Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 457: NGÔN NGÔN YÊN YÊN


Dịch giả: Luna Wong


Thường ban chủ và Ngõa Tứ kết sổ sách hôm nay, chia ba bảy, ngày hôm nay trận này bọn họ được hơn một trăm lượng.


Vào vé vào cửa không bao nhiêu tiền, đều là quý khách hôm nay tới khen thưởng.


Thường ban chủ muốn chia ba phần với Hoa Tử Nháo nhi.


“Không cần, hai người chúng ta không thiếu tiền xài, tiền này người giữ lại, sau này chỗ dùng tiền nhiều.” Nháo nhi nói.


Thường ban chủ không đồng ý, “Có cần tiền nữa hay không, ta đây cũng không dám mời nhị vị lên đài nữa.”


“Đây cũng quá nhiều, chúng ta một người lấy mười lượng.” Nháo nhi cầm bạc, “Một ngày có thể kiếm mười lượng đã là rất nhiều rồi.”


Thường ban chủ lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Thường ban chủ nói rất đúng, vô quy củ phải không vuông tròn. Sau này ngày còn dài hơn, định xong quy định, miễn cho ngày sau có chỗ không rõ ràng, ảnh hưởng hợp tác của các ngươi.”


“Phải, phải!” Thường ban chủ gật đầu, “Như vậy, sau này gánh hát và Ngõa Tứ phân tiễn sau này, tất cả tiễn phân tam thành cho nhị vị, được chưa?”


Mỗi một tuồng kịch không phải hai người, chia ba đã là rất nhiều.


Đỗ Cửu Ngôn không tham dự chuyện này, để Nháo nhi và Hoa Tử tự thương lượng, nàng gọi mọi người, “Chúng ta đi tiệm của Thái lão bản ăn, còn chưa khai trương chúng ta ăn trước.”


“Mặc Hề, ” Tĩnh Ninh hầu nói với Quế vương: “Các ngươi đi ăn, ta ở các ngươi cũng câu thúc.”


Quế vương một chút cũng không giữ lại, đang muốn gật đầu, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hầu gia, hôm nay không ở Thiên Hương lâu, người có phải ghét bỏ tiệm ăn ta đặt không đủ nổi tiếng hay không, nếu là không thoả mãn, chúng ta đổi Thiên Hương lâu.”


“Làm sao có thể, ta chẳng qua là cảm thấy ta ở, thanh niên nhân các ngươi nói chuyện không được tự nhiên mà thôi.”


Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ Cầu Chương và Mao đạo sĩ.


Cầu Chương sờ sờ mũi, cố kỵ hình tượng làm bộ chính kinh, Mao đạo sĩ nói: “Bần đạo là người ngoại đạo, không tính toán.”


“Vậy thì tùy ý.” Tĩnh Ninh hầu rất muốn đi, không nói khác, có thể cùng Quế vương tiếp xúc nhiều. Từ lúc Quế vương ly khai kinh thành, năm sáu năm bọn họ cũng không có chung đụng thật tốt.


Hắn rất muốn tiếp xúc với Quế vương nhiều một chút, thân cận dường như trước đây như vậy.



“Khấu tiên sinh, ” Đỗ Cửu Ngôn nói với Khấu Lễ Chinh: “Người tới là khách, ngày hôm nay khánh công yến của chúng ta, cùng nhau đi.”


Khấu Lễ Chinh chắp tay nói: “Ta đây cung kính không bằng tòng mệnh.”


Đỗ Cửu Ngôn cười ngoắc, “Đi, đi!”


Đoàn người hơn hai mươi người hạo hạo đãng đãng đi quán cơm của Thái Trác Như, bảng hiệu tiệm cơm còn chưa có treo, chờ khai trương mới mở.


Thái Trác Như từ Bảo Khánh phủ mời sáu trù tử đến, thay đổi món Hồ Quảng một chút, không cay như vậy, nhưng chân chất như trước.


Ba cái bàn xúm lại, vốn là Quế vương ngồi trên, nhưng cữu cữu hắn ở, nên thành Tĩnh Ninh hầu ngồi ở ghế trên. Quế vương và Cầu Chương ngồi ở bên cạnh. . .


Đoàn người thôi bôi hoán trản, mỗi câu đều cười, ngoài cửa đóng chặt đều có thể nghe được tiếng cười bên trong.


Tĩnh Ninh hầu đánh giá Đỗ Cửu Ngôn, bỗng nhiên có chút minh bạch, vì sao nhiều người cam nguyện như chúng tinh phủng nguyệt vây bắt nàng như vậy.


Không phải là bởi vì bề ngoài của nàng, cũng không phải là bởi vì năng lực nghiệp vụ tụng sư của nàng.


Mà là nàng, không chỉ khôi hài hài hước, lại đặc biệt thức thời, cùng với nàng, tựa hồ có thể từ trên người nàng có được lực lượng vô cùng vô tận.


Như là. . . Tĩnh Ninh hầu suy nghĩ một chút, như là một ốc đảo trong sa mạc, nàng là vậy nguồn nước, khi ngươi cảm giác đói khát mê man mệt mỏi, thấy nàng, lập tức có thể hấp thu được chất dinh dưỡng và năng lượng.


Một lần nữa tỉnh lại xuất phát, tìm tới điểm cuối.


“Hầu gia, ” Cầu Chương đầy mặt vẻ say rượu kính rượu Tĩnh Ninh hầu, cười ha hả nói: “Cửu Ngôn là một hảo hài tử, nếu là có chỗ không đúng, người thông cảm nhiều hơn.”


Tĩnh Ninh hầu ngẩn ra.


“Không dối gạt người, ngay từ đầu hạ quan thấy hắn thật là không thích, cặp mắt kia của hắn hình như có thể thấy trong lòng hạ quan, điều này làm cho trong lòng hạ quan không đáy.”


“Nhưng mọi chỗ mọi nơi, hạ quan chỉ biết, dù là hắn xem hiểu, cũng sẽ không nói rõ. Hắn biết đúng mực, hơn nữa đắn đo thoả đáng. Để người cảm thấy hắn là tri kỷ, lại không lo lắng ngày nào đó hắn kéo gièm pha của mình ra.”


Tĩnh Ninh hầu gật đầu, tựa hồ minh bạch Cầu Chương muốn nói cái gì với hắn.


Bookwaves.com.vn

“Lời nói đi quá giới hạn, vương gia cũng là hảo hài tử.” Cầu Chương uống một ly giả say, “Hai người cũng đều là người thông minh đỉnh đỉnh. Người thông minh đều là tịch mịch, khúc cao hỏa quả đó! Nên khó tránh khỏi đi cận chút, tương hỗ sưởi ấm tương hỗ dựa vào.”


“Chúng ta đều thế a, ” Cầu Chương nói: “Đều là dựa vào nhau sưởi ấm, mọi người cùng một chỗ lúc vui chơi giải trí cãi nhau ầm ĩ, tài cảm giác mình là một người, người sống thật thật tại tại.”


Cầu Chương giả say, hướng về phía Tĩnh Ninh hầu cười quan sát thần sắc của hắn.



Nếu như hắn giở mặt, hắn lập tức say ngã xuống đất, nếu như hắn không trầm mặt, vậy tiếp tục uống.


“Cầu đại nhân cũng là tính tình người trung, ” Tĩnh Ninh hầu nói: “Uống rượu!”


Hắc! Đều nói ngoại sinh giống cữu cữu, Tĩnh Ninh hầu quả nhiên có vài phần sảng khoái như Quế vương. Cầu Chương cao hứng, uống rượu với Tĩnh Ninh hầu.


“Lại ôm đùi lớn?” Đi hậu viện tè, Đỗ Cửu Ngôn sóng vai với Cầu Chương, Cầu Chương kề vai sát cánh già mà không kính, “Đùi to này đưa tới trước mặt lão phu, không ôm có lỗi với liệt tổ liệt tông.”


Đỗ Cửu Ngôn dựng thẳng lên một ngón tay cái, “Đại nhân cao kiến!”


Cầu Chương dào dạt đắc ý, “Đi, đi, cùng nhau tè!”


“Người thỉnh!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta trẻ tuổi còn có thể nhịn thêm chút.”


Cầu Chương bĩu môi, lảo đảo đi mao xí.


Đỗ Cửu Ngôn đứng ở hành lang gấp khúc thượng cười khẽ.


“Đỗ tiên sinh, ” Khấu Lễ Chinh từ bên trong đi ra, “Hôm nay đa tạ chiêu đãi.”


Đỗ Cửu Ngôn đáp lễ, nói: “Đều là thanh niên nhân, ăn ngon uống tốt, nếu như ai tổn hại ngươi, ngươi tổn hại lại, chớ bị thua thiệt.”


“Tiên sinh quá khôi hài.” Khấu Lễ Chinh nói: “Tất cả mọi người rất khách khí với ta, không có người nào tổn hại ta.”


“Đỗ tiên sinh ngươi. . . Không ghét Yến kinh sao?”


Khấu Lễ Chinh hỏi ra vấn đề hắn vẫn cảm thấy nghi hoặc.


“Ta rất đại độ a.” Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Chưa bao giờ mang thù.”


Khấu Lễ Chinh sửng sốt.


“Đùa giỡn. Giữa ta và Yến kinh không có thù hận gì. Nếu nói giao phong cũng là tỷ thí lần trước, Yến kinh cũng là phụng mệnh hành sự mà thôi, cũng không liên quan càng không nói tới cừu hận.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Nàng không thích Thân Đạo Nho mà thôi, ở lúc đó hắn biết rõ án tử của mình có vấn đề, hắn còn nỗ lực quên, khi nàng một lần nữa kiểm chứng để cho nàng làm chủ tụng, hắn cũng không có giao cho nàng toàn bộ án tử tra rõ.


Người như vậy, không thích hợp lui tới.



Nhưng Thân Đạo Nho không có nghĩa là toàn bộ Yến kinh, giữa hai người chỉ có liên hệ cũng không phải là cùng cấp.


“Là ta lòng tiểu nhân.” Khấu Lễ Chinh chắp tay, “Nghe nói Tam Xích đường sắp khai trương, chờ lúc khai trương ta lại đăng môn chúc mừng người.”


“Ta cáo từ trước.”


Đỗ Cửu Ngôn hàm tiếu tiễn hắn ra ngoài.


Mọi người vui chơi giải trí đến nửa đêm, cầm danh thiếp của Quế vương và Tĩnh Ninh hầu, sau lúc cấm đi lại ban đêm trên đường cái của kinh thành đi ngã trái ngã phải.


“Ta là, bạch xà tiên cô Tố Trinh. Thuở nhỏ tu luyện ở Nga Mi, tập biến hóa tinh xảo, luyện thành song phong bảo kiếm. . .” Đậu Vinh Hưng ngâm nga, phất tay áo như một công tử quần áo lụa là ban đêm trở về, Tống Cát Nghệ hát tiếp, “Là, là, là ta, ta, ta, ta tư, tư niệm, phàm, nhân gian. . . Ô.”


“Đừng hát nữa.” Đậu Vinh Hưng bưng cái miệng của hắn, “Nhân gian một chút cũng không tưởng niệm ngươi.”


Tống Cát Nghệ ủy khuất nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


“Không có cách an ủi ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn rầu rỉ nhìn hắn, “Cảm thụ của ta so với hắn còn tệ hơn.”


Tống Cát Nghệ hừ một tiếng, “Ta, ta, ta cứ, cứ, cứ hát!”


Một mình hắn vừa đi vừa hừ.


“Êm tai.” Lỗ Niệm Tông không uống rượu, vẫn theo Nháo nhi và Hoa Tử, “Đặc biệt êm tai.”


Hoa Tử cười nói: “Cảm tạ Lỗ thúc thúc.”


“Thúc thúc?” Lỗ Niệm Tông cắn môi nhìn Hoa Tử, vẻ mặt không giải thích được, “Vì sao gọi thúc thúc?”


Hoa Tử sửng sốt.


Bookwaves.com.vn

Tuổi của Lỗ Niệm Tông, hắn gọi thúc thúc là bình thường.


“Cửu ca, ” Hoa Tử nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ta, ta gọi cái gì?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Gọi công tử.”


“Cảm tạ Lỗ công tử.” Hoa Tử nói.


Lỗ Niệm Tông nở nụ cười, gật đầu, “Ta rất nhỏ, ngươi gọi thúc thúc là sai.”


Hoa Tử gật đầu.


Hò hét ầm ỉ, Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương cùng nhau tiễn Lỗ Niệm Tông trở về, trắc môn Lỗ gia vẫn là mở, bọn họ tới cửa Lỗ Chương Chi đã đi ra, chắp tay nói: “Có thêm phiền toái cho nhị vị không?”


“Không có, công tử tự chiếu cố bản thân, không có thêm phiền phức cho bất luận kẻ nào.”



Lỗ Chương Chi dắt tay của nhi tử, lại cười nói: “Sắc trời không còn sớm, sẽ không thỉnh nhị vị tiến vào uống trà, ngày khác Lỗ mỗ thiết yến lại mời.”


“Sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Quế vương vẫy tay, “Đi đi.”


“Tái kiến Ngôn Ngôn và vương gia!” Lỗ Niệm Tông cũng vẫy tay.


Cửa đóng, Lỗ Niệm Tông nhỏ giọng nói với Lỗ Chương Chi: “Cha a, vương gia ngày hôm nay nói thích Ngôn Ngôn.”


“Yên Yên?” Lỗ Chương Chi hỏi.


Lỗ Niệm Tông lắc đầu, “Không phải Yên Yên, là Ngôn Ngôn. Vương gia chính là gọi hắn như vậy. Yên Yên là Yên Yên, Ngôn Ngôn là Ngôn Ngôn, người chớ nhầm.”


“Làm sao sẽ nhầm, bọn họ một nam hài tử một nữ hài tử. Hơn nữa Yên Yên đã không ở.” Lỗ Chương Chi nói: “Là ngươi, không nên gọi loạn, miễn cho chọc Đỗ Cửu Ngôn mất hứng.”


Lỗ Niệm Tông lắc đầu, “Sẽ không, Ngôn Ngôn thích ta.”


Lỗ Chương Chi bật cười.


“Người biết, Ngôn Ngôn và Yên Yên có chỗ nào không giống không?” Lỗ Niệm Tông nói.

Lỗ Chương Chi kỳ quái nhìn hắn.


“Mắt, ” Lỗ Niệm Tông thấp giọng nói: “Ánh mắt của Ngôn Ngôn sáng hơn chút, ánh mắt của Yên Yên không sáng!”


Lỗ Chương Chi bị hắn nói hồ đồ, “Bọn họ là ngũ quan là có chút giống, chỗ không giống không chỉ có mắt a. Ngươi nói như vậy có chút phóng đại.”


“Không phải, không phải. . .”


Hai phụ tử nói chuyện vào trong phòng, câu chuyện bị Lỗ phu nhân cắt đứt, “Phóng đại cái gì, thật xa liền nghe các ngươi cãi cọ.”


“Nương, ” Lỗ Niệm Tông nói: “Ta nói cho cha biết mắt của Ngôn Ngôn và Yên Yên không giống, cha nói ta khuyếch đại. Cha không cầu chứng liền phủ định ta, không khách quan!”


Lỗ phu nhân không hiểu ra sao, “Yên Yên và Ngôn Ngôn đều là ai?”


“Cửu Yên và Đỗ Cửu Ngôn, ” Lỗ Chương Chi bất đắc dĩ nói: “Dung mạo của Đỗ Cửu Ngôn và Cửu Yên là có điểm tương tự, nhưng cũng chỉ là vừa nhìn mà thôi, tinh tế quan sát khí chất của hai người hoàn toàn bất đồng, huống chi một nam nhân một nữ nhân, bất quá là ảo giác mà thôi.”


Lỗ phu nhân ngưng mi, “Rất giống sao? Ngày khác ta phải thỉnh Đỗ tiên sinh tới nhà ngồi một chút.”


“Thỉnh!” Lỗ Niệm Tông nói: “Ta muốn phá băng câu cá.”


Lỗ phu nhân liền thả chuyện này, “Được, ngươi phá băng câu cá thỉnh nàng.”


Một nhà ba người vừa nói chuyện, Lỗ Niệm Tông một hồi liền ngủ say, Lỗ phu nhân đắp kín mền cho nhi tử trở về trong phòng, Lỗ Chương Chi còn đang đọc sách, nàng thở dài nói: “Lão gia, thực sự không tìm Cửu Yên sao?”


(Luna: Làm mất hứng thiệt, tưởng tập này lộ chứ, hí hửng mong chờ khi đọc tên chương cuối cùng thất vọng)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận