Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 443: ĐỘNG CƠ GÌ

Dịch giả: Luna Wong

“Cháy rồi?” Đan Đức Toàn kích động nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đi!”

Bốn người đứng dậy, như chim én trở mình tiến trong viện, liền thấy trong phòng trang phục và đạo cụ hỏa quang còn chưa lên, thế nhưng khói đã xông ra.

Lập tức cửa mở ra, Thường Liễu từ bên trong đi ra, hắn vỗ vỗ bụi trên người, thần sắc lạnh nhạt nhìn chung quanh một chút, đi gian phòng của mình.

Đi phân nửa, hắn bỗng nhiên dừng lại, thần tình nhất thời cứng đờ.

“Con mẹ nó!” Đan Đức Toàn đi tới chính là một cước, Thường Liễu rất đơn bạc, bị một cước của hắn đá vào trên bụng, nhất thời đặng đặng lui về phía sau mấy bước, người ngã trên mặt đất, che ngực bật thốt lên: “Các ngươi. . . thiết kế ta?”

“Ai con mẹ nó thiết kế, giết chết ngươi.” Hắn đi tới, bùm bùm đập một trận.

Đỗ Cửu Ngôn lấy cái la trong phòng đầu ra, Quế vương dẫn theo la loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng xao lên.

Bả Tử chạy giếng bên cạnh múc nước, Đỗ Cửu Ngôn dọn hết đồ trân quý bên trong ra ngoài.

Một trận chiêng trống vang lên, tất cả mọi người thức dậy, vừa nhìn trong phòng trang phục và đạo cụ bị cháy, nhất thời sợ luống cuống.

“Hoảng cái gì, nhanh chóng tìm đồ múc nước dập lửa.” Quế vương nói.

Hỏa thế vừa khởi, mười mấy người mang nước, lập tức dập tắt lửa.

Nóc nhà không đốt, thế nhưng hí phục và rất nhiều trang phục và đạo cụ trong phòng đều đốt rụi, nước đầy đất, cả phòng đã một mảnh hỗn độn, rất nhiều đồ quý giá, đã báo hỏng.

“Tại sao có thể như vậy, ” Thường ban chủ phù phù ngồi trên mặt đất, “Thật tốt làm sao sẽ cháy!”

“Ta có lỗi với sư phụ, ta không có xây dựng tốt Hàng gia ban!”

Thường ban chủ tan vỡ khóc, tất cả hài tử lớn nhỏ vây bắt hắn ở trong viện tử khóc, từng người một mặc áo đơn, có người trên người đều ướt đẫm, cứ như vậy ngồi chồm hổm ở trong viện tử, khuôn mặt tuyệt vọng.

Vừa chết một vai chính, hiện tại phần lớn gia sản trong gánh hát cũng không còn.

Hàng gia ban là xong thật rồi.

“Đừng sợ.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai của Phao Đồng, nói với mọi người: “Trang phục và đạo cụ của các ngươi , ta bỏ tiền một lần nữa đặt mua cho các ngươi.”

“Mua tốt nhất, xinh đẹp nhất.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Muốn mua gì, mua cái đó.”

Tiếng khóc của hài tử ngừng lại, đều nhìn nàng.

“Đỗ tiên sinh, ” Thường ban chủ lắc đầu, “Những thứ này không ít tiền, chúng ta không thể thêm phiền phức cho người.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Tốn bao nhiêu tiền?”

Đây đều là một đời một đời truyền xuống, Thường ban chủ đoán chừng một chút, lau nước mắt nói: “Không thiếu được phải hai ba nghìn lượng!”

“Không có việc gì, ta ra ba nghìn lượng, ngày mai sẽ cho các ngươi.” Nàng nói: “Đỡ ban chủ của các ngươi dậy!”

Bọn nhỏ đều vây bắt đi tới, nâng Thường ban chủ dậy.

“Không được, không được. Đây quá nhiều tiền, ta không thể tiền của người.” Thường ban chủ nói: “Tiền của người nào cũng không phải trái kết trên cây tiện tay hái, Đỗ tiên sinh người cũng không dễ dàng, ta không thể lấy.”

“Mấy thứ này ta tu bổ tu bổ, sau này chúng ta không ở kinh thành hát, đi nông thôn cũng đủ.”

Lúc nói chuyện, ngẫm lại liên tiếp đả kích, nói còn chưa dứt lời người đã là sắc mặt trắng bệch lung lay sắp đổ.

“Tâm ý của ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chờ toàn bộ thu thập xong, hôm nào một biểu diễn tại nhà cho chúng ta!”

Thường ban chủ nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

“Được rồi, cứ quyết định như vậy, người cũng để cho bọn nhỏ thu thập một chút đi ngủ, chuyện còn lại sáng sớm ngày mai thức dậy làm.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Thường ban chủ cảm kích nhìn Đỗ Cửu Ngôn, và bọn nhỏ nói: “Dập đầu cho Đỗ tiên sinh!”

Hắn vừa nói, hơn mười hai mươi hài tử cùng nhau quỳ xuống.

“Đỗ tiên sinh, đêm nay nếu không phải là các ngươi, lửa này bùng lên sẽ cháy liên tục, không nói những thứ trang phục và đạo cụ, chính là mạng của chúng ta mệnh không còn.” Thường ban chủ nói: “Người đã cứu mạng của chúng ta, còn giúp chúng ta như vậy, chúng ta không thể báo, sau này chỉ cần Đỗ tiên sinh người có việc phân phó, nói một tiếng, Hàng gia ban chúng ta mọi người đều nghe người.”

Bookwaves.com.vn

“Người chính là phụ mẫu tái sinh của bọn nhỏ!” Thường ban chủ nói.

Bọn nhỏ cũng theo hô: “Đỗ tiên sinh, người chính là phụ mẫu tái sinh của chúng ta!”

Tại mùa đông khắc nghiệt, lúc gió nổi lên cùng với lấy dao cắt lên người không có gì khác nhau, Đỗ Cửu Ngôn cũng là cả người ướt đẫm, nhưng lúc này nhìn những hài tử này, nhìn Thường ban chủ chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, nàng tiến lên đỡ Thường ban chủ dậy, nói: “Ta hỗ trợ là bởi vì người, ở trước mặt người thiện lương, ta đây không đáng nhắc đến.”

“Không nói những thứ này. Người là căn nguyên hết thảy, chỉ cần mọi người thật tốt, mọi người cùng một chỗ, trắc trở gì cũng đều có thể vượt qua.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Thường ban chủ lau nước mắt xác nhận.

“Liễu ca làm sao vậy?” Bỗng nhiên, Phao Đồng thấy được Thường Liễu bị Đan Đức Toàn bắt. Trong viện đen, bọn họ lại là lạnh lại là hoảng lại là sợ, căn bản không có chú ý tới Thường Liễu bị Đan Đức Toàn bắt hai tay đứng ở bên tường.

Lúc này, Phao Đồng vừa nói, tất cả mọi người nhìn Thường Liễu.

“Thường Liễu?” Thường ban chủ kinh ngạc không thôi, “Vương gia, Đỗ tiên sinh. . . đây, các ngươi bắt Liễu nhi làm gì?”

Quế vương nói: “Lửa này là hắn đốt.”

“Cái gì?” Thường ban chủ không dám tin tưởng, “Liễu nhi phóng hỏa, không có khả năng. . . Không có khả năng phóng hỏa. Liễu nhi, ngươi nói chuyện a, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải các vị gia có cái gì hiểu lầm với ngươi hay không?”

Thường Liễu không nói chuyện, trong bóng đêm đen như mực, hai tròng mắt của hắn trống rỗng hiện lên trắng, quật cường làm người ta phát rét.

“Đỗ tiên sinh, ” Thường ban chủ thấy Thường Liễu không nói lời nào, lại không có trợ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Có phải có cái gì hiểu lầm hay không? Liễu nhi làm sao sẽ phóng hỏa được?”

“Hắn, hắn không có lý do gì a.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Sự tình có thể so với người nghĩ còn tệ hơn, một đôi lời nói không rõ, chờ khai đường thẩm lý, người sẽ biết.”

“Mặt khác, năm nay hắn hơn mười?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Thường ban chủ trả lời: “Hắn đến chỗ ta mười tháng, bây giờ là mười sáu tuổi.”

“Mười bốn!” Thường Liễu nói chuyện, thanh âm lành lạnh nói: “Ta phải đến sang năm ba tháng, mới tròn mười lắm tuổi.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Thường Liễu bỗng nhiên nở nụ cười, “Ngươi là coi là xong thời gian rồi?”

Thường Liễu không nói.

“Làm sao vậy?” Thường ban chủ hỏi: “Tuổi của hắn và chuyện hắn làm, có quan hệ gì?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Quan hệ, hắn là trảm lập quyết, hay là giảo giám hậu!”

“Cái gì?” Thường ban chủ kinh nói không ra lời, bọn nhỏ phía sau hắn cũng từng người một mặt lộ vẻ hoảng sợ, Lăng Nhung hỏi: “Là Thường Liễu phóng hỏa sao?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Là hắn phóng hỏa, chúng ta tận mắt nhìn thấy.”

“Ngươi tên hỗn đản này!” Phao Đồng chỉ vào Thường Liễu mắng: “Tại sao ngươi phải phóng hỏa đốt nhà của mình, ngươi đốt hết đồ vật chúng ta làm sao bây giờ, ăn cái gì uống cái gì, ngươi muốn chọc bầu gánh tức chết, để bọn đệ đệ đều chết đói sao?”

Thường Liễu lành lạnh nhìn thoáng qua Phao Đồng, lại rũ đôi mắt.

“Đừng tức giận, chỉ trích đối với hắn mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì!” Đỗ Cửu Ngôn nói với mọi người: “Nói cái gì ban ngày nói, đều đi nghỉ ngơi.”

Lúc nói chuyện nàng dừng một chút, nói với Đan Đức Toàn: “Đan bộ đầu, trước mang người về nha môn giam.”

“Ngươi phải đánh mặt đánh những nói không chết được, chớ giết chết người, đến lúc đó nói không rõ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Đan Đức Toàn đạp chân của Thường Liễu một cước, nói: “Tên súc sinh này, ta hận không thể một đao quả hắn.”

“Đi!” Lúc nói chuyện, hắn lôi cổ áo của Thường Liễu, lôi hắn ra viện tử.

Đỗ Cửu Ngôn mời mọi người quay về ngủ, nàng châm cái cây đèn một lần nữa vào phòng trang phục và đạo cụ.

“Trực tiếp châm lửa hí phục.” Bả Tử chỉ vào chỗ nguyên bản treo một loạt hơn mười kiện hí phục xinh đẹp, hiện tại đã toàn bộ hóa thành tro bùn, “May là không có dầu, bằng không lửa cũng khó cứu trở về.”

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn đứng ở trong tro tàn, ngưng mi nói: “Ngươi nói, tại sao hắn phải làm như vậy?”

“Người âm u, làm việc không cần lý do quan danh đường hoàng.” Quế vương nói.

Đúng vậy, người âm u, khả năng đơn giản là một chuyện nhỏ người thường căn bản không để ý, thì sẽ làm ra chuyện phát rồ.

“Đỗ tiên sinh, ” Thường ban chủ mặc một kiện áo bông, rúc tay hoảng hốt đứng ở cửa, thanh âm khàn khàn mà hỏi thăm: “Lửa, thật là Liễu nhi phóng sao?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

“Nhưng là. . . Nhưng là hắn vẫn luôn thật biết điều, đối xử với ca ca bọn đệ đệ, đối xử với chúng ta đều rất tốt.”

“Ta thực sự nghĩ không ra, hắn có lý do gì phóng hỏa.” Thường ban chủ hồi ức ngày Thường Liễu ở chỗ này, hắn vẫn cười hì hì, luyện công rất chịu khổ, làm việc cũng chịu khó, tất cả mọi người thích hắn.

Hắn chưa từng có nghĩ tới, Thường Liễu sẽ làm ra loại sự tình này.

“Chờ lúc thẩm, hỏi hắn đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Thường ban chủ trong chốc lát này, phảng phất già nua hơn mười tuổi, hắn đỡ khuông cửa gật đầu, nói: “Ta, ta cũng muốn hỏi hắn một chút.”

Hắn rất muốn biết, hắn rốt cuộc làm sai chỗ nào, nuôi hài tử này sai lệch.

Ngày thứ hai, Đỗ Cửu Ngôn gọi mấy người Tiền Đạo An và Chu Tiếu, cầm ba nghìn lượng ra, “. . . Các ngươi đưa tiền này đi Hàng gia ban, lại mời người sửa chỗ kia một chút.”

“Thu thập xong liệt kê biên lai, đánh giá coi ba nghìn lượng có đủ hay không, nếu như không đủ đến chỗ ta lấy.”

Tiền Đạo An nhận tiền, gật đầu nói: “Tiền còn lại ngươi không nên đưa nữa, chúng ta ra thì tốt rồi. Thường ban chủ là người tốt, chúng ta nên hỗ trợ.”

“Cha a, ” củ cải nhỏ móc hết tiền trong hà bao ra, đây là tiền sau cùng của hắn, còn dư lại đều là thái hậu ban thưởng không thể bán, còn có vàng Cầu Chương đưa hắn còn không có đổi thành tiền, “Ta có thể cũng đi hay không, chỗ ta có ba trăm hai mươi lượng, đều cho bọn hắn được không?”

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn, lại cười nói: “Tốt. Ta còn đồng ý nói cho ngươi thỉnh các ca ca này ăn cơm nữa.”

“Tốt.” Củ cải nhỏ nói: “Ta đây mua gạo cho bọn hắn có thể chứ? Ở quán cơm ăn một bữa phải tiêu thật nhiều tiền, còn không có lời bằng mua gạo.”

Tiền Đạo An ôm hắn lên, nở nụ cười, nói: “Vẫn là củ cải nhỏ biết tính, trướng này coi là rất rõ ràng.”

“Ta cũng đi, ” Thái Trác Như nói: “Một gánh hát mà thôi, tìm không được người hát hí khúc, thế nhưng bỏ tiền để cho bọn họ sống ba năm rưỡi, vẫn là có thể.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “A Như, ngươi thực sự là quá hào sảng!”

Thái Trác Như bật cười.

“Cửu ca, ” Nháo nhi lôi kéo Hoa Tử từ trong phòng chạy đến, hai người cũng siết túi tiền trong tay, “Chúng ta cũng muốn đi.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Nháo nhi, “Đi a, tìm một ít chuyện làm. Bất quá ngươi không phải là không thích gánh hát sao? Nếu như đi khó chịu, ngươi ở nhà đợi.”

“Không giống, ” Cặp mắt của Nháo nhi đỏ lên, lắc đầu nói: “Hàng gia ban và Lô gia ban không giống nhau!”

Lô gia ban là gánh hát trước đây bọn hắn ở, tất cả hồi ức nơi đó đối với hắn mà nói, là ác mộng cuộc đời này cũng không muốn đụng vào.

“Vậy đi đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Mọi người mang theo tiền, thẳng đến Hàng gia ban.

Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn còn có Bả Tử đi phủ nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui