Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 448: LÀ KẾT ÁN SAO


Dịch giả: Luna Wong


“Trừ cái này ra, còn có một chút nhất định phải nói rõ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Bất cứ chuyện gì, chúng ta cũng chú ý nhân quả.”


“Ở trong án hình sự, còn lại là động cơ. Động cơ Thường Liễu phóng hỏa là cái gì?” Ánh mắt của Đỗ Cửu Ngôn đảo qua người, ngồi xổm trước mặt Thường Liễu, chỉ chỉ bờ vai của hắn, gằn từng chữ: “Động cơ ngươi phóng hỏ, là bởi vì đã biết ta muốn giúp trợ ban chủ các ngươi, cho hắn ba nghìn lượng bạc đến đỡ.”


“Thường Liễu, người đang làm trời đang nhìn. Ngươi dùng tâm tư ác tâm ác độc nhất, đi phỏng đoán người có ân với ngươi. Cùng sử dụng phương pháp âm ngoan độc ác thực thi trả thù.”


“Miệng ở trên mặt, vì sao ngươi không đi hỏi? Chân dưới thân vì sao ngươi không đi tra?”


“Nói ngươi thông minh, thực tế ngươi ngu xuẩn không chịu được, bởi vì người bình thường đều biết tìm chứng cứ, ngươi cũng không biết. Nói ngươi ngu xuẩn, nhưng vụ án của ngươi cực kỳ hoàn mỹ, hoàn mỹ đến quả thực để ta hoài nghi, là có người dạy ngươi làm như vậy hay không!”


“Ai dạy, ân?” Đỗ Cửu Ngôn nhéo cổ áo của hắn, “Ai?”


Thường Liễu há mồm nói: “Là. . .” Dứt lời lắc đầu, “Không có, không ai dạy ta, là tự ta nghĩ.”


“Đều là ta tự làm.”


Đầu lông mày của Đỗ Cửu Ngôn khẽ nâng, cùng đường nhìn đồng dạng kinh ngạc của Quế vương đụng vào nhau, ánh mắt của Quế vương híp một cái, cũng lộ ra hoài nghi đồng dạng.


“Ngươi làm cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Thường Liễu có chút lăng, nhìn Đỗ Cửu Ngôn tựa hồ đang suy tư nàng có chỗ nào không đúng.


Nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.


“Tụng sư.” Thường Liễu hảm: “Ngươi nói chuyện a.”


Khấu Lễ Chinh nói: “Đỗ tiên sinh, người là thiết sáo và hướng dẫn như vậy, dù là chiếm được kết luận, cũng là không được thừa nhận.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Thường Liễu, giơ tay lên cắt đứt lời của Khấu Lễ Chinh, “Ngươi đừng nói chuyện!”


Khấu Lễ Chinh ngây ra một lúc.



“Thường Liễu!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, thanh âm rất thấp hỏi: “Lấy tuổi và từng trải của ngươi, ngươi không làm được mấy thứ này.”


“Nói cho ta biết, là có người dạy ngươi làm hay không?”


“Ai đang giúp ngươi, ai nói cho ngươi biết, mẫu thân ngươi là bị Thường ban chủ bức tử, ai đầu độc ngươi hận Thường ban chủ và Tô Bát Nương?”


Thường Liễu mờ mịt nhìn Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu.


“Không có, không ai.” Thường Liễu lắc đầu, “Ngươi không nên nói lung tung, không ai dạy ta làm việc này, ngươi không nên nói chuyện lung tung.


Đỗ Cửu Ngôn, chăm chú nhìn Thường Liễu.


Lẽ nào cảm giác của nàng là sai lầm sao?


“Không có, không có.” Thường Liễu lắc đầu, “A. . .”


Hắn bưng lỗ tai, hét rầm lên.


“Đỗ tiên sinh, ” Khấu Lễ Chinh đỡ Thường Liễu, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Tuổi của hắn còn tâm trí bất ổn, ngươi không nên ép hỏi như thế.”


Thường Liễu nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, như một cố tình gây sự với tiểu hài tử, la hét nói: “Tô Bát Nương xấu như vậy, mỗi ngày hắn đều cười nhạo ta. Nói ta vô dụng, nói vóc dáng ta lùn.”


“Hắn có gì đặc biệt hơn người.”


“Người đắc tội ta, đều không được chết tử tế.” Thường Liễu nở nụ cười, cười rộ lên vẫn có cảm giác cởi mở như trước, thế nhưng ánh mắt lại lộ ra sâm sâm lương khí.


Lòng của hài tử này đã sớm sai lệch.


“Đại nhân!” Đỗ Cửu Ngôn nói với Tề Đại Thanh: “Chứng cứ vô cùng xác thực, động cơ minh xác, hung thủ vẫn chưa dưới nghiêm hình bức cung và xui khiến nhận tội giết người.”


“Án này tình tiết ác liệt, ở chỗ có người sinh ra là sói, lấy oán trả ơn, chẳng biết cảm ơn, mà rét lạnh lòng tốt của mọi người trên đời. Để người hiền lành không dám đưa tay giúp đỡ người cần giúp nữa, để dâng hiến vô tư biến thành thận trọng đề phòng.”


“Chỉ có trừng phạt nghiêm khắc những còn sói lấy oán trả ơn này, có thể trấn an người hiền lành!”


“Nói với thế nhân, thiện lương không nhất định có hồi báo, thế nhưng tà ác chắc chắn bị trừng phạt nghiêm khắc!” Đỗ Cửu Ngôn lớn tiếng nói.


Bookwaves.com.vn

Tràng diện nhất thời vắng vẻ, tất cả mọi người đang suy tư lời của Đỗ Cửu Ngôn.



Vị đại thúc mới vừa nói chuyện kia hô: “Đỗ tiên sinh nói rất đúng, để người tà ác không có lương tâm bị trừng phạt nghiêm khắc.”


“Chỉ có như vậy mới có thể không phụ lòng Tô Bát Nương chết oa, không phụ lòng Thường ban chủ ngậm đắng nuốt cay!”


Mọi người vẫy tay, kích động, cho nói đến câu này.


Tình tự Tề Đại Thanh cũng bị nhiễm, hắn gật đầu, nhìn Thường Liễu nói: “Thường Liễu, nếu ngươi vô tri lại không biết cảm ơn, lấy oán trả ơn như vậy, luật pháp không thể khoan thứ, nhân tâm lại càng không cần bao dung.”


“Bổn quan nay y theo luật xử ngươi trảm hình, vọng ngươi trước khi chết có ngộ hiểu, biết sai nhận sai!”


Thường Liễu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tề Đại Thanh, bỗng nhiên đứng lên, nói: “Các ngươi không thể xử tử hình ta, ta còn chưa có mười lăm tuổi. Ta năm nay mới mười bốn!”


“Trên hộ tịch của ngươi là mười sáu!” Tề Đại Thanh nói.


“Không có, đó là Thường ban chủ nhớ lộn tuổi của ta , ta mới mười bốn!”


Tề Đại Thanh bỗng nhiên hiểu một việc, vì sao Đỗ Cửu Ngôn một mực truy vấn, chuyện ai nói cho hắn biết mẫu thân bị Thường ban chủ hại chết, vì tâm trí hài tử căn bản chưa thành thục.


Một hài tử như vậy, hắn là như thế nào hoàn thành giết người hoàn mỹ như thế?


“Dẫn hắn đi.” Tề Đại Thanh phất tay, Thường Liễu như tiểu thú bị khốn đốn, ánh mắt đỏ đậm không dám tin tưởng, nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt, hắn quay đầu lại đi tìm, hô: “Bầu gánh, cứu ta.”


“Cứu ta!”


Đan Đức Toàn nhìn hắn liền phiền, bắt đầu ngăn chặn cái miệng của hắn, phân phó nói: “Mang xuống!”


Thứ quỷ gì, hắn thật muốn một đấm cho chết.


“Đỗ tiên sinh, ” Khấu Lễ Chinh chắp tay nói: “Cực khổ.”


Đỗ Cửu Ngôn đáp lễ, lại cười nói: “Ngươi cũng cực khổ.”


“Ta có một nghi vấn.” Khấu Lễ Chinh nói.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, chờ hắn nói.



“Tại sao người muốn hỏi, Thường Liễu có cho ta tụng phí hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn dừng một chút, nói: “Hàng gia ban đã sớm nghèo đói, Thường Liễu cũng cực ít lên đài kiếm tiền, dù là kiếm cũng bất quá mấy văn mấy lượng. Hắn sợ rằng không có tiền cho ngươi tụng phí.”


“Nhưng là hắn cho, năm mươi lượng ngân phiếu!” Khấu Lễ Chinh nói: “Ở trong tù cho ta.”


Đỗ Cửu Ngôn không có che giấu kinh ngạc của mình, “Đây quả thật là làm ta cảm thấy khó hiểu và kinh ngạc.” Nàng xoay người sang chỗ khác nhìn Thường ban chủ ngoài cửa, “Người cho là năm mươi lượng này của hắn, đến từ nơi nào?”


Thường ban chủ lắc đầu, “Hắn một mực trong ban, không có khả năng có năm mươi lượng.”


Mọi người đều là biểu tình như có điều suy nghĩ.


“Có phải là hắn thỉnh thoảng lấy được hay không.” Khấu Lễ Chinh nói: “Dù sao, người tới nghe hí, ngư long hỗn tạp tam giáo cửu lưu.”


Đỗ Cửu Ngôn cũng là nhận đồng, “Khấu tiên sinh nói rất có lý.”


“Ta đây cáo từ, một hồi biện tụng Khấu mỗ được ích lợi không nhỏ, đa tạ chỉ giáo.” Khấu Lễ Chinh chắp tay, hàm tiếu ly khai.


“Hiện tại thanh niên nhân thật không tệ a.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Quế vương: “Khiêm tốn hữu lễ mạo quá xuất sắc.”


Quế vương cau mày nói: “Người ta lớn tuổi hơn ngươi, nhập hành sớm hơn ngươi, ngươi không biết xấu hổ nói hắn là thanh niên nhân?”


Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mũi, ngượng ngùng không nói gì.


“Đỗ tiên sinh, ” Thường ban chủ tiến lên đây, chắp tay nói: “Ta, ta muốn gặp Thường Liễu một lần!”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Có thể a, ngươi và Đan bộ đầu cùng đi.”


Đan Đức Toàn gật đầu, “Ngươi đi theo ta.”


Đan bộ đầu mang theo Thường ban chủ và bọn nhỏ trong Hàng gia ban đi trong tù gặp Thường Liễu.


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương vừa nói chuyện vừa cùng đi ra ngoài, mới tới cửa thì có vị đại thúc vọt tới, hô: “Đỗ tiên sinh, người thu đồ đệ đệ không?” Lúc nói chuyện, hắn đẩy nhi tử mười bốn tuổi nhà mình tới trước mặt Đỗ Cửu Ngôn, ấn đầu của hắn quỳ xuống trước mặt mọi người, “Dập đầu cho Đỗ tiên sinh, cầu Đỗ tiên sinh thu ngươi làm đồ đệ.”


Bookwaves.com.vn

Tiểu nam hài thùng thùng dập đầu.


Bọn họ là dư mưu trước, nhưng đối với Đỗ Cửu Ngôn mà nói là chuyện đột nhiên xảy ra, nàng vội lui về sau một bước, khoác tay nói: “Không được, không được.”


“Ta tuổi còn trẻ tài sơ học thiển nào dám thu đồ đệ đệ.”


“Mau đứng lên.” Nàng hô đại thúc, “Mau để nhi tử của người đứng lên, chúng ta có chuyện nói đàng hoàng.”



“Phạm lão tứ, ngươi bán người bằng đường của ngươi cho tốt đi, xông lên để Đỗ tiên sinh thu đồ đệ đệ. Nhi tử ngươi là tư chất gì Đỗ tiên sinh cũng không biết, hắn dám thu đồ đệ đệ sao?” Hai bên trái phải có vị đại thẩm nói.


“Phải đó phải đó, ngươi đây không phải làm khó Đỗ tiên sinh sao?”


“Có phải thấy Đỗ tiên sinh người ta mới đến kinh thành, ngươi đã muốn khi dễ Đỗ tiên sinh hay không. Ta nói cho ngươi biết, Đỗ tiên sinh người ta tuy là mới đến, nhưng lại không phải không căn cơ, hiện tại có chúng ta che chở đó.”


Lúc nói chuyện, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh người đừng lo lắng, chúng ta sẽ giống bách tính Thiệu Dương che chở người.”


Đỗ Cửu Ngôn cười chắp tay, “Đa tạ mọi người quan ái, Đỗ mỗ có tài đức gì, thật sự là vừa cảm động vừa thẹn quý a.”


Lúc nói chuyện nàng tiến lên đỡ nhi tử của Phạm lão tứ nhi tử dậy, ngữ trọng tâm trường nói: “Người có lý tưởng có mục tiêu là chuyện tốt, ta ủng hộ ngươi.”


“Nhưng hiện tại ta cũng không thể thu đồ đệ đệ. Nếu là người muốn có kiến thụ ở phương diện này, ta kiến nghị ngươi khảo công danh trước, sau đó đạp đạp thật thật đi Yến kinh học tập. Vô luận làm chuyện gì, kiên định có thể chịu được cực khổ mới là thành công then chốt.”


Thiếu niên chắp tay xác nhận, nói: “Ta nhất định nghe tiên sinh, về nhà chăm chỉ đọc sách, sau này xuất sắc như tiên sinh vậy.”


Ta xuất sắc như vậy, là bởi vì ta có thiên phú dị bẩm a, thiếu niên! Đỗ Cửu Ngôn nói trong lòng, nét mặt nói: “Nỗ lực a, thiếu niên!”


Thiếu niên nở nụ cười, hàm răng đặc biệt trắng, lòng tin tràn đầy nhiệt tình mười phần, “Ân, ta về nhà đọc sách.”


Lúc nói chuyện, đẩy đoàn người ra chạy đi.


Phạm lão tứ rất kích động, cảm kích nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Đỗ tiên sinh, cảm tạ người, thực sự là rất đa tạ người. Nhi tử này của ta giống đầu gỗ không có khiếu, ta mệt sống mệt chết hắn cũng không biết tiến tới, ngày hôm nay nhìn người biện tụng, lại nghe người nói chuyện hắn đã khai khiếu. Người chính là đại ân nhân của Phạm gia ta.”


Đỗ Cửu Ngôn phất tay, “Đâu đâu, không dám nhận không dám nhận.”


Phạm lão tử lấy năm đồ chơi làm bằng đường còn dư lại trên gánh đưa cho củ cải nhỏ, “Ta không có thứ tốt gì, thỉnh Đỗ công tử ăn.”


Lúc nói chuyện, nâng gánh đi.


Củ cải nhỏ cười hì hì, chia cho Hoa Tử Nháo nhi ăn.


“Trở về đi, trở về đi.” Đỗ Cửu Ngôn vẫy tay, “Lần tới có tụng án mọi người lại đến.”


Tất cả mọi người cười cùng nàng nói chúc mừng.


Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nhìn theo mọi người ly khai, quay đầu lại nói với Quế vương: “Đi, chúng ta đi trong tù xem.”


“Xem cái gì?” Quế vương nói.


“Không biết, ta đi nghe một chút xem Thường Liễu nói cái gì.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi tới, Đan Đức Toàn từ hành lang gấp khúc đi tới, hướng về phía bên này mặt lộ vẻ lo lắng phất tay.


“Làm sao vậy?” Bước chân của Đỗ Cửu Ngôn nhanh hơn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận