Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 451: TẢNG ĐÁ ĐẬP CHÂN


Dịch giả: Luna Wong


“Nương nương, vương gia và Đỗ Cửu Ngôn tới.” Vương Bảo Ứng chỉ ra bên ngoài, biểu tình cổ quái, “Hai, hai người cùng nhau.”


Thái hậu đã cảm thấy có vấn đề, “Bọn họ làm cái gì?”


“Nô tỳ nói không tốt, người nhìn thấy sẽ biết.” Vương Bảo Ứng nào dám nói Quế vương, không nói thái hậu tức giận, một hồi Tiền ma ma sẽ không tha cho hắn, “Đã tới rồi.”


Thái hậu nhíu mày, nói: “Ngươi đi tìm Tĩnh Ninh hầu đến.” Lại lầu bầu nói: “Không phải là đến từ giả chứ?”


“Nô tài đi thỉnh Tĩnh Ninh hầu ngay.” Vương Bảo Ứng cẩn thận tách Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn ra, chạy đi thỉnh Tĩnh Ninh hầu.


Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn sóng vai vào Khôn Ninh cung.


Một đường tiến đến, tất cả mọi người giương mỏ, kinh ngạc nhìn hai người.


Một chu hồng sắc, một ngân hồng sắc.


Nếu là không lưu ý, còn tưởng rằng vào hỉ đường xem người bái đường thành thân.


“Nương!” Quế vương nghễnh đầu vẻ mặt hỉ sắc, đi nhanh vào nói: “Có gì ăn không, ta đói bụng.”


Thái hậu bưng trà đang định lộ ra mấy phần uy nghiêm, áp chế Quế vương một chút, nhưng ngẩng đầu một cái nhất thời trố mắt ở tại chỗ, nét mặt đủ mọi màu sắc, đặc sắc lộ ra.


“Các ngươi đây là. . . Đi uống rượu mừng?” Thái hậu không nhịn được, hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn tiến lên đây hành lễ, nội liễm lộ ra một tia ngượng ngùng, “Là sáng sớm vương gia cứng rắn bảo học sinh mặc, nói màu này đẹp.”


Dứt lời còn thở dài.


Hai con mắt hai mí mắt của thái hậu nhảy nhảy, nhìn hai người hai luồng lửa, nói: “Trong điện nóng, cởi bào ra, một hồi ra mồ hôi ra ngoài trúng gió lại nhiễm lạnh.”


Lúc nói chuyện nháy mắt với Tiền ma ma.


Tiền ma ma lên lột y phục của Quế vương.


“Tự ta cởi.” Quế vương cởi bào, một hơi thở của thái hậu không buông lỏng xuống, ngăn ở ngực.



Y phục bên trong của Quế vương cũng là hồng sắc.


“Ai gia thấy ngươi là không quá tốt.” Thái hậu nhặt gối mềm lên ném Quế vương, “Cởi hết cho ai gia.”


Quế vương bắt đầu cởi y phục.


Đỗ Cửu Ngôn dụi dụi con mắt, thật sự là quá cay.


“Ngươi hồn tiểu tử này, tức chết ai gia.” Thái hậu không nghĩ tới hắn đúng là cởi thật, lúc nào nhi tử của nàng biến thành không mặt không da như thế.


“Nô tỳ làm bào mới cho vương gia, vừa lúc lấy tới cho vương gia thử xem?” Cung đại cô cô nói.


Thái hậu gật đầu, “Nhanh đi a, lo lắng làm gì.”


Cung đại cô cô vội đi lấy một kiện cẩm bào thủy lam qua đây cho Quế vương mặc, Quế vương cũng không từ chối, cười nói: “Vừa vặn vừa người, cảm tạ đại cô cô.”


Cuối cùng cũng nhìn thoải mái một chút, thái hậu để hai người ngồi, không đầu không đuôi kéo dài thời gian, chờ Tĩnh Ninh hầu tìm Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện.


“Lần trước ở Tĩnh Ninh hầu phủ, nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, hai người các ngươi không có coi trọng được người nào?” Thái hậu hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn không có biện pháp biểu diễn hình dạng mặt đỏ ngượng ngùng, dù sao cũng có dán da mặt, cho nên nàng cúi thấp đầu lộ ra một bộ biểu tình cẩn cẩn dực dực rất chột dạ.


Thái hậu vừa nhìn đức hạnh này của nàng, trong lòng nhất thời giận, nhưng vừa thích nàng, chỉ vào Quế vương nói: “Ngươi xem hình dạng muốn chết không chết của ngươi, ai gia thật muốn một gậy đập chết ngươi.”


Vẻ mặt của Quế vương mạc danh kỳ diệu, trả lời: “Ta không nhìn trúng cũng có thể trách ta? Hơn nữa, ta nói với ngươi tâm tư của ta, người lại không nghe mặc kệ, hiện tại trách ta?”


“Ngươi còn nói?” Thái hậu chỉ vào hắn, “Nếu không phải Cửu Ngôn ở chỗ này, ai gia liền đè ngươi xuống đập.”


Đỗ Cửu Ngôn rất muốn nói nàng có thể ra ngoài tránh một chút, người đánh, đánh đến chết cũng được.


Phản chính nhi tử mình, đánh không ai nói.


“Nương, ” Quế vương nói: “Người cứ thái độ này, sau này ta không tới nữa. Dù là người nhớ ta nhớ đến khóc, ta cũng đều không trở lại.”


Thái hậu nhặt gối đầu vừa được đưa trở về lên lại đập tới, Quế vương không né, để thái hậu đánh một cái bớt giận.


Tiền ma ma mang lượm gối đầu giấu đi.


bookwaves.com.vn
“Gần đây nghe nói tra xét án đặc biệt?” Thái hậu hỏi Đỗ Cửu Ngôn.



“Vâng! Một án tử trong gánh hát, bầu gánh suốt đời chứa chấp rất nhiều hài tử, bận rộn cuộc sống cũng không có rảnh quản, khó tránh khỏi có mấy hài tử nuôi sai lệch.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Thái hậu gật đầu, “Hài tử đều là cây cỏ, không chăm sóc tốt, lớn lên oai thất nữu bát.” Lúc nói chuyện, liếc mắt Quế vương một cái.


Quế vương bưng trà uống một ngụm, đưa cho Đỗ Cửu Ngôn, “Ngôn Ngôn, mùi vị của trà này không tệ, ngươi nếm thử!”


“Phải không?” Đỗ Cửu Ngôn đưa tay đón, vừa tựa hồ nhớ tới cái gì, vội thu tay về, “Ta, ta có!”


Loại đức hạnh giấu đầu hở đuôi này, thái hậu thật là không có mắt nhìn, chỉ vào Quế vương mắng: “Ngươi đi diện bích cho ai gia.”


“Ta lại làm gì người rồi.” Quế vương nói: “Ta cũng không có nói chuyện với người, như người vậy không có ý nghĩa a.”


Thái hậu chịu không nổi, nhắm mắt lại mở, mắt sáng như đuốc.


Quế vương rề rà đứng lên, đứng bên tường diện bích, thái hậu quát: “Đứng ra bên ngoài!”


Quế vương vừa biết nghe lời ra bên ngoài đứng.


Đỗ Cửu Ngôn vừa khẩn trương lại kích động, tới rồi tới rồi, vương gia người nhẫn nại một chút, đây chính là buôn bán một nghìn vạn lượng!


Vì tiền, diện bích là đáng giá.


“Cửu Ngôn, ” thái hậu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi chừng nào thì quay về Thiệu Dương?”


Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Ta chuẩn bị qua năm trở về.”


“Ai gia thấy ngươi chờ một chút đi, qua năm trời giá rét đất lạnh, xe đều trơn. Củ cải nhỏ lại nhỏ, theo ngươi chịu tội.” Thái hậu nói.


Đỗ Cửu Ngôn muốn nói, thái hậu cắt đứt lời của nàng, “Lần trước ngươi đi xem mắt, không có cảm thấy có ai tương đối xứng với và Quế vương?”


“Ta, ta ngại nhìn nhiều, ” Đỗ Cửu Ngôn ngượng ngùng nói: “Vương gia tự xem, bất quá không nhìn ra hắn có ý định với người nào.”


Thái hậu xoa xoa trán, “Cửu Ngôn a, ngươi phải khuyên nhủ vương gia nhiều. Hắn ở hoàng gia, con nối dòng mới là đại sự a.”


“Vâng, nhất định khuyên nhiều.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta gần đây vẫn đang khuyên vương gia, không nên theo ta đi Thiệu Dương, nên ở lại kinh thành tẫn hiếu, thành thân sinh tử cũng là một bộ phận tẫn hiếu, người nói phải chứ.”


Thái hậu hài lòng rất, “Phải, lời nói này của ngươi một chút cũng không sai.”



“Nhưng vương gia không đồng ý, cứ muốn cùng ta quay về Thiệu Dương.” Đỗ Cửu Ngôn thở dài nói.


Thái hậu nhíu mày, “Hài tử này nói không thông đạo lý, càng lớn càng không giảng đạo lý. Bằng không như vậy, sang năm ngươi đơn giản ở kinh thành ở lâu một năm, mở tụng hành của ngươi ở kinh thành, ngươi thấy thế nào.”


“Đây. . .” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Kinh thành có Yến kinh tụng hành, ta muốn mở Tam Xích đường không dễ dàng. Hơn nữa căn cơ của ta a, mạng giao thiệp cũng không ở kinh thành. Chính là gian phòng cửa hàng cũng không tiện kiếm.”


Thái hậu lập tức đánh nhịp, “Loại chuyện nhỏ này, ngươi nói một tiếng với ai gia, ai gia để Tĩnh Ninh hầu cho ngươi.”


“Trạch tử các ngươi ở muốn bao nhiêu? Ta thấy các ngươi nhiều người, ít nhất phải có một viện tam tiến, trạch tử làm việc nhỏ một chút cũng không có việc gì.” Thái hậu nói: “Về phần mạng giao thiệp. . . Ngươi ở kinh thành có ai gia và Quế vương, ngươi còn sợ không có nhân mạch, ai gia chính là mạng giao thiệp lớn nhất của ngươi!”


Không muốn nhà, nhà lại không dám bán đổi tiền, phỏng chừng vẫn chỉ là mượn tạm, “Làm sao có thể để cho người giúp tìm nhà được, học sinh. . . Học sinh tự nghĩ biện pháp là được.”


“Một chút chuyện nhỏ.” Thái hậu dứt lời, Tĩnh Ninh hầu vừa lúc tiến đến, nàng ngoắc gọi Tĩnh Ninh hầu tới, “Ngươi tới thật đúng lúc.”


Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy hành lễ, lại cùng Tĩnh Ninh hầu trước sau ngồi xuống.


Thái hậu nói một lần nhu cầu của Đỗ Cửu Ngôn.


“Cái này dễ nói, sự tình ta xử lý.” Tĩnh Ninh hầu nói: “Ở kinh thành mở tụng hành, có cái gì trắc trở không tiện tiến cung, cứ tìm ta.”


Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run run, “Không bằng, ta khuyên lại vương gia. Để hắn ở lại kinh thành, ta. . . Ta vẫn là quay về Thiệu Dương cho tốt.”


Thế nào nhỏ mọn như vậy, vì hạnh phúc của vương gia, nhị vị xuất ra ngân phiếu đập ta a.


bookwaves.com.vn
“Cứ quyết định như vậy, nếu ngươi nói nữa ai gia sẽ mất hứng.” Thái hậu nói.


Đỗ Cửu Ngôn vội vàng hành lễ, “Vâng, nghe nương nương phân phó.”


Nàng mang tảng đá đập chân mình.


Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, Quế vương lập tức bị triệu hoán tiến đến.


“Làm gì thế?” Quế vương nói.


Thái hậu nói: “Ai cho ngươi vào.”


Quế vương và Tĩnh Ninh hầu hành lễ với nhau, Quế vương nói: “Ta diện bích, đứng đến chân đều đau.”


Lúc nói chuyện lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn cùng nhau ngồi xuống.


Thái hậu nhịn, nói với Quế vương: “Tĩnh Ninh hầu lập tức tìm hai gian nhà cho Đỗ Cửu Ngôn, một gian ở một gian mở Tam Xích đường. Sang năm hắn ở lại kinh thành.”


Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn.



Đỗ Cửu Ngôn cũng nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra dáng vẻ ủy khuất.


Tiểu tâm cơ bị quyền thế áp đảo tuyệt đối.


“Nói mở liền mở, tiền đâu?” Quế vương nói: “Hắn nuôi nhi tử kiếm tiền không dễ dàng, kinh thành chi tiêu nhiều, cho dù có nhà cũng còn phải có tiền xoay vòng.”


Thái hậu cảm thấy không thích hợp.


Thế nào cảm giác nhi tử nàng và Đỗ Cửu Ngôn đang kẻ xướng người hoạ?


“Muốn bao nhiêu tiền?” Tĩnh Ninh hầu hỏi.


Quế vương suy nghĩ một chút, “Năm vạn lượng đi.”


“Ngươi lặp lại lần nữa!” Thái hậu vỗ bàn một cái, “Ta thấy không phải hắn cần tiền, là ngươi cần tiền, ngươi tới lừa ai gia có phải hay không?”


Quế vương hắng giọng một cái, muốn cùng thái hậu tính chi tiêu.


“Năm vạn lượng nhiều lắm, thái hậu nương nương và ta nhất thời lấy không được nhiều tiền như vậy.” Tĩnh Ninh hầu nhìn hai người, “Hai vạn lượng, cũng đủ các vị tụng sư Tam Xích đường chi tiêu cho sang năm.”


Quế vương nhìn tay của Đỗ Cửu Ngôn, ngón trỏ của Đỗ Cửu Ngôn ngoéo một cái.


“Được!” Quế vương nói: “Lúc nào đưa tiền?”


Tĩnh Ninh hầu cũng không nhịn được xoa trán, để cho mình không nên tức giận, “Ngày mai cho ngươi.”


Quế vương nở nụ cười, “Được, ta đây và Ngôn Ngôn đi về trước, chờ cữu cữu tìm được nhà góp đủ tiền, đến vương phủ tìm chúng ta.”


Lúc nói chuyện cũng không thay quần áo, dắt tay của Đỗ Cửu Ngôn, hai người nghênh ngang đi.


“Ngươi thấy được chứ, ai gia hoài nghi hắn là cố ý, tâm tâm niệm niệm muốn lừa tiền của ai gia.” Thái hậu nhìn hiểu, nàng hoài nghi hai người thương nghị xong, dùng loại thủ pháp này để lừa tiền.


“Tỷ, tiền cho hắn lại không cho người khác. Chỉ cần có thể lưu vương gia lại, tiêu ít tiền thì tiêu ít tiền.” Tĩnh Ninh hầu cũng đã nhìn ra, có thể nhìn ra thì thế nào, cũng phải đưa tiền.


Không quản được hài tử, chỉ phải bỏ tiền thôi.


“Coi như cho chó ăn.” Thái hậu nói.


Tiền ma ma nở nụ cười, “Nương nương, nào có người mắng nhi tử như thế!”


“Tức chết ai gia, còn cố ý mặc một bộ màu đỏ khoe khoang. Rất sợ người khác không biết vậy.”


“Ai gia thật không muốn quản bọn họ, nhìn hai đại nam nhân bọn hắn làm sao sống.” Thái hậu nói.


Tiền ma ma nở nụ cười.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận