Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 467: HẠ LẠC XUÂN ĐÀO


Dịch giả: Luna Wong


Phương trượng rất phối hợp, trong trong ngoài ngoài cũng cho Đan Đức Toàn lục soát.


Mọi người mở rộng phạm vi lục soát đến cả đầu, phương trượng phái ba mươi tăng nhân trong miếu, chia làm vô số phương hướng, dường như quét rác, từng chút từng chút lục soát.


Đỗ Cửu Ngôn đi dọc theo gần tường rào, Bả Tử và Thái Trác Như mấy người đi dọc theo hướng ngược lại.


“Vương gia, người có thể trèo qua không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Nàng cũng có thể, thế nhưng tay cần lực, khó tránh khỏi sẽ thụ thương.


“Có thể!” Quế vương nói chuyện, đầu ngón chân chỉa xuống đất rất nhẹ nhàng nhảy qua, hắn đứng ở đối diện nói: “Cũng không trắc trở.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy ngươi trở về, mang theo ta cùng qua.”


“Vậy làm không được.” Quế vương trở về, nói: “Ngươi nặng như vậy!”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn chằm chằm.


“Không dễ dùng sức.” Quế vương nói: “Ta ôm củ cải nhỏ là có thể.”


Đỗ Cửu Ngôn cũng là đồng ý, lấy năng lực của nàng ôm củ cải nhỏ nhảy qua cũng là mệt mỏi, “Vậy ném ta qua đó thì sao?”


“Như ném bao cát?” Quế vương hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


“Vậy thử xem.” Quế vương nói chuyện muốn nâng nàng lên, Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn ra, “Ngươi tưởng tượng một chút.”


Quế vương gật đầu, “Ném qua nhất định có thể làm được.” Hắn thử so một chút, “Nhưng vóc dáng của đối phương chí ít còn cao hơn ngươi một ít, khí lực không thể nhỏ.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


Hai người đi tiếp, chợt nghe phía trước có người hô: “Lão đại, bên này!”


Đỗ Cửu Ngôn bước nhanh đi qua bên kia, ngay sau đó Đan Đức Toàn hô: “Vương gia, Đỗ tiên sinh các ngươi tới xem chỗ này.”


Hai người đi qua, lập tức kinh sợ.



Một đoạn tường rào rõ ràng có vết rách, sau đó lại bị dùng dây cỏ buộc lại, nếu như không chú ý xem, căn bản không nhìn ra.


“Dây cỏ là mới.” Đan Đức Toàn nói.


“Đi hỏi tăng nhân một chút, gần đây có sửa tường rào hay không.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Phái tiểu bộ khoái đi hỏi, rất nhanh mang theo bảy tám vị tăng nhân trở về, bọn họ trăm miệng một lời, “Tường rào là tháng mười còn chưa có tuyết rơi đã sửa, nếu muốn sửa tiếp phải chờ tuyết tan.”


“Dây cỏ này còn là khô, sắc cỏ cũng mới, rất rõ ràng cho thấy vừa buộc lên.” Đan Đức Toàn nói.


Lúc nói chuyện, hắn cắt bỏ dây cỏ.


Đỗ Cửu Ngôn dùng chân đá tường rào rộng chừng một cánh tay không có dây cỏ buộc, lập tức một đoạn này đều ngã xuống.


“Đứt!” Đan Đức Toàn đi tới xem mặt vỡ, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Là mới đứt.”


Tất cả mọi người vây qua đây.


“Là bị người cố sức đá gãy.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn quan sát bốn phía, ở đây rất hẻo lánh, cách đại điện Pháp Hoa tự cùng với tố trai đường đều có một khoảng cách rất dài, dù là có người muốn đến phía sau núi đi lại, vậy cũng sẽ không đi tới nơi này.


“Đi.” Đỗ Cửu Ngôn cảm giác thật không tốt, nàng có loại cảm giác không tìm ra người này, rất có thể hắn còn có thể gây án nữa.


Hy vọng chỉ là nàng suy nghĩ lung tung.


Mọi người vượt qua tường rào gãy, phân tán đi tìm ở bốn phía.


Quế vương chỉ vào phương hướng kinh thành, “Đi xuống lại đi một nén nhang chính là con đường đi Tập Hiền thư viện kia, có thể chạy xe ngựa.”


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Nếu như các ngươi nói Xuân Đào thực sự bị giết, mà người này lại mang nàng đi sơn đạo xa như vậy, mục đích của hắn là cái gì?”


Giết một người cho hả giận, giết xong sẽ thôi.


Tại sao phải mang theo Xuân Đào đi?


“Xuân Đào chưa có chết?” Quế vương nói.


Có đạo lý, Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


“Còn có một loại khả năng, ” Bả Tử nhìn bọn họ, thấp giọng nói: “Hắn cho rằng cứ giết một người như vậy, cũng không thể cho hả giận.”



Sắc mặt của mọi người sẽ rất khó coi.


“Bả huynh, thuyết pháp này của người rất đáng sợ.” Thái Trác Như ngưng mi nói: “Trên đời này thật có người như vậy?”


Bả Tử gật đầu.


“Đây. . . Cách nghĩ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đáng sợ.” Đậu Vinh Hưng lạnh run, “Vậy hắn muốn giết một người như thế nào mới cảm giác được có thể hả giận?”


Không dám nghĩ tiếp.


Bookwaves.com.vn

“Đại khái mười năm trước, ta tiếp nhận một án tử.” Đan Đức Toàn nói: “Có người giết hàng xóm sát vách hắn, sau đó dùng một ngày, dùng một thanh đóa cốt đao, băm thi thể thành thịt bằm trộn cùng cám cho heo ăn.”


Đậu Vinh Hưng và Tống Cát Nghệ đầy mặt hoảng sợ nhìn hắn.


Có chuyện có thể lý giải, có thể tưởng tượng, thế nhưng nếu xảy ra thật, như trước có lực trùng kích cực lớn.


“Đừng, đừng nói, nữa.” Tống Cát Nghệ nói: “Sợ, đáng sợ!”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hung thủ như thế, tính cách đa số trầm muộn lại cực đoan, nhân cách không kiện toàn. Khi tiếp xúc với hắn, người như thế sẽ cho người có cảm giác sai là người thành thật, rất không dễ dàng phát hiện.”


“Đúng!” Đan Đức Toàn nói: “Năm đó ta tìm hai tháng, theo vụ án này, nắm rõ bài tra tất cả mọi người bên cạnh người chết một lần, cuối cùng vẫn là không thu hoạch được gì. Nếu không phải nhi tử của hung thủ từ trong đống củi lửa góc tường phát hiện một ngón tay, vụ án này chỉ sợ cũng thành nghi án.”


“Hung thủ trảm thủ chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Đan Đức Toàn xác nhận, “Tính chất quá ác liệt, định án xong không mấy ngày liền chém.”


“Động cơ là cái gì?”


Ký ức của Đan Đức Toàn khắc sâu vụ án này, tất cả chi tiết vẫn khắc ở trong đầu của hắn, “Động cơ là bởi vì hài tử, trước án phát ba năm, nhi tử hung thủ đi sát vách chơi, sát vách đang ăn kẹo, nhưng nhìn thấy nhi tử hắn, lại giấu kẹo đi, không có cho nhi tử hắn ăn.”


“Nhi tử hắn trở về nói muốn ăn kẹo, nói chuyện này cho hắn biết. Hắn vẫn nhớ kỹ, đợi ba năm sau phụ nhân hai nhà trùng hợp đều không lúc ở nhà, hắn lẻn vào trong nhà đối phương, dùng búa đập chết đối phương.”


“Thẳng đến ba ngày sau tức phụ người chết từ nhà mẹ đẻ trở về, tìm không được người lại phát hiện trên giường có vết máu, mới báo quan. Khi đó, thân thể người chết đã thành thịt bằm trong máng heo rồi.”


Loại thủ pháp giết người này, nghe để người mao cốt tủng nhiên, khó có thể tin.


“Có chút chuyện nhỏ này liền giết người.” Đậu Vinh Hưng nói: “Người như thế quá đáng sợ.”


Đan Đức Toàn gật đầu.



Dương thị theo ở phía sau nghe được rất sợ, vội chạy chậm vài bước đi ở chính giữa.


“Chờ chút, ” Đỗ Cửu Ngôn đi tới ven đường, từ trong đống tuyết đọng nhặt được một khuyên tai, phía dưới xâu dây, dưới dây cột một viên trân châu nhỏ tròn mịn, nàng nâng trong lòng bàn tay đang muốn nói, Dương thị chạy tới, giọng the thé nói: “Là, là khuyên tai của Xuân Đào.”


Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nói: “Ngươi xác định là của nàng?”


“Ta xác định.” Dương thị nói: “Buổi sáng hôm đó nàng mang khuyên tai này, ta còn khen khuyên tai của nàng đẹp.”


“Nàng nói là tiền tết tích được nên mua, tốn mười hai văn tiền, nàng còn đau lòng nữa.”


Dương thị chỉ vào khuyên tai cặp mắt đỏ lên, khóc nói: “Khuyên tai làm sao sẽ rơi ở chỗ này. . . Đỗ tiên sinh, có phải Xuân Đào. . .”


Lúc nói chuyện, khóc lên.


Mọi người nhìn đối phương.


Đỗ Cửu Ngôn ngẩng đầu nhìn quạ đen đậu trên nhánh cây , nàng lạnh lùng nói: “Tìm gần đây xem, cẩn thận một chút.”


Mọi người phân tán ra, bất quá công phu xoay người, Tống Cát Nghệ la hoảng lên, “Cái, cái này, đây là thịt gì?”


“Nơi này cũng có thịt.” Thái Trác Như hô.


Trong bụi cỏ lộ ra ngoài một khối, đông cứng dẹp dẹp bị cắt thành khổ ngó sen, thịt lộ đầu khớp xương. Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đan Đức Toàn, phái người trở về thỉnh Điếu Đại thúc đến một chuyến.”


Bookwaves.com.vn

“Là cái gì?” Đan Đức Toàn qua đây, tất cả mọi người tràn tới.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bây giờ còn chưa xác định, chờ Điếu Đại thúc xem qua xong mới có kết luận.”


“Những người còn lại tiếp tục tìm, tìm được cục thịt đều đặt chung một chỗ.” Nàng thấp giọng nói.


Là thịt gì, trong lòng tất cả mọi người đã đoán được hơn phân nửa, nhưng là cũng không nguyện ý tin tưởng.


Tất cả mọi người im lặng không lên tiếng đi tìm.


Dương thị đặt mông ngồi trên mặt đất, hai chân nhũn ra, sắc mặt tái nhợt, đến khóc đều quên, “Người, thịt người?”


Xuân Đào sao?


“Trên mặt đất lạnh.” Đỗ Cửu Ngôn đỗ nàng dậy, “Chúng ta đều ở, ngươi đừng sợ!”


Dương thị cầm lấy tay của Đỗ Cửu Ngôn, gào khóc, tiếng khóc kinh quạ đen chung quanh bay loạn, kêu quạ quạ.


“Ở đây cũng có.” Bả Tử dùng lá trên cây khô bọc một khối thịt lớn hơn qua đây, Đỗ Cửu Ngôn nhìn sang, lại thu hồi ánh mắt.


Nàng cũng tiếp nhận án hình sự tình tiết ác liệt, nhưng hình ảnh hiện trường đều là thông qua ảnh chụp và phương pháp ghi hình để nhìn, đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy trường hợp như vậy.


Quế vương đứng chắp tay, đánh giá đường nhỏ dưới chân núi, trầm giọng nói: “Nói như vậy, hắn là đưa người đến nơi đây, sau đó tiến hành phanh thây.”



“Mọi người xem thử, có chỗ nào rất nhiều vết máu hay không.” Quế vương nói.


Mặc dù không có người ứng lời của hắn, thế nhưng tất cả mọi người bắt đầu chú ý.


Đỗ Cửu Ngôn giao Dương thị cho Tống Cát Nghệ, “Các ngươi đứng đây chớ lộn xộn.”


Tống Cát Nghệ lau nước mắt, gật đầu.


Nàng ngồi xổm trước thịt tinh tế đánh giá, thịt cắt rất bằng, nàng phảng phất thấy được một nam nhân thân hình cao lớn khôi ngô, cầm đóa cốt đao ngồi chồm hổm ở chỗ này, thủ pháp thuần thục băm.


Kỳ thực trên dạng mặt đất tuyết đọng ướt át, cũng không dễ dùng sức, bởi vì xốp sẽ có lực đạo bắn ngược, lực đạo của đao đi xuống sẽ hao tổn một ít.


“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn hô: “Người đến xem những vết cắt này.”


Quế vương đã qua tới, ngồi xổm bên cạnh nàng, dùng cành cây khều một chút, cau mày nói: “Người này lực đạo không nhỏ, đến xương đùi to như thế đều một đao chặt đứt.”


“Người nào có thể có thủ pháp như vậy, vương gia người có thể chứ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Quế vương gật đầu, “Đao phong bén chút, ta hẳn là có thể.”


Bả Tử lại ném một miếng thịt qua đây, nói: “Như cắt mì vậy, có khí lực và công phu là được. Bất quá thịt không tìm đủ, có thể còn có thể có thu hoạch khác.”


Chỉ là cục thịt, nội tạng và đầu cũng không có phát hiện.


Đỗ Cửu Ngôn ngẩng đầu nhìn quạ đen, “Hắn bỏ ở nơi này, là nuôi quạ đen sao?”


Thảo nào trong rừng này có nhiều quạ đen như vậy.


“Là có thịt trước mới có quạ đen.” Quế vương nói chuyện, ánh mắt rơi vào cách đó không xa, đứng dậy đi tới nhìn một hồi, nói với Đan Đức Toàn: “Để người vào trong miếu lấy xẻng qua đây.”


Đan Đức Toàn xác nhận.


Một lát sau phương trượng và tăng nhân trong miếu đều tới, vừa nhìn tràng diện này, đều niệm kinh văn, đả tọa tại chỗ nhớ niệm kinh chú.


Đan Đức Toàn mang theo hai bộ khoái đào ở chỗ Quế vương chỉ.


Bất quá mấy xẻng, liền lộ ra một thứ đồ màu đen mao nhung nhung, Quế vương nói: “Cẩn thận một chút.”


Từ quanh thân khều lên, theo đất ẩm mềm đẩy ra, lộ ra một gương mặt nữ nhân hôi trầm không hề có khí tức.


Mao nhung nhung, là đầu người!


(Luna: T_T sợ quá đi, còn là vừa ăn cơm vừa edit chạy deadline nữa chứ


—— lời nói ngoài ——


Đoạn này là nửa đêm viết, viết thời gian lạnh run, não bổ các loại hình ảnh các loại giết người bầm thây tràng cảnh.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận