Q1 – CHƯƠNG 442: LIỀU MẠNG VỚI NGƯƠI
Dịch giả: Luna Wong
“Người khẳng định không nhìn thấy, bởi vì chúng ta mới từ Ngõa Tứ lấy đi mua.” Phao Đồng cười hì hì nói: “Buổi sáng hôm đó Liễu ca mang đi Ngõa Tứ lấy đồ, lại không có mang trở về, vẫn đặt ở bên kia.”
“Ai đưa đi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Là Liễu ca a.”
“Đúng, trước đây đều là Liễu ca đưa.” Phao Đồng nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói với mấy hài tử Phao Đồng: “Chúng ta đi nha môn, nói không chừng ban chủ của các ngươi lập tức có thể trở về.”
“Bắt được hung thủ giết Tô sư huynh sao?” Phao Đồng hỏi.
“Ân, sắp bắt được rồi.” Đỗ Cửu Ngôn cười.
Mấy người quơ tay múa chân kéo xe đi về nhà, vừa vào cửa không kịp chờ đợi hướng về phía mọi người hô: “Vừa Đỗ tiên sinh nói, ban chủ của chúng ta lập tức có thể trở về.”
“Đỗ tiên sinh còn nói hắn bắt được hung thủ rồi.”
Tất cả mọi người hì hì cười ha hả, ngươi một câu ta một câu nói chuyện, giúp lẫn nhau mang than về.
“Đỗ tiên sinh nói sao?” Thường Liễu hỏi.
Phao Đồng gật đầu, “Đúng vậy, Đỗ tiên sinh nói hắn đi tìm Tề đại nhân nói chuyện, để ban chủ chúng ta sớm trở về.”
“Tất cả mọi người bắt đầu làm việc, thu thập nhà một chút, giặt y phục, thu thập trong phòng. Còn có trong phòng của bầu gánh cũng quét dọn một chút.”
“Bầu gánh trở về khẳng định cao hứng.”
“Bánh bao thịt có chừa cho bầu gánh không?”
“Có, để lại tám cái. Chúng ta mỗi lần phân ăn, đều lưu một phần cho bầu gánh.”
“Vậy là tốt rồi. Bầu gánh khẳng định rất muốn ăn bánh bao thịt.”
Mọi người ngươi một lời ta một câu nói chuyện, phân công nhau làm việc. Thường Lê lôi kéo Phao Đồng, nói: “Căn phòng của bầu gánh ta quét qua rồi, ngươi vào xem có chỗ bị sót hay không.”
“Được!” Phao Đồng đi kiểm tra.
Lăng Nhung phân phó bọn nhỏ, “Đêm nay ta bỏ tiền, mua màn thầu và thịt heo trở về. Buổi tối chúng ta ăn thịt heo nấu cải trắng.”
“Ta muốn ăn phì nhục, Lăng sư huynh.” Tiểu hài tử hô.
“Đưa, mua mập nhất.” Lăng Nhung nói.
“Lăng sư huynh, ngày mai người sẽ lên đài sao? Không có Tô sư huynh, một mình người cũng có thể chống đỡ được đài. Người hát tướng quân hí, để Liễu ca bồi người.”
Lăng Nhung cũng có ý nghĩ như vậy, mặc kệ có thích hay không, chống một đoạn thời gian trước.
“Lăng sư huynh người thật sự là quá tốt. Chúng ta còn tưởng rằng người cũng muốn đi nữa.”
“Không đi, ta chỗ nào cũng không đi, ở cùng với các ngươi.” Lăng Nhung nói: “Còn có bầu gánh, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ.”
Mọi người cười gật đầu.
Thường Lê đứng ở một bên vui tươi hớn hở cười.
Thường Liễu từ cửa đi ra, liếc mắt liền thấy xe đẩy tay dừng trong ngõ hẻm, hắn dừng một chút hỏi Phao Đồng, “Trên đường trở về ngươi gặp phải Đỗ tiên sinh?”
“Đúng vậy.” Phao Đồng thấy hắn đang nhìn xe, cười nói: “Đỗ tiên sinh còn nói cái xe này thú vị nữa.”
Thường Liễu gật đầu, “Ta đi nha môn đón ban chủ.”
Lúc nói chuyện hắn liền đi ra ngoài, trực tiếp đi cửa nha môn, ngồi xổm xuống ngõ nhỏ đối diện phủ nha, an tĩnh chờ.
Khoảng chừng cũng đã vượt qua thời gian một nén nhang, liền thấy Thường ban chủ từ bên trong đi ra, hắn cũng không có nghênh đón, mà là đánh giá đối phương.
Thường ban chủ tắm rồi còn thay đổi một kiện quần áo mới, thần thái sáng láng sắc mặt ấm áp nói chuyện với Đỗ Cửu Ngôn vừa, hàn huyên một lúc lâu mới cáo từ ly khai.
Cửa đóng, Thường ban chủ không nhanh không chậm trở về.
Thường Liễu ngồi xổm tại chỗ một lúc lâu mới đi.
Đỗ Cửu Ngôn từ trên tường rào nhảy xuống, Quế vương hỏi: “Động cơ đâu?”
“Động cơ quá kỳ quái.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cũng là một thiếu niên rất kỳ quái a.”
Thế nhưng Đỗ Cửu Ngôn cũng không nghi ngờ, hô ba người, nói: “Sang chỗ Điếu Đại bên kia xem, thi thể của Tô Bát Nương có phải cần đưa trở về hay không?”
Bookwaves.com.vn
“Vâng, đã ba ngày, còn để đó nữa chỉ sợ sẽ có mùi.”
Bốn người đi phòng công tác ngỗ tác của Điếu Đại, bên trong chỉ có thi thể của Tô Bát Nương, đang đắp vải trắng, thế nhưng Điếu Đại không ở, Đan Đức Toàn để người đi gọi.
Mở vải trắng, trang trên mặt Tô Bát Nương trang đã phai, trang dung mặt hôi phác phác bẩn thỉu, không có nửa phần thể diện và chú ý lúc còn sống.
“Không có vết tích đánh nhau.” Bả Tử xem qua tay chân, tây chân của Tô Bát Nương tinh tế, cổ tay và cổ còn có trên người cũng không có vết tích, “Vết thương quả thực rất đặc biệt.”
Quế vương gật đầu, nói: “Tên hung thủ này phi thường lãnh tĩnh.”
“Hiện tại có một vấn đề, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn bốn người, Điếu Đại từ đi vào cửa hành qua lễ với mọi người, đứng ở bên giường nghe.
“Hung thủ là thế nào để Tô Bát Nương không phản kháng, mà đơn giản tinh chuẩn giết hắn.”
Mọi người vây bắt thi thể của Tô Bát Nương, đều tự hỏi đầu lông mày cau lại.
Điếu Đại nói: “Hai ngày này ta đã đang nghĩ vấn đề này, cũng một mực đợi trên người của hắn có những thi ban khác hay không, thế nhưng kỳ quái là, không có gì cả.”
“Nếu như là dùng ma phất tán thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Nếu như là dùng vật này, vậy trên mặt người chết ít nhiều đều nên lưu lại một chút vết tích.” Điếu Đại nói: “Nhưng bây giờ cũng không có.”
Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ mặt của Tô Bát Nương, “Ngươi lau trang của hắn.”
“A? Được!” Nguyên nhân Điếu Đại không có lau, là bởi vì hắn cảm thấy nếu như đối phương lấy tay khăn bưng mặt người, không có khả năng chỉ có chỉ có một bên mặt có vết tích, nên không có lau trang dung.
Lấy dầu, Điếu Đại lau sạch trang dung trên mặt Tô Bát Nương.
Chờ sạch sẽ, Điếu Đại thất kinh, bởi vì trên gò má trái, giữ lại một khối vết tích thiển tử sắc chừng móng tay.
“Đây. . .” Điếu Đại ngồi xổm xuống tỉ mỉ kiểm tra, hắn hoàn toàn thật không ngờ, đây quá làm cho hắn ngoài ý muốn, “Làm, làm sao có thể như vậy.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiện tại phát hiện cũng không muộn, cũng không làm lỡ thời gian của chúng ta. Ngươi không cần áy náy, lần sau gặp phải loại này, không cần khách khí.”
Điếu Đại rất khó chịu, hắn cũng là lão ngỗ tác, làm việc ở phủ nha mấy chục năm, vẫn là lần đầu tiên cảm thấy đặc biệt khó chịu.
“Thi ban này, phân minh chính là có người ấn hai gò má của hắn đưa đến.” Quế vương nói: “Đó chính là ma phất tản.”
Cái này sẽ không lưu lại vết tích ở trên thi thể, chí ít ở mặt ngoài của thi thể thì không cách nào kiểm chứng.
Quế vương nói: “Vậy động cơ đâu!”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn kỹ thi ban, nhàn nhạt nói: “Bất quá báo thù đi, bắt được người sẽ biết rõ.”
Bả Tử hỏi: “Ngươi muốn trực tiếp bắt người?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, động tác của nàng ngừng lại, di một tiếng, “Các ngươi xem.”
Nàng mở một luồng tóc của Tô Bát Nương, “Một đoạn có phải bị kéo đứt hay không?”
“Phải.” Điếu Đại rũ tất cả tóc của Tô Bát Nương xuống, tóc đen dài kéo trên mặt đất, rất rõ ràng có một luồng nửa dài ngắn bị người cắt bỏ.
Tất cả mọi người cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
“Người bình thường sẽ cắt tóc sao?” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ tóc của bản thân dưỡng một năm, nhưng như trước ngắn hơn người bình thường.
Đan Đức Toàn lắc đầu, “Sẽ không. Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu!”
“Có cái gì tượng trưng không?” Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy kỳ quái, “Chẳng lẽ là sát thủ biến thái, để chứng minh năng lực của mình, do đó kéo đứt tóc của mỗi một người chết sưu tập?”
Đan Đức Toàn hơi biến sắc mặt, “Trước đây. . . Trước đây chưa bao giờ gặp tình huống như vậy.”
“Bảo lưu trước.” Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, nói: “Ăn cơm, đêm nay chúng ta ôm cây đợi thỏ!”
Đoàn người đi ra ngoài, Điếu Đại kinh ngạc đứng ở trước thi thể, đầy mặt xấu hổ.
“Điếu Đại thúc, ” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nói: “Không cần xấu hổ, bởi vì chúng ta cũng không có nhớ tới chuyện này.”
Điếu Đại ngẩn ra.
Bookwaves.com.vn
“Vụ án này, chúng ta vẫn không có nắm giữ quyền chủ động.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta đều đang bị hung thủ nắm mũi dẫn đi, không đơn thuần là ngươi, mọi người chúng ta cũng như thế.”
Điếu Đại cười to, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn hành lễ.
Bốn người ra ngoài, tìm tiệm ăn nhỏ đối diện ngồi xuống, chọn năm phần ăn sáng một bầu rượu, bốn người vui chơi giải trí đến trời tối, lúc tính tiền ba người đều nhìn Đan Đức Toàn.
Đan Đức Toàn chủ động đi thanh toán.
Không mắc, mới hai trăm văn tiền, hắn cũng không đau lòng, chính là sợ.
Sợ hắn bị ba người bọn họ khi dễ.
Trên thực tế, đã bị khi dễ.
“Khởi công.” Đỗ Cửu Ngôn uống một ly rượu, trên người noãn hồng hồng, Quế vương hỏi: “Ngươi cho rằng Thường Liễu đêm nay sẽ ra?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Sẽ! Hắn hận Hàng gia ban.”
“Ta đã biết, nên buổi chiều người nói muốn giúp Hàng gia ban phải không?” Đan Đức Toàn nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, bắt chuyện ba người, “Đi!”
Lần này không có lên nóc nhà, cũng không có chờ thật lâu, bốn người ngồi xổm dưới mái hiên tránh gió đối diện, Quế vương kéo Đỗ Cửu Ngôn qua dùng phi phong đắp nàng, châm chọc khiêu khích thả ngựa sau pháo, “Ta đã nói ngươi mang phi phong đi, hiện tại lạnh rồi chứ.”
Đỗ Cửu Ngôn uống rượu một chút cũng không lạnh, “Vương gia, giọng điệu này của người thực sự là để kẻ khác qía phiền táo, rất muốn đánh nhau.”
Nàng dứt lời, một điểm hoa tuyết rơi vào trên lỗ mũi, nhãn tình của Quế vương sáng lên, đưa mặt đến gần, ăn hoa tuyết trên mũi nàng.
Đỗ Cửu Ngôn mục trừng khẩu ngốc.
“Triệu Đỉnh!” Kiếm trong tay Bả Tử run lên, loảng xoảng một tiếng sẽ ra khỏi vỏ, Đỗ Cửu Ngôn kéo Bả Tử, lại ngăn cản Quế vương, “Nhị vị, muốn đánh đi xa chút mà đánh.”
Đan Đức Toàn nhìn không hiểu ra sao.
Vì sao vương gia và Bả Tử động một chút là đánh nhau nhỉ.
Bả Tử rất tức giận, âm thầm nhìn chằm chằm Quế vương.
Quế vương cười lạnh một tiếng, nghễnh đầu nói: “Không phục thì nhịn, ta và Ngôn Ngôn còn từng hôn miệng!”
Lời này rơi, Đỗ Cửu Ngôn đã cảm thấy Bả Tử hóa thân trở thành một đống củi, bùm bùm đốt, nàng cảm thấy rất ấm áp.
“Cái kia. . .” Nàng cũng rất xấu hổ, trừng mắt một cái Quế vương, lại cùng Bả Tử giải thích, “Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn! Ngươi chớ để ý.”
Quế vương cả giận nói: “Hắn để ý cái gì, hắn dựa vào cái gì mà để ý?”
“Vì sao ta không thể để ý? Đã là bằng hữu, ngươi phải tôn trọng nàng, hồ đồ thì thôi, ngươi làm sao có thể. . .” Lúc nói chuyện, Bả Tử nhìn chằm chằm miệng của Đỗ Cửu Ngôn, trong lòng lửa cực nóng bốc lên.
Quế vương nói: “Hắn sẽ là vương phi của ta!”
“Câm miệng!” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào hai người, “Tất cả câm miệng a, nói thêm gì nữa ta sẽ tức giận.”
“Cắt bào đoạn nghĩa nghe nói qua chưa?” Đỗ Cửu Ngôn nhấc áo bào của mình lên, “Hai góc, mỗi người một góc.”
Quế vương và Bả Tử đều nín lửa một lần nữa ngồi chồm hổm trở về.
Đúng lúc này, viện tử Hàng gia ban an tĩnh , bỗng nhiên bốc khói.