Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 452: BAO TRẤU CẢ TRẮNG


Dịch giả: Luna Wong


“Vương gia, người cũng quá không đáng giá.” Đỗ Cửu Ngôn tức giận, trách Quế vương, “Hai vạn lượng, người ở trong lòng mẫu thân và cữu cữu của người, không được tốt lắm a.”


Quế vương dán qua đây, “Không quan hệ, chúng ta cứ biểu diễn là được.”


Lúc nói chuyện, cầm lấy tay của Đỗ Cửu Ngôn, “Ta khẳng định, sang năm lại biểu diễn một năm, lúc ngươi đi tuyệt đối có thể thắt lưng triền bạc triệu.”


Nhất quán cũng liền một lượng bạc, Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, “Qua một bên hóng gió đi, hiện tại ta phải suy nghĩ một chút xem làm sao thoát thân mới được.”


Nàng cảm thấy hai vạn lượng có chút thiệt thòi, nàng còn phải ở kinh thành hao tổn một năm, đây không phải là thỏ trắng lắc lư ngoài hang sói sao.


Ai biết ngày nào đó nàng mất đủ thành thiên cổ hận.


“Lấy được tiền vào tay trước.” Quế vương nói: “Qua hết năm ta nghĩ biện pháp, chúng ta cùng nhau trốn.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thái hậu nương nương có thể phái binh truy sát hay không?”


“Chúng ta đây đi Quảng Tây, suất lĩnh thiên quân đánh tới kinh thành.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu si nhìn hắn, “Sau đó thì sao, người là chuẩn bị đăng cơ xưng đế?”


“Không!” Quế vương nói: “Làm hoàng đế không có ý nghĩa, ngươi xem ca ta lớn như vậy, đi xa nhất chính là Đại Hưng. Có một năm hắn muốn cùng với ta đi săn bắn, cũng bị cả triều văn võ tố cáo, để hắn tưởng tượng nhân tông, nếu không phải có An quốc công hộ giá, lúc đó đã có nguy hiểm.”


“Ca ta không ra ngoài, vẫn ở trong mảnh trời đất hình vuông đó. Nếu như đổi thành ta, ta nhất định không muốn.”


Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy hắn nói có đạo lý. Nếu như làm vương gia không bị hoàng đế nghi kỵ, kỳ thực làm vương gia là thoải mái nhất, có quyền thế còn không chịu ước thúc, cuộc đời này chỉ cần hết ăn lại nằm là được.


“Vậy ngươi còn nói trở về muốn đánh, ta thấy ngươi là trở về muốn ăn đòn.”


Quế vương sờ sờ mũi, trầm mặc một chút, nói: “Nói chung, nếu ngươi muốn đi, luôn sẽ có biện pháp, sợ cái gì.”


Đỗ Cửu Ngôn ngẫm lại cũng đúng, gật đầu: “Qua hết năm lại nói.”


“Ngươi tới kinh thành còn chưa có đi chơi đi, ta cùng ngươi đi chung quanh một chút, chỉ hai chúng ta.” Quế vương nói: “Ném củ cải nhỏ cho đạo sĩ thúi.”


Đỗ Cửu Ngôn nhíu mày nhìn hắn.


“Được, vậy thì mang theo củ cải nhỏ.” Quế vương nhượng bộ.


Đỗ Cửu Ngôn không nói lời nào.



“Vậy thì mang theo bốn đứa con ghẻ của Tam Xích đường, không thể nhiều hơn nữa.”


Bả Tử và Thái Trác Như kiên quyết không thể mang theo.


“Lạnh chết, không muốn đi!” Đỗ Cửu Ngôn rụt một cái vai, thay đổi một tư thế, chóp mũi của Quế vương ngửi một cái, “Thế nào có mùi máu tươi?”


Hắn vén rèm lên nhìn hướng ra phía ngoài, trên Đông Tứ nhai người đến người đi, nhất phái hài hòa.


“Mùi máu tươi từ đâu tới?” Quế vương quay đầu lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Trên người ngươi, bị thương?”


Lúc nói chuyện đi bắt nàng cánh tay trảo tay nàng, “Bị thương ở đâu?”


“Không có.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay hắn, “Né sang một bên.”


Ngày hôm nay xuất môn không coi ngày, xuất sư bất lợi, Đỗ Cửu Ngôn ão não không thôi.


Rất muốn một cái tát đập chết người trước mắt này.


Quá ghét bỏ.


“Cố Thanh Sơn, ” Quế vương vén rèm lên, “Ngươi có ngửi được mùi máu tươi không?”


Cố Thanh Sơn dừng một chút, gật đầu: “Ngửi được.”


Bọn họ càng thêm mẫn cảm với mùi máu tươi hơn so với người bình thường.


“Ngôn Ngôn, ngươi có phải bị thương hay không?” Quế vương không có nói đùa, “Lúc nào bị thương, bị thương ở đâu, ta dẫn ngươi đi xem đại phu.”


Đỗ Cửu Ngôn miễn cưỡng vui cười, “Vương gia, đây là tư ẩn, không nên tùy tiện tìm hiểu tư ẩn của người khác được không?”


“Giữa ta ngươi có tư ẩn gì?” Quế vương lột y phục của nàng, “Ta xem một chút.”


Đỗ Cửu Ngôn kéo hắn qua đây, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Vương gia, ta có trĩ sang, người nghe nói qua trĩ sang chưa?”


“Nghe qua, ” Quế vương cổ quái nhìn nàng, “Sẽ chảy máu?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ân, tương đối nghiêm trọng trĩ sang sẽ chảy máu!” Lại nói: “Vấn đề như vậy rất thô lỗ, và ta ngươi hình tượng cao quý không quá phù hợp, không hàn huyên được không?”


Bookwaves.com.vn

“Đau không?” Quế vương hỏi: “Ta đi thái y viện lấy chút thuốc cho ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Không cần, thật không dùng, tự ta bị thuốc!”



“Đồ của thái y viện tốt hơn thuốc phía ngoài, ta đưa ngươi trở về trước, sau đó sẽ đi lấy cho ngươi.” Quế vương đỡ nàng, “Nào, xoa xoa ta cho ngươi.”


Lúc nói chuyện, đưa tay vươn đến cái mông của nàng, xoa mông cho nàng.


“Vương gia, lúc người ra đời có phải khó sinh hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


“Không có a, ” Quế vương nói: “Nương ta nói sinh ta ra rất thuận lợi.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Được rồi, ta mệt chết đi muốn an tĩnh như thế này.” Lúc nói chuyện, đè tay của Quế vương, “Chớ lộn xộn, không thôi ta sẽ tức giận.”


Quế vương đau lòng nhìn nàng.


Đỗ Cửu Ngôn nhắm mắt, nhỏ giọng niệm Thanh Tâm chú.


Xuống xe, Đỗ Cửu Ngôn lột y phục của hắn xuống khoác lên người, “Sau đó sẽ trả lại cho người, người đi nghỉ ngơi đi, ta trở về nằm.”


“Không có việc gì, ta tiễn ngươi trở về.” Lúc nói chuyện đỡ Đỗ Cửu Ngôn.


Hắn thật không ngờ Đỗ Cửu Ngôn còn có bệnh không tiện nói ra như vậy, không biết có cần ăn kiêng hay không.


Đỗ Cửu Ngôn do hắn đỡ về phòng, “Vương gia người đi nghỉ ngơi đi, đi đi, đi đi!”


Quế vương trịnh trọng gật đầu, “Ta đi lấy cho ngươi thuốc, sau đó tới thăm ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn trả lại y phục cho hắn đóng cửa, Quế vương mặc quần áo tử tế trở về cung, thẳng đến thái y viện.


“Trĩ sang cao có hay không?” Hắn đi vào lôi kéo viện chính, nhỏ giọng nói.


Viện chính gật đầu, “Có, có.” Lúc nói chuyện lấy một bình nhỏ, “Vương gia người có trĩ sang? Cần cựu thần xem cho người không?”


“Không cần.” Quế vương nói: “Cần ăn kiêng không? Ăn cái gì tương đối khá?”


Viện chính tinh tế nói cấm kỵ với hắn.


Quế vương nhất nhất nhớ kỹ liền xuất cung đi.


Sau đó, Vương Bảo Ứng tới, “Vương gia vừa tới tìm ngươi lấy thuốc? Vương gia ngã bệnh?”


“Vương gia cầm trĩ sang cao, còn tinh tế hỏi chuyện ăn kiêng. Xem ra còn thật nghiêm trọng.” Viện chính nói.


Vương Bảo Ứng nhìn hai bên một chút, thấp giọng nói: “Việc này không nên truyền ra ngoài, có nghe hay không? Nếu để cho người khác biết, cẩn thận thái hậu nương nương lấy đầu của ngươi.”



Tựu trĩ sang mà thôi, mười người có chín cũng không ngạc nhiên a! Viện chính cảm thấy Vương Bảo Ứng có chút đại kinh tiểu quái, nhưng chuyện chủ tử phân phó hắn tự nhiên không dám chống lại, vội nói: “Vâng, nhất định thủ khẩu như bình, tuyệt không lộ ra ngoài.”


Vương Bảo Ứng trở về Khôn Ninh cung, nhất ngũ nhất thập nói cho thái hậu và Tĩnh Ninh hầu.


Thái hậu và Tĩnh Ninh hầu mục trừng khẩu ngốc.


“Tỷ, ta đi về trước.” Tĩnh Ninh hầu ngồi không yên, ngay cả là tỷ đệ dù sao niên kỷ đều không nhỏ, đối phương còn là thái hậu, “Chờ sự tình làm xong trở lại hồi bẩm với người.”


Thái hậu vẫy tay.


“Xong!” Thái hậu để Tiền ma ma đóng cửa, chủ tớ hai người ở trong phòng ngồi, “Trĩ sang cũng nhiễm rồi, thật là nhiễm rồi!”


Tiền ma ma lau nước mắt, “Đây, đây vương gia hắn còn. . . Không phải. . . Không phải nên là Đỗ tiên sinh. . .”


Tiền ma ma đều ngại nói.


Trong ấn tượng của nàng, dù thế nào cũng nên là Đỗ Cửu Ngôn nhiễm trĩ sang, thế nào là vương gia nhiễm được chứ?


Trong đoạn tụ, cũng có thể phân nam nữ chứ?


Tiền ma ma choáng váng đầu, đỡ cái trán, “Tim của nô tỳ, đều đau sắp nát.”


Nàng nhìn lớn lên vương gia, vương gia xinh đẹp thông minh như vậy , thế nào liền. . . liền. . .


“Gạo nấu thành cơm rồi.” Thái hậu nói: “Hài tử chết tiệt này, ai gia thực sự cũng bị hắn làm tức chết.”


“Thu dọn đồ đạc, ai gia muốn đi khóc mộ phần, nói cho tiên đế biết hắn để lại cho ai gia cái thứ gì!” Thái hậu cầm lấy y phục liền đứng lên, Tiền ma ma lôi kéo nàng, “Người hiện tại đi hoàng lăng, hôm nay hàn địa đông, người chịu không nổi.”


“Không được, trong lòng ai gia rất tức giận, ai gia muốn đi mắng lão tử hắn xả giận.”


Tiền ma ma cũng không biết làm sao bây giờ, nhưng khẳng định không thể để cho thái hậu đi hoàng lăng, lộ trình xa như vậy lại là mùa đông, “Không bằng, người đi khóc trước bài vị của tiên đế trước?”


“Nam nhân này có cái gì tốt.” Thái hậu lại trở về nằm, lười đi tìm tiên đế, “Lão Thiên là thấy ai gia sống quá tự tại, cố ý đưa hắn tới ngột ngạt, tới đòi nợ ai gia.”


Bookwaves.com.vn

Tiền ma ma nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”


“Vương gia luôn luôn rất kiêu ngạo, vì Đỗ Cửu Ngôn đều nguyện ý. . . Nô tỳ thấu tâm tư của hắn là vặn không tới.” Tiền ma ma nói: “Không bằng, người ngầm cho phép?”


“Thối một bước, để hắn và Đỗ Cửu Ngôn ám độ trần thương, lại dụ dỗ hắn thú một vương phi trở về? Tốt xấu lưu một nhi bán nữ, người nói phải chứ.”


“Trước đây nghe kịch nam, nghe nói qua nam nhân như vậy. Tình bỉ kim kiên gần nhau cả đời cũng không phải là không có, nếu như vương gia cũng như vậy, cả đời, thật đúng là cái gì cũng không có.” Tiền ma ma nói.


Thái hậu nói: “Tiểu tử không tiền đồ này, đây là bị Đỗ Cửu Ngôn ăn sạch rồi.”


Thích nam người đã rất quá phận, lại còn là bị. . . Thái hậu ngẫm lại đã cảm thấy đau lòng, cảm giác giống như là, nàng trồng một cải trắng ngọc, không nghĩ tới mở ra bên trong chứa một bao cám.


“Ai gia ban chết cho Đỗ Cửu Ngôn.” Thái hậu ngồi xuống, cả giận nói: “Xem hắn còn liếm mặt với ai nữa.”



Tiền ma ma sợ hết hồn, “Người chớ hù dọa nô tỳ. Vương gia chỉ sợ sẽ lật trời cho xem.”


Thái hậu cũng là nói thôi, trong lòng nàng rất rõ ràng đức hạnh của nhi tử nàng.


Ngay từ đầu Đỗ Cửu Ngôn căn bản không nguyện ý, hơn nữa người ta trước đây có tức phụ, nhi tử đều sinh rồi.


Rõ ràng là một hài tử bình thường, bị nhi tử nàng dán thành không bình thường.


“Lưu người ở kinh thành trước đi, những thứ khác ai gia không muốn xía vào.” Thái hậu nói: “Ai gia già rồi, không tâm lực theo hắn quan tâm hắn cả đời.”


Tiền ma ma cũng theo thở dài, “Đều nói làm phụ mẫu ninh không qua hài tử, mặc dù người tôn quý, nhưng cũng là từ mẫu tâm. Người chớ khổ sở, khẳng định còn có biện pháp khác.”


. . .


Tĩnh Ninh hầu đi về nhà, trong lòng trảo tâm cong phế khó chịu. Mặc dù đều là ngoại sinh, nhưng hai hài tử Triệu Dục và Quế vương, từ nhỏ hắn vẫn là thiên vị Quế vương hơn.


Có lẽ là biết đời này hắn chỉ có thể làm vương gia nhàn tản, hắn đối với Quế vương là nhiều một phần trìu mến.


Bây giờ suy nghĩ một chút, có thể là lúc mười mấy tuổi không ai bồi hắn dẫn đường cho hắn, để hắn ở bên ngoài chơi ngộ nhập lạc lối. Nhất là Quý Lâm, nhìn ra vẻ đạo mạo, thực tế lại là một bại hoại.


Chơi với người người như vậy, sao có thể tốt.


Thảo nào lúc đó Quế vương thành thân, hảo đoan đoan chạy đi.


Nói không chừng, cũng là bởi vì hắn biết mình không thích nữ nhân, mà thích nam nhân.


“Chuyện này không dễ làm, ” Tĩnh Ninh hầu nói cho Tĩnh Ninh hầu phu nhân nghe chuyện này.


Tĩnh Ninh hầu phu nhân hơn bốn mươi tuổi, da rất trắng vóc người hơi mập cười rộ lên nếp nhăn khóe mắt làm cho người có cảm giác tính tình rất tốt, mặt mũi hiền lành.


“Vậy Đỗ Cửu Ngôn thì sao?” Tĩnh Ninh hầu phu nhân nói: “Hắn là người từng thành thân có hài tử, hắn cũng thích vương gia?”


Tĩnh Ninh hầu nói: “Trĩ sang đều có rồi.”


Mặt của Tĩnh Ninh hầu phu nhân đỏ lên, lại giận tái mặt, “Việc này thật đúng là không dễ làm, nháo cho mọi người đều biết, điều này làm cho mặt của vương gia để ở đâu, nhưng lại không thể thực sự mặc kệ.”


“Đúng vậy, ” Tĩnh Ninh hầu nói: “Ngày hôm nay ta đáp ứng bọn họ tìm hai trạch tử cho bọn họ, lưu người ngay dưới mắt trước, chuyện khác chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn.”


Tĩnh Ninh hầu phu nhân gật đầu, “Chỉ có thể như thế.”


(Luna: Buồn cười chết được, từ thái hậu đến ông Tinh Ninh hầu đều buồn cười)


—— lời nói ngoài ——


Ngày hôm nay chỉ có canh ba, bởi vì ngày hôm qua có việc chỉ viết canh ba! Ngày hôm nay thiếu canh một ngày mai trả lại cho ngươi môn, sao sao đát!

Nói, ta trường bình ni, chỉ có nhà của ta a đào đào một người viết trường bình, khốc chít chít!

Lý tiểu thư ngày hôm nay nói phải nhanh lên một chút làm bài tập, điều kiện là học bổ túc ban trở về nhượng ta thỉnh nàng ăn khuya. Giá sỏa hài tử vì ăn khuya bất cứ giá nào, một giờ tác nghiệp chỉ dùng hai mươi sáu phút.

Hiện tại ta biết, sau này như vậy đề lượng, nàng vượt lên trước ba mươi phút ta liền đem nàng treo ngược lên, ha ha ha ha.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận