Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 458: LÀM ẤM CHO NGƯỜI


Dịch giả: Luna Wong


“Làm sao vậy?” Lỗ Chương Chi nhìn nàng.


Cặp mắt của Lỗ phu nhân đỏ lên, thấp giọng nói: “Ta cũng không hiểu được có phải hay không kiếp trước lý tạo cái gì nghiệt, đời này đều báo ứng ở ta hài tử trên người.”


Một gái một trai, một mất sớm một nhược trí.


“Nếu như Niệm Kiều ở, tốt xấu còn có thể chiếu cố Niệm Tông. Chờ trăm năm ngươi ta, Niệm Tông của chúng ta làm sao bây giờ?”


Lỗ Chương Chi thả bút, nắm tay của Lỗ phu nhân, “Ta ngươi còn có thể sống thêm hai mươi năm, có hai mươi năm này, tất nhiên có thể giúp Niệm Tông an bài xong hết thảy.”


“Lúc chúng ta đi, nhất định là không có buồn phiền ở nhà. Nên ngươi bây giờ an tâm đi ngủ, không nên suy nghĩ bậy bạ.” Lỗ các lão nói.


Lỗ phu nhân oán trách nhìn hắn một cái, “An quốc công cũng không biết nghĩ như thế nào, Quế vương nói lập bài vị hắn liền lập.”


“An quốc công có suy nghĩ của An quốc công, việc này không nói.” Lỗ Chương Chi nói: “Ngủ đi.”


Lỗ phu nhân hễ rảnh rỗi sẽ nói đến chuyện này, mặt của Lỗ Chương Chi lộ vẻ bất đắc dĩ.


“Ta nhớ kỹ năm ngoái Quế vương trở lại, không phải đuổi hai nha đầu cùng mấy bà tử hầu hạ bên người Cửu Yên trước đây ra ngoài tìm người sao, có tin tức không?”


Lỗ Chương Chi lắc đầu, “Nhất định là không có, bằng không đã có tin tức trở về.”


“Ai.” Lỗ phu nhân nói: “Hài tử kia số khổ.”


Lúc nói chuyện, ý hưng lan san đi ngủ.


Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn đi ở trên đường phố không có một bóng người, Đỗ Cửu Ngôn thúc giục hắn, “Vương gia, nếu người chậm một chút nữa, mặt trời cũng sắp đi ra giục ngươi.”


“Ngôn Ngôn, trĩ của ngươi tốt hơn chút nào không?” Quế vương hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn hiện tại rất không thích trò chuyện cái đề tài này, “Vương gia, loại bệnh chứng có chút ác tâm thả lại không quang thải này, chúng ta có thể không nói không? Trang này, lật qua!”


Quế vương lo âu nhìn nàng.


“Được rồi, không nói thì không nói.” Hắn đi mấy bước, bắt đầu đắp vai của Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn đưa hắn một tấm năm nghìn lượng ngân phiếu, “Chia tiền cho ngươi, ”


Quế vương quét nàng một mắt, “Không phải một nửa?”



“Chưa từng nghe qua cái từ riêng tư nuốt mất này sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngày hôm nay cho ngươi biết một chút.”


Khóe miệng của Quế vương run lên, hào sảng nói: “Không cần nữa, bổn vương không lạ gì năm nghìn lượng.” Lúc nói chuyện lưu luyến không rời nhìn thoáng qua ngân phiếu, vẹt đường nhìn ra.


“Xác định?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người biết ta, qua thôn này sẽ không có điếm sau.”


Quế vương xua tay, “Bổn vương xưa nay hào sảng rộng lượng trong nhà nhiều tiền, lấy năm nghìn lượng của ngươi, ngươi đây là vũ nhục ta!”


“Vương gia, đa tạ!” Đỗ Cửu Ngôn bỏ năm nghìn lượng trở về hà bao, trong lòng phá lệ kiên định, “Ngẫm lại hai vạn lượng cũng là có thể, một lần tụng án ba trăm lượng, hai vạn lượng mồm mép cũng phải mài rơi ba năm tầng.”


“Ma điệu rồi sao?” Quế vương nhìn chằm chằm môi của nàng xem. Bởi vì quá lạnh, sắc môi nàng đông lạnh thành màu đỏ thẩm, hắn liếm môi một cái, “Ngươi rất lạnh?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nên bảo ngươi đi nhanh chút a.”


“Ta làm ấm cho ngươi.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn xua tay, nói: “Không, không cần. . .” Nói còn chưa dứt lời, Quế vương ấn đầu của nàng, hôn một cái, múi môi.


Đỗ Cửu Ngôn lôi đầu của hắn kéo về phía sau, thật vất vả ngăn hắn lại.


“Đêm hôm khuya khoắt, quỷ nhập vào người ngươi có phải hay không?” Đỗ Cửu Ngôn tức giận không nhịn nỗi, người này gần đây mao bệnh không ít, lúc nói chuyện nhấc chân liền đá.


Quế vương bỏ chạy.


“Ngươi đứng lại đó cho ta.” Đỗ Cửu Ngôn túm một tuyết đoàn ném hắn, “Ngươi quả thực làm mất mặt tổ sư gia. Tổ sư gia trên trời có linh thiêng nếu như biết hắn có tôn tử như ngươi, trước đây hắn nhất định sẽ làm cho bản thân tuyệt hậu.”


“Tổ sư gia vì có ta mà cảm thấy kiêu ngạo.” Quế vương chạy, ba một cái, cái ót bị tuyết đập vào, hắn nhảy dựng lên, “Ngươi quá độc ác, lạnh, lạnh muốn chết.”


Đỗ Cửu Ngôn lại ném thêm một cái lên trên mặt hắn.


“Ngươi chờ, ” Quế vương nói: “Chờ trĩ sang của ngươi khỏi rồi, ta lại đá ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn càng giận, bùm bùm đập một trận.


“Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt!” Quế vương nói: “Ta hôn qua rồi màu môi của ngươi môi tiên diễm nhiều.”


Đỗ Cửu Ngôn nộ, “Phi!”


“Không lễ phép!” Quế vương chạy, chạy không nhanh không chậm cự ly vừa lúc là cự ly Đỗ Cửu Ngôn có thể đấm tới, hắn toét miệng cười, dào dạt đắc ý.


Hai người dừng lại ngoài vương phủ, Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn trực tiếp quay về ngủ.



Quế vương vẻ mặt thoải mái mà đi thư phòng.


“Ngươi núp vàp thư phòng của ta làm gì?” Quế vương nhìn Mao đạo sĩ, “Không nhìn kỹ, còn tưởng rằng có con khỉ tiến vào.”


Mao đạo sĩ đầy mặt ủy khuất ôm chăn nằm nhìn hắn, “Vương gia, bần đạo ngã bệnh, thư phòng của người ấm áp.”


Bookwaves.com.vn

“Có việc cứ nói, ” Quế vương ngồi xuống, lấy sách cùng với văn chương trên bàn, chán đến chết dựa vào ghế liếc nhìn thư, “Tuổi đã cao, giả bộ khôi hài đi nữa cũng không che nổi hèn mọn và tang thương trên mặt ngươi.”


Mao đạo sĩ cả giận nói: “Vương gia, người mới vừa rồi là không phải bị thua thiệt ở chỗ Đỗ Cửu Ngôn chứ.”


Quế vương liếm liếm môi, trừng Mao đạo sĩ một mắt, “Giữa ta và hắn, có thua thiệt như vừa nói sao? Mặc kệ toan khổ lạt cuối cùng đều là ngọt!”


Mao đạo sĩ run lên, lầu bầu nói: “Ác tâm!”


Lúc nói chuyện, xoa xoa một thân da gà.


“Vương gia, bần đạo cho rằng người cũng có thể thành thân.” Mao đạo sĩ nói.


Quế vương gật đầu, “Ta cũng muốn a, nhưng Ngôn Ngôn không đồng ý.”


Mao đạo sĩ liếc mắt, ôm chăm ngồi đối diện hắn, ngữ trọng tâm trường nói: “Bần đạo cho rằng, nếu như người muốn cùng Đỗ Cửu Ngôn thật dài thật lâu, thật đúng là phải thành thân. Cứ như vậy có thể che giấu tai mắt người, không ai không chê người.”


“Thái hậu và Tĩnh Ninh hầu bên kia cũng sẽ không làm khó người nữa.” Mao đạo sĩ nói: “Bần đạo lúc này là thật tâm thực lòng thay người suy tính, suy nghĩ một buổi tối có biện pháp tốt.”


Quế vương ném bút trong tay qua, Mao đạo sĩ hoảng trương tiếp được, run lên một mặt mực nước.


“Chỉ chủ ý xấu này còn để ngươi nghĩ một buổi tối?” Quế vương đầy mặt khinh thường nói: “Ngươi tỉnh tỉnh nhanh đi ngủ đi, chớ lắc lư trước mắt ta, thấy ngươi sẽ quấy rầy hồi ức tốt đẹp đêm nay của ta.”


Mao đạo sĩ không phục, “Người không lo lắng?”


“Ta lo lắng cái gì?” Quế vương nói: “Ta rõ ràng có đường thẳng không đi, cứ phải đi đường vòng?”


Hắn rõ ràng có thể trực tiếp cùng Đỗ Cửu Ngôn, vì sao còn phải thú thêm một nữ nhân đặt ở nhà, hắn là có bao nhiêu rảnh rỗi.


“Nữ nhân thú trở về cũng không phải đầu gỗ? Ta muốn phơi nàng để ở cùng Ngôn Ngôn, nàng sẽ không làm ầm ĩ?” Quế vương nói: “Nữ nhân quá phiền toái, cách xa chút hảo.”


Mao đạo sĩ sờ sờ mũi, suy nghĩ một chút nói: “Người nói như vậy cũng có đạo lý nga, nữ nhân thú trở về, người còn phải cùng nàng ngủ sinh hài tử.”



Quế vương gật đầu, “Phiền phức.”


“Vậy bần đạo suy nghĩ lại một chút.” Mao đạo sĩ buông chăn ra, “Vương gia, bần đạo quay về ngủ, người cũng đi ngủ sớm một chút đi.”


Quế vương gật đầu.


“Đúng rồi, trên bàn có một phong thư, người xem xem.” Mao đạo sĩ nói: “Buổi chiều Kiều Mặc mới đưa tới.”


Quế vương run thư trong tay lên, “Đang xem, ngươi đi nhanh lên.”


Mao đạo sĩ rầm rì đi ra.


Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Cửu Ngôn đi Tam Xích đường mới mở làm việc.


Một viện tử hai tiến không lớn, phía trước ba gian có nhĩ phòng, phía sau năm gian có thể ở.


Nhưng bốn người Tam Xích đường không muốn ở, nhất trí yêu cầu ở cùng Đỗ Cửu Ngôn trong đại viện tử mới lấy được.


“Cái bàn sách to này tương đương thoả mãn.” Đỗ Cửu Ngôn đi hai vòng trong phòng yến hội, một cái bàn sách to có thể ngồi được mười người, chiếm nửa yến hội thất, “Bình thường có thể làm việc có thể họp, rất tốt.”


Bookwaves.com.vn

Bàn này Thiệu Dương Tam Xích đường cũng có, bất quá nhỏ hơn cái này chút, thường ngày bọn họ mỗi người một bên ngồi trên bàn làm việc, người đến đàm tụng án hay lúc ăn cơm đều có thể dùng.


Nếu như rảnh rỗi nháo bên ngoài, đều tự trở về phòng của mình.


“Cửu ca, ” Đậu Vinh Hưng nói: “Chúng ta có thể đi phủ nha chép chút hồ sơ về tham khảo một chút không?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đương nhiên có thể, hôm nay ta ở phủ nha cũng là có mạng giao thiệp.”


“Là!” Tống Cát Nghệ nói: “Ta, ta, ta cảm thấy, cảm thấy, chúng, chúng ta ở, ở kinh, kinh thành thành, cũng, cũng có thể tiếp, tiếp tục, ở được.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ký lai chi tắc an chi, nửa năm này chúng ta phải ở kinh thành lăn lộn ra một hàng đầu mới được.”


“Muốn danh dương thiên hạ sao? Ngươi đã được rồi a.” Đậu Vinh Hưng nói.


“Ngươi còn có mục tiêu to?” Chu Tiếu nói.


“Sửa luật pháp.” Tiền Đạo An cười nói: “Hắn nói qua hắn đến đời này là mang theo sứ mệnh.”


Đỗ Cửu Ngôn lúng túng không thôi, ho khan một tiếng, nói: “Lời khoác lác cũng có thật không, Tiền huynh trình độ của ngươi bây giờ có chút thụt lùi a.”


“Lời của ngươi nói, ta đều tin.” Tiền Đạo An nói.


Mọi người đều nhìn hắn, ánh mắt ám muội!


Dù sao trước có Quế vương sau có Thái Trác Như, người thích Đỗ Cửu Ngôn đã không phân biệt nam nữ lão ấu nữa.


*Luna: Giữa thêm Bả gia)


“Nhìn ta làm gì, ” Tiền Đạo An đầy mặt bất đắc dĩ, “Thu dọn đồ đạc, nên làm cái gì thì làm cái đó.”


Hắn nói xong, vừa quay đầu lại liền thấy Đỗ Cửu Ngôn chẳng biết từ nơi nào moi ra một cái gương, đứng ở bên cửa sổ soi tới soi lui, hỏi hắn: “Làm gì?”


“Thiên sinh lệ chất khó không có chí tiến thủ!” Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, “Ưu thương.”


Chu Tiếu cười to, Tiền Đạo An ném sách trên bàn qua, dở khóc dở cười, “Ngươi nhanh chóng thành thân đi.”


“Nói đến thành thân, ta thực sự quan tâm thay các ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn bốn người nói: “Trong nhà các ngươi đều không nóng nảy sao?”


Chu Tiếu hàm tiếu, nói: “Ta đã mấy năm không có trở về rồi.”


Ba người khác đều gật đầu.


“Không quay về, bọn họ giục không được. Nương ta náo loạn muốn chết muốn sống hai lần, thấy ta không quay về nàng liền không lộn xộn nữa.” Đậu Vinh Hưng cười hắc hắc, “Phản chính nhà của ta có ca ta.”


Tống Cát Nghệ cũng theo gật đầu.


“Vẫn là phải thành thân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Các ngươi không thể so với ta, dù sao ta là người có nhi tử.”


Khóe miệng của bốn người run lên.


“Không bằng, nhờ một bà mối, thú bốn vị cô nương kinh thành quay về Thiệu Dương?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bốn người đều theo lắc đầu, Chu Tiếu nói: “Để người gia cô nương xa xứ gả xa như vậy, không nói người ta có nguyện ý hay không, chính là về nhà mẹ đẻ một chuyến, cũng là một đường trắc trở quay lại nửa năm, thực tại cực khổ.”


Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy có đạo lý.


“Trở về nói đi. Chúng ta đi phủ nha một vòng, nhìn xem có việc nhận hay không nhận một việc làm một chút, tốt xấu kiếm tiền xài tết, cho Tống Cát Nghệ kéo thêm chút vải.”


Cái bụng kia của Tống Cát Nghệ, lúc bước đi cũng bắt đầu rung động.


“Cửu ca!” Tống Cát Nghệ bắt đầu dắt cánh tay của nàng kháng nghị, “Người, người, người không thể, không thể, như, như vậy.”


Đỗ Cửu Ngôn nhéo nhéo thịt trên bụng hắn, đặc biệt thoải mái, xúc cảm rất tốt, “Là vì tốt cho ngươi, ngươi muốn cô nương xinh đẹp, cô nương xinh đẹp cũng muốn thiếu niên đẹp mắt.”


“Ta, ta rất, đẹp.” Tống Cát Nghệ nói.


Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ quét hắn một mắt.


Tống Cát Nghệ ủy khuất.


Bốn người đến cửa nha môn, Đan Đức Toàn đang mang người đi ra, Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, nói: “Đan bộ đầu, ra ngoài phá án?”

(Luna: Hừ, báo hại ta còn ship Chu Tiếu, Tiền Đạo An, Hàn Tử Anh, Quý Ngọc nữa chứ, lại còn là dạng thật mong chờ, bị lời này tạt mất tiêu hết)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận