Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 463: PHẢI THƯƠNG TIẾC A

Dịch giả: Luna Wong

Ngày thứ hai, Từ thị mang theo bọn họ đi Lưu gia, còn chưa có vào cửa chợt nghe bên trong đang cãi nhau.

“Đây đều lúc nào ngươi rồi cũng không làm cơm sáng, ngươi là đồ lười biếng!”

“Nương, ta đói chết rồi.”

“Các ngươi không biết mình làm sao? Buổi sáng ta vừa giặt quần áo vừa thu thập trong nhà. Cái gì đều cần ta làm, một mình ta có nhiều cái tay như vậy?”

“Tẩu tử trước đây cũng là một mình làm.”

“Không nên nhắc tiện nhân kia, chết ở bên ngoài mới tốt! Thứ không biết xấu hổ, cư nhiên chạy theo dã nam nhân.”

Từ thị nghe khó chịu, đi tới gõ cửa, nhưng vừa nghĩ tới Đại Tráng nàng lại rụt trở về, nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

Đỗ Cửu Ngôn gõ cửa.

Người của Lưu gia mở cửa, cả nhà đứng ở trong sân, trong viện tuyết chất đầy, y phục vắt lên mái hiên đông lạnh thành băng. Một nhà bốn miệng ăn mặc cũng loạn tao tao.

“Các ngươi, tìm ai?” Bà mẫu của Lam Tử Vương thị hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn nói nguyên nhân, Vương thị nhướng mày, tức giận nói: “Nàng chạy cũng chạy rồi, nếu chúng ta biết, còn có thể đợi ở trong nhà sao, đã sớm mang tiện nhân kia về.”

“Ngươi mở mồm sạch sẻ một chút.” Từ thị nhịn không được, chỉ vào Vương thị nói: “Lam Tử nhà của ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì còn chưa tra rõ, ngươi còn không sạch sẽ như vậy, ta liều mạng với ngươi.”

Lúc này Vương thị mới phát hiện Từ thị, “Thì sao, ngươi cho là ngươi tìm tụng sư, ngươi là có thể rửa sạch cái mông của mình sao?”

“Nhìn ngươi ngứa, liền biết Làm Tử nhà ngươi không phải đồ tốt.” Vương thị há mồm liền mắng.

Từ thị giận vô cùng, đang muốn cãi lại, Quế vương đi tới một cước đá gãy cửa của Lưu gia, “Ồn ào cái gì, hỏi ngươi ngươi đáp, một đống lời vô ích!”

Vương thị hách bối rối, người một nhà Lưu gia cũng là sợ đứng ở trong sân không dám động.

“Nương của ta. . .” Vương thị vỗ đùi, “Người mau tới a. . . Có người khi dễ người a.”

Tiền Đạo An tiến lên, thấp giọng nói: “Đây là Quế vương gia!”

Tiếng khóc của Vương thị nhất thời ngừng.

“Hỏi cái gì đáp cái nấy!” Tiền Đạo An nói.

Vương thị quay đầu lại nhìn trượng phu và nhi tử của mình.

Hai phụ tử Lưu Vĩnh và Lưu Thanh Hòa vẻ mặt phát mộng quỳ xuống.

“Sáng sớm lúc ngươi thấy Lam Tử rời đi, xác định thấy nam nhân kia?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Lưu Thanh Hòa gật đầu, “Là, là, thấy được.”

“Hai người cùng đi?”

“Không, không phải, nam nhân kia ở đầu ngõ đứng một chút sau đó đi trước, tẩu tử của ta đi theo phía sau hắn.” Lại nói: “Thế nhưng ta có thể cảm giác được hai người là cùng nhau, ánh mắt của nam nhân kia nhìn tẩu tử của ta, rõ ràng chính là đang đợi nàng.”

“Vì sao ngươi không đuổi theo?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Lúc đó ta mặc quần áo ít, chờ trở về mặc quần áo tử tế gọi cha nương ta, trở ra đã tìm không được bọn họ. Chúng ta còn ra thành, cũng không có thấy hai người.”

“Lúc đó Lý thẩm đối diện cũng nhìn thấy, ngươi có thấy Lý thẩm không?”

Lưu Thanh Hòa gật đầu, “Thấy được, Lý thẩm đang đóng cửa đi ra.”

Đỗ Cửu Ngôn không có hỏi lại, vào Lưu gia, Vương thị chỉ vào một gian nhĩ phòng sát vách trù phòng, “Cái kia là gian phòng của nàng.”

Một gian phòng rất cũ nát, bên trong ngoại trừ giường và một rương gỗ một ghế trúc ra, những địa phương khác đều chất đống tạp vật bừa bộn còn có củi gỗ.

Trong rương bày thu y còn có áo bông, dưới gối đầu còn có một cây trâm bằng gỗ, dưới giường có hao đôi hài bông, một đôi mới một đôi cũ.

“Cây trâm là ta mua cho nàng.” Từ thị lấy cây trâm ra, “Ta muốn mua cho nàng cái bằng bạc, nàng nói không thể mua, mua sẽ bị Vương thị cầm đi.”

Đỗ Cửu Ngôn lấy hai kiện áo bông trong cái rương ra, một kiện hơi mới một kiện chấp vá.

“Nàng mang theo bao phục đi?” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại hỏi Lưu Thanh Hòa.

Lưu Thanh Hòa gật đầu.

Bookwaves.com.vn

“Ngươi cho rằng trong bao phục của nàng đựng gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Vương thị.

Vương thị lắc đầu, “Y, y phục đi?”

Đỗ Cửu Ngôn cầm quần áo một lần nữa trả về, trầm giọng đi ra, lại hỏi: “Nàng mặc y phục gì?”

“Một kiện áo bông màu xanh, phía dưới là quần bông màu đen còn có hài vải bông.” Lưu Thanh Hòa nói.

“Áo bông màu xanh này làm lúc nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Từ thị đáp: “Cái lam sắc này là lúc nàng gả tiến vào ta cho nàng làm. Kiện màu xám tro trong rương là năm ngoái ta cho nàng làm, dùng vải còn dư lại khi làm áo bông cho cha nàng.”

“Nàng không nỡ mặc, vẫn mặc kiện lam sắc kia.” Từ thị nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Đỗ tiên sinh, y phục của Lam Tử đều ở nhà, hài cũng ở, nàng căn bản không phải chạy a.”

Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn Lưu Thanh Hòa.

“Ta phát thệ ta không có nói xạo.” Lưu thanh lúa nói: “Ta thực sự thấy nàng và một nam nhân trước sau chân đi mất, sau đó nàng vẫn chưa có trở về, việc này ta không xạo!”

Xem qua nơi này, Đỗ Cửu Ngôn càng có khuynh hướng Lam Tử là tiễn Đại Tráng ly khai, về phần trong bao phục nàng dẫn theo, rất có thể là nàng chuẩn bị cho Đại Tráng ăn trên đường.

Nếu quả thật là như vậy, như vậy suy đoán ngày hôm qua, hai khả năng cố ý tạo thành bị người chặn giết không tồn tại.

Trở về Tam Xích đường, mọi người ngồi vây quanh ở trước bàn.

“Chỉ có thể tìm người.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Sống không thấy người chết không thấy xác, bất luận suy đoán gì chỉ có thể là suy đoán.”

Từ thị hỏi: “Đỗ tiên sinh, Lam Tử nhà của ta có thể . . . Dữ nhiều lành ít hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn không nói chuyện. Trên thực tế nàng cảm giác cũng không được khá lắm.

Mặc dù nàng không có nhìn thấy Đại Tráng, nhưng là tin tức từ trong miệng hàng xóm lấy được, không cảm thấy hắn là một người cố chấp ích kỷ, khả năng hắn ép buộc Lam Tử bỏ trốn rất nhỏ.

Nếu như bài trừ khả năng này, như vậy chính là tình huống bọn họ cảm thấy không thể nào, hai người ở phụ cận thổ địa miếu, bị người bắt cóc hay hại.

“Báo quan đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thỉnh quan phủ tìm người.”

Từ thị lau nước mắt gật đầu nói: “Được, được. Ta đây trở về gia để cha hắn đi báo quan.”

Buổi chiều, hai phu thê Từ thị đi nha môn báo quan, Đan Đức Toàn tới hỏi Đỗ Cửu Ngôn điều tra tin tức, ngày thứ hai xin mời Tề Đại Thanh phát công văn, thỉnh đội thuyền dọc đường thị bạc ti tra hỏi, cùng đánh tiếng với huyện nha dọc đường.

Đảo mắt đến gần cuối năm rồi.

Hàng gia ban đi Bình Lương hầu phủ hát biểu diễn, Nháo nhi và Hoa Tử thắng được màu cả sảnh đường.

Sau đó mỗi một tuồng kịch của Hàng gia ban, đều là khách cả sảnh đường, phần đất bên ngoài cũng có thật nhiều người sai người đến thỉnh Hàng gia ban đi hát biểu diễn tại nhà.

Nói đến hát hí khúc, vừa nhắc tới chính là hai huynh đệ Đỗ Huỳnh và Thanh Linh.

Quế vương phủ cũng vội vàng bận rộn mua đồ cho năm mới.

Tiền ma ma tự mình mang theo bọc quần áo đến Quế vương phủ, hô Quế vương và hai phụ tử Đỗ Cửu Ngôn, ở noãn các mở hai người đại bao phục, “Hai bộ quần áo cho củ cải nhỏ, một bộ là Đại cô cô làm, một bộ là châm tuyến phòng làm, đi thử một chút xem có vừa người không.”

Một bộ màu đỏ, một bộ nga hoàng sắc rất nữ tính, củ cải nhỏ còn chưa từng mặc loại nhan sắc của tiểu cô nương gia thường mặc, vừa mặc vào chọc Tiền ma ma nở nụ cười, yêu thương ôm hôn gương mặt một cái, “Nhìn, thật là một tiểu cô nương tú khí a.”

Củ cải nhỏ không thích nhan sắc này, nhưng là vẫn vui vẻ dẩu cái mông trên giường sưởi khiến Tiền ma ma cao hứng.

Tiền ma ma lại cho Đỗ Cửu Ngôn hai bộ quần áo, nàng thích thiên thanh sắc, hai kiện đều là trường quái thiên thanh sắc, thế nhưng một kiện khác đường viền tương thanh sắc, thanh nhã lại đẹp đẽ.

“Ta đâu?” Quế vương đưa cổ dài nhìn bao phục trống rỗng, từ bên trong tìm một cái đệm lót, “Đây là vật gì vậy?”

Tiền ma ma nói: “Đệm lót, bày trên ghế trong xe ngựa của ngươi, ngồi thoải mái.” Cái mông không đau.

Quế vương không giải thích được nhìn nàng một cái, đặt cái đệm lên kháng, cau mày nói: “Đây cũng quá dày.”

“Mềm, ” Tiền ma ma sờ sờ mặt của Quế vương, “Thân thể khỏe chưa, đau không?”

Quế vương không giải thích được, “Ta không sinh bệnh a.”

“Ma ma đều biết rồi.” Tiền ma ma cầm hai bình thuốc ra đưa cho hắn, “Lấy lúc đi ra, ngươi để dành dùng.”

Quế vương vừa nhìn: Trĩ sang cao.

Bookwaves.com.vn

“Phốc!” Đỗ Cửu Ngôn nhịn không được, cười ra tiếng, Quế vương nhìn nàng hiểu, thần sắc không tên. Tiền ma ma có chút oán trách nhìn nàng, trong mắt lộ ra bất mãn.

Đỗ Cửu Ngôn cố nén, “Xin lỗi, ta nhịn.”

Nàng quay lưng buộc nút, củ cải nhỏ ngồi ở trên kháng, bên trái nhìn bên phải nhìn, nỗ lực thể hội và lý giải bầu không khí quỷ dị này.

“Cho Bả Tử thúc và mọi người xem quần áo mới của ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn ôm củ cải nhỏ xuống, “Đi đi.”

Củ cải nhỏ ồ một tiếng, cẩn thận mỗi bước đi ra.

“Đỗ tiên sinh, ” Tiền ma ma u oán nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Người. . . Người đối với vương gia chúng ta có phải quả không thương tiếc hay không?”

“Vương gia đều bị bệnh, sao người còn có thể cười?”

“Nếu không phải người, hắn có thể sinh bệnh sao?”

Thương tiếc? Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Quế vương, cái từ này dùng. . . Hay lắm!

“Ma ma người hiểu lầm. . . đây. . . trĩ sang cao này, kỳ thực. . .”

“Là của Mao đạo sĩ!”

Tiền ma ma ngẩn ra, nhìn Quế vương lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hiển nhiên không tin.

Mao đạo sĩ trĩ sang, Quế vương mới sẽ không vào trong cung lấy thuốc cho hắn, còn hỏi tỉ mỉ như vậy nữa.

“Đúng thế.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Thân thể của vương gia khỏe mạnh, làm sao sẽ nhiễm trĩ sang.”

Tiền ma ma đánh giá hai người, “Đỗ tiên sinh, buổi tối ngươi ngủ ở đâu?”

“Ta và củ cải nhỏ ngủ ở phía sau a.” Đỗ Cửu Ngôn vì cho Tiền ma ma một loại cảm giác rất xa, cố ý đưa tay thẳng tắp khoa tay múa chân, “Tráo viện!”

Tiền ma ma tới cửa, vén rèm lên nhìn thoáng qua, xác định bên ngoài không ai, nàng nhìn hai người, thấp giọng nói: “Các ngươi nói thật với ma ma, thật không có cùng một chỗ?”

“Không có.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Có!” Quế vương nói.

Nói xong, phát hiện Đỗ Cửu Ngôn và hắn nói không giống nhau, vội đá lông nheo với nàng, nhắc nhở nàng bọn họ đang diễn, bằng không tiền công mất hết.

Không đợi Đỗ Cửu Ngôn nói, Tiền ma ma đã tin lời của Quế vương.

“Đỗ tiên sinh, ” Tiền ma ma nói: “Vương gia nhà chúng ta mặc dù trưởng thành rồi, nhưng vẫn là tính tình tiểu hài tử, người phải tốt với hắn một chút.”

Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên.

Tiền ma ma nhìn biểu tình của nàng, lập tức nghĩ giọng của mình có phải nặng một chút hay không? Nếu để cho Đỗ Cửu Ngôn mất hứng, nàng sẽ càng không tốt với vương gia của bọn họ hay không?

Vương gia lại một lòng nhào vào trên người Đỗ Cửu Ngôn.

Nếu như vương gia bị thua thiệt làm sao bây giờ?

“Đỗ tiên sinh a, ” Tiền ma ma lập tức nói lời thấm thía, “Thứ tình cảm này của các ngươi ta không hiểu, nhưng là yêu tới yêu lio, tình yêu cũng sẽ không phải giả.”

Lời nói này rất có triết lý, quả nhiên là gừng già a, một câu nói trúng, Đỗ Cửu Ngôn bội phục không thôi.

“Ân!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ma ma nói rất đúng, yêu bản thân là không tồn tại sang hèn.”

“Nên, nếu quả thật cùng một chỗ, thì thật tốt, phải yêu thương đau lòng nhau.” Tiền ma ma nói.

Đỗ Cửu Ngôn lúng túng không thôi.

Quế vương ở một bên nhếch miệng cười, ôm cổ Tiền ma ma, nói: “Ma ma, ý của người chính là ý của nương ta, nói như vậy các ngươi đều đồng ý rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui