Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 469: TÌM HIỂU NGUỒN GỐC


Dịch giả: Luna Wong


Điếu Đại trả lời: “Là bị siết chết, chắc là dùng dây cỏ mang về kia.” Lại nói: “Trên cổ có vết siết rõ ràng.”


“Còn có, người chết sinh tiền hẳn là bị tát, ” hắn đưa mọi người xem đầu người chết, sau khi thanh lý sạch sẽ, có thể thấy thi ban trên mặt có chút thanh màu tím, “Lực tay rất lớn.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn, như có điều suy nghĩ nói: “Nếu hắn muốn giết nàng, vì sao còn phải đánh nàng?”


“Cho hả giận, ” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn cau mày nói: “Như vậy, hắn hận, là nhằm vào Xuân Đào hay là chỉ với nữ nhân?”


Nhằm vào quả phụ?


Lam Tử và Xuân Đào đều là quả phụ.


Không ai có thể cho nàng đáp án.


Trong năm mới, trong nha môn tất cả bộ khoái được triều tập trở về, Triệu Dục cũng nghe được vụ án này, cho đòi Quế vương hỏi án tình.


“Nghe nói bị chặt thành khối thịt?” Triệu Dục nói: “Hiện tại có đầu mối gì?”


Quế vương nói án tình qua một lần, nói: “. . . Đang lục soát đồ tể toàn thành, bởi vì thủ pháp giết người này, rất tương tự với đồ tể.”


Triệu Dục nghe khí nộ không ngớt, “Quả thực mất đi nhân tính, ghê tởm đáng trách, người như vậy một khi bắt được, không chỉ phải trảm thủ còn phải treo đầu của hắn trên tường thành thị chúng, răn đe.”


“Ân.” Quế vương nói: “Có Ngôn Ngôn ở, rất nhanh thì sẽ có tiến triển.”


Triệu Dục nhìn Quế vương nói trầm ổn, sắc mặt ngưng trọng, không có hình dạng cợt nhả không làm việc đàng hoàng, đặc biệt cao hứng, “Mặc Hề, ngươi hiểu chuyện rồi!”


Quế vương không nói chuyện.


“Xem ra, ngươi đúng là thích nói hình điển ngục. Trẫm không thể để cho ngươi nhận chức vị, nhưng ngươi và Đỗ Cửu Ngôn cùng nhau, cũng là làm chuyện đứng đắn, ngươi làm cho tốt!”



“Trẫm rất vui mừng.” Triệu Dục nói.


Quế vương gật đầu, nói: “Ta không nói với ngươi nữa, ta đi hỗ trợ, chuyện còn rất nhiều.”


Triệu Dục gật đầu, “Ngươi làm việc cho tốt, có cái gì trắc trở liền đến nói với trẫm, trẫm nhất định sẽ giúp các ngươi.”


“Được.” Quế vương đi, Triệu Dục nói với Tiết Án: “Quế vương phảng phất như trưởng thành trong một đêm!”


Tiết Án cười nói: “Vương gia kỳ thực rất ổn trọng, chính là trước đây mê một ít mà thôi.”


Triệu Dục gật đầu, nhận đồng lời Tiết Án nói.


. . .


Đan Đức Toàn đi thăm dò đồ tể toàn thành không ở tại chỗ cùng với thời gian chứng minh, Đỗ Cửu Ngôn điều tra trù tử ở Thái ký xong, lại đi nhà Xuân Đào.


Nhị lão của Lý gia chịu không nổi, đều ngã ở nhà không đứng lên nổi, ngày hôm qua Dương thị vừa mệt lại kinh, ngày hôm nay cũng ngã bệnh.


Đỗ Cửu Ngôn đứng ở trước giường của Lữ thị, đại khái cùng nàng nói một lần chuyện án tử, nói: “Người tĩnh táo một chút, tỉ mỉ nói với ta một chút bình thời giao tế lui tới của Xuân Đào.”


“Vâng!” Lữ thị tựa trên giường lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Xuân Đào ở trong quán cơm bên ngoài hát từ khúc, người tam giáo cửu lưu đều biết, khó tránh khỏi sẽ có người dây dưa nàng.”


“Nhưng nàng luôn luôn chỉ hát từ khúc, không nói lời thừa thải.”


“Nếu nói lui tới, có vị quan nhân họ Chu cứ nói muốn nạp nàng làm thiếp, người này từ hơn nửa năm trước bắt đầu, vẫn dây dưa. Xuân Đào đi nơi nào hát khúc, hắn liền đi nơi đó ăn cơm.”


“Ăn xong rồi liền theo Xuân Đào, nói một đống lời ồn ào, Xuân Đào sợ chỉ có thể không ngừng đổi chỗ, ẩn núp hắn.”


Lữ thị nói: “Còn có một chưởng quỹ Tống Ký, hỏi Xuân Đào vài lần có thể làm tục huyền của hắn hay không. Ta vốn đang cảm thấy không tệ, ai biết chưởng quỹ kia năm nay đều năm mươi rồi.”


“Tuy rằng cự tuyệt, thế nhưng hai người kia vẫn luôn quấn quít lấy Xuân Đào không tha. Đỗ tiên sinh, người xem có thể liên quan đến bọn họ hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn dừng một chút, nói: “Tra xét sẽ biết.”


“Xuân Đào có nhận thức đồ tể hay không?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Giết heo giết bò những loại người này?”


Lữ thị suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Hẳn không có đi, ta không có nghe nàng nói đến.”



Bookwaves.com.vn

“Bất quá, người như vậy chợ bán thức ăn rất nhiều, Xuân Đào mua thức ăn biết cũng không chừng.” Lữ thị nói: “Đỗ tiên sinh, là đồ tể giết Xuân Đào nhà của ta sao?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tạm thời vẫn không thể khẳng định.”


“Nhà ngươi thường ăn thịt không sao? Nếu như ăn thì đến nhà nào mua?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Lữ thị nói: “Cái này ta biết, trong chợ bán thức ăn có một Trương Man Tử, thịt heo của hắn đặc biệt ngon, chưa bao giờ bán thịt lợn chết lừa gạt người. Chúng ta đều mua chỗ của hắn.”


“Trương Man Tử đặc biệt tốt, nói chuyện đều mang cười, mua ba cân thịt heo có đôi khi hắn còn tặng nửa móng heo.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta đã biết, người nghỉ ngơi, có việc ta trở lại tìm người.”


Lữ thị xác nhận, cường chống đứng lên tiễn mấy người Đỗ Cửu Ngôn.


Từ nhà Xuân Đào đi ra, Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút đi Lưu gia, Dư thị mở cửa cho nàng, nhìn thấy bọn họ sợ nhất thời không dám hỏi, đẩu đẩu soàn soạt mở cửa ra.


“Ta chỉ hỏi nói mấy câu liền đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trong những người Lam Tử quen biết, có người giết heo giết bò hay không?”


Dư thị suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không có, ta không phát hiện nàng lui tới với người giết lợn nào. Bất quá nếu nàng thật có lui tới khả năng cũng sẽ không để chúng ta biết.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đi mấy bước lại quay đầu hỏi nói: “Nhà các ngươi ăn heo thịt, mua ở nơi nào?”


“Trong chợ bán thức ăn phía sau Tây Nhị nhai a, quầy thịt của Trương Man Tử.” Dư thị không hiểu nói: “Tiên sinh muốn tìm Trương Man Tử sao? Hắn rất dễ tìm, hàng thịt của hắn ngay chợ bán thức ăn đi vào, quầy sinh ý tốt nhất chính là của hắn.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Được, ta đã biết.”


Lúc nói chuyện nàng cáo từ đi ra, Quế vương nói: “Đi gặp Trương Man Tử một chút?”


“Chờ một chút, ” Đỗ Cửu Ngôn đứng ở trên đường, nhắm hai mắt lại, liền nghĩ đến ngày đó khi nàng và Thái Trác Như còn có Nháo nhi về nhà, đi ngang qua trong một ngõ hẻm, có con chó hướng về phía bọn họ chó sủa, “Ta nghĩ đến một việc, muốn đi tìm chứng cứ một chút.”


Lúc nói chuyện nàng bước nhanh đi tới trong ngõ hẻm ngày đó chó sủa, con chó kia ngủ gật trong ngõ hẻm, bát cho chó ăn để lại ở bên cạnh, thế nhưng cục thịt ngày đó đã không còn.



“Làm sao vậy?” Bả Tử hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện đó một lần, “. . . Lúc đó nghĩ không ra những thứ này. Nhưng là vừa rồi ta không hiểu liền nghĩ đến con chó này.”


“Gõ cửa hỏi một chút.” Quế vương nói chuyện muốn đi gõ cửa, chủ con chó đi ra, đánh giá bọn họ, “Làm phiền, các ngươi tìm ai?”


Quế vương hỏi: “Năm trước, là có người ở trong bát cho chó ăn của nhà ngươi thả miếng thịt nửa chín phải không?”


Chủ con chó ngây ra một lúc, gật đầu nói: “Đúng! Còn không chỉ một lần, ta ngồi chồm hổm vài lần cũng không có bắt được, nếu để cho ta biết, cần phải đánh chết hắn mới được.”


“Tổng cộng thả mấy lần? Từ khi nào bắt đầu?” Quế vương hỏi.


Chủ của con chó nói: “Các ngươi làm người nào? Hỏi cái này để làm gì?”


“Chúng ta là người nha môn.” Đỗ Cửu Ngôn lấy bài phiếu ra, chủ của con chó nói: “Lần đầu tiên ta cũng không nhớ rõ, tổng cộng có chừng bốn lần. Ngày hôm qua còn thả một lần.”


Lúc nói chuyện nhìn trong ngõ hẻm, “Ta đá qua bên kia.”


Lúc nói chuyện từ trong viện ra ngoài, ngồi chồm hổm ở trong ngõ hẻm tìm, ở trong một hang chuột trong kéo một miếng thịt đi ra, “Còn ở nơi này, thịt nửa chín nửa sống. May là chó nhà ta không ăn thịt, không thôi không biết bị độc chết bao nhiêu lần rồi.”


Ba người đánh giá thịt nửa sống nửa chính.


Quế vương nói: “Rất giống, nhưng là không thể xác định.” Hắn đứng dậy nhìn chủ của con chó, “Ngươi mang theo chó, cùng chúng ta đi nha môn một chuyến.”


“Không có việc gì, liền có chút chuyện muốn hỏi ngươi một chút, lập tức cho các ngươi trở về.” Đỗ Cửu Ngôn nói bổ sung.


Chủ của con chó cũng không có cự tuyệt, về nhà mặc áo bông, dắt chó theo bọn họ đi nha môn.


Bookwaves.com.vn

Điếu Đại nghiệm thịt, sắc mặt nặng nề nói: “Chắc là thịt người không có sai.”


“Thế nhưng đầu thân thể của Xuân Đào đều khâu xong, khối thịt này không phải là của nàng.”


Chủ của con chó nghe kinh hô một tiếng, tựa ở trên tường cả người toát mồ hôi lạnh, “Người, thịt người?” Hắn nhìn khối thịt trong tay Điếu Đại kia, nghĩ đến hắn còn cầm hai lần, nhất thời cảm giác sợ nổi da gà, một thân dầu niêm hồ hồ.


“Ngươi có đối tượng hoài nghi không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi chủ của con chó.


Chủ của con chó lắc đầu, “Ta một lần đều không nhìn thấy. Mỗi lần đều là buổi trưa thừa dịp bên ngoài ít người chúng ta đang ngũ trưa, người kia ném thịt ném vào trong bát cho chó ăn, ta thức dậy chợt nghe chó nhà của ta hướng về phía lối đi sủa.”


“Nếu như biết, ta chắc chắn sẽ không buông tha người kia.”



Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu chó, “Chó nhà ngươi thông minh không?”


Chủ con chó nói: “Cũng không thông minh, chính là một con chó giữ cửa.”


Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nói: “Người kia đã tới bốn lần, bỏ bốn lần thịt nó không thích vào trong bát của nó, nó sẽ biết chứ?”


“Sẽ!” Chủ con chó nói: “Nhà của ta có khách nhân, tới hai lần nó đã quen.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngươi ở nơi này chờ một chút, chờ mời mọi người tới, để nó nhận biết.”


“Được, được. Có thể giúp quan phủ bắt được kẻ mang tội giết người, ta cũng nguyện ý.” Chủ con chó nói: “Người như thế nên giết thiên đao, cắt bỏ đun sôi luôn thịt của hắn.”


Quế vương phân phó người đi tìm Đan Đức Toàn, để Đan Đức Toàn tìm tất cả đồ tể toàn thành đến.


“Bây giờ là lễ mừng năm mới, rất nhiều người đã về nhà.” Chủ con chó nói.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Về nhà càng nhiều người càng tốt a!”


Chợ bán thức ăn không có mở cửa, đám đồ tể cũng không bán thịt, tìm ra thời gian bọn họ cần tìm.


Toàn bộ kinh thành tất cả chợ bán thức ăn lớn nhỏ mười mấy cái, bán thịt càng không chỉ mười mấy người, vẫn đợi đến buổi chiều, Đan Đức Toàn mới tụ tập đồ tể trong kinh đến.


Toàn bộ đứng ở trong đại viện nha môn.


Đoàn người Đỗ Cửu Ngôn xếp một hàng dưới hành lang, nhìn mười bốn người đứng trong viện, chỉ có một vị phụ nhân, những người khác đều là nam nhân cao lớn vạm vỡ, vừa nhìn có cả một nhóm người khí lực.


Nàng quan sát thần sắc của tất cả mọi người, hỏi Đan Đức Toàn, “Ai là Trương Man Tử bán ở chợ bán thức ăn Tây Nhị nhai?”


“Hàng thứ hai người mặc y phục lam.” Đan Đức Toàn nói.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn đối phương, là một nam tử hai mươi mấy tuổi, vai rất rộng vóc dáng cũng thật cao, khí trời lạnh như vậy, hắn chỉ mặc hai kiện áo đơn. Nam tử mắt không lớn, môi rất dày, có một loại cảm giác thành thật bản phận.


“Làm phiền, để chó của ngươi đi ra.” Đỗ Cửu Ngôn nói với chủ nhân con chó.


Chủ nhân con chó lập tức xác nhận, trở về dắt chó ra, vỗ vỗ nó đẩy nó ra ngoài.


Chó chạy hướng về phía hai hàng mười bốn người.


—— lời nói ngoài ——


Ngày hôm nay có bốn chương!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận