Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 464: HỈ NGHÊNH TÂN XUÂN


Dịch giả: Luna Wong


“Không có.” Tiền ma ma nói: “Ta chỉ biểu đạt ý của ta, thái hậu nương nương cũng không có đồng ý.”


“Hơn nữa, chuyện này còn gạt thánh thượng bên kia.”


“Thánh thượng mà biết, khẳng định cũng phải tức giận.” Tiền ma ma nhìn hai người nói: “Nên, vương gia thành thân là nhất định, bằng không hai người các ngươi không có khả năng ở cùng một chỗ.”


“Con nối dòng của hoàng gia là đại sự, trăm ngàn năm qua vô luận là ai cũng không vòng qua được đi.” Tiền ma ma nói: “Nên, nếu các ngươi muốn ở cùng nhau, nhất định phải để vương gia thành thân trước.”


Quế vương không ôm Tiền ma ma, lại lần nữa ngồi dậy.


“Lời này không êm tai, nhưng là tốt cho các ngươi a.”


“Trên đời nào có chuyện vẹn toàn đôi bên. Việc này muốn trách chỉ có thể trách một trong các ngươi không có ai sinh làm thân nữ nhi!” Tiền ma ma nói chuyện liền lau nước mắt.


Đỗ Cửu Ngôn một trận áy náy, há mỏ, Quế vương trừng mắt, ra hiệu nàng không cần nói.


Đây đều là thủ đoạn. Thủ đoạn thái hậu và Tiền ma ma nhiều năm như vậy dùng nhiều nhất cũng là hiệu quả tốt nhất.


“Đã biết.” Quế vương lau nước mắt cho Tiền ma ma, “Người đừng khóc, sự tình cũng không phải nói thế nào thì được cái đó, phải xem thời gian, người nói phải chứ.”


Quế vương đây là uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của Tiền ma ma.


Tiền ma ma càng khóc dữ dội hơn, cầu xin nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


Đỗ Cửu Ngôn nhất thời đau đầu. Nàng cái gì cũng không sợ, chỉ sợ nữ nhân khóc. . . Khóc trong lỗ tai ông ông hưởng, vì vậy đánh tơi bời nhấc tay đầu hàng.


“Người đừng khóc, chúng ta có chuyện thì nói, đúng không.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.


Trong lòng Tiền ma ma sáng ngời, lập tức nhìn ra nhược điểm của Đỗ Cửu Ngôn.


Hài tử này chính là người mạnh miệng lòng mềm.


Tiền ma ma khóc càng hung.


“Ngôn Ngôn, ” Quế vương chỉ vào bên ngoài, “Phân phó Tạ công công mang nước rửa mặt cho ma ma.”


Đỗ Cửu Ngôn đi cực nhanh.


Tiền ma ma muốn gọi cũng không kịp, chờ Đỗ Cửu Ngôn vừa đi, nàng nhìn Quế vương, Quế vương cũng nhìn nàng.



“Ngươi hài tử này, ma ma là vì tốt cho ngươi, ” Tiền ma ma oán giận nói: “Ngươi đều có trĩ sang, ngươi thế nào ngu như vậy?”


Khóe miệng của Quế vương run lên, không phủ nhận.


“Người cao to uy vũ, dung mạo tuấn tú thân phận cao quý, người làm sao có thể. . . để ma ma quá thất vọng rồi.” Tiền ma ma nhìn cái mông của Quế vương, “Có đau hay không?”


Quế vương tép tép miệng. Trên thực tế hắn thật chưa từng nghĩ vấn đề này!


Ám muội giữa hắn và Đỗ Cửu Ngôn, chỉ dừng lại ở trình độ hôn môi này, nhu cầu sâu hơn một chút, hắn chưa có suy nghĩ.


Bất quá, phủ nhận hay không phủ nhận quả thực không quan trọng, bởi vì hiện đang không có trĩ sang, sau này cũng có thể sẽ có.


“Thế nào trọng tâm câu chuyện lại vòng không ra cái này nhỉ?” Quế vương bỗng nhiên không muốn nghe đến cái từ này, “Ma ma, chúng ta đổi đề tài đi.”


Tiền ma ma nói: “Vậy thành thân, chính ngài chọn một.”


“Để ta lưu kinh thành một năm, nếu như người không có việc gì liền đến nói một lần với ta, ta có thể không kiên trì được một năm.” Quế vương cũng nói lời thấm thía, “Nghe đầu ta đau.”


Tiền ma ma sờ sờ mặt của Quế vương, không dám nói nữa, “Được, ma ma ngày hôm nay không nói, lần sau lại tính.”


Quế vương không nói chuyện.


“Ma ma trở về.” Tiền ma ma hiểu rất rõ Quế vương, nếu như nàng còn ở tại chỗ này, hắn cũng sẽ không phát hỏa về phía nàng, thế nhưng nhất định sẽ kiếm cớ chạy, “Cơm tất niên vào cung ăn, đây là đại sự, không thể hồ đồ.”


Quế vương gật đầu, “Đã biết.” Lại đỡ nàng đứng lên, “Người chú ý dưới chân.”


Tiền ma ma cười ha hả thay đổi đề tài, nói đến trong kinh nhà ai sinh hài tử nàng đi xem, hài tử kia khoẻ mạnh kháu khỉnh khả ái cỡ nào.


Chờ tiễn bước Tiền ma ma, Quế vương quay đường trở về, liền thấy Đỗ Cửu Ngôn ngồi xếp bằng ở trên kháng.


Khó được, Quế vương có chút lúng túng không nói gì, ngồi xuống đối diện nàng.


“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Ha ha. . .”


Nàng thực sự nhịn không được, ôm bụng cười ngã vào kháng.


Bookwaves.com.vn

Quế vương cũng bị nàng chọc tức nở nụ cười, chiếu cái mông của nàng đạp một cước. Đỗ Cửu Ngôn xoa cái mông ngồi dậy, nín cười nói: “Cái mông của ngươi đau không?”


“Sẽ để ngươi đau.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn phất tay, “Ở trong mắt mọi người, người là người đau a!”



“Vương gia, trĩ sang cao người giữ lại, chờ ngày nào đó ta bị tâm can đến chết cũng không thay đổi của ngươi cảm động rung động đến bất luận tính ái tình, người có thể cần dùng dùng một chút.”


Quế vương bỗng nhiên vỗ bàn, hét lớn một tiếng, “Đỗ Cửu Ngôn, hiện tại ta để ngươi dùng!”


“Xem ngươi có bản lãnh này hay không!” Đỗ Cửu Ngôn một cước đá bàn lên trên người hắn, hai người ở trong noãn các ngươi tới ta đi đánh nhau.


Tạ Hoa ngồi xổm cửa, Cố Thanh Sơn và và Kiều Mặc mặt không thay đổi đứng ở dưới hành lang.


Trong viện yên tĩnh, ngoại trừ trong phòng truyền đến tiếng đánh nhau bùm bùm.


“Nghe, nghe nhiều, cũng thật thú vị, đúng không.” Tạ Hoa nói.


Cố Thanh Sơn rất nể tình gật đầu, “Ân, rất thú vị!”


Đảo mắt đến năm mới, đêm 30 hôm nay Quế vương sáng sớm tiến cung, lễ mừng năm mới của hoàng gia trình tự rườm rà.


Đỗ Cửu Ngôn và mọi người cùng ở vương phủ, Hoa Tử và Nháo nhi còn có củ cải nhỏ mỗi người mặc một thân quần áo mới, Nháo nhi trưởng thành rồi, tư tư văn văn ngồi ở một bên, Hoa Tử và củ cải nhỏ chạy tới chạy lui, nháo đằng một đầu mồ hôi.


“Qua hết tết mùng mấy mở màn?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Hoa Tử.


Hoa Tử nói: “Mùng hai thì có nói phải đi, cũng là biểu diễn tại nhà người ta đặt trước, đầu tháng ba đi lại ở Ngõa Tứ. Người không phải nói lễ mừng năm mới tất cả mọi người rất buồn chán, để chúng ta khổ cực chút tăng ca, đông gia Ngõa Tứ cũng cho là như vậy, nên liền giữ lại mọi người, mùng ba bắt đầu thả pháo khai trương.”


“Hiện tại nghe nữa cũng cảm giác đài phong của các ngươi vững vàng nhiều rồi, càng ngày càng tốt.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.


Nháo nhi có chút ngượng ngùng, “Hoa Tử hát tốt hơn ta, giọng của ta không tốt như hắn, chừng hai năm nữa hắn lớn hơn một chút, nhất định có thể nổi tiếng cả Đại Chu.”


Điểm này Đỗ Cửu Ngôn cũng không phủ nhận, Hoa Tử rất có thiên phú, nhưng Nháo nhi một chút cũng không kém, “Ngươi cũng rất tốt, đặc biệt tốt.”


“Ta vẫn là thích thêu, ” Nháo nhi ngượng ngùng nói: “Ở trên đài chiêng trống tiếng động lớn, ta cảm thấy quá nháo đằng, ta tìm không ra cảm giác của mình.”


Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Qua tết lại lớn hơn một tuổi, chuyện của mình tự làm chủ.”


Nháo nhi gật đầu.


“Ăn cơm.” Thái Trác Như cười tiến đến gọi bọn họ, “Củ cải nhỏ, mang ngươi đi thả pháo.”


Tất cả mọi người mặc quần áo tử tế đi ngoại viện, bọn hạ nhân mang xong cơm nước lên bị Đỗ Cửu Ngôn đuổi về ăn cơm tất niên, Tạ công công là theo chân Quế vương vào cung.


Thả pháo, một đống người đứng chung một chỗ, đang muốn uống rượu, bên kia thủ vệ sai vặt chạy vào, nói: “Đỗ tiên sinh, Cầu đại nhân đến.”


“Mau mời.”



Cầu Chương mặc trường bào mới tinh, thật xa lồng hai tay vào nhau, “Các vị, hỉ nghênh tân xuân, năm sau đại cát!”


“Đại nhân, ta đây chúc tết người.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói.


Cầu Chương tránh ra, phất tay, “Chớ chúc, ta cũng không có chuẩn bị tiền mừng tuổi cho ngươi.”


“Đại nhân, ta cũng là hài tử.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Cầu Chương cười ha ha, rất hào phóng, ở đây tất cả mọi người đều cho một phong hồng, ba hài tử lớn hơn một chút.


“So với lão phu, các ngươi đều là hài tử.” Cầu Chương nói: “Mỗi người đều có.”


Mao đạo sĩ cũng nhìn hắn.


Cầu Chương phát đến chỗ hắn thì ngừng.


“Bần đạo nhỏ hơn ngươi.” Mao đạo sĩ đưa tay, “Cầu đại nhân, người không thể nặng bên này nhẹ bên kia.”


Cầu Chương ha hả cười, nói: “Đạo trưởng năm nay cao thọ?”


“Năm mươi sáu!” Mao đạo sĩ nói.


Cầu Chương di một tiếng, “Năm nay ta cũng là năm mươi sáu.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hai người, hoài nghi bọn họ hư báo niên kỷ.


“Người tháng mấy?”


“Tháng ba.” Mao đạo sĩ nói.


“Di? Ta cũng tháng ba, người mấy ngày tháng ba?”


“Cùng nhau nói!” Mao đạo sĩ nói.


Bookwaves.com.vn

Hai người cùng nhau nói, Cầu Chương mùng sáu tháng ba, Mao đạo sĩ mười bảy ba tháng!


“Tiền mừng tuổi.” Mao đạo sĩ tay chưa có rút về, rất khinh bỉ nhìn Cầu Chương, chỉ gương mặt này nói hắn bảy mươi đều có người tin.


Cầu Chương lâm thời đưa một hồng bao hai lượng cho Mao đạo sĩ.


Thắng một ván, Mao đạo sĩ uống một ly rượu, cười ha hả nói: “Năm mới thật ngọt có tiền, đại cát đại lợi!”


Mọi người làm ầm ĩ, chờ Quế vương trở về, lại cùng nhau thả pháo, đến nửa đêm đều tự đi ngủ.


Mùng một, mọi người đi Hàng gia ban, mùng hai Đỗ Cửu Ngôn và củ cải nhỏ tiêu một ngày trong cung, mùng ba nghe biểu diễn tại nhà, mùng bốn Lỗ Niệm Tông tặng thiệp mời, mời Đỗ Cửu Ngôn và củ cải nhỏ đi Lỗ phủ.


Năm nay nàng tặng quà ngày lễ, Lỗ Chương Chi, Tiền Vũ còn có Mạnh Giao nàng đều tặng.


“Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi a.” Đỗ Cửu Ngôn cho củ cải nhỏ thay quần áo, nói với Quế vương: “Vương gia, một hồi người nói có việc, phải dẫn chúng ta đi sớm một chút.”



Quế vương hoài nghi nhìn nàng, “Ngươi không phải rất tôn sùng Lỗ đại nhân sao?”


“Đối phương quá có học vấn, ta quá cạn mỏng. Ta không quá thích luôn có người nhắc nhở chuyện ta nông cạn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương biểu thị hoài nghi.


Nàng tự tin đều sắp tự phụ, còn có thể bởi vì đối phương quá có học vấn mà tự ti?


Không có khả năng.


“Vương gia, đi thôi!” Đỗ Cửu Ngôn dắt củ cải nhỏ, nàng không ghét Lỗ phủ, thế nhưng đối phương quá nguy hiểm.


Ba người mới ra viện tử, Thái Trác Như từ bên ngoài tiến đến, “Các ngươi muốn ra ngoài sao?”


“Ngươi có việc gấp? Nói mau.” Đỗ Cửu Ngôn thật cao hứng nói.


Thái Trác Như nói: “Ở trong quán cơm của ta Xuân Đào hái từ khúc ngươi biết chưa?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


“Cha mẹ chồng của nàng tới tìm ta, nói mùng một sáng sớm Xuân Đào đi thắp hương xong, chưa có trở về.” Thái Trác Như nói: “Ngày hôm nay đã là ngày thứ tư!”


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau, hai người lập tức nghĩ tới Lam Tử tung tích không rõ.


“Đi nơi nào thắp hương?” Đầu lông mày của Đỗ Cửu Ngôn khẩn túc, đây không phải là tình huống nàng muốn thấy.


Thái Trác Như trả lời: “Đi Pháp Hoa tự. Ta cũng hỏi rồi, nàng không phải đi lúc hừng đông, cũng không là một mình, mà là cùng một vị thẩm tử sát vách, vị kia thẩm tử nói sáng sớm mùng một quá nhiều người, hai người các nàng chen lấn rồi lạc nhau, nàng tìm một hồi không tìm được người, tự trở về.”


“Nhưng chờ đến tối Xuân Đào cũng không trở về, người nhà nàng cho là nàng ngủ lại ở Pháp Hoa tự, đợi một đêm, ngày thứ hai đi Pháp Hoa tự, mới biết được tối hôm qua Xuân Đào căn bản không ở trong miếu.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói với Cố Thanh Sơn còn có Kiều Mặc: “Các ngươi bồi củ cải nhỏ đi chúc tết Lỗ đại nhân, nhớ kỹ giải thích chúng ta vì sao không đi.”


“Nhớ kỹ, nói tình huống nguy cấp một ít, nhuộm đẫm bầu không khí!”


Cố Thanh Sơn rất khéo léo gật đầu, “Đã biết.” Lúc nói chuyện, ôm củ cải nhỏ.


“Cha, nghĩa phụ, Thái thúc thúc các ngươi phải chú ý an toàn a.” Củ cải nhỏ nói.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, thấp giọng nói: “Đi làm ầm ĩ chút cũng không quan hệ, nói chút lời may mắn.”


Củ cải nhỏ gật đầu, “Cha, ta đã biết.”


Người nhà của Lỗ Chương Chi quá ít, củ cải nhỏ đi làm ầm ĩ chút bọn họ sẽ cảm thấy vui mừng, có một bầu không khí của năm mới.


“Gọi thêm mọi người, đi nhà Xuân Đào gia xem.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


—— lời nói ngoài ——


Xuân đào phía trước đề cập qua, Tống Cát Nghệ hảm đại thẩm, ở Thái Trác Như trong quán cơm hát từ khúc cô nương!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận