Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 461: THANH MAI TRÚC MÃ


Dịch giả: Luna Wong


Từ thị nhìn bút than trong tay Đỗ Cửu Ngôn, không biết nàng muốn làm gì.


“Người nói tướng mạo của hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Tất cả mọi người ngồi vây quanh sang đây xem bút trong tay nàng.


“Mặt chữ điền, cằm rất rộng.” Từ thị nhớ lại hình dạng của Đại Tráng lúc mười hai tuổi, “Mũi thật cao, hai bên cánh mũi rất dày, miệng cũng rất dày. Mắt không lớn, lông mi thô thô rất ngắn, liền. . .” Nàng miêu tả độ dài ngắn của lông mi, “Chỉ dài như vậy, so với ta còn ngắn một chút.”


“Hài tử kia khi còn bé vai có chút không bằng, ta thấy vai bên trái cao hơn bên phải một chút. Vóc dáng. . . Vóc dáng ta cũng không nhớ được.” Từ thị nói.


Đỗ Cửu Ngôn phác hoạ, một lát sau đưa cho Từ thị xem, Từ thị ngạc nhiên không thôi, nhìn chằm chằm nhìn hơn nửa ngày, chỉ vào lỗ tai, “Lỗ tai hình như có thể lớn hơn chút nữa.”


Đỗ Cửu Ngôn vẽ lỗ tai lớn một ít.


“Không sai biệt lắm cứ như vậy, ” Từ thị gật đầu, “Bất quá đều đi qua mười năm rồi, lúc này hắn cũng có hai mươi hai, dáng dấp có thể sẽ có chút biến hóa.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Ít nhất cũng có cái bóng chú. Một hồi ta lấy bức họa đi phủ nha, hỏi các vị sai gia một chút xem có biết hay không.”


“Đỗ tiên sinh, người, người nguyện ý giúp ta tìm Lam Tử phải không?”


Đỗ Cửu Ngôn rất rảnh rỗi, nếu như ở Thiệu Dương vụ án này nàng có thể sẽ không nhận, dù sao mấy người Tiền Đạo An cũng rất rảnh rỗi, “Nhận, tìm người trước.”


“Cảm tạ, cảm tạ!” Từ thị đứng lên, cầm túi tiền của mình, “Cần, cần bao nhiêu tiền?”


Đỗ Cửu Ngôn nghe, bên trong đều là thanh âm của đồng tiền va chạm.


“Không vội, ” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Đợi khi tìm được người chúng ta lại nói chuyện tiền.”


Nàng là người tốt, nàng là người hiền lành, không quan tâm trăm tám mươi lượng tiền công.


“Đây, đây là chờ tìm được mới đưa sao? Ta thấy người ta thỉnh tụng sư, đều, đều là trả thù lao trước.” Từ thị ngại, “Không quan hệ, trên người ta mặc dù không nhiều lắm, thế nhưng ta có thể tích góp thêm.”


Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Trước không nói những thứ này. Người đọc sách chúng ta nói chuyện dễ ngượng ngùng.”


“Nếu lúc này người rảnh rỗi, chúng ta cùng đi nha môn.”


Từ thị đáp lời vâng.



Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn mọi người.


Bên ngoài lạnh lẽo, tất cả mọi người rất giãy dụa, muốn tìm một ít chuyện làm, lại không muốn đi ra ngoài hóng gió.


“Ta cùng ngươi đi.” Quế vương lo lắng một mình Đỗ Cửu Ngôn ra ngoài làm việc, cô nương bây giờ đều quá không dè dặt, hắn phải đề phòng chút, “Bên ngoài lạnh lẽo.”


Bả Tử và Thái Trác Như cũng đứng dậy, bốn người Tam Xích đường cũng theo đứng lên, Tiền Đạo An nói: “Vậy, cùng nhau đi?”


Từ thị không giải thích được, vì sao cùng đi nhiều người như vậy.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta đều là người nhiệt tình.”


Từ thị thấp thỏm bất an đáp lời vâng.


Nàng tìm tụng sư, không nghĩ tới tìm nhiều tụng sư như vậy, quan trọng nhất, trong những người này còn có Quế vương gia.


Đây là thiên đại mặt mũi.


Đoàn người hạo hạo đãng đãng ra cửa, vừa ra mọi người không nhìn Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, đều nhìn chằm chằm Từ thị.


Gương mặt ngưỡng mộ.


Thật vất vả đến phủ nha, gõ cửa mở Quế vương mang theo mọi người nghênh ngang tiến vào, cũng không có đi tìm Tề Đại Thanh, mà là trực tiếp tìm Đan Đức Toàn.


“Người xem xem, người này người từng gặp chưa? Đây là dung mạo thời kỳ thiếu niên mười năm trước, hiện tại có thể có chút biến hóa.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Đan Đức Toàn cầm ở trong tay ngưng mi suy nghĩ một hồi, lắc đầu, “Không có ấn tượng gì. Các ngươi chờ ta một chút, ta đi hỏi người phía dưới một chút.”


Mọi người gật đầu.


Đan Đức Toàn đi ra ngoài, qua một lúc lâu trở về, lắc đầu nói: “Chúng ta đều chưa từng thấy qua. Bằng không hỏi binh mã ti ngũ thành một chút?”


“Ngươi đưa qua hỏi.” Quế vương nói: “Chúng ta ở chỗ này chờ ngươi.”


Bookwaves.com.vn

Đan Đức Toàn xác nhận, ra nha môn quẹo phải, qua nửa canh giờ mới vừa về, lúc trở lại bên người mang theo một nam tử trẻ tuổi, hắn giới thiệu: “Mâu Gia, hắn là người của binh mã ti đông thành, hắn nói gặp qua.”


Mâu Gia chừng hai mươi, cho mọi người nhất nhất hành lễ, chỉ vào bức họa nói: “Người này ở phụ cận đông thành môn, đệ đệ hắn hai năm trước qua đời, hắn dõng đệ đệ ra ngoài chôn, ta còn phụ một tay, tên gọi Đại Tráng.”


“Đúng, đúng là hắn có một đệ đệ nhỏ hơn hắn năm sáu tuổi.” Từ thị kích động nói: “Gọi là Đại Tráng, không sai.”


Mâu Gia gật đầu, “Bất quá hắn đệ đệ thân thể vẫn không được tốt, hai huynh đệ cứ ở trong lều. Mấy ngày nay ta không qua tường thành bên kia, cũng chưa từng thấy qua, không bằng ta đi xem?”



“Cùng đi đi.” Quế vương đứng lên nói.


Mọi người hựu lạii phụ cận tường thành đông thành.


Thời gian chiến tranh sát tường vây phải không cho ở người, thế nhưng hiện tại thiên hạ thái bình, quan phủ cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt. Nên hiện tại chỗ gần tường thành, đắp một dãy lều, ba mặt rơm rạ dán tường, tốt xấu có thể ấm áp chắn gió.


Mâu Gia mang theo bọn họ đến nhà Đại Tráng, nhà hắn ở cái lều tính là tốt nhất trong dãy lều.


Lúc này, trước túp lều có một lão phụ nhân ngồi chồm hổm, run rẩy nấu thứ gì đen thui không biết là vật gì ở trên lò nhỏ tự xây.


“Đại Tráng đâu?” Mâu gia hỏi.


Lão phụ nhân tuổi già sức yếu nhìn mọi người, thấy có người mặc quan phục vội phù phù quỳ xuống, nói: “Quan gia, trời đông giá rét chúng ta không chỗ đẻ đi, người để chúng ta ở một mùa đông đi.”


“Dong dài cái gì, ta hỏi ngươi Đại Tráng đi nơi nào.”


Lão phụ nhân mê man nhìn Mâu Gia, một lúc lâu phản ứng kịp, trả lời: “Đại Tráng đi rồi. Đi có hơn mười ngày, hắn nói hắn không trở lại kinh thành, đưa túp lều này cho ta.”


“Đi rồi, ngày nào đi? Cũng không có nói vì sao đi, muốn đi đâu?”


Lão phụ nhân nói: “Trước lập bát tiết đã đi, mùng năm đi, sáng sớm trời còn chưa sáng liền đi.”


“Mặc y phục gì, có chụp mũ không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn liếc hắn, “Người không phải níu thiên hạ này đều là nhà của người sao, người nhìn một cái, hoàng thành còn có thể có người như vậy tồn tại.”


“Không được a.”


Bookwaves.com.vn

Quế vương lườm nàng một cái, “Triều nào đại nào không có người nghèo? Người nghèo sẽ nghèo ngoại trừ một bộ phận vận rủi tao ngộ ra, phần lớn do lười!”


“Ngươi nhìn một cái, ” Quế vương chỉ vào những người xa xa kia, “Đủ tuổi còn trẻ thể tráng. Nếu như ra ngoài tìm việc có thể tìm không được? Không nói có đất, cùng sẽ không đói chết bản thân.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vẫn là cơ hội nghề nghiệp quá ít.”


“Nghề nghiệp?” Quế vương nghiền ngẫm cái từ này ở trong miệng một chút, được chút ý vị, “Năng có cơ hội nghề nghiệp? Ngươi cho bọn hắn cũng sẽ không làm.”


“Thêm mấy người giống như ngươi vậy, bọn họ có thể mỗi ngày nằm ở lối đi bộ chờ ăn chờ chết.”



Đỗ Cửu Ngôn nhíu mày, “Vương gia đây là trào phúng thiện lương của ta?”


Nàng khó có được thiện lương một lần, còn bị người giễu cợt, mất hứng.


“Không có, không có!” Quế vương nói: “Thiện lương của ngươi để bổn vương rất thưởng thức, vô cùng thưởng thức.”


“Tuy vương gia nói có người như vậy tồn tại, nhưng ở đây đa số đều là người niên lão thể nhược, ngươi đưa màn thầu và bánh bao là việc thiện, làm đúng.” Bả Tử nói.


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, càng thoả mãn lời của Bả Tử nói.


“Chỉ ngươi biết nói?” Quế vương trừng Bả Tử.


Bả Tử không cho là đúng, “Vương gia là nên nỗ lực một chút, hoàng thành tồn tại như vậy, quả thực không thể diện.”


“Vậy đều giết.” Quế vương lạnh buốt nói.


Bả Tử không có nói tiếp, bởi vì hắn biết Quế vương không phải làm như vậy.


“Làm sao bây giờ, phải, phải đi Giang Nam tìm người sao?” Sắc mặt của Từ thị rất khó nhìn, cao hứng Lam Tử là an toàn, lại cảm thấy nữ nhi không thủ tiết đàng hoàng chạy theo người là chuyện mất mặt.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có thể thỉnh Tề đại nhân hỗ trợ, ven đường chào hỏi lưu ý một chút.” Lại nói: “Bất quá, người muốn tìm được không? Chờ nha môn đưa bọn họ về?”


Bỏ trốn, trở về rồi tội cũng không nhẹ.


“Ta, ” Từ thị do dự, cúi thấp đầu gương mặt khổ sở và không đành lòng, một lúc lâu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Tiên sinh, ta, ta không tìm, tùy bọn hắn đi đi.”


“Đời này sống hay chết, ta. . .” Từ thị vừa nói chuyện, nước mắt tuôn rơi rơi, “Ta mặc kệ, ta coi như chưa từng sinh nàng.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nếu như có thể xác định là hai người bọn họ cùng đi, vậy người cứ tùy bọn hắn đi. Nghe Đại Tráng là một người thiện tâm, nữ nhi người cũng có thể chịu được cực khổ, hai người cùng một chỗ, nhất định có thể nghĩ biện pháp sống sót.”


“Vâng, vâng!” Từ thị lau nước mắt, cũng không biết nói cái gì cho phải, trong lòng ngũ vị tạp trần, “Đỗ tiên sinh, bao, bao nhiêu tiền, ta cho người tụng phí.”


Nàng vì hỏi thăm chuyện của Đại Tráng còn mua nhiều bánh bao như thế, tốn không ít tiền.


“Người cũng nhìn thấy, tuy rằng ta không có tiền gì, nhưng là bằng hữu của ta đều là rất có tiền.” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói: “Không cần tiền của người, người về nhà đi.”


Lão phụ nhân có chút không nhớ ra được, trong túp lều sát vách có một cái đầu già nua tiều tụy vươn ra, nhìn bọn họ, thanh âm ám ách nói: “Ta biết, nói cho các ngươi biết có thể mua cho cái màn thầu ăn hay không?”


Mâu Gia muốn quát lớn, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có thể.”


Nàng nói vừa rơi, bỗng nhiên dọc theo nơi này, thoáng cái từ trong lều đi ra hai ba mươi người, đều tranh tiên khủng hậu nói: “Ta cũng nhìn thấy.”


“Ta cho ngươi biết, có thể mua cho cái màn thầu hay không?”


Mâu Giá phiền táo không ngớt, Quế vương còn ở nơi này, những người này thực sự là không có mắt, hắn đang muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ở đây có bao nhiêu người ở?”


“Công tác thống kê qua, tới tới đi đi mỗi ngày ở chỗ này đại khái tầm một trăm năm mươi người.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói với mọi người: “Nói đi, đợi lát nữa ta đưa màn thầu đến cho các ngươi.”



Mọi người mắt ba ba nhìn chằm chằm nàng.


“Mặc một bộ áo bông hôi sắc chấp vá, trên đầu mang mao mũ, hắn nói đó là cha hắn lưu cho hắn, hắn vẫn giữ lại, hàng năm đều phải lấy ra phơi nắng nhiều lần.”


“Hắn nói hắn muốn đi Giang Nam, hắn nói với ta nhiều lần. Nói Giang Nam giàu, hắn nhất định có thể sống được.”


Từ thị kích động hỏi: “Hắn có nói hay không, đi cùng ai không?”


“Không có!”


“Hắn không nói đi với người, hắn chỉ nói đi một mình. Một mình hắn vô khiên vô quải, thân thể lại không có bệnh, đi nơi nào đều giống nhau!”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đã biết, các ngươi đều tự về nhà, một hồi đưa màn thầu đến cho các ngươi.”


“Không nên ầm nháo, náo loạn thì không còn nữa.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Tất cả mọi người không quá vững tin nhìn nàng, Đỗ Cửu Ngôn tựu chỉ chỉ Mâu Gia, “Nếu là không có, các ngươi tìm hắn.”


khóe miệng của Mâu Gia run lên, chỉ phải theo bảo chứng.


Đoàn người đi mua ba trăm cái màn thầu ba trăm cái bánh bao, mua sạch cái tiệm bánh bao gần nhất, trực tiếp mang vỉ hấp qua đây phát, mỗi người hai cái màn thầu hai cái bánh bao.


Những người đó nói lời cảm tạ dập đầu.


Đỗ Cửu Ngôn nói với Quế vương: “Vương gia, nhà của người cũng không được tốt lắm a.”


“Cái gì nhà của ta?” Quế vương nói.


Từ thị ngẩn ra.


“Trở về đi, nếu có cái gì kỳ quái hay nghi vấn, lại tới tìm ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Hy vọng sẽ không có tiếp nữa. Dù sao loại sự tình bỏ trốn này, càng là không phần sau càng tốt.


Không có tin tức, chính là tin tức tốt.


“Tiên sinh, tiên sinh.” Bỗng nhiên phía sau chạy tới một hài tử tám chín tuổi, thở hồng hộc đuổi theo bọn họ, “Tiên sinh.”


Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn hài tử, mặc y phục chấp vá, vừa tới lĩnh bánh bao của nàng, “Màn thầu bị người đoạt?”


“Không phải, ” tiểu hài tử nói: “Ta có chuyện không quá chắc chắn, thế nhưng người là người tốt, ta muốn nói với người.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.


“Mũ của Đại Tráng thúc mũ, mũ kia, ” tiểu hài tử nói: “Sáng sớm hôm qua ta xin cơm ở cửa tây bên kia, một lão đầu tử ngồi ở sát vách ta đội.”


Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, có chút kinh ngạc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận