Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 462: KHÔNG LO NGƯƠI NỮA


Dịch giả: Luna Wong


“Ngươi xác định là cái mũ của hắn?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Tiểu hài tử gật đầu, “Ta xác định, bởi vì mũ kia hỏng là ta nương vá cho hắn, phân nửa bên trên dùng hôi tuyến phân nửa dùng hắc tuyến, còn có đấp một khối da lông trên đỉnh đầu của nó, thế nào đều không đứng được.”


“Hắn một năm phơi nắng thật nhiều lần, mỗi lần phơi nắng hắn đều cẩn thận nhìn, sợ bị người cầm đi.”


Mọi người nhìn đối phương, sắc mặt đã dễ dàng như mới vừa rồi vậy.


Cái mũ mão quan trọng với Đại Tráng như vậy, hắn chỉ cần còn sống, thì không nên đánh mất cái mũ này hay tặng người mới phải.


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi có thể dẫn chúng ta đi không?”


Tiểu hài tử gật đầu, “Ta mang bọn ngươi, lão đầu tử xin cơm kia an vị ở dưới cửa thành phơi nắng, mỗi ngày đều ở.”


“Đi thôi.” Quế vương nói.


Tâm tình của Từ thị khởi khởi phục phục đã sợ đi không nỗi, đỡ tường ven đường sắc mặt tái nhợt hai chân nhũn ra, “Đỗ, Đỗ tiên sinh. . . Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện?”


“Đừng sợ, chỉ là mũ mà thôi, cũng có thể là sáng sớm bọn họ đi quá mau, nhất thời hoảng trương rơi ở ven đường thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bọn họ vốn là hoảng, làm rơi đồ rất bình thường.”


Từ thị nhìn nàng.


“Đi thôi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người chớ suy nghĩ lung tung.”


Từ thị gật đầu, theo mọi người đi phía tây.


Đến dưới tường thành, tiểu hài tử chỉ vào lão đầu tử ngồi ở bên tường phơi nắng, “Chính, chính là hắn, mũ trên đầu hắn đội chính là của Đại Tráng thúc.”


Lão đầu bẩn thỉu đoán không ra niên kỷ, hai tay lồng vào nhau như rất thống khổ nói lầm bầm, trong chén bể bên chân bày một đồng tiền, có người đi ngang qua ném vào một văn tiền hắn lập tức mẫn tiệp bỏ tiền vào trong lòng.


Lên cạnh cái mông của lão đầu là cái mũ da lông màu đen.


“Cái này, ” tiểu hài tử chạy tới xuất kỳ bất ý nhặt mũ lên, lại chạy về, “Chính là cái này.”


Đỗ Cửu Ngôn nhận lấy liếc nhìn.


Là mũ rất cũ kỹ , mũ quả thật từng được may vá, lông bên của mũ bị đè bẹp.



“Chính là của Đại Tráng thúc, ta có thể xác định.” Tiểu hài tử thấy Đỗ Cửu Ngôn không nói lời nào, cho là nàng không tin.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu với hắn, “Ta tin tưởng.”


“Ngươi, các ngươi làm gì?” Lão đầu mở mắt ra, muốn chạy lại biết mình không chạy nổi, sợ nhìn bọn họ.


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Mũ này làm sao có?”


“Chỉ hỏi mũ?” Lão đầu hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngoại trừ mũ ngươi còn có cái gì phải sợ hãi người hỏi?”


“Không có.” Lão đầu lắc đầu, hắn xin cơm ăn cơm thỉnh thoảng cũng trộm chút đồ, nên chột dạ. Nghe bọn hắn chỉ hỏi mũ, hắn nói: “Cái này mũ ta ở ngoài thành nhặt được.”


Hắn nói xong thấy Đỗ Cửu Ngôn còn đang chờ hắn nói, hắn lại nói: “Ở phía sau thổ địa miếu.”


“Chính là, buổi tối lạp bát tiết, ngày đó Pháp Hoa tự bố thí cháo lạp bát, sau đó ngay phía sau thổ địa miếu nhặt được cái mũ này.”


“Ta vừa nhìn là da liền giữ lại.” Lão đầu nói: “Cái mũ này không thể nhặt?”


Mâu Gia nói: “Ngoại trừ mũ không nhặt được thứ khác?”


“Thứ khác?” Lão đầu lại lục loại đồ từ trong lòng ngực ra, “Là một khăn tay đàn bà dùng, ở phía sau thổ địa miếu, vốn có thật bẩn, ta rửa sạch.”


Lúc nói chuyện đưa qua.


Từ thị thoáng cái nhào tới, bắt khăn tay, “Là của Lam Tử.”


“Đỗ tiên sinh, là khăn tay của Lam Tử.” Tay Từ thị run run giũ khăn tay, chỉ vào một cái giỏ hoa nhỏ thêu bên trên không tính là tinh xảo, “Nàng thích thêu vật này trên khăn tay, cái khăn tay này vừa nhìn là của nàng dùng.”


“Đã hết?” Mâu Gia hỏi.


Lão đầu lắc đầu, “Đã hết, thực sự!” Lại nói: “Hay là còn mất vật bào nữa? Vậy cũng có thể bị người khác nhặt? Ta chỉ lượm hai cái này.”


Đỗ Cửu Ngôn đỡ Từ thị, nói với lão đầu tử: “Cùng chúng ta đi thổ địa miếu một chuyến.”


“Hiện tại sao?” Lão đầu nói: “Ta vừa đi vị trí sẽ bị người đoạt, ngày hôm nay ta xin không được tiền.”


Đỗ Cửu Ngôn từ trong ví Bả Tử cầm hai mươi văn tiền, mười văn cho hắn mười văn cho tiểu hài tử.


“Thành, thành!” Lão đầu gật đầu, “Ta mang bọn ngươi đi.”



Tiểu hài tử cầm lấy tiền nói: “Ta cũng đi được chứ?”


Bookwaves.com.vn

“Đi thôi.” Mọi người đổi đường đi thổ địa miếu, đường có chút xa sắc mặt Từ thị phát say, đi gần nửa canh giờ mới đến thổ địa miếu.


Thổ địa miếu rất nhỏ, thổ địa công công được cung phụng ở trong phòng, bên trên cắm dây hương đã cháy hết.


Sau miếu vốn có một cái hố, là nơi năm đó Khâu Văn Lực chôn bạc, bây giờ bị người lấp lại rồi.


Trước sau thổ địa miếu có thật nhiều vết chân, lộn xộn.


Bất quá cũng không kỳ quái, ở ven đường lại thường có người đến thắp hương quét tước.


Sau miếu là nơi trồng cây nông nghiệp.


“Ở chỗ này.” Lão đầu đi ra sau miếu, chỉ vào gạch xanh, “Mũ bỏ ở nơi này, khăn tay ở chỗ này. . .” Hắn chỉ vào chỗ cách mũ không xa, “Là bị người đạp, một dấu chân to không nói, còn rơi vào trong nước bùn.”


Mấy ngày nay tuyết không có tan, mặt đất đạp tới đạp lui đều là nê.


“Cửu Ngôn.” Bả Tử ngẩng đầu nhìn nơi xa, cách đại khái cách ba bốn mẫu đất, là một rừng cây, cánh rừng cây này tính là dư mạch Tây sơn, một đường kéo đến mặt đông chính là đường lên núi, trên núi chính là Pháp Hoa tự.


“Nữ tử rơi một khăn tay có thể chẳng có gì lạ, nhưng là nam nhân đánh mất mũ thì rất kỳ quái.”


“Hơn nữa còn là rơi ở chỗ này, ” Bả Tử nói: “Như không giống như là có người tiện tay bỏ ở nơi này?”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn trong rừng, cảm giác giống Bả Tử.


Một là mũ này với Đại Tráng mà nói quan trọng như vậy.


“Thân thể Đại Tráng khỏe, tráng hay không, cao bao nhiêu?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi tiểu hài tử, tiểu hài tử trả lời Đại Tráng rất ốm, thế nhưng vóc dáng rất cao, hắn chỉ vào Thái Trác Như, “Không các vị ca ca này bao nhiêu.”


Vóc dáng của Thái Trác Như mặc dù không bằng Quế vương, nhưng ở trong vóc dáng của nam tử xem như cao.


Muốn bắt cóc hay đoạt đồ của hắn, ít nhất phải có hai người đi? Có lẽ đối phương cầm hung khí.


Hai người, bắt cóc, cướp giết?


Đỗ Cửu Ngôn phát họa trên mặt đất, “Lúc đó bọn họ đi cửa thành đều đã mở, khoảng thời gian này, trên quan đạo nhất định là có người.”



“Đúng!” Lão đầu tử nói: “Mấy ngày nay sắp đến lễ, rất nhiều người vào thành bán đồ, cửa thành không khai thiên thật là nhiều người đi ra cửa thành.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cướp giết khẳng định không được, động tĩnh quá lớn.”


“Gọi người của binh mã ti đi ra tìm.” Quế vương chỉ cánh rừng đối diện phân phó Mâu Gia.


Mâu Gia xác nhận, chạy vào thành.


Đỗ Cửu Ngôn để lão đầu tử và tiểu hài tử về thành trước.


Từ thị xụi lơ ngồi ở thềm trước thổ địa miếu lau nước mắt, Đỗ Cửu Ngôn bọn họ cũng ngồi xổm ven đường , từng người một như có điều suy nghĩ.


“Cửu ca, ” Đậu Vinh Hưng nói: “Hai người bọn họ vừa nhìn chính là rất nghèo, ai sẽ đoạt bọn họ? Hơn nữa, sáng sớm người lui tới nhiều như vậy, chỉ cần hô một tiếng có thể bị người nghe được.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nên, nói tiếp.”


“Hết, hết rồi.” Đậu Vinh Hưng gãi đầu nói.


“Nên, nếu quả thật có người cướp giết, như vậy đối phương không thể nào là một người, có ít nhất bốn năm người.” Quế vương nói: “Trong nháy mắt chế phục hai người, lặng yên không một tiếng động!”


Bả Tử tán thành, “Chỉ cần ba người có võ công như vậy đủ rồi.”


“Lý do?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta tán thành suy tưởng của các ngươi, cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, thế nhưng lý do là cái gì?”


Quế vương nói: “Nếu như ta khinh địch như vậy có thể nghĩ ra, ta có thể đi làm tụng sư, đây rõ ràng là chuyện của ngươi.”


Bookwaves.com.vn

“Vương gia, người lúc này rất không đòi hỉ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Ngày hôm nay ngươi cũng không đòi hỉ, hừ!” Quế vương nói.


Mới vừa rồi còn nói nhà hắn không tốt, nhiều dân chạy nạn như vậy. Ngươi có bản lĩnh nói với ca ta, cũng không phải ta làm ra dân chạy nạn.


Đỗ Cửu Ngôn cũng không để ý đến hắn, ngồi xổm ven đường dùng gậy gộc phát họa trên mặt đất tuyết đọng.


Quế vương cũng quyết định không để ý tới nàng, chí ít trong canh giờ nhịn được không để ý tới nàng.


Mâu Gia mang theo người của binh mã ti trở về, mọi người cùng nhau tiến cào trong rừng, xếp thành một loạt tìm tòi, Từ thị theo phía sau nhỏ giọng hô, “Lam Tử!”


Cũng không có thu hoạch.


Trước khi trời tối mọi người cùng nhau trở về thành, Quế vương giao chuyện này cho binh mã ti tây thành.


“Quan phủ sẽ hỗ trợ tìm, ngày mai chúng ta đi Lưu gia nhìn.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Xem còn có thể đầu mối hữu dụng có hay không.”


Từ thị xác nhận đi về nhà.


“Đi về nghỉ, mệt quá.” Mọi người cùng nhau quay về vương phủ, Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương không phản ứng đối phương, buổi tối lúc ăn cơm, hai người đều ăn cơm trong phòng mình.



Đỗ Cửu Ngôn giúp củ cải nhỏ tắm dụ dỗ hắn ngủ.


Nàng ở thư phòng sát vách châm đèn, sửa sang lại đầu mối lấy được của Đại Tráng và Lam Tử.


“Khụ khụ. . .” Ngoài cửa có người ho khan, lập tức cửa bị đẩy ra, người nào đó chắp tay sau đít ngẩng đầu tiến đến, Đỗ Cửu Ngôn liếc nhìn hắn, “Tùy ý đến viện tử của người khác, ngươi được ta đồng ý chưa?”


Quế vương nói: “Đây là nhà ta, ta muốn tới thì tới.”


“Ngươi lặp lại lần nữa?” Đỗ Cửu Ngôn tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.


Tâm của Quế vương nhảy một cái, hai ba bước đi tới khom lưng nhìn chằm chằm nàng, Đỗ Cửu Ngôn cũng theo dõi hắn.


Chóp mũi của hai người đều có thể đụng nhau.


“Không nói!” Quế vương hừ một tiếng, lúc nói chuyện bỗng nhiên vểnh môi muốn hôn qua, Đỗ Cửu Ngôn sớm có phòng bị, lấy tay che, hắn hơn trên mu bàn tay nàng.


“Ngươi hôn nữa, ta gõ luôn răng của ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Tặc không đi không”, Quế vương hôn vào tay nàng thêm vài cái, tâm tình tốt lắm nghễnh đầu, “Chỉ bằng cánh tay chân nhỏ này của ngươi, còn muốn gõ răng ta.”


“Chưa kịp gõ đã bị ta ăn hết.”


Đỗ Cửu Ngôn bị tức nở nụ cười, “Có mao bệnh.”


“Ngôn Ngôn, ” Quế vương dán qua đây, ôm nàng, “Ta quyết định tha thứ cho ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn nắm bắt mặt của hắn, “Ta lúc nào đắc tội ngươi?”


“Không có!” Quế vương nói: “Một lần cũng không có.”


Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn, “Một đại nam nhân như ngươi cứ dính sền sệt, mất mặt hay không.”


“Không mất mặt!” Quế vương cọ cọ, nở nụ cười.


Đỗ Cửu Ngôn kéo hắn ngồi ở đối diện, “Vương gia, người cảm thấy sự mất tích này còn có cái gì kỳ hoặc không?”


“Có!” Quế vương nói: “Cũng có thể là Đại Tráng và Lam Tử cố ý làm như thế.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu như tìm không được lý do thích hợp, quả thực có thể hoài nghi bọn họ là có ý định làm như thế.”


“Ngày mai đi Lưu gia hỏi một chút.”


—— lời nói ngoài ——


Về phát hiện cửu gia nữ nhân thân phận sự, ta đã ở thôi tương quan tình tiết, sở dĩ không vội không nên thôi ta. Chuyện này tiết không có khả năng đến lớn kết cục thời kì, dù sao hai người yếu cùng nhau làm việc, tất cả cởi ra rất nhiều bí ẩn!

Sao sao đát mọi người.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận