Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 460: LAM TỬ MẤT TÍCH

Dịch giả: Luna Wong – Có cảm giác Lam Tử mất tích liên quan đến ông Trần gì Đông của Bình Lương phủ kia

Bởi vì liên tục diễn xuất 《 Bạch Xà truyền 》, buổi diễn ban ngày của Ngõa Tứ bảy tám ngày liền chật ních, có người tới muộn, tự khiêng cái ghế đến.

Người thích nghe hí không thích nghe hí, tất cả mọi người biết, trong Hàng gia ban có hai huynh đệ, ca ca Đỗ Huỳnh hát bạch xà, đệ đệ Thanh Linh hát thanh xà.

Vốn mỗi ngày một lần, bởi vì nhân số quá nhiều, Ngõa Tứ đã đêm thời gian diễn buổi sáng, biến thành một ngày hai lần.

Ở trước năm mới, Nháo nhi và Hoa Tử hai người bận đến chân không chạm đất.

Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử vừa vặn tương phản, hai người và Quế vương còn có Mao đạo sĩ ở nhà đánh mã điếu, bốn người Tam Xích đường ở một bên mở hai bàn cờ.

Củ cải nhỏ cách ngày đi gánh hát hỗ trợ, cách ngày đi tìm Lỗ Niệm Tông chơi, cách ngày ở nhà bồi Đỗ Cửu Ngôn, lại cách ngày bị thái hậu triệu kiến vào trong cung đi lại.

“Người xác định không lấy tiền mà cứ vẽ rùa rồi?” Đỗ Cửu Ngôn dẫn theo bút lông cừu nho nhỏ, nhìn chằm chằm Mao đạo sĩ đầy mặt rùa đã không thể nào hạ bút ở đối diện, “Một con rùa đen một lượng bạc, người lấy ra nỗi a.”

Mao đạo sĩ không phục lắm, hắn nhìn Quế vương sạch sẻ, nhìn Bả Tử sạch sẻ, nhìn nhìn lại Đỗ Cửu Ngôn sạch sẻ, vỗ án, “Ba người các ngươi, là không phải cố ý chỉnh bần đạo chứ?”

“Vì sao chỉ xông một mình ta?”

Đánh một vòng, tất cả bài ù đều là hắn đưa.

Duy nhất hai lượng không phải hắn, đó là bởi vì tất cả bài đều mó xong, tất cả mọi người không ù.

Ngươi nói có tức hay không?

“Ngươi xem một chút.” Đỗ Cửu Ngôn đẩy ngã bài của mình, khổ ha ha nói: “Ta đây là hi sinh cái tôi, thành toàn ngươi a.”

Nhà nàng bát điều cùng ngũ bính không thể làm chung áp ở trong tay không ra ngoài được, bài liền ù không được.

Mao đạo sĩ vừa ra ngũ bính, xông bài của Quế vương, để hắn ù.

“Của ngươi thì sao?” Mao đạo sĩ nhìn Bả Tử.

Bả Tử nghe bài, muốn bát điều.

“Ngươi đợi một vòng nữa, có thể như ngươi mong muốn.” Lúc nói chuyện, hắn lấy một quân phía dưới cho Mao đạo sĩ xem, “Tự mó!”

Mao đạo sĩ kêu rên một tiếng.

“Không đúng a, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Bả Tử, “Làm sao ngươi biết con phía dưới bài là bát điều?”

Bả Tử nhàn nhạt nhiên uống trà liếc nàng một mắt, “Ngươi không biết?”

Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười.

(Luna: Ta không biết chơi mạt chược nên cũng không hiểu không biết dịch cái này thế nào, chỉ biết lấy bài gọi là mó, thắng là ù thôi)

“Vương gia, hôm nay không cược tiền, người thua thiệt a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quế vương gật đầu, “Mao đạo sĩ quá ngu xuẩn.” Hắn đánh hai con, chuẩn xác tìm được bài hắn muốn.

Mao đạo sĩ trợn tròn cặp mắt nhìn ba người, bỗng nhiên đập bàn giận dữ hét: “Đây còn chơi cái gì, đều nhớ bài các ngươi còn chơi cái gì.”

“Chơi bài đều phải đấu trí so dũng khí sao?”

Bả Tử nói: “Chơi bài chính là đấu trí so dũng khí.”

“Không chơi.” Mao đạo sĩ phẩy tay áo bỏ đi, “Bần đạo đi tu tiên.”

Lúc nói chuyện nhanh như chớp chạy đi, chờ ra ngoài mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, “Không bằng chạy, một hồi cái mặt già nua đều ném hết.”

Trong phòng, Quế vương nhìn Bả Tử, ba người đối diện, “Còn chơi hay không?”

“Tống Cát Nghệ, ” Đỗ Cửu Ngôn ngoắc, sắc mặt ấm áp, “Qua đây chơi bài a.”

Đầu của Tống Cát Nghệ lắc như trống bỏi, “Không, không, không, không chơi, với, người, người xấu, các ngươi.”

“Đều tại các ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn gõ bàn, “Tốt xấu để người thắng một lần, hiện tại hay rồi, không ai chơi cùng các ngươi.”

Đỗ Cửu Ngôn ghé vào kháng, “Nhân sinh quá không thú vị, sao lại không có người mời ta đi làm án.”

“Vẫn là án tử thú vị.” Đỗ Cửu Ngôn lấy một trái nho khô nhai, nhìn người cả phòng, “Đi nghe hí chứ?”

Bookwaves.com.vn

Đậu Vinh Hưng chỉ ra bên ngoài, “Đang có tuyết rơi, không muốn động.”

“Vậy đi tiệm ăn của A Như ăn cơm nghe tiểu khúc?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Thái Trác Như mở cửa tiệm ă, gọi là Hồ Quảng Thái Ký.

Mỗi ngày buổi trưa cũng sẽ có vị thiếu nữ tên Xuân Đào đến hát từ khúc Giang Nam, thanh âm rất điềm mỹ.

Tống Cát Nghệ lắc đầu, “Người, hát, hát, hát khúc, khúc chính là, là, là đại, đại, đại thẩm.”

“Cái gì đại thẩm.” Đỗ Cửu Ngôn liếc hắn một mắt, “Người ta mới mười tám tuổi, sao lại là đại thẩm.”

Tống Cát Nghệ bỉu môi không nói lời nào.

“Hắn là ghét bỏ Xuân Đào là con dâu nuôi từ bé, nên từ khúc đều không thích nghe.” Đậu Vinh Hưng nói.

Đỗ Cửu Ngôn không muốn để ý Tống Cát Nghệ, chán đến chết tựa ở đầu giường đặt gần lò sưởi, ăn vặt giết thời gian.

“Đỗ tiên sinh.” Tạ Hoa cười khanh khách vén rèm lên, “Bên ngoài có vị Từ thị tìm người, đi nói tìm đến Tam Xích đường, nhưng là các ngươi không có mở cửa, nàng liền ngồi xổm bên ngoài vương phủ, ngồi xổm hơn nửa ngày.”

“Nếu không có người ra ngoài, phỏng chừng nàng ngồi xổm đến tối.”

“Từ thị?” Đậu Vinh Hưng di một tiếng, “Thật quen thuộc a.”

Đỗ Cửu Ngôn xoay người ngồi dậy, lấy y phục phủ thêm, “Lần trước tìm nữ nhi. Nữ nhi nàng Làm Tử mất tích.”

“Có việc làm, các huynh đệ đi!”

“Ngươi xác định nàng có thể cho ngươi tụng phí?” Quế vương lo lắng nói.

Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt kinh ngạc, “Vương gia nói có lý. Tinh tế vừa nghĩ ta hiện đang phá án, cư nhiên không lo lắng vấn đề tụng phí nữa.”

“Tư tưởng giác ngộ của ta lúc nào thay đổi cao như vậy?”

Đỗ Cửu Ngôn lầu bầu xuất môn.

“Cửu ca thay đổi rồi.” Đậu Vinh Hưng nói.

Quế vương ho khan một tiếng, chỉnh chỉnh y phục, nói: “Hẳn là bị ta ảnh hưởng!”

Hắn nói xong, mọi người đều xốc mành đi ra.

Lúc Từ thị vào vương phủ chân run run, đợi tới phòng khách, chân càng thêm run lợi hại. Phòng khách có bảy vị nam tử trẻ tuổi ngồi đó, cộng thêm hai vị còn đứng phía sau.

Thế nào nam tử trẻ tuổi đẹp mắt trong kinh nhiều như vậy?

“Đỗ, Đỗ tiên sinh!” Từ thị khẩn trương không biết là quỳ hay là hành lễ, Đỗ Cửu Ngôn tiến lên đây đỡ nàng, nói: “Từ thẩm không cần đa lễ, ngồi nói.”

Từ thị thấy được Quế vương, đầu gối nhũn ra hỏi: “Vương gia ở chỗ này, có cần quỳ lạy hay không?”

“Vương gia chúng ta rất bình dị gần gũi, người không cần khẩn trương.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.

Quế vương gật đầu, “Ngồi đi.”

Từ thị câu nệ ngồi xuống, tiểu nội thị dâng trà, nàng đứng lên nói tạ ơn cũng không dám uống, do dự mà nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

“Nữ nhi của người Lam Tử có tin tức sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi trước.

Từ thị lắc đầu, “Không có tin tức, đã sắp nửa tháng rồi, gần đây mỗi đêm ta nằm mơ, ban ngày mí mắt cũng vẫn nhảy.”

“Người có ý kiến gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Từ thị suy nghĩ một chút, nói: “Ngày đó sau khi đến chỗ người, một phen lời của Phan thẩm ta nghe cũng có đạo lý, mấy ngày nay ta vẫn riêng tư ra ngoài hỏi thăm. Bọn họ đều nói thấy lúc hừng đông Lam Tử nhà của ta, theo một nam nhân trước sau chân ra cửa thành. Lúc đó khí trời lạnh người ra khỏi thành chỉ có hai người bọn họ, nên thật là nhiều người chú ý tới.”

Kinh thành mỗi sáng sớm đều có rất nhiều quanh thân dân trồng rau người bán hàng rong vào thành buôn bán, nên trước hừng đông đã có thật nhiều người ở ngoài thành hầu chờ cửa thành mở.

“Thấy mặt của nam nhân kia không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Từ thị trả lời: “Sáng sớm lạnh, nói là trên đầu mang theo đại nhung mão, cổ áo đứng thẳng, chỉ lộ hai con mắt.”

“Lam Tử nhà của ta cũng chụp mũ như thế.”

Bookwaves.com.vn

Đậu Vinh Hưng nghe kỳ quái, “Vậy thấy người thế nào xác định là nữ nhi của người? Đều là những người nào thấy?”

“Hai người thấy được, một là Lý thẩm tử đối diện Lưu gia, nàng giặt quần áo cho đại hộ nhân gia, nên trời vừa sáng sẽ xuất môn, lúc mở cửa liền thấy Lam Tử từ ngõ hẻm ra ngoài, thấy một bóng lưng.”

“Hai người trải qua thường gặp mặt, kỳ thực không nhìn mặt cũng là có thể nhận được.” Từ thị nói: “Đúng không, Đỗ tiên sinh.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

“Còn có một người chính là tiểu thúc tử của Lam Tử nhà ta, năm nay mười lăm tuổi, buổi sáng đi nhà xí, thấy Lam Tử mở rộng cửa ra ngoài, hắn còn gọi một tiếng tẩu tử, Lam Tử cũng ứng, nói mua thức ăn.”

“Hắn lúc đó cảm thấy kỳ quái, trời còn chưa sáng mua thức ăn gì, liền theo đi ra ngõ hẻm nhìn thoáng qua, nói là thấy đầu ngõ có nam nhân đang chờ.”

Lúc nói chuyện Từ thị có chút xấu hổ, dù sao là nữ nhi của mình.

“Vậy Lý thẩm và vị Lưu công tử này đều thấy đối phương sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Từ thị sửng sốt, lắc đầu, “Cái này ta không hỏi. Nhà hắn nháo đến nhà của chúng ta, nếu không phải hai nhi tử của ta ở, bọn họ không dám náo quá lớn, phỏng chừng đều phải đánh nhau.”

“Ta cũng ngại đi lấy đồ cưới. Ta không tin Lam Tử nhà của ta thực sự đi theo nam nhân.”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Vậy Lý thẩm và Lưu công tử cũng không có từ bóng lưng và thân hình, nhận ra nam nhân kia là ai?”

“Không có. Nếu như nhận ra đã sớm dễ nói rồi, trực tiếp đánh tới cửa là được. Hai người đều nói nhìn thân hình rất lạ mặt.” Từ thị thở dài, “Hai ngày này ta một mực hỏi thăm, Lam Tử nhà của ta rất đàng hoàng, một ngày ở nhà giặt quần áo làm cơm, từ sớm làm đến tối, ban đêm ngã xuống thì ngủ, căn bản cũng không ra cửa.”

“Người nói, nàng theo chạy theo người ta, cũng có cơ hội tiếp xúc với nam nhân khác sao. Đỗ tiên sinh, người nói phải chứ?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đạo lý là như thế này không có sai.”

“Người bây giờ tìm không được Lam Tử, lại không tin nàng là chạy theo người khác, như vậy người hoài nghi gì?”

Từ thị khẩn trương nhéo y phục, “Ta hoài nghi bọn họ bán Lam Tử của ta, hay cho thuê. Người biết loại sự tình này một chút cũng không hiếm thấy, đoạn thời gian trước người không phải còn tra xét một án tử của công tử đại hộ nhân gia, một viện tử đều là nữ nhân được thuê về, Lam Tử nhà của ta có thể cũng thế. . .”

Nàng nói không được, dùng tay áo lau nước mắt, “Lam Tử nhà của ta mệnh khổ. Năm đó nếu như ta ngăn cản chút thì tốt rồi, ai biết được đó là quỷ đoản mệnh chứ!”

Từ thị khóc một hồi, chờ nàng nghỉ ngơi Đỗ Cửu Ngôn đưa trà cho nàng, nàng nhấp một miếng rất ngượng ngùng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh xin lỗi, ta, trong lòng ta thực sự quá khó qua. Là thịt cắt trên người ta xuống, ta chỉ nghĩ đến có thể Lam Tử đang ở chỗ nào chịu khổ, trong lòng ta như bị dao nhỏ cắt.”

Quế vương ngưng mi nói: “Loại hoài nghi này có chút kháo phổ, bất quá đã có người thấy nàng đo cùng một nam nhân, nếu như muốn tra, vẫn là trước hết phải tìm ra nam nhân này.”

“Ngươi tra xét vài ngày, có mi mục không?”

Từ thị do dự một chút, “Đại Tráng. Hắn trước đây ở đối diện nhà của ta, cùng lớn lên với Lam Tử. Lúc nhỏ còn nói đùa, nói đem Lam Tử gả cho hắn.”

“Trước khi Lam Tử xuất giá ba năm rưỡi đi, hai người nhiều lắm mười một mười hai tuổi, cha hắn theo người kéo thuyền mệt chết rồi, một mình nương mang theo hai nhi tử, không quá hai năm cũng đi.”

“Đại Tráng ra ngoài tìm việc làm, qua một đoạn thời gian bán luôn nhà , ta không biết hai huynh đệ bọn họ đi nơi nào.”

Từ thị nói: “Mấy ngày nay ta ngẫm lại, nếu như Lam Tử thật có nam nhân nào, người kia có thể là Đại Tráng.”

“Vậy trước tiên tìm Đại Tráng đã!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thấy hắn người còn nhận ra không?”

Từ thị suy nghĩ một chút, nói: “Hẳn là nhận thức, lúc hắn rời đi cũng là hài tử lớn, hiện tại cho dù có biến hóa, cũng sẽ không quá lớn.”

“Bộ dáng gì? Người nói một câu.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta đi lấy bút đến.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui