Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 459: CẦU CÒN KHÔNG ĐƯỢC


Dịch giả: Luna Wong


“Đúng vậy, trong ngõ hẻm phía sau Đông Lục nhai có gia đình bị trộm vào, sáng sớm báo quan, ta đi xem.” Đan Đức Toàn nói: “Đỗ tiên sinh tới tìm ta? Là có việc?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta muốn đến chép chút hồ sơ về đọc. Thuận tiện nhận việc làm.”


“Đỗ tiên sinh nói đùa, người còn cần nhận việc sao, hiện tại danh của người ở kinh thành một chút cũng không nhỏ.” Đan Đức Toàn nói: “Bất quá hai ngày này không có án tử gì lớn, đều là một ít vụ án nhỏ gà gáy chó sủa, nếu là Đỗ tiên sinh có hứng thú, cùng đi với ta xem thử?”


“Chính là không có người thỉnh tụng, không ai cho người tụng phí.” Đan Đức Toàn nói.


Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Không có tiền làm việc khó a. Người chỉ một người đưa huynh đệ ta đi chép hồ sơ đi, chuyện án tử ta vẫn là chờ một chút.”


“Thành!” Đan Đức Toàn chỉ một tiểu bộ khoái, “Đưa các vị tiên sinh đi hồ sơ phòng.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn bọn họ đi vào, cùng Đan Đức Toàn một đường nói chuyện, nàng đi tiệm cơm của Thái Trác Như.


“Cửu Ngôn, sao ngươi lại tới đây.” Thái Trác Như đang vẽ, thấy nàng tới vội vàng cười qua đây, “Ta đang vẽ tranh, luôn cảm thấy trên tường này thiếu một chút gì.”


Đỗ Cửu Ngôn đánh giá, “Ta thấy cũng phải a, nhưng treo một bức họa cũng không đủ a, một mặt tường lớn như vậy.”


Tường bôi bạch vôi, cũng không phải đặc biệt trắng, không treo tranh chữ tựu có vẻ trống rỗng.


“Đúng vậy, từ hôm qua ta liền suy nghĩ vấn đề này.” Thái Trác Như nói: “Ngươi xem một chút, có kiến nghị gì tốt?”


Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống, mím môi nói: “Trịnh bản kiều. . .”


“Ngươi là nói trực tiếp vẽ trên tường?” Thái Trác Như lập tức hiểu, “Cái chủ ý này không tệ.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy ngươi mau vẽ tranh, vẽ sơn thủy Bảo Khánh đi.”


“Tư giang thủy sao?” Thái Trác Như hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Như vậy người khác liền biết quán cơm này của ngươi là bán đồ ăn Hồ Quảng, cũng có thể thuận tiện phổ biến phát triển quê hương của chúng ta a.”


Quê hương của chúng ta! Lời này Thái Trác Như nghe đặc biệt thoải mái, “Được, hiện tại ta liền.” Lúc nói chuyện đi lấy văn chương, lại nghĩ tới cái gì, “Ngươi giúp ta chứ, ngày hôm qua tranh thanh xà và bạch xà treo ở cửa hí viện ngươi vẽ cũng rất đẹp.”


“Ngươi xác định?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Thái Trác Như gật đầu, “Ta xác định, sau khi vẽ xong thuận tiện giúp ta đề danh.”


“Thành!” Đỗ Cửu Ngôn vén tay áo lên, một ngày nàng không có án tử, đã cảm thấy rất khó chịu, “Ngươi nói, ta có phải nên làm thêm một nghề phụ hay không, lúc không có tụng án, ta có thể làm nghề phụ a.”


Thái Trác Như đưa văn chương cho nàng, suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ngươi nhập cổ tiệm cơm của ta?”



“Tiệm cơm rất khổ cực, có nghề phụ có thể dễ kiếm thật nhiều tiền hay không?”


Thái Trác Như bật cười, “Ngươi mới vừa rồi không phải nói rất rảnh rỗi, hiện tại lại muốn dễ dàng, đến lúc đó vẫn là sẽ rất rảnh rỗi.”


“Cũng đúng.” Đỗ Cửu Ngôn ngăn mặt sông, hai người mỗi người một bên, vẽ phong cảnh hai bờ sông, “Không bằng, ta đi nha môn treo một chức?”


Thái Trác Như cười nói, phía sau chợt nghe Bả Tử nói: “Ta cũng không có nói rảnh rỗi, ngươi lại rảnh rỗi?”


“Ôi chao?” Đỗ Cửu Ngôn đứng ở trên ghế, cúi đầu nhìn hắn, “Ngươi rất rảnh rỗi sao? Không cần tiếp tục đi nha môn làm việc? Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”


“Chúng ta phản chính phải tháng tử sang năm mới đi, bốn năm tháng này ngươi vẫn nhàn rỗi, ta sợ ngươi vẫn cứ ăn của ta, sẽ ăn đến ta nghèo.”


Bả Tử nói: “Ngươi xác định ta ăn của ngươi?”


“Gần giống.” Đỗ Cửu Ngôn khẳng định nói.


Bả Tử dở khóc dở cười, nói với Thái Trác Như: “Sau này ta ở chỗ người ăn cơm, mỗi tháng kết toán.”


“Được, đa tạ Bả Tử huynh chiếu cố sinh ý của tiểu điếm.” Thái Trác Như nói.


Đỗ Cửu Ngôn phỉ nhổ.


“Ngày hôm nay không đi nghe hí?” Bả Tử nói.


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Lời nói thật, ta nghe không quá hiểu, chỉ lo nhìn thịnh thế mỹ nhan của Nháo nhi và Hoa Tử.”


“Là rất dễ nghe. Bất quá kỳ thực ta cũng nghe không hiểu.” Thái Trác Như bất đắc dĩ cười.


Ba người đều cười lên.


“Bò nhai mẫu đơn, ” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào hai người, “Người không có tu dưỡng văn hóa, thì không cách nào lĩnh hội trong đó lịch sự tao nhã và ý nhị.”


Bookwaves.com.vn

Ba người ăn cơm trưa trong quán, bận đến trời sắp tối vẽ xong toàn mặt tường.


Thành phẩm đi ra rất có tư tưởng, Thái Trác Như thật cao hứng, “Vẽ bức tranh xong, đã cảm thấy cả mặt tường cũng không vô ích.”


“Rất tốt.” Hắn cười nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đang muốn nói, củ cải nhỏ và Hoa Tử còn có Nháo nhi chạy vào, “Cha a, cha a.”


“Cửu ca!”


Đỗ Cửu Ngôn tiếp được ba người, “Kích động như vậy, là ai không làm mà hưởng nhặt được tiền sao?”


“Cha a, người không nên ba câu liền cứ nhắc đến tiền, chúng ta đều là người đọc sách, nên văn khí một ít.” Củ cải nhỏ nói.



Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt.


“Cửu ca, có người đến mời chúng ta đến nhà hát biểu diễn.”


Đỗ Cửu Ngôn không giải thích được, “Phải đến trong phủ đối phương hát biểu diễn?”


“Đúng vậy, là Bình Lương bá phủ, ” Hoa Tử nói.


Rốt cục có người đến thỉnh Hàng gia ban đến phủ hát rồi, người nâng người cao, đi thêm mấy nhà giá trị con người của Hàng gia ban sẽ tăng lên, “Chúc mừng chúc mừng, bảo các ngươi hát cái gì?”


“Bạch xà truyền.” Hoa Tử nói: “Ta và Nháo nhi ca cùng nhau, hết năm đi hát, nhà bọn họ hình như có người mừng thọ thần, cũng không làm quá tùy tiện, nên mời chúng ta đi hát mấy đoạn hí chúc mừng.”


Đỗ Cửu Ngôn thật cao hứng, xoa xoa đầu Hoa Tử, “Hai vị tiểu ca của chúng ta sẽ nổi tiếng. Tương lai không nên quên chúng ta a.”


Hai người đều cười lên.


“Về nhà về nhà.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn bầu trời sắc không còn sớm, gọi mọi người, đoàn người xuất môn trên đường phố, vừa ra được có người nhận ra Nháo nhi và Hoa Tử, “Đây là hai vị lão bản hát thanh xà và bạch xà đi.”


“Ngày hôm qua và ngày hôm nay chúng ta đều đi nghe rồi, đặc biệt êm tai.”


“Ngày mai lúc nào hát? Chúng ta sẽ đi nữa.”


Nháo nhi và Hoa Tử bị người vây quanh.


Đỗ Cửu Ngôn gương mặt vui mừng, thật vất vả chờ hai người thoát thân, nàng suy nghĩ một chút nói: “Có nên đặt một nghệ danh hay không, nhũ danh này của các ngươi cũng không có thể dùng mãi.”


“Tốt, tốt.” Hoa Tử nói: “Cửu ca, người giúp chúng ta đặt. Chúng ta không biết họ gì, tùy tiện một cái là được.”


Đỗ Cửu Ngôn không có cách, “Loại sự tình này không thể làm khó ta, các ngươi biết trong bụng ta không hàng.” Nàng chỉ vào Thái Trác Như, “Thỉnh Thái công tử đặt.”


Mọi người đều nhìn Thái Trác Như.


“Ta lấy cho hai người các ngươi tham khảo một chút, không nhất định phải dùng, suy nghĩ thêm một chút.” Thái Trác Như nói: “Hoa Tử hoá trang ngọt thanh âm trong trẻo, do là hát thanh xà lên đài, không bằng gọi Thanh Linh. Nháo nhi hoá trang đoan trang giọng hát cũng là rõ ràng, bạch xà lên đài, ta cảm thấy Bạch Diên cũng không tệ.”


“Thanh Linh, Bạch Diên!” Đỗ Cửu Ngôn lặp lại một lần, “Tên rất dễ nhớ, còn rất có cảnh giới.”


Thái Trác Như cười nói: “Lúc này đã hiểu?”


“Không hiểu giả hiểu, ngươi không hài lòng?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Thái Trác Như cười lắc đầu.


“Ta thích tên Thanh Linh này.” Hoa Tử thật cao hứng, nói với củ cải nhỏ: “Sau này ngươi cứ gọi ta Thanh Linh!”



Nháo nhi nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, suy nghĩ một chút nói: “Ta có thể họ Đỗ hay không?”


“Ân?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không thích tên Bạch Diên này?”


Nháo nhi lắc đầu, “Không phải, ta muốn có một họ, tương lai chết trên mộ bia cũng có tên có họ.”


“Đỗ Huỳnh, được không?” Nháo nhi nói: “Huỳnh quang mặc dù yếu, nhưng lại rất sáng.”


Tên này, có chút bi, Đỗ Cửu Ngôn cũng không có phản đối, “Được! Sau này chúng ta chính là người một nhà, Đỗ nhị gia!”


Nháo nhi nở nụ cười.


“Ta đây thì sao, ta cũng muốn họ Đỗ!” Hoa Tử nói.


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Thanh Linh rất tốt, tương lai ngươi thành thân, còn phải có một họ cho hậu bối ngươi dùng.”


“Cũng được, vậy họ Đỗ. Ta thích họ Đỗ!” Hoa Tử nói.


Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Thiệu Dương Đỗ thị của ta thoáng cái là thành một gia tộc khổng lồ, tốc độ mở rộng tương đương cực nhanh.”


Mọi người tùy ý trò chuyện, ven đường một con chó nhà thổ hoàng sắc hướng về phía bọn họ sủa, chủ nhân nó từ trong nhà đi ra, quát dẹp đường: “Gào cái gì, thành thật ăn cơm của ngươi đi.”


Chó cũng không nghe, dùng sức hướng về phía trên đường sủa.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn theo đường nhìn của chó, trên đường trừ bọn họ ra cũng không nhìn thấy ai.


Bookwaves.com.vn

“Đây là ai a, ” Chủ nhân con chó hô: “Ném khối thịt thật tốt, chó nhà của ta chưa bao giờ ăn thịt.”


“Sẽ không phải con mẹ nó hạ độc chứ.” Người kia nói, ném thịt nấu nửa chín trong bát sang đối diện, đổ sạch đồ ăn thừa cơm thừa trong bát của chó, “Sau này nhớ, người khác cho thịt ngươi nghìn vạn lần chớ ăn.”


“Ăn xong thịt, ngươi sẽ thành thịt trong tô của người khác.”


Một người một chó nói chuyện trở về nhà.


“Cha a, ” củ cải nhỏ nói: “Ta cũng muốn nuôi con chó!”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nuôi chó dựa vào duyên phận, chờ duyên phận của ngươi tới thì nuôi.”


Củ cải nhỏ cười hì hì, đoàn người không nhanh không chậm đi về nhà.


Quế vương ở nhà đợi hơn nửa ngày, thấy bọn họ cùng nhau trở về, kỳ quái nói: “Đã làm gì?”


“Vương gia, có cơm ăn không?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta đều đói.”


Quế vương nói: “Ta cũng không phải trù tử!” Dứt lời gọi Tạ Hoa, “Lên cơm nước!”


Tạ Hoa thận trọng, gần đây đều là cụp đuôi làm người, “Vâng, nô tài đi an bài ngay.”


Mọi người vừa ăn cơm vừa thảo luận tên của Hoa Tử và Nháo nhi, còn nói chuyện đi Bình Lương hầu hát biểu diễn, Quế vương nói: “Trầm Kim Đông mới được thả, nhà bọn họ liền đắc ý rồi?”


“Bình Lương hầu ta nghe quen tai, trong đám huân quý công tử lúc đó theo Quý Lâm phạm tội, bị giam ở Đại Lý tự, có phải có Bình Lương hầu công tử hay không?”


(Luna: nhà này lúc kêu bá phủ lúc kêu hầu phủ ta cũng không biết tác giả muốn để bá hay hầu nữa nên không có sửa lại, mọi người chịu khó chút nha)


Quế vương gật đầu, “Trầm Kim Đông, người tương đối ngu xuẩn, chơi bậy với người khác.”


“Vậy có thể đi hát hay không?” Thái Trác Như hỏi.


Quế vương nói: “Không có gì không thể hát, nếu hắn mời các ngươi đi, thì nên biết các ngươi ở tại Quế vương phủ, dám làm khó dễ các ngươi, bọn họ nhất định là ăn hùng tâm báo tử đảm.”


Hoa Tử đầy mặt sùng bái nhìn Quế vương, “Vương gia, người thật tốt quá.”


Quế vương đắc ý.


Ngày thứ hai, kinh qua một ngày lên men, bách tính trong kinh nghị luận ba sự kiện.


Đầu tiên là Tam Xích đường của Đỗ Cửu Ngôn mở cửa ở Đông Tam nhai Bì Cổ hạng, thứ hai còn lại là hai đệ đệ của Đỗ Cửu Ngôn ở Ngõa Tứ lên đài hát bạch xà truyền, hai người một đẹp đẽ một đoan trang, không chỉ hoá trang đẹp còn hát rất tốt. Tuổi còn trẻ lại có núi dựa cường đại, tiền đồ vô lượng, nên rất nhiều người đi Hàng gia ban đặt trước.

Hàng gia ban biểu diễn tại nhà đùng một cái được đặt hơn mười lần.


Chuyện thứ ba, còn lại là một câu nói của Quế vương ở Ngõa Tứ. . .


Giữa Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, ám a.


Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào Quế vương, “Không được ra cửa cùng ta, hình tượng cao quý thanh thuần của ta, đều bị ngươi làm hỏng.”


“Ám muội với ta, ngươi nên cao hứng.” Quế vương đắp bả vai của nàng, “Nếu như ngươi cùng Cầu Chương. . . Hình tượng của ngươi mới thật là bị phá hư.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, khóe miệng run lên.


“Tiếp tục giả bộ.”


Hai người nghênh ngang trên đường phố, dọc theo đường đi gặp phải người quen, đều cười híp mắt nhìn bọn họ, phía sau chợt nghe nghị luận, “Vương gia cao to uy mãnh, Đỗ tiên sinh khéo léo tuấn tú, thật đúng là xứng a.”


“Ta cũng thấy thế. Bằng không tài mạo như Đỗ tiên sinh, thật sự là nghĩ không ra dạng nữ tử gì có thể xứng đôi.”


“Đúng đó, đúng đó. Dung mạo của vương gia cũng là tuấn mỹ vô cùng, đều chưa thấy qua nữ nhân nào đẹp mắt như hắn.”

(Luna: Haha, dân phong cởi mở đến trình độ này)


Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Vương gia, ta muốn về nhà.”


“Mới ra ngoài đã trở về? Được, trở về.” Quế vương nói.


Nhà của nàng chính là vương phủ, nàng là người của Quế vương.


Đỗ Cửu Ngôn đạp chân của hắn, âm tắc tắc cười, “Triệu Đỉnh, sớm muộn gì cũng để ngươi chết ở trong tay ta.”


Quế vương cợt nhả, “Cầu còn không được!”


—— lời nói ngoài ——


Ngày hôm nay tam chương dễ dàng ba? Không có án kiện có nghĩ là, kế tiếp án kiện chúng ta lai một hung mãnh.

Ta nửa đêm viết thời gian trong lòng thẳng đẩu và, quyết định thu tay lại, giữ lại ban ngày viết!

Hiện tại đi ngủ, các vị tảo an!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận