Q1 – CHƯƠNG 465: XUÂN ĐÀO MẤT TÍCH
Dịch giả: Luna Wong
“Củ cải nhỏ, ” Lỗ Niệm Tông chờ củ cải nhỏ ở cửa, dắt tay hắn nhìn phía sau hắn, “Ngôn Ngôn đâu?”
Củ cải nhỏ nói: “Một hồi đi vào, ta giải thích cùng các ngươi.”
“Được!” Lỗ Niệm Tông gật đầu, mang theo củ cải nhỏ và Cố Thanh Sơn còn có Kiều Mặc cùng đi chính viện, Lỗ Chương Chi và Lỗ phu nhân ở chờ bọn hắn, củ cải nhỏ chắp tay nói: “Lỗ đại nhân, Lỗ phu nhân năm mới hảo.”
Lúc nói chuyện, quỳ xuống vội dập đầu cho hai người, “Chúc các ngươi năm mới đại cát đại lợi, thân thể khoẻ mạnh, tất cả thuận lợi.”
“Hài tử này, ” Lỗ phu nhân nhất thời vành mắt đỏ lên, thân thích lui tới nhà nàng ở ngoại địa nhiều, Lỗ Chương Chi lại không thích hô bằng hoán hữu đi lại, nên mỗi lần ngày tết trong nhà đều đặc biệt quạnh quẽ, “Mau đứng lên, trên mặt đất lạnh.”
Củ cải nhỏ cười tủm tỉm đứng lên.
“Tiền mừng tuổi.” Lỗ Chương Chi đưa cho hắn một phong lì xì thật mỏng.
Tiền lì xì này, bình thường là càng mỏng tiền càng nhiều.
Củ cải nhỏ cười thu, Lỗ phu nhân cũng cho hắn một tiền lì xì áp tuế thật mỏng, Lỗ Niệm Tông cũng cho một cái, “Tuy rằng chúng ta là bằng hữu, thế nhưng ta lớn hơn ngươi, nên ta phải cho ngươi.”
“Cảm tạ răng trắng lớn.” Lúc nói chuyện, hắn từ trong tay Cố Thanh Sơn cầm lễ vật tân niên của mình, một cho Lỗ Chương Chi, “Đây là huy châu mực, ta hỏi đông gia, hắn nói người thích nhất dùng mực của vị đại sư này.”
Lỗ Chương Chi thu, sờ sờ đầu của hắn, “Đa tạ, có lòng.”
“Đây là cho phu nhân người, ” củ cải nhỏ đưa một mạt ngạch(đai cột trán), trên đáy đằng tử thêu dây cạn phấn, trung gian có treo một hạt trân châu, tú kỹ không tệ thế nhưng nhan sắc rất phù khoa, củ cải nhỏ cảm thấy rất đẹp, “Mạt ngạch này là ta vẽ, tú ta thỉnh Đỗ Huỳnh thúc của ta thêu.”
Nói Đỗ Huỳnh mọi người đều biết.
“Đẹp.” Lỗ phu nhân vội đặt lên trên trán, ma ma bên người nàng qua đây hỗ trợ, nhan sắc có sức sống, nhất thời để cho nàng trẻ vài tuổi, Lỗ phu nhân sơi cái gương, cười nói: “Nhan sắc cũng là ngươi phối sao? Nhìn khó coi, nhưng đeo lên thật đúng là đẹp.”
Củ cải nhỏ nhe răng nhỏ, cười, Lỗ Niệm Tông cũng theo hắn, toét miệng gật đầu nói: “Đẹp đẹp, nương ta thật là đẹp mắt.”
“Chỉ biết dỗ ta, cái tuổi này của ta, còn nói gì đẹp hay không đẹp gì nữa.” Lỗ phu nhân đặc biệt cao hứng, nói với củ cải nhỏ: “Từ khi biết ngươi, miệng của Niệm Tông cũng biến ngọt.”
Lỗ Niệm Tông chỉ răng, “Bởi vì ta có răng trắng lớn.”
“Răng liên quan gì đến nói ngọt?” Lỗ Chương Chi lại cười nói.
Lỗ Niệm Tông lắc đầu, “Không có, ta đắc ý răng của ta.”
Mọi người đều cười lên, Lỗ Chương Chi nói: “Cái từ đắc ý này, từ nơi nào học được?” Hắn vẫn là lần đầu tiên nghe được.
(Luna: Nữ chỉ thích nói đắc sắt, có lẽ là từng lóng của hiện đại giới trẻ bên TQ hay nói, ta tìm không được nên luôn thay thành đắc ý, vì vậy LCC lần đầu nghe mới không hiểu)
“Ngôn Ngôn thích nói nhất, củ cải nhỏ cũng thích nói.” Lỗ Niệm Tông hỏi: “Đúng không?”
Củ cải nhỏ gật đầu.
Lỗ Chương Chi lại cười nói: “Cha ngươi đi đâu rồi?”
“Cha ta vốn có cũng phải tới, thế nhưng lúc ra cửa, đột nhiên có vị bằng hữu thỉnh nàng hỗ trợ, có vị di di mất tích, cha ta đi tìm người.” Củ cải nhỏ nói: “Sự tình khẩn cấp mạng người quan thiên, nên cha ta để ta giải thích với đại nhân còn có phu nhân, ngày khác hắn nhất định đăng môn xin lỗi.”
“Chính sự quan trọng hơn, ngươi trở về nói cho hắn biết, không đến cũng không có việc gì.” Lỗ Chương Chi nói.
Lỗ phu nhân có chút tiếc nuối, “Ta đều chưa thấy qua hài tử kia, luôn nghe các ngươi nói.”
Nàng cảm thấy Đỗ Cửu Ngôn không quá muốn đến nhà bọn họ, “Củ cải nhỏ, lễ mừng năm mới cha ngươi đi An quốc công phủ hay phủ của Mạnh đại nhân chúc tết chưa?”
“Chưa.” Củ cải nhỏ nói: “Hắn từ mùng hai bị thái hậu nương nương cho đòi vào trong cung.”
Một chút mất hứng của Lỗ phu nhân lập tức bỏ đi, phỏng chừng Đỗ Cửu Ngôn là thật không quá thích tới lui với người khác.
“Cha ngươi đi làm việc, buổi trưa ngươi ở nơi này ăn cơm, trước khi trời tối ta để người tiễn ngươi trở về.” Lỗ phu nhân nói.
Củ cải nhỏ gật đầu xác nhận.
“Các ngươi có việc cứ đi làm chuyện của các ngươi.” Lỗ Chương Chi nói với Cố Thanh Sơn còn có Kiều Mặc: “Chuyện Trong vương phủ cũng không ít, các ngươi không cần thủ tại chỗ này.”
Cố Thanh Sơn chắp tay, nói: “Chúng ta không có chuyện gì gấp gáp, chờ củ cải nhỏ chơi xong, chúng ta cùng nhau trở về.”
Lỗ Chương Chi gật đầu tán thưởng, “Vậy các ngươi cũng không nên đứng, tùy tiện ngồi. Cùng nhau nói chuyện.”
Cố Thanh Sơn và Kiều Mặc không có khách khí, đều tự bưng ghế con ngồi xuống.
Bookwaves.com.vn
. . .
Xuân Đào là con dâu nuôi từ bé, bảy tuổi từ nhà mẹ đẻ đến Lý gia. Nguyên bản Lý gia có một tiệm tạp hóa, ngày trôi qua cũng không tệ lắm, nhưng bảy tám năm trước, trong nhà bị cháy, một cây đuốc không chỉ đốt tiệm tạp hóa, còn đốt luôn “Trượng phu” chỉ có mười bốn tuổi của nàng, chân trái của cha chồng cũng bị xà ngang ngã xuống đập gãy.
Xuân Đào theo bà mẫu nàng hai nữ nhân chống cái nhà này, hai nữ nhân không tiền vốn mở tiệm lần nữa, nên chỉ có thể để Xuân Đào đi ra hát rong.
Xuân Đào dung mạo thông thường, nhưng có một giọng tốt, từ mười ba tuổi, nàng cõng tỳ bà vào các tiệm ăn, có lúc một ngày có thể được mấy trăm văn, có đôi khi một văn cũng không có.
Nhưng cũng may cũng có thể sống tiếp, một nhà ba người có thể ăn cơm no.
Hôm nay Xuân Đào mất tích, bà mẫu của nàng Lữ thị cảm thấy trời cũng sập xuống, thấy các nàng liền khóc lên.
“Xuân Đào sẽ không đi.” Lý Dũng chống quải, sắc mặt kiên định đứng ở dưới mái hiên, “Nhiều năm như vậy, nàng muốn đi sớm đã đi.”
Đỗ Cửu Ngôn xem qua căn phòng của Xuân Đào, dọn dẹp thật chỉnh tề, tất cả mọi thứ đều ở trong phòng, quả thực không phải hình dạng gian phòng của người rời đi.
“Hài tử này thành thật, ” Lữ thị nói: “Cho tới bây giờ đều là quy quy củ củ. Nàng mất tích, nhất định là đã xảy ra chuyện.”
Nàng đầu bù ngồi ở ngưỡng cửa lau nước mắt, “Hài tử này cũng quá mệnh khổ, sinh ra cha không định gặp, thật vất vả chịu khổ đến bảy tuổi bán cho nhà chúng ta. Ta sinh bốn hài tử chỉ sống được một mình Thuyên Tử, coi bói nói ta phúc bạc, hưởng không được phúc của nhi nữ, không bằng nhanh chóng thú một nữ nhân trong mệnh hỏa vượng, khẳng định Thuyên Tử sống không quá mười tuổi.”
“Thuyên Tử của ta sống qua mười tuổi, không nghĩ tới qua không được mười bốn tuổi. Ta và cha hắn nuôi Xuân Đào như khuê nữ thân sinh, nghĩ chờ tích đủ tiền, thì gả nàng ra ngoài.”
“Không nghĩ tới.” Lữ thị khóc, “Đều là ta làm hại bọn họ, là mệnh ta cứng rắn, khắc chết bọn họ a.”
Lý Dũng nói: “Không nên nói chuyện lung tung, các tiên sinh là tới giúp một tay, ai cao hứng nghe ngươi nói những thứ vô lý không đầu không đuôi này .”
Lữ thị đáp lời vâng, không dám nói nữa.
“Chúng ta chuẩn bị đi Pháp Hoa tự. Lúc mùng một đến miếu, vị hàng xóm Xuân Đào đi cùng, có thể thỉnh nàng bồi chúng ta đi một chuyến không?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Lữ thị vội lau nước mắt, “Có thể! Dương thẩm rất tốt.”
Lúc nói chuyện mở rộng cửa ra ngoài, đi đối diện xép gõ cửa, một lát sau một phụ nhân sấu ba ba đi ra, Lữ thị cùng nàng nói nguyên nhân, Dương thị lúc này gật đầu, “Thành, ta nói một tiếng với đương gia, liền dẫn bọn hắn đi.”
Dương thị chạy trở về nói với người nhà, liền thay đổi một kiện áo bông dày chạy ra.
“Buổi sáng hôm đó chúng ta giờ mẹo qua nửa nhiều hơn cửa thành, giờ thìn đến miếu.” Dương thị thấy nhiều người như vậy, nàng có chút ngượng ngùng, bắt đầu lung tung hành qua lễ, nói với mọi người tình huống, “Kỳ thực cũng không tính là hai người chúng ta kết bạn, bởi vì quê nhà láng giềng rất nhiều người đi, mọi người dọc theo đường lên núi.”
“Ngày đó rất nhiều người, lư hương đều cắm đầy hương, chớ nói đi vào dập đầu cho Bồ Tát. Chúng ta chỉ ở ngoài cửa dập đầu.”
Bookwaves.com.vn
“Trong hậu viện bán tố nhục, nàng nói nương nàng thích ăn, muốn đi mua chút mang về cho nương nàng, ta lại vừa lúc gặp phải một người quen, nói chuyện ở tiền viện, chờ nói xong ta đi tìm nàng, đã không có tìm được người.”
“Ta cho rằng nàng đã về nhà, nên tự trở về luôn.” Dương thị tự trách, “Nếu như biết là tình huống này, ta nói cái gì cũng phải đi cùng nàng.”
Ngày hôm nay mùng bốn, người đến thắp hương vẫn là rất nhiều, đoàn người lên bảo điện, tìm một sa di, nói rõ lý do.
“Gọi phương trượng của các ngươi ra.” Quế vương nói: “Cứ nói Quế vương tới, bảo hắn tự mình tiếp đãi.”
Tiểu sa di vừa nghe là Quế vương, lập tức dẫn bọn họ đi tìm phương trượng.
Phương trượng là vị lão nhân râu bạc nhìn không ra niên kỷ, khoác cà sa hành lễ với Quế vương, “. . . Vương gia gần đây khỏe chứ?”
“Tạm được. Hôm nay ta tới làm công sự. Chúng ta nói công sự!” Quế vương nói nguyên nhân.
Phương trượng ngây ra một lúc, quay đầu lại nhìn tiểu sa di, “Người trong nhà nàng có tới tìm, nhờ hỗ trợ tìm không?”
“Có! Chúng ta mang theo người nhà của nàng tìm khắp miếu tiền miếu hậu, không có gì cả.” Tiểu sa di trả lời.
Phương trượng gật đầu, nhìn Quế vương nói: “Như vậy, lão nạp lại bồi vương gia đi một lần.”
Mọi người theo Dương thị, đi địa phương lúc đó đi qua một lần, Đỗ Cửu Ngôn hỏi Dương thị, “Lúc đó ngươi gặp phải bằng hữu gì?”
“Là một cô nương thôn ta, lớn lên đều gả người, nàng gả đi vội vàng, tất cả mọi người cũng rất ít gặp mặt.” Dương thị nói: “Năm nay nhi tử nàng phải thi khoa cử, nên sáng sớm mùng một trời còn chưa sáng đã lên đường đến thắp hương, vừa lúc gặp phải, liền nói chuyện một hồi.”
“Nói bao lâu?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Dương thị nói: “Tối đa nửa nén hương, nàng vội vã phải đi.”
“Sau đó người liền đi hậu viện tìm Xuân Đào sao? Lúc đó trong miếu người còn rất nhiều sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Dương thị gật đầu, “Vẫn là rất nhiều người.”
“Mùng một ngày ấy mãi cho đến buổi trưa, trong miếu đều là rất nhiều người.” Phương trượng tiếp lời, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Vị này chính là Thiệu Dương Đỗ Cửu Ngôn?”
Đỗ Cửu Ngôn mới vừa rồi hành qua lễ, nhưng không có giới thiệu bản thân, hiện tại chắp tay nói: “Vâng, tại hạ Thiệu Dương Đỗ Cửu Ngôn.” Lại xoay người giới thiệu các nam nhân đi cùng nàng, phương trượng lại lần nữa đánh giá mọi người, lại cười nói: “Đều là tuổi trẻ tài cao thanh niên tài giỏi đẹp trai, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
“Trong miếu gần đây mọi người rất nhiều, tình huống như vậy vẫn phải đợi qua hết tháng giêng mới có thể khá một chút.” Phương trượng nói.
Mọi người dừng lại ở tiền, Dương thị nói cho bọn hắn biết ở bên trái bếp lò đốt hương, các nàng dập đầu xong, Xuân Đào theo dòng người từ bên trái hành lang gấp khúc đi hậu viện.
Bọn họ lại đi hậu viện.
Hậu viện còn có một bảo điện, dọc theo bảo điện mới là thiện phòng và tố trai đường.
—— lời nói ngoài ——
Một người không tìm, hựu mất tích một người, khụ khụ. . . Mau tới khai não động!
Cảm giác cái này tháng mười thật nhiều sự, đi vài vị danh nhân, tựu cảm khái đặc biệt đa! Thứ hai sáng sớm nhà của ta lão Lý tỷ tỷ, bởi vì tử cung nội màng nham làm tử cung cắt bỏ giải phẫu. Ngày hôm qua buổi sáng ta đi lạy dược sư phật. . . Đến rồi một cái niên kỷ, thấy nghe được gánh nổi trải qua, đều đang dĩ bao nhiêu bội số tăng lên.
Chúng ta đều thật tốt, bảo trọng bản thân, mong ước tất cả mọi người thân thể khỏe mạnh bình an hỉ nhạc!