Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 456: THANH XÀ BẠCH XÀ

Dịch giả: Luna Wong

Hậu trường, Thường ban chủ tự mình hoá trang cho Nháo nhi, Hoa Tử thay đổi một thân thanh y, mặt mày trang dung đậm rực rỡ che giấu ngây ngô, lộ ra một tia yêu dã.

Nháo nhi đổi là bạch y, trang dung đoan trang quý khí, một khăn trắng vuông để hắn tú mỹ rộng lượng, tư thái thướt tha.

Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử đứng ở cửa nhìn, nàng khẽ cười nói: “Đây là hát bạch xà truyền?”

“Ân, đoạn trích bạch xà truyền, song xà đấu, hai người cùng lên.” Bả Tử nói.

Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ phía trước.

Bọn họ đến trước sân khấu, tất cả mọi người chọn vị trí ngồi xong, củ cải nhỏ bồi Lỗ Niệm Tông ngồi ở trước nhất, thấy nàng Lỗ Niệm Tông vẫy tay, “Đỗ tiên sinh hảo.”

“Lỗ công tử.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay cười nói: “Một hồi tan cuộc nhiều người, người chớ vội đi, buổi tối chúng ta ăn cơm xong lại tiễn người trở về.”

Lỗ Niệm Tông cười, hắc đôi mắt đen láy nhìn nàng, cười gật đầu, “Tốt, nương ta nói ngày hôm nay tùy ta về nhà khi nào cũng được.”

“Vẫn là phải sớm một chút, miễn cho phu nhân lo lắng.” Lúc nói chuyện nàng nở nụ cười, thấy Cầu Chương tiến đến, tạm biệt Lỗ Niệm Tông đi nghênh Cầu Chương, “Cầu đại nhân, nhiều ngày không gặp người còn khỏe chứ?”

Cầu Chương dẫn theo hương nang dùng để khen thưởng cho gánh hát mua ở cửa. Hương nang chia ba loại lớn trung nhỏ, lớn năm lượng bạc, nhỏ mười văn, không vật đáng tiền, chủ yếu chính là khen thưởng.

Cầu Chương rất hào phóng mua một hương nang mười văn tiền xách ở trong tay.

“Bận a, ” Cầu Chương thở dài, vuốt ve bảo tử mới làm, “Thế nào, mới vừa lên thân quần áo mới.”

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá, “Đại nhân, một thân này của người để trước mắt học sinh sáng ngời. Trước kia y phục quá cũ nát, học sinh nhìn đều cảm thấy lòng chua xót.”

“Lòng chua xót là được rồi.” Cầu Chương nói: “Cho tâm ngươi chua nhiều, cũng sẽ không khi dễ lão phu.”

Đỗ Cửu Ngôn đỡ hắn, “Khi dễ vẫn là phải khi dễ, dù sao bên trong đại nhân người mặc cũng đều là ti thật.”

“Đại nhân, không dám đến Ngọc Bảo lâu chứ? Dù sao tiến vào là phải cởi y phục, cởi một cái liền lộ hàng.”

Cầu Chương phi một cái.

“Hiểu, đại nhân người thâm niên dĩ cao, cô nương nhìn thấy đoán chừng cũng không dám để người cởi.”

Cầu Chương tức giận chỉa về phía nàng, “Tiểu tử, đêm nay lão phu mời khách, Ngọc Bảo lâu đánh một trận.”

“Hào khí!” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Người nghe xong hí đã, hôm nay tận hứng, hạt dưa đậu phộng chỉ cần không cho vào trong túi mang về nhà, người cứ thoải mái ăn.”

Cầu Chương tức giận run râu mép, thuận lợi nắm một cái bỏ vào trong túi, thị uy nhíu mày đầu.

“Hầu gia tới.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Cầu Chương vội thả lại hạt dưa trong túi lên trên bàn, chỉnh chỉnh y phục, vừa quay đầu lộ ra một dáng tươi cười tiêu chuẩn quan phương, chờ thấy rõ là Tĩnh Ninh hầu, dáng tươi cười càng thêm ấm áp.

(Luna: Công nhận ông này dễ thương thiệt)

“Đi, đi, lão phu cùng ngươi đi đón khách.” Cầu Chương một chút cũng không cần khách khí.

Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Đại nhân, tiếu dung của người có chút khoa trương, thu lại chút.”

“Phải không?” Cầu Chương điều chỉnh dáng tươi cười một chút, “Như vậy thì sao?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Tàm tạm.”

Hai người cùng đi nghênh Tĩnh Ninh hầu, Cầu Chương tiến lên liền tự giới thiệu, “Hạ quan hộ bộ lang trung Cầu Chương, bái kiến hầu gia.”

“Cầu đại nhân.” Tĩnh Ninh hầu chắp tay nói: “Thường nghe người ta nói tới Cầu đại nhân, không nghĩ tới ở chỗ này gặp phải, ngươi và Cửu Ngôn cũng là bạn tốt?”

Cầu Chương vội nói: “Đúng vậy, trước khi lão phu điều trở lại kinh thành ở Bảo Khánh phủ Tân Hóa huyện thành làm huyện lệnh, thành bạn vong niên với Cửu Ngôn. Tới kinh thành rồi hai người gặp nhau, liền thường xuyên qua lại.”

“Thì ra là thế, có thể trở thành bạn tốt với Cửu Ngôn, có thể thấy được Cầu đại nhân cũng là một người chính trực lương thiện.” Tĩnh Ninh hầu nói.

Cầu Chương hàm súc trả lời: “Nào có, hạ quan chỉ là làm việc bằng tâm, không dám nhận chính trực lương thiện.”

Đỗ Cửu Ngôn thật muốn xé da mặt của mình để Cầu Chương nhìn mặt của nàng lúc này đã hồng thấu, thay hắn mặt đỏ a.

“Hầu gia, người ngồi phía trước, sắp bắt đầu rồi.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.

Tĩnh Ninh hầu đi phía trước ngồi, củ cải nhỏ vội vàng bắt chuyện với hắn lại bắt chuyện với Lỗ Niệm Tông.

Vừa quay đầu Đan Đức Toàn mang theo mấy huynh đệ tiến đến, Đỗ Cửu Ngôn không khách khí với hắn, “Tự tìm chỗ ngồi, một hồi chớ đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

“Được, Đỗ tiên sinh đừng động ta, chúng ta thường tới nơi này, tự phục vụ là được.”

Đỗ Cửu Ngôn cười đáp lời, đang muốn nói, có người sau lưng gọi nàng, nàng quay đầu lại sửng sốt, nói: “Khấu tiên sinh.”

Bookwaves.com.vn

Khấu Lễ Chinh chắp tay nói: “Nhìn thấy bên ngoài treo bức họa bạch xà và thanh xà, nhất thời hiếu kỳ tiến đến, không nghĩ tới Đỗ tiên sinh đã ở.”

“Bạch xà thanh xà là hai tiểu huynh đệ của ta lần đầu tiên lên đài, ta đến giúp đỡ chống lưng ” Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Ngồi xuống cùng nghe, ta mời khách.”

Khấu Lễ Chinh cười, nói: “Ta đây cung kính không bằng tòng mệnh.”

Hắn cười mua ba hương nang lớn, tìm một chỗ ngồi xuống.

Quế vương từ bên ngoài tiến đến, chỉ vào bức họa nói: “Vẽ rất tốt a, ngươi vẽ?”

“Vẽ lúc sáng, thuốc màu vẫn là hiện mua.” Đỗ Cửu Ngôn đi ra ngoài đánh giá, thời gian hữu hạn nàng vẽ không lớn, chỉ vẽ động tác bạch, thanh nhị xà tranh đấu, “Nhiều năm không vẽ, trình độ giảm xuống a.”

Quế vương nói: “Rất tốt, hôm nào vẽ cho ta một bức.”

“Vương gia cũng muốn lên đài?”

Quế vương liếc hắn một mắt, “Ta hát cho một mình ngươi nghe.”

“Không có hứng thú.” Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn đi vào, “Đi nghe hí đi, thời gian nhớ kỹ vỗ tay trầm trồ khen ngợi ra sức chút.”

Lại có thật nhiều người thích nghe hí tiến đến, người nhận thức nàng đều chào hỏi, Đỗ Cửu Ngôn cảm giác hôm nay là môn đồng, cũng không có người khen thưởng cho nàng một hương nang.

Hí la vang lên, Đỗ Cửu Ngôn đứng ở sau cùng, Bả Tử lặng yên không một tiếng động qua đây, hai người sóng vai đứng thẳng nhìn chằm chằm trên đài.

Hoa Tử thanh xà đi ra trước, làm một tướng sáng, lúc đầu quay qua, Đỗ Cửu Ngôn chỉ cảm thấy trên đài quanh người hắn đều đang chiếu sáng, mang theo quang mang để người kinh diễm. Lập tức là Nháo nhi, chậm rãi đi tới cái giá đại thanh y, đoan trang lại ưu nhã, phất tay áo giống như tràn hoa, sáng lạn mà tươi đẹp.

Hai người ngươi tới ta đi, một thanh âm thanh thúy kiều mị tư thái sự mềm dẻo hoạt bát, một giở tay nhấc chân ý nhị thiên thành ổn trọng đoan trang, bốn phía một mảnh tiếng khen, Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay, vành mắt đỏ lên.

“Trưởng thành rồi!” Đỗ Cửu Ngôn nói với Bả Tử: “Ta đều sắp không nhận ra.”

Bả Tử gật đầu, ghé mắt nhìn nàng, thấp giọng nói: “Bởi vì có ngươi, nên bọn họ mới dám đứng ở chỗ này.”

“Bả gia, lúc này cũng không cần khen ta.” Đỗ Cửu Ngôn bật cười, “Ta cũng không thiện lương như vậy, đối với bọn hắn cũng không có đầu nhập bao nhiêu quan tâm và bảo vệ, là tự bọn nó hiểu chuyện có bản lĩnh.”

Bả Tử lắc đầu, nhìn hai người trên đài, “Nơi có một mảnh ngói không nhất định là nhà, tứ hải lưu ly cũng không nhất định là không chỗ nào về. Quan trọng là người cùng hành tẩu là ai!”

“Đi!” Đỗ Cửu Ngôn xoay người sang chỗ khác, vén rèm lên đứng ở ngoài cửa.

Trong mành là tiếng ủng hộ Hoa Tử và Nháo nhi.

Nàng thổi gió lạnh thổi lại không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy trong lòng noãn dung dung.

Nàng là người ích kỷ, càng nhiều thời gian lo lắng bản thân, làm việc cũng không nhất định xuất phát từ thiện lương, thế nhưng người bên cạnh nàng đều thiện lương như vậy, nghĩ nàng tốt như vậy, để cho nàng đều ngại ích kỷ một ít.

Là bọn hắn quá tốt, cho nàng cơ hội làm người tốt, mà không phải nàng thực sự tốt.

“Cảm động?” Quế vương xuất hiện ở bên người nàng.

Nàng cúi đầu lệ tích trên mặt đất, lúc lại ngẩng đầu đã cười khanh khách, nói: “Hài tử ta nhìn lớn lên có cuộc sống mục tiêu xuất sắc, đương nhiên cảm động a.”

“Ta cũng là ngươi xem lớn lên, ” Quế vương nói: “Ta cũng tìm được mục tiêu cuộc sống, vì sao ngươi không cảm động?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mục tiêu cuộc sống của ngươi là cái gì?”

Lúc nói chuyện nàng đi vào, Quế vương theo nàng tiến đến, nói: “Mục tiêu chính là ngươi a.”

Chiêng trống loảng xoảng loảng xoảng vang, Đỗ Cửu Ngôn không có nghe rõ, “Cái gì? Nói ra không chừng ta cũng có thể cảm động!”

“Ta nói, ” Quế vương hô, nói: “Mục tiêu cuộc sống của ta chính là ngươi a.”

Chiêng trống vừa đúng lúc dừng lại, đợi bạch xà hát ngừng lại, lời Quế vương nói vừa lúc lấp vào lúc an tĩnh đó.

Bá một chút.

Mọi người quay đầu lại, nhìn bọn họ.

May là hai tầng da, Đỗ Cửu Ngôn cũng đỏ mặt.

Quế vương ho khan một tiếng, nói: “Nhìn cái gì, nghe hí!”

Mọi người lại quay đầu về, Nháo nhi hát tiếp.

Cầu Chương dùng một loại nhãn thần cực kỳ mập mờ đánh giá Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn.

“Móc mắt của ngươi.” Quế vương nói.

Bookwaves.com.vn

Cầu Chương cười hắc hắc, nẻ hạt dưa gương mặt hèn mọn.

“Vương gia thật là lớn gan a.” Cầu Chương chen chen lấn lấn Mao đạo sĩ.

Mao đạo sĩ cao ngạo liếc Cầu Chương một cái.

Hắn là cao nhân phải tu tiên, mà Cầu Chương lại vừa vặn là người lăn trong hồng trần tục khí nhất.

Không nói với hắn, miễn cho Cầu Chương trộm tiên khí của hắn.

Bốn bề người nghe nhớ kỹ lời Quế vương nói, lại luyến tiếc bỏ lỡ trên đài, đè tò mò trong lòng, trước nghe hết hí đã.

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn véo Quế vương một cái, thấp giọng nói: “Ngươi cũng nên làm một hoa đán lên đài.”

Quế vương hừ một tiếng, không nói chuyện.

Hắn không sao, hận không thể để người trong thiên hạ đều biết được Đỗ Cửu Ngôn là của hắn.

Bất tri bất giác hí đã kết thúc, người nghe dưới đài chưa thỏa mãn, vừa vỗ tay vừa ném tất cả hương nang khen thưởng lớn nhỏ lên trên đài.

Thường ban chủ dẫn Hoa Tử và Nháo nhi từ phía sau đài đi ra chào cảm ơn, chắp tay cười nói: “Nhị vị tuổi còn nhỏ, đều là lần đầu lên đài, nếu có tỳ vết nào còn thỉnh các vị thông cảm nhiều hơn.”

“Tốt, rất tốt!”

“Nhị vị lão bản này hát hay, một chút cũng không có chỗ cần chúng ta bao dung.”

Tất cả mọi người theo gật đầu.

Tiếng vỗ tay như nước thủy triều, kéo dài không thôi.

“Đa tạ đa tạ, ngày mai bạch xà truyền diễn tiếp phần sau, nếu có rãnh còn xin mọi người trở lại cổ động!” Thường ban chủ nói: “Đa tạ các vị.”

Lúc nói chuyện, hắn dẫn Hoa Tử và Nháo nhi hành lễ, lôi màn che đi hậu trường.

Các khách xem lưu luyến không rời mà tản, một đường trò chuyện Hoa Tử và Nháo nhi hát thế nào. Đều là người hát nghe hí, vừa nghe liền có thể nhìn ra đáy thế nào rồi.

Hai người là có chút ngây ngô, nhưng ngây ngô này lại là cảm giác không sai được, lại là một loại ý nhị vừa khớp khác.

“Ngày mai còn, hí này nghe đã nghiền, người ca diễn hoá trang cũng đẹp mắt.”

“Buôn bán ngươi không làm nữa?”

“Một canh giờ không buôn bán có cái gì, hơn nữa, mệt mỏi một năm cũng nên nghỉ một chút.”

Mọi người cười nói tản.

Ngõa Tứ đóng cửa.

Hoa Tử và Nháo nhi mặc hí phục trang chưa bôi, thật xa liền hô: “Cửu ca!”

“Đến!” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ tay, hai người nhào tới, mỗi người một bên ôm nàng.

Nháo nhi hỏi: “Cửu ca, chúng ta hát có được hay không?”

Hoa Tử cũng mắt lom lom nhìn nàng.

“Không cần ta nói, xem mọi người nói như thế nào.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi các bằng hữu mời tới, Lỗ Niệm Tông hô to một tiếng, “Hay! Ta còn muốn nghe!”

Hoa Tử và Nháo nhi hướng về phía hắn cười.

“Rất tốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta nghe đều mê li, giở tay nhấc chân đều đặc biệt tốt, hát càng không cần phải nói.”

Nháo nhi khóc lên, Hoa Tử nói: “Cửu ca, cám ơn ngươi. Ngày hôm nay ta đặc biệt cao hứng đặc biệt thỏa mãn. Ta từ nhỏ học hí, vẫn muốn có một ngày đứng ở trên đài, hát cho các ngươi nghe.”

“Ngày hôm nay nguyện vọng thực hiện, ta chính là đã chết cũng cao hứng.”

Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của hắn, “Hát tiếp, hát đến không muốn hát nữa mới thôi.”

Hoa Tử gật đầu.

—— lời nói ngoài ——

Hôm nay canh tư!

Hạ nhiệt độ, nhớ kỹ mặc thu khố, ha ha ha ha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui