Q1- CHƯƠNG 454: NGƯƠI PHẢI RỤT RÈ
Dịch giả: Luna Wong – thông báo mới, mọi người nhớ vào đọc tránh thiệt thòi nhe.
“Đỗ tiên sinh sinh bệnh sao?” Quý Ngọc kinh ngạc không thôi, “Ta, ta không biết người sinh bệnh, khó chịu không?”
Đỗ Cửu Ngôn muốn gõ đầu của Quế vương.
“Ngươi không thấy được sao, sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể suy yếu?” Quế vương nói: “Tốc tốc trở về đi.”
Cô nương gia đàng hoàng, không có việc gì chạy tới vương phủ của hắn, làm hỏng thanh danh của hắn, quả thực kỳ cục!
“Là có chút khó chịu.” Đỗ Cửu Ngôn phải theo lời của Quế vương nói, “Bất quá không có việc gì, trò chuyện vẫn là có thể.”
Quý Ngọc nói: “Vậy thì thôi, ngày khác ta trở lại tìm Đỗ tiên sinh nói chuyện, ta, ta cáo từ trở về trước, Đỗ tiên sinh người tĩnh dưỡng cho tốt.”
Lúc nói chuyện chào hỏi mọi người muốn đi.
“Ta tiễn Quý tiểu thư.” Đỗ Cửu Ngôn muốn đi ra ngoài, Quế vương nói: “Tạ Hoa, tiễn Quý tiểu thư xuất phủ.”
Tạ Hoa mở mành, ai oán nhìn thoáng qua Quế vương, cười ha hả nói với Quý Ngọc: “Quý tiểu thư, nô tài tiễn người trở về.”
Quý Ngọc gật đầu, lại quay đầu lưu luyến không rời nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, xuất môn đi.
Nàng ly khai, Đỗ Cửu Ngôn đi nhanh qua, nhìn chằm chằm bàn cờ nói: “Cờ chơi không tệ a, lộn xộn còn trắng đen bất phân, nhị vị thật đúng là cao thủ.”
“Tùy tiện chơi thôi.” Thái Trác Như nói: “Bả Tử huynh, chúng ta đi cửa hàng đi.”
Bả Tử gật đầu, “Được!”
Hai người biết nghe lời phải đi mất.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn chằm chằm Quế vương, Quế vương đỉnh đạc nhìn nàng, “Ta là vì nghĩ cho thân thể của ngươi, thân thể không tốt thì nghỉ ngơi, không có việc gì gặp người nào, trò chuyện tới trò chuyện lui đều là lời vô ích.”
“Ta cứ muốn bồi nàng trò chuyện vô ích.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Quý tiểu thư không phải một nữ tử gặp người thì thích, nàng có thể vứt bỏ rụt rè tới tìm ta, bản thân chính là một chuyện kỳ quái.”
“Ngươi không hiếu kỳ, vì sao nàng làm như vậy sao.”
Quế vương tin lý do của nàng, “Vậy thì thế nào, ngươi xem bản thân ngươi một chút, ánh mắt nhìn người sắc mị mị, ngươi chưa từng thấy nữ nhân?”
“Nàng không rụt rè, ngươi phải rụt rè!”
“Ta sắc mị mị?” Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa trán, “Quân tử yêu mỹ nhân, là chuyện thường tình, có vấn đề gì.”
Quế vương chỉ mặt của mình, “Đến nhìn ta, nào!”
Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn, “Chỗ nào ấm áp cứ cứ ở đi, ta đi gánh hát.”
“Ta cũng xuất môn.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn tà liếc nhìn hắn, “Thánh thượng không phải mời ngươi vào trong cung nói chuyện sao, ngươi kéo như thế sẽ không sợ hắn phạt ngươi?”
“Chính sự quan trọng hơn.” Lúc nói chuyện, Quế vương vòng qua nàng đi mấy bước, lại quay đầu cảnh cáo nàng, “Ngươi phải tự tôn tự ái, không nên không có việc gì cứ không giải thích được nói chuyện với cô nương.”
Lúc nói chuyện cũng nhanh đi mất, nghe tiếng bước chân đuổi theo phía sau, hắn nhấc chân bỏ chạy, như một làn khói không thấy.
Đỗ Cửu Ngôn bị hắn chọc giận nở nụ cười, “Người nhàm chán, bản thân có mao bệnh còn trách người khác.”
Quý tiểu thư rốt cuộc muốn làm gì?
Ngay từ đầu nàng cho rằng Quý Ngọc là vì muốn tiếp xúc Quế vương, nhưng lần này tới nhìn không ra nàng có ý tứ này.
Thỉnh nàng làm tụng sư? Không nghe được Thừa Đức hầu phủ có án tử gì cần biện tụng.
Rất kỳ quái.
“Gần gây chuyện kỳ quái nhiều lắm.” Đỗ Cửu Ngôn thay đổi kiện y phục, không nhanh không chậm đi phủ nha.
Tề Đại Thanh không ở, Đan Đức Toàn nghe nói nàng tới liền ra đón, chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh tới hỏi Thường Liễu?”
“Đúng vậy, người tỉnh chưa?”
Đan Đức Toàn trả lời: “Người tỉnh rồi, ta trói hắn, trong miệng cũng lấp một khối vải, mỗi ngày ba bữa đều bỏ vào trong miệng hắn.” Ngừng một chút nói: “Hắn muốn chết, không có dễ dàng như vậy.”
“Cũng không mở miệng nói?”
Đan Đức Toàn lắc đầu, “Suốt ngày nhắm mắt lại.”
“Đi xem.” Đỗ Cửu Ngôn và Đan Đức Toàn cùng đi lao phòng. Một mình Thường Liễu ở trong phòng, bị cột tay chân nằm ở trên kháng, trong miệng có vải trắng, người vẫn nhắm mắt lại, không có gì khác người chết.
Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, là nguyên nhân gì để hắn biến thành như vậy?
“Thường Liễu.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cảm giác giết người, thế nào?”
Đầu lông mày của Thường Liễu cau lại túc, mở mắt ra nhìn nàng một cái, lại lần nữa nhắm lại, “Ta lấy lại công đạo, ta làm đều là đúng, như ngươi vậy sẽ phải chịu báo ứng.”
bookwaves.com.vn
“Công đạo của ngươi, chính là hủy gánh hát?”
Thường Liễu nói: “Phải!”
“Vậy ngươi có được công đạo chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Còn kém một bước.” Thường Liễu oán giận nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Nếu như không phải ngươi ta có thể có được công đạo rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vậy ngươi vì sao không trực tiếp giết Thường ban chủ?”
Thường Liễu cười nhạt, quật cường nói: “Dằn vặt một người sống không bằng chết, so với giết hắn còn thống khoái hơn.”
Thì ra là thế.
“Vậy ngươi sống cho tốt.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Thu thẩm qua rồi, ngươi còn có thời gian một năm chậm rãi tự hỏi nhân sinh của ngươi.”
Thường Liễu trừng nàng.
Đỗ Cửu Ngôn khom lưng, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói một câu, Thường Liễu ngẩn ra đầy mặt kinh ngạc, “Ngươi, ngươi có ý gì?”
“Muốn nói cho ta biết sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Thường Liễu mím môi, bỗng nhiên cười lạnh, “Ngươi suy nghĩ nhiều, ta không có gì muốn nói cho ngươi biết.”
Đỗ Cửu Ngôn không nói với hắn, bắt chuyện Đan Đức Toàn, “Đi thôi. Qua hai ngày nữa Hàng gia ban một lần nữa bắt đầu lên đài, nhớ kỹ gọi các huynh đệ của ngươi đi cổ động a.”
Thường Liễu tức giận ở phía sau nức nở.
“Được.” Đan Đức Toàn nói: “Đỗ tiên sinh, người vừa nói gì với hắn?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Ta muốn biết, thủ pháp giết người của hắn ở trong kịch bản nào.”
“Nga.” Đan Đức Toàn nói: “Đỗ tiên sinh muốn đi tìm đọc kịch bản sao?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chờ ta đi hỏi Thường ban chủ một chút là được.” Lúc nói chuyện nàng đi hàng gia ban, Thường ban chủ đang cùng Nháo nhi còn có Hoa Tử nói hí, bọn nhỏ ở trong viện tử luyện công, thấy nàng tiến đến, Thường ban chủ nghênh qua đây nói: “Hí công của hai tiểu ca rất vững chắc, rất có thiên phú, hiện tại chỉ cần qua tư thái và bước đi, lời hát thuộc lòng có thể mở màn.”
Đỗ Cửu Ngôn kiêu ngạo mà nhìn Nháo nhi và Hoa Tử.
Hai người ngượng ngùng nhìn nàng, Nháo nhi nói: “Cửu ca, ngày đó. . . Ngày đó người chớ tới nghe.”
“Vì sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nháo nhi và Hoa Tử nhà của ta phải lên đài, coi như là bầu trời có dao nhỏ rơi xuống ta cũng phải tới.”
Nháo nhi đỏ mặt, “Ta sợ ta hát không hay, làm người mất mặt.”
“Sẽ không!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Dù là hát không hay, cũng chỉ có thể cho thấy không gian cho ngươi tiến bộ lớn, ta chờ mong ngươi tiến bộ hơn.”
Nháo nhi nhìn Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười.
“Thường ban chủ, ” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Có kịch nam nào, có thủ pháp giết người như Tô Bát Nương không?”
Thường ban chủ sửng sốt, suy nghĩ một chút nói: “Không có! Văn hí và vũ hí cũng không có, ta có thể xác định.”
“Đỗ tiên sinh là đang suy nghĩ Liễu nhi vì sao biết thủ pháp giết người này sao?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Tuy rằng án tử kết rồi, thế nhưng ta còn có nghi vấn.”
Thường ban chủ cũng không biết, gương mặt buồn bực, “Chẳng lẽ là có người dạy hắn? Nhưng là hắn suốt ngày ở trong gánh hát, ai sẽ dạy hắn chứ?”
“Chậm rãi tra đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Luôn sẽ có câu trả lời.”
Thường ban chủ xác nhận.
Đỗ Cửu Ngôn ở Hàng gia ban đến buổi trưa, Thường Lê làm cơm, một phòng hài tử cùng nhau ăn cơm, cư nhiên một chút thanh âm cũng không có, Hoa Tử và Nháo nhi cũng cùng bọn nhỏ ở một chỗ, hòa hợp lại tự nhiên.
“Mới ăn một chén, ăn nhiều một chút.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ Thường Đào thả chén xuống, “Không cần lo lắng ngươi ăn nhiều bọn đệ đệ không có để ăn, trước ăn no đã, mau mau lớn lên.”
Thường Đào nhìn Đỗ Cửu Ngôn, ánh mắt có không xác định.
bookwaves.com.vn
“Đi bới cơm, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ăn cơm no là đại sự lớn nhất của nhân sinh.”
Thường Đào đỏ mắt gật đầu, lại chạy đi múc một chén cơm lớn, mang theo thịt vùi đầu ăn, Thường ban chủ nhìn lau nước mắt, nói: “Đều là ta vô dụng.”
Hắn cho rằng bọn nhỏ ăn ít, nhưng thật ra là bọn nhỏ hiểu chuyện mỗi bữa đều ăn tiết kiệm.
“Người đã làm rất tốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bọn họ không có người, có thể đến nửa chén cơm cũng không có.”
Thường Đào gật đầu, Phao Đồng chùi miệng ba nói: “Bầu gánh, Đỗ tiên sinh nói rất đúng, nếu là không có người, chúng ta đã sớm chết rồi.”
Thường ban chủ rất vui mừng, những hài tử này hắn không có nuôi không công.
Ăn cơm xong mấy hài tử lớn một chút đi rửa chén, nhờ thì đi ngủ, Thường Đào lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn ở góc tường, ở trong túi sờ soạng nửa ngày, xuất ra một khối hoa quế đường đen thùi lùi, “Tiên sinh, khối kẹo này cho người ăn.” “Ngươi không thích ăn sao?” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống nhìn hắn.
Thường Đào ghé vào bên tai nàng, nói: “Tiên sinh, ngày hôm nay ta ăn no, không muốn ăn kẹo.”
“Như vậy a, ” Đỗ Cửu Ngôn đặt kẹo ở trong miệng nhai, “Ta cũng ăn no, đặc biệt ăn no!”
Thường Đào nhe răng hướng về phía nàng cười, “Tiên sinh có phải chừa cơm cho ta ăn hay không?”
“Không có, ta là sáng sớm ăn trễ, bây giờ còn không đói bụng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu như ta đói bụng, một hơi thở ta có thể ăn một con bò.”
Thường Đào cười ha hả, “Tiên sinh thổi trâu(xạo).”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không phải thổi trâu, là ăn bò!”
Thường Đào ôm bụng cười.
“Cửu ca, ” Hoa Tử qua đây, Thường Đào Hành qua lễ, “Tiên sinh ta đi mang bọn đệ đệ đi ngủ.” Lúc nói chuyện chạy đi.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Hoa Tử.
“Cửu ca, chúng ta lúc nào quay về Thiệu Dương?”
Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, nói yêu cầu của thái hậu nương nương cho hắn biết, “. . . Tạm thời không thể quay về, ngươi là có dự định mới sao?”
“Không có, ta sợ chúng ta đi Thường ban chủ không kịp tìm được người thế thân, nên hỏi người một chút. Bất quá bây giờ không cần lo lắng, nếu như đợi được tháng bốn năm sang năm, vậy Thường ban chủ hẳn đủ thời gian.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Chắc là vậy là đủ rồi, Đan bộ đầu cũng đáp ứng giúp hắn.”
“Ta đây đi luyện công.”
Đỗ Cửu Ngôn xuất môn đi quán trà, không biết Tĩnh Ninh hầu lúc nào an bài xong trạch tử, Tam Xích đường chỉ có thể tạm thời bày trong quán trà.
“Đỗ tiên sinh, ” một vị đại thẩm bồi hồi ở cửa quán trà, thấy Đỗ Cửu Ngôn qua đây, do dự mà đón, “Ta, ta có việc muốn hỏi người một chút.”
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá đại thẩm, hơn bốn mươi tuổi, mặc áo bông đáy lam hoa trắng, phía dưới quần bông tàng lam cùng hài bông màu đen, tóc dùng vải bông màu xanh nhạt bọc lại, thần sắc rất lo nghĩ tiều tụy.
“Người nói.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Đại thẩm nói: “Khuê nữ ta mất tích, ngày hôm nay là ngày thứ ba. Bọn họ đều nói nàng chạy theo nam nhân, ta. . . Ta không tin.”
“Khuê nữ ta gả đến Lưu gia năm năm, thủ tiết bốn năm, vẫn thành thật bổn phận làm việc hầu hạ cha mẹ chồng, đến cửa cũng không ra. Nàng không thể nào quen biết nam nhân gì.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Thẩm tử người học gì?”
“Ta họ Từ, phu gia ta Dư.” Từ thẩm tử nói.
“Ý của người là, nữ nhi gả đi Lưu gia thủ tiết của người mất tích ba ngày, người của nhà chồng nói nàng chạy theo nam nhân, mà người không tin, cho nên muốn đến mời ta hỗ trợ?” Đỗ Cửu Ngôn tổng kết nói.
Từ thị gật đầu, “Là, là ý này.”