chủ nói phân nửa, Đỗ Cửu Ngôn phất tay nói: “Sẽ không vượt lên qua ba buổi tối, người ở chỗ này, chỗ nào cũng không cần đi. Bọn nhỏ đều rất độc lập cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, ngươi không ở bọn họ sẽ không xảy ra chuyện.”


Thường ban chủ do dự, nhưng lại không dám phản kháng, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, “Vậy người có thể trở về giải thích vài câu với bọn họ không?”


“Ta sẽ đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người yên tâm, đi nghỉ ngơi đi.”


Đan Đức Toàn lĩnh Thường ban chủ đi hậu nha nghỉ ngơi.


“Buổi tối muốn đi theo dõi?” Quế vương hỏi.


“Ân. Từ trước mắt đến xem, vụ án này đầu mối kỳ thực không ít, thế nhưng điểm mâu thuẫn cũng rất nhiều. Lưu Thường ban chủ ở chỗ này chờ người kia lộ chân ngựa ra.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Đan Đức Toàn đẩy cửa tiến đến, tò mò hỏi: “Đỗ tiên sinh, tại sao phải làm như vậy?”


“Còn nhớ rõ cấm kỵ của dù và cái rương chú? Chúng ta tuy rằng đều biết, thế nhưng lúc suy tư, lại đem bỏ quên đầu mối này.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nên, đi thẳng về phía trước không thông, chúng ta đây lui về phía sau một bước đi thử xem.”


Đan Đức Toàn hiểu, thấp giọng hỏi: “Vậy tối nay chúng ta phải đi nhìn chằm chằm sao?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Phân nửa đêm về sáng, chúng ta đi theo dõi.”


“Chúng ta cùng nhau.” Quế vương nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Nửa đêm trước ta cùng ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Khổ cực vương gia!” Lúc nói chuyện, lại nhìn Bả Tử và Đan Đức Toàn, “Vậy nhị vị hiện tại đi ngủ, qua nửa đêm đổi với chúng ta.”


Đan Đức Toàn đương nhiên không có vấn đề, hắn nhìn Bả Tử.


“Có thể không cần phải nửa đêm về sáng, ” Bả Tử cũng không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, không sợ hãi nói: “Mọi người cùng nhau, dù sao hai viện tử, hai ánh mắt nhìn không tới.”


Đan Đức Toàn ngạc nhiên, nhưng hắn hiển nhiên không có phản đối quyền lực.



“Nửa đêm về sáng cũng thuộc về ngươi.” Quế vương phỉ nhổ nhìn Bả Tử.


Đỗ Cửu Ngôn không phản đối, nàng cùng Đan Đức Toàn đang làm chuyện phân nội, Quế vương và Bả Tử là đang giúp đỡ, nên bọn họ định thế nào, chuyện này cứ định thế đó.


“Ăn cơm!” Đỗ Cửu Ngôn sờ soạng túi tiền ra, cho Đan Đức Toàn năm lượng bạc, “Phân phó một sai dịch đi mua thức ăn và bánh bao thịt còn có màn thầu, đưa đến Hàng gia ban.”


Năm lượng bạc có thể mua rất nhiều bánh bao và màn thầu, dù là bọn họ nhiều người, phỏng chừng cũng có thể ăn hai ngày.


“Thành.” Đan Đức Toàn cầm tiền đi phân phó thủ hạ làm việc.


Bốn người bọn họ ở trong nha môn ăn cơm, bầu trời tối đen bốn người đạp tuyết đi Hàng gia ban.


Ghé vào trên nóc nhà phòng trang phục và đạo cụ bên này, có thể thấy tất cả tình hình trong viện, cũng có thể thấy người đi qua đi lại trong nhà chính.


Có hài tử đang khóc, có người đang an ủi, có người ngồi xổm cửa vừa gậm bánh bao thịt vừa lau nước mắt.


Bầu không khí rất áp lực, một hài tử non nớt suy đoán nói: “Nha môn có phải tìm không được hung thủ, nên mang bầu gánh về bàn giao công tác hay không?”


Lời của hắn vừa nói, bầu không khí càng thêm bị đè nén, hài tử nửa lớn có thể nghe hiểu được, oa một tiếng khóc lên.


Vừa kêu khóc, còn lại liên tiếp đều khóc lên.


Bookwaves.com.vn

“Không nên nói chuyện lung tung, nha môn làm sao có thể làm loại sự tình này, cũng không phải địa phương nhỏ, đây là kinh thành.” Người nói chuyện nên là lão nhân gia xao la.


“Mau ăn cơm, ăn xong thì ngủ, ngày mai bầu gánh sẽ trở về.”


Mọi người khốc khốc đề đề ăn, ăn xong đặt mấy thứ còn dư lại vào trong tụi để lên bàn lại lấy cái chụp chụp lại, để dành ngày mai ăn.


“Nước nóng đều được rồi, đưa bọn đệ đệ đi ngủ.”


Bọn nhỏ lặng yên đi rửa mặt, một hồi đèn của tất cả gian phòng đều tắt.


Trong viện an tĩnh lại.


Giờ tuất, tiếng canh một vang lên.


Đen sì đến ánh trăng cũng không có, gió lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng thổi qua, Đỗ Cửu Ngôn rất lạnh, xoa xoa tay.



Bỗng nhiên, một tay đưa qua bắt tay phải của nàng làm ấm, nàng nhìn Quế vương đang muốn nói, tay trái bỗng nhiên cũng bị người nắm.


Không có chống đỡ, mặt của nàng đập lên mái ngói.


Tay phải bị Quế vương dùng sức xoa xoa, tay trái thì bị Bả Tử trực tiếp bỏ vào ống tay áo của bản thân làm ấm.


“Nhị vị, ” Đỗ Cửu Ngôn ghé vào mái ngói, đè thanh âm nói: “Đa tạ hảo ý, ta không phải quá lạnh.”


Nàng dùng sức rút tay ra.


Quế vương và Bả Tử thấy được động tác của đối phương, ánh mắt đan vào, phảng phất có hỏa hoa va chạm ở trong đêm tối, bùm bùm vang ở bên tai Đỗ Cửu Ngôn.


“Suỵt!” Đỗ Cửu Ngôn run rẩy, “Kiên trì một hồi nữa, giờ tý chúng ta trở về.”


Nàng lạnh chống không được, bức thiết muốn phải đi về ngủ.


“Đêm đầu hôm nay, chắc chắn sẽ không có thu hoạch.” Đỗ Cửu Ngôn trấn an mọi người.


Đan Đức Toàn không biết chuyện ba người, thăm dò qua đây thấp giọng nói: “Đỗ tiên sinh, người cảm thấy nếu có thu hoạch, sẽ là thu hoạch gì?”


“Chúc mừng!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Đan Đức Toàn nghe hiểu, gật đầu tiếp tục ghé vào nóc nhà nhìn chằm chằm hai gian viện tử.


“Ngươi cho rằng hung thủ sẽ nóng nảy đi ra chúc mừng? Làm sao chúc mừng?” Bả Tử hỏi.


“Ta không xác định. Tên hung thủ này rất mâu thuẫn, ta đoán không được hắn sẽ chúc mừng thế nào.” Đỗ Cửu Ngôn lần đầu tiên gặp phải án kiện như vậy, nàng làm hình sự án kinh nghiệm tính là phong phú, trước đây không có tra án, nhưng nhìn qua vô số hồ sơ.


Nhưng lúc này đây rất kỳ quái.


Mà kỳ quái là kỳ quái ở chỗ, trong nhà này lớn nhất cũng chỉ là một hài tử choai choai, năm nay mười sáu tuổi.


Nàng cũng cùng tất cả mọi người tán gẫu qua, vô luận là hài tử nào, đều vẫn là hài tử, bao quát Lăng Nhung ở bên trong. . . Tâm trí cũng không đủ thành thục, nói chuyện và hành sự cũng không đủ ổn trọng.


Thế nhưng, thủ pháp của án kiện này, không chỉ thành thục lại còn lão đạo.


Đây quá mâu thuẫn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận