Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 449: DIỄN TRÒ NGUYÊN BỘ

Dịch giả: Luna Wong

“Thường Liễu vừa đụng tường.” Đan Đức Toàn thấp giọng nói.

Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Quế vương, Quế vương cau mày nói: “Đột nhiên rồ đụng tường? Tâm tình thế nào?”

Ba người vừa đi lao phòng bên kia, vừa nói chuyện.

“Nãy giờ không nói gì, hỏi cái gì cũng không nói.” Đan Đức Toàn nói: “Sau này đột nhiên đứng dậy đụng tường, như nổi điên vậy.”

Ba người vào lao phòng, Thường ban chủ và mấy người Thường Lê đều ở.

Thường Liễu nằm trên mặt đất, đầy đầu đầy mặt máu, đại phu đang băng bó cho hắn.

“Thế nào?” Đan Đức Toàn hỏi.

Đại phu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, quay đầu lại nói: “Không lạc quan!”

Đỗ Cửu Ngôn đi vào, ngồi xổm trước mặt Thường Liễu, theo dõi sắc mặt trắng bệch của hắn, nói: “Thường Liễu, ngươi tỉnh tỉnh!”

Thường Liễu nhắm mắt lại, thế nhưng lông mi đang run động, hắn từ từ mở mắt mờ mịt nhìn trên nóc nhà, đường nhìn không có tập trung, như một người mù thấy không rõ đồ, một lúc lâu hắn nhìn quanh mọi nơi, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, “Ngươi đều đáng chết, đáng chết!”

“Ta không có sai, là các ngươi sai.”

Lúc nói chuyện, hắn đẩy đại phu ra, vọt lên đụng tường tiếp.

Tựa như một còn bò điên một lòng tìm chết.

Đỗ Cửu Ngôn một chưởng bổ vào trên đầu gối của hắn, Thường Liễu quỳ trên mặt đất, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cột hắn lại.”

Đan Đức Toàn xác nhận, phân phó lấy sợi dây đến.

“Đi thôi.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Thường ban chủ: “Người hỏi hắn cái gì hắn đều sẽ không nói. Người là hắn giết, cũng không có oan uổng hắn, người cũng không có có lỗi với hắn.”

“Cũng không cần hổ thẹn, đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Hài tử bản thân nuôi lớn, Thường ban chủ thở dài, nhưng vừa nghĩ tới Bát Nương chết đi, hắn hận nghiến răng.

“Bát Nương tốt như vậy.” Thường ban chủ thống khổ không ngớt, “Liễu nhi rốt cuộc là thế nào, tại sao phải làm ra loại chuyện táng tận thiên lương hại đồng môn này.”

“Có bất mãn không vui gì, nói với ta thì tốt rồi.”

“Ta cái gì đều có thể nói cho hắn biết.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hài tử trưởng thành rồi, luôn luôn ý nghĩ của chính mình, tốt xấu người không có tinh lực quan cố nhiều như vậy.”

“Mặc kệ người nào sai, áy náy không phải là người.”

Thường Lê và mấy người Phao Đồng đỡ hắn, Thường ban chủ nói: “Các ngươi sau này trong lòng có việc, muốn hỏi ta, cứ trực tiếp đi hỏi ta.”

“Không nên tự nhịn nghĩ bậy. Suy nghĩ tới suy nghĩ lui dễ gặp chuyện không may.” Thường ban chủ nói: “Ta cũng không ngăn các ngươi, các ngươi có nơi tốt đi thì đi, chỉ cần các ngươi sống tốt, ta cũng cao hứng theo.”

Tất cả mọi người theo lắc đầu, Phao Đồng khóc nói: “Bầu gánh, chúng ta vĩnh viễn ở lại Hàng gia ban, chỗ nào cũng không đi.”

Thường ban chủ che mặt khóc, do mọi người đỡ.

Ra nha môn, củ cải nhỏ và Hoa Tử còn có Nháo nhi đón, mấy người Tiền Đạo An nói: “Phòng đã sửa xong, chỉ chờ trang phục và đạo cụ các ngươi đặt đến đến, các ngươi có thể lên đài một lần nữa rồi.”

“Mau trở về xem, tiền công tượng buổi sáng ta đã kết qua.”

Mọi người mong đợi đi Hàng gia ban.

Trong phòng bị thiêu hủy bôi phấn một lần nữa, nóc nhà bị huân đen mái ngói đổi hết, trên mặt đất một lần nữa chế tạo Đa bảo các và giá treo y phục, trên giường vốn làm từ gạch và bùn nay trải gạch xanh chỉnh tề.

So với mất trật tự trước kia, bây giờ phòng trang phục và đạo cụ chỉnh tề hơn rất nhiều.

“Đa tạ Đỗ tiên sinh, ” Thường ban chủ nói.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta đi nhà chính ngồi.”

Mọi người đi nhà chính, Thường Lê pha trà mang lên, Đỗ Cửu Ngôn uống một ngụm, trà này pha hiển nhiên không tốt như Thường Liễu.

Thường Liễu thích lá trà, nên hắn nói lá trà cũng biết nói chuyện. Thường ban chủ bị giam buổi tối ngày thứ hai, nàng nói muốn tới xem hung thủ chúc mừng. . . Lúc Thường Liễu đi ra, một mình ngồi ở chính đường uống trà, yên tĩnh.

Kỳ thực, uống trà chính là chúc mừng của Thường Liễu.

Một thân thủ pha chế trà ngon, đối với Thường Liễu mà nói, so với bất kỳ vật gì đều phải di túc trân quý hơn.

Nhưng Hàng gia ban lúc trước là trà thô, có chỗ đáng giá để thưởng thức sao?

“Trang phục và đạo cụ lúc nào có thể đưa đến.” Đỗ Cửu Ngôn thu tâm tư, hỏi.

Thường ban chủ trả lời: “Nội trong hai ngày này. Đợi lát nữa ta đi nói với đông gia Ngõa Tứ, ngày mai chúng ta có thể mở màn hát tướng quân truyền.”

Tướng quân truyền là hát tướng quân, tướng quân phu nhân thì quên đi.

Bookwaves.com.vn

“Không có thanh y và hoa đán, tóm lại không phải kế lâu dài.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Còn có đường đi mời được thanh y sao?”

Thường ban chủ sầu mi khổ kiểm, “Không có! Chỉ có thể chậm rãi tìm, chủ yếu là tiền chúng ta cho cũng không nhiều, thanh y hát tốt chúng ta nuôi không nổi.”

Lúc nói chuyện thở dài.

“Nháo nhi ca có thể, ” bỗng nhiên, Hoa Tử nhấc tay nói: “Nháo nhi ca học chính là thanh y, ta học là hoa đán!”

Thường ban chủ nhìn Nháo nhi.

Lúc đó phía trước đài nghe hí, hắn liền thấy Nháo nhi và Hoa Tử. Lúc đó hắn chỉ cảm thấy Nháo nhi đẹp, trái lại không có quá lưu ý. Hoa Tử thì hắn khắc sâu ấn tượng, vì vậy hài tử một mực theo học, tư thái và thủ thế vừa nhìn chính là từng học ngành này.

Tuổi nhỏ như thế, chỉ cần lên đài lịch lãm một hơn mười lần, thời gian tới tuyệt đối không thể đo lường.

“Hoa Tử, ” Nháo nhi nhíu mày đẩy Hoa Tử một cái, đỏ mặt nói với Thường ban chủ: “Ngươi đừng nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, không thể nào.”

Hoa Tử nói: “Ngươi giúp bọn hắn một chút đi, chờ bọn hắn tìm được người là được.”

“Ngươi đừng hại người ta, ta đã bao lâu không có hát hí khúc rồi?” Nháo nhi thấy tất cả mọi người nhìn hắn, nhất thời vẻ mặt đỏ bừng, nói: “Ta. . . Ta và Hoa Tử đúng là trưởng thành trong gánh hát, ta học thanh y, Hoa Tử là hoa đán.”

“Nhưng chúng ta rời đi sớm, ta căn bản chưa từng lên đài hát.” Nháo nhi nói.

Thường ban chủ nhìn hắn, “Không có việc gì, Nháo nhi tiểu ca ngươi không muốn thì đừng miễn cưỡng bản thân, loại chuyện hát hí khúc này quan trọng nhất là thích.”

“Vốn có cái này nghề chính là hạ cửu lưu, ngươi thật vất vả từ trong gánh hát đi ra, không trở lại kỳ thực tốt vô cùng.”

Hát hí khúc cần tình yêu nồng nhiệt, đây là một điểm không thể nghi ngờ.

“Không phải, không phải, ” Nháo nhi phất tay, “Ta là rất không thích hát hí khúc, thế nhưng ta. . . Ta cũng rất muốn giúp các ngươi. Nhiều hài tử há hốc mồm ăn cơm như vậy, cho các ngươi tiền nuôi khẳng định không được.”

“Ta, ” Nháo nhi nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu ca, ta, ta làm sao bây giờ?”

Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Nghe theo nội tâm, giúp hay không đều có thể.”

“Ta giúp.” Hoa Tử nói: “Thường ban chủ thanh âm của ta êm tai, ta có thể hát hoa đán, ngươi đừng nhìn ta tuổi còn nhỏ, ta thượng trang rất đẹp.”

Thường ban chủ gật đầu, “Đúng, lúc đó ta thấy ngươi, đã cảm thấy ngươi là mầm tốt.”

“Ân.” Hoa Tử cười nói: “Người chỉ cần cho ta hai ngày, để ta suy nghĩ vai một chút, ta khẳng định có thể lên đài.”

Thường ban chủ nhìn hắn, “Năm đó lần đầu tiên Miêu Hồng Ngọc lên đài chính là mười một tuổi, Bát Nương của chúng ta lần đầu tiên lên đài cũng là mười một tuổi, tiểu ca năm nay cũng là mười một tuổi?”

“Đúng vậy.” Hoa Tử nói: “Ta mười một tuổi.”

Thường ban chủ kích động không thôi.

“Hoa Tử, ngươi thật nguyện ý?” Nháo nhi nhìn Hoa Tử.

Hoa Tử gật đầu, “Cửu ca nói, chúng ta chỉ cần làm chuyện bản thân muốn làm, cái gì cũng không cần sợ.” Lúc nói chuyện nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đúng không, Cửu ca.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đúng!”

“Được!” Nháo nhi nói với Thường ban chủ: “Ta giúp các ngươi, chờ các ngươi tìm được người có thể chống, ta liền rời đi.”

Thường ban chủ cũng nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

“Không cần nhìn ta, các ngươi tự thương lượng, chuyện này ta không hiểu.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chỉ cần trong quá trình hợp tác là khoái trá, hỗ doanh là được rồi.”

Thường ban chủ đứng dậy hành lễ nói: “Đỗ tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho hai vị tiểu ca thua thiệt.”

“Chúng ta đây xem kịch bản?” Thường ban chủ nói: “Các ngươi đều có kiến thức cơ bản, chúng ta trực tiếp bắt đầu từ cân nhắc kịch, như vậy trực tiếp hơn cũng nhanh hơn một chút.”

Nháo nhi và Hoa Tử gật đầu.

Đỗ Cửu Ngôn uống trà nhìn nghe bọn họ thảo luận nhân vật và biểu hiện, nghe đến say.

Bookwaves.com.vn

“Đỗ tiên sinh, ” Phao Đồng chạy vào, “Bên ngoài có một sai vặt tìm người.”

Đỗ Cửu Ngôn xuất môn, quả nhiên liền thấy một sai vặt đứng ở ngõ nhỏ, thấy nàng sai vặt hành lễ nói: “Đỗ tiên sinh, tiên sinh nhà của chúng ta biết người chủ trì công đạo choTô Bát Nương, đây là tụng phí tiên sinh để ta đưa tới.”

Lúc nói chuyện hắn đưa túi tiền lên.

Đỗ Cửu Ngôn không có khách khí, nhận.

“Tiên sinh của chúng ta còn nói, mộ của Tô Bát Nương hắn biết ở nơi nào, ngày giỗ hàng năm cũng sẽ đi tế bái, thỉnh tiên sinh chuyển cáo Thường ban chủ, đến lúc đó không cần có nghi hoặc.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Bằng hữu bình thủy tương phùng, tiên sinh mất nhiều tâm tư như vậy, thật sự là để kẻ khác kính nể.”

“Tiên sinh nhà của chúng ta luôn luôn như vậy.” Gương mặt của sai vặt sùng bái, cười nói: “Đỗ tiên sinh, lúc rảnh rỗi người đi trúc viên của tiên sinh chúng ta ngồi một chút, người cũng sẽ thích trúc viên.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Xin chuyển cáo tiên sinh, ở không nhất định đăng môn quấy rầy.”

Sai vặt xác nhận, cáo từ.

Đỗ Cửu Ngôn cất túi tiền vào cửa, Quế vương hỏi: “Sai vặt bên người Kinh tiên sinh?”

“Đến đưa tụng phí.” Đỗ Cửu Ngôn mở túi tiền, bên trong là ngân phiếu ba trăm lượng, “Sổ sách thanh toán xong, mời người ăn cơm?”

Quế vương biết nghe lời phải gật đầu, “Là nên mời khách, mấy ngày nay ta càng vất vả công lao càng lớn, rất khổ cực!”

“Đi Thiên Hương lâu một chuyến.”

Đỗ Cửu Ngôn nắm bắt túi tiền, “Vương gia, lương tâm của người đâu?”

Một chuyến Thiên Hương lâu, ba trăm lượng này của nàng còn dư lại không có bao nhiêu a.

“Nói đến tiền, ” Quế vương đắp bả vai của nàng, nhướng mày nói: “Vào cung một chuyến?”

Ăn nhịp với nhau, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đi a!”

“Thực sự là quá chờ mong thái hậu nương nương vỗ bàn, dùng một đống ngân phiếu đập vào mặt của ta, bảo ta cút đi!”

Quế vương liếc nàng một cái, “Ngươi cho rằng bao nhiêu ngân phiếu đập vào mặt của ngươi mới hợp?”

“Đây phải xem địa vị của vương gia người ở trong lòng thái hậu nương nương, ” Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, “Nếu như người là một nhi tử bảo bối, mười vạn trăm vạn nghìn vạn cũng chê ít, nếu như người là một nhi tử rẻ tiền, phỏng chừng nương nương dùng tay trực tiếp đánh.”

Lúc nói chuyện nàng đau lòng sờ sờ mặt mình, “Một tát này ta phải chịu có oan hay không, toàn phụ thuộc vào vương gia người.”

Quế vương trừng nàng một mắt, “Ngươi phải nói, một tát này phải xem ta ngươi hợp tác đúng chỗ hay chưa. Cái này giống hát hí khúc, phải cần toàn bộ, hát niệm tố đánh ngươi phải đầy đủ.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.

“Nào, hôn một cái.” Quế vương đem mặt lại gần, Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn ra, “Ta chợt có loại cảm giác vì tiền bán đứng nhan sắc cảm thấy thẹn.”

Quế vương nói: “Bán đứng nhan sắc gì, ta ngươi lúc tình nông thì hài lòng tự nhiên. Ngôn Ngôn, ngươi phải đối mặt với nội tâm chân thật của ngươi.”

“Ngươi là thích ta.”

Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ không ngớt, vào Hàng gia ban, bỗng nhiên nói: “Vương gia, người nói một chòm tóc kia của Tô Bát Nương, đi nơi nào?”

“Không nên chuyển hoán trọng tâm câu chuyện, ” Quế vương nói: “Định xuống, sáng mai chúng ta tiến cung thỉnh an nương ta.”

Khóe miệng Đỗ Cửu Ngôn run lên.

—— lời nói ngoài ——

Hôm nay canh tư đúng chỗ, cảm tạ khen thưởng, đầu vé tháng và nhắn lại tiểu chủ, các ngươi đây là thực lực cưng chìu ta.

Xoay quanh quyển đắc ý gia cao hứng.

Ngày hôm nay ở trên đường thấy một cái nhỏ nãi mèo, nhớ tới năm kia nghỉ hè một buổi sáng sớm, mẹ ta sáng sớm dậy ở trù phòng chử cháo, chợt nghe trong nhà có mèo kêu, chung quanh tìm, không tìm được. Chờ lão Lý say rượu đứng lên, cười hắc hắc nói tối hôm qua trở về thấy một con lưu lạc tiểu nãi mèo thật đáng thương, vì vậy mang về nhà.

Mèo nuôi ba tháng xuống phía dưới lưu loan thời gian chạy. Thế nhưng cũng không lâu lắm, lão Lý say rượu hựu ôm trở về lai một con ngốc mao lưu lạc cẩu, ta ngủ thật tốt, liền thấy “Hai cẩu” ngồi chồm hổm giường của ta đầu lưng tròng khiếu, tức giận ta đứng lên bả trong đó một con bạo đánh một trận.

Say rượu hậu nam nhân, thái khiếm đánh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui