Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 470: SÁT TRƯ TỂ NGƯU


Dịch giả: Luna Wong


Lòng của tất cả mọi người nhấc lên cổ họng.


Con chó kia vòng qua một loạt người phía trước, dừng ở trước mặt Trương Man Tử, hướng về phía hắn sủa.


Người trước mặt tránh ra, tất cả mọi người nhìn Trương Man Tử và con chó kia.


Đỗ Cửu Ngôn híp mắt, nhìn Trương Man Tử.


“Đại Hoàng!” Trương Man Tử cười ha hả, “Ngươi nhận thức ta sao?”


Con chó sủa gâu gâu, cũng không có ý thân cận hắn, thế nhưng cũng không có lộ ra tư thế đối địch.


“Trương Man Tử, ” Chủ con chó nói: “Mới vừa rồi còn không thấy được ngươi, nhớ tới ngươi cũng bán thịt, khẳng định chính là ở chỗ này.”


Trương Man Tử sờ sờ đầu, cười rộ lên rất hàm hậu, “Vương đại ca, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, quan lão gia mời ta tới. Là có chuyện gì không?”


Hắn không giải thích được nhìn mọi người.


“Giết người.” Chủ nhân con chó nói: “Trong nha môn hoài nghi là đồ tể giết, nên mời các ngươi qua đây phối hợp.”


Trương Man Tử gật đầu, cười nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi.” Lúc nói chuyện, lại cùng Đại Hoàng mắt lớn trừng mắt nhỏ.


Đại Hoàng cũng không có biểu hiện nhiều hơn.


“Các ngươi rất quen thuộc sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Chủ nhân của con chó nói: “Biết, ta mua thịt ở nhà hắn, có mấy lần đi đều mang thao Đại Hoàng.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.


“Làm sao bây giờ?” Đan Đức Toàn phát hiện, chó cũng không có phát hiện người khả nghi cho nó thịt.


Đỗ Cửu Ngôn từ phía trên đi xuống, hàm tiếu hỏi: “Các vị mùng một có đi Pháp Hoa tự thắp hương hay không?”


“Đỗ tiên sinh, người là muốn hỏi chuyện giết người ở Pháp Hoa tự sao?” Có đồ tể hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đúng vậy, các ngươi đều nghe nói?”



“Đúng vậy, đều nghe nói. Người là hoài nghi đồ tể giết người sao?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đúng vậy, hoài nghi là đồ tể giết người.”


Tất cả đồ tể đều là hai mặt nhìn nhau giật mình không thôi, lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, không dám nói đùa nữa.


“Đỗ tiên sinh, người muốn hỏi gì cứ hỏi đi, ta nhất định thành thật trả lời vấn đề của người.”


Đỗ Cửu Ngôn từng bước từng bước hỏi, đến phiên Trương Man Tử, chợt nghe hắn nói: “Mùng một ngày đó ta đi Pháp Hoa tự thắp hương!”


Mọi người nhìn hắn.


“Thế nhưng, thế nhưng ta rất nhanh thì đã trở về.” Trương Man Tử nói: “Ta đi cùng với hàng xóm sát vách nhà ta, năm người cùng nhau, thành cửa vừa mở ra chúng ta liền đi, lúc lên núi còn quá sớm, lúc xuống núi cũng rất sớm, đại khái . . . giờ thìn chưa tới.”


“Đỗ tiên sinh, ngày đó ta nhìn thấy không ít người quen, người có muốn hỏi hay không, ta nghĩ nói không chừng có thể giúp được người.”


Đỗ Cửu Ngôn cười hỏi: “Ngày đó ngươi đi sớm như vậy, lúc đó người trong miếu nhiều không?”


“Lúc ta đi người coi như, không phải đặc biệt nhiều.”


Cửu Ngôn nói: “Lúc ngươi xuống núi gặp phải người nào?”


“Gặp. . .” Hắn báo ra tên của mấy người, “Bọn họ đi rất muộn.”


Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói, “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi, thành chưa sao?”


“Ta hai mươi sáu, chưa thành thân.” Trương Man Tử có chút ngượng ngùng, gãi đầu nói: “Người như ta vậy, không người nào nguyện ý thành thân với ta.”


Đỗ Cửu Ngôn không giải thích được.


“Nương ta sinh bệnh nằm ở nhà đã nhiều năm, ta kiếm tiền cũng không nhiều. Cô nương người ta đến nhà của ta, sẽ chiếu cố nương ta.” Trương Man Tử ngượng ngùng nói: “Ta cũng không nóng nảy, không thể hại cô nương người ta.”


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói: “Cũng là có cô nương nguyện ý cùng ngươi chịu khổ, ngươi có thể thử xem.”


“Quên đi, ” Trương Man Tử ngượng ngùng nói.


Hai bên trái phải có người cười nói: “Tiểu tử này hiếu thuận, bà mối tới cửa nhiều lần cầu hôn, hắn cũng không đồng ý. Nói sợ liên lụy cô nương người ta, lại sợ cô nương người ta không tốt với nương hắn.”


“Thực sự là người tốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Là vị bà mối nào nói môi cho hắn việc, không tận tâm a.”


Lúc nói chuyện có đồ tể nói: “Chính là Thái thị Tây Tam nhai Diêu bà tử, nàng há miệng rất biết nói chuyện, chính là không nói được tức phụ cho Trương Man Tử, bị người ta chê cười thật lâu.”



Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lại hỏi Trương Man Tử, “Ngươi từ Pháp Hoa tự trở về, không có ra ngoài qua sao?”


Trương Man Tử lắc đầu, “Ta đi rồi, cơm tối ta ở trong nhà đại thúc sát vách ăn.”


Bookwaves.com.vn

“Đã biết.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, nói với Đan Đức Toàn: “Để tất cả mọi người trở về đi, chúng ta tra tiếp.”


Đan Đức Toàn xác nhận, vẫy tay nói: “Đều trở về đi, ngày hôm nay khổ cực mọi người.”


Tất cả mọi người nói không có việc gì, đều tự tản.


Chủ nhân con chó cũng mang theo Đại Hoàng về nhà.


“Ngươi muốn đi tìm bà mối sao?” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Vương gia, lần này người đã đoán sai.”


Trương Man Tử ra nha môn, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua nha môn, xoa xoa tay cười ha hả cùng đi chào hỏi đám đồ tể.


(Luna: Má ơi, biết là nó lại không làm gì được, nó có chứng cứ ngoại phạm, loại này ghê quá, đột nhiên nhớ tới Pháp Chứng Tiên Phong – Bằng Chứng Thép, Thập Tông Tội)


“Man Tử, lúc rảnh rỗi đi nhà của ta đánh mã điều.”


“Được, ta đi, đi.” Trương Man Tử đáp lời, không nhanh không chậm đi tới, đi ngang qua một gian tú trang, hắn dừng bên ngoài nhìn.


Cửa tú trang là đang đóng, năm mới không mở cửa.


“Man Tử, có phải ngươi muốn gặp a Nguyệt cô nương hay không?” Có người đi đường chọc ghẹo hắn, “A Nguyệt cô nương buổi sáng ta còn thấy, nương nàng tự làm mai cho nàng, một năm này ngươi đều không động thủ, bây giờ muốn cũng không kịp nữa rồi.”


Trương Man Tử hỏi: “Nàng đính hôn một lần nữa sao?”


“Vậy khẳng định a, một việc hôn nhân lúc trước thất bại, nàng cũng không thể cả đời để ở nhà làm gái lỡ thì a.” Người nói chuyện đi.


Trương Man Tử đứng tại chỗ, diện vô biểu tình, không biết đang suy nghĩ gì.


Qua một khắc, hắn xoay người đi, thật nhanh về trong nhà, một lát sau cõng một đáp liên rất lớn đi ra, mặc quần áo cũ rách cột một kiện tạp dề màu đen.


“Trương Man Tử, ngươi lại đi ra ngoài thu heo sao? Năm mới, ngươi cũng không nghỉ một chút?”



Trương Man Tử ha hả cười, “Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ra ngoài đi một chút.”


Lúc nói chuyện, hắn không vội thong thả đi qua từng ngõ nhỏ, đi đủ một nén nhang, kéo mấy vòng đứng ở cửa một gia đình, cũng không đi vào, đứng một lúc lâu.


Bên trong cánh cửa có thể nghe được có người đang nói chuyện, một lát sau cửa bỗng nhiên mở, một vị phụ nhân thấy hắn kinh ngạc một chút, nói: “Trương Man Tử, sao ngươi lại tới đây? Nhà của ta cũng không có heo, năm mới ngươi cũng không nghỉ ngơi?”


“Ta đi chung quanh một chút. Trang thẩm, nhà ngươi có khách sao?”


Phụ nhân trả lời: “Đúng vậy, khách tới. Ngươi có muốn tiến đến ngồi một chút hay không?” Lúc nói chuyện, hướng về phía hắn nhìn thoáng qua một thân tạp dề mang máu và đáp liên, có chút không tình nguyện mời hắn vào ngồi.


Trương Man Tử lắc đầu, “Ta không tiến vào, ta còn phải đi chung quanh một chút.”


“Ngươi bận rộn đi, ta đi sát vách mượn mấy cái băng ngồi, buổi tối ăn cơm ghế không đủ ngồi.” Phụ nhân nói, quay người đóng cửa.


Một hồi quả nhiên mượn bốn cái băng ngồi trở về.


Trong nhà phụ nhân rất náo nhiệt, vẫn ầm ầm đến buổi chiều, tới bầu trời gần tối đen khách nhân mới đi, phu thê phụ nhân hai người để một cô nương mười bảy mười tám tuổi đi ra tiễn khách.


Cô nương dung mạo phổ thông, mặc một bộ áo bông màu hồng sắc mới tinh, trên mặt trẻ tuổi lộ ra tinh thần phấn chấn.


Trong khách nhân rời đi, có một nam tử trẻ tuổi cẩn thận mỗi bước đi nhìn cô nương, có vẻ lưu luyến không rời.


Chờ khách nhân ly khai, hai phu thê hai phụ nhân cười khanh khách nói với cô nương: “Nhìn rất tốt, người cũng thành thật, thân thể cũng tốt.”


“Nương, người đừng nói.” Cô nương dậm chân, nói: “Ta đi tìm Xuân Hoa chơi.”


Lúc nói chuyện dọc theo ngõ nhỏ chạy vào trong.


Phụ nhân bật cười, đóng cửa đi về nhà.


Cô nương chạy vào một ngõ nhỏ, trước mặt liền thấy một người, nàng cười, nói: “Trương Man Tử, ngươi ở nơi này thu heo sao? Heo của mọi người trước năm đều bán hết rồi, hiện tại khẳng định không thu được.”


“Nguyệt nhi cô nương. Ta không việc làm, đi lung tung thôi.” Trương Man Tử nhìn đối phương, “Ngươi đi chơi sao?”


Bookwaves.com.vn

Trang Nguyệt gật đầu xác nhận, “Đúng vậy, ta đi tìm Xuân Hoa chơi.”


“Ta đi.” Trang Nguyệt nói chuyện nhảy nhảy đi tìm bạn tốt, Trương Man Tử bỗng nhiên nói: “Năm nay các ngươi không đi thắp hương sao?”


Trang Nguyệt nói: “Chúng ta vốn có dự định ngày hôm nay đi, thế nhưng Pháp Hoa tự không phải đã xảy ra chuyện sao, nghe nói Xuân Đào hát khúc bị người giết.”


“Năm nay chúng ta không đi nữa.”


Trương Man Tử gật đầu, không nói chuyện liền đi.


. . .


Đỗ Cửu Ngôn đi tìm một bà mối.



Diêu bà tử là một bà mối, hơn bốn mươi tuổi, mặc áo bông bảo lam sắc, vẽ loạn son phấn, trang phục phi thường tôn nghề nghiệp. Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi từng đề mấy lần thân với Trương Man Tử?”


“Trương Man Tử?” Diêu bà tử suy nghĩ một chút, nói: “Một năm này ít hơn nửa năm, tuổi của hắn không dễ nói. Trước đây bình thường nói, phỏng chừng bảy tám lần nhất định là có.”


“Bất quá hài tử này thành thật, vẫn không chịu thành thân, nói phải chiếu cố nương hắn, khuyên như thế nào cũng không nghe.”


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi đi qua nhà hắn chưa?”


“Đi rồi, ” Diêu bà tử nói: “Nhà hắn điều kiện kỳ thực không tệ, Trương Man Tử có thể kiếm được tiền.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Gặp qua nương hắn chưa?”


“Gặp qua, đã gặp. Lúc còn trẻ cũng là một người sảng khoái khoái nhân khoái ngữ, cũng liền bảy tám năm này sinh bệnh không ra khỏi cửa ta không gặp được.” Diêu bà tử nói xong, phản ứng kịp Đỗ Cửu Ngôn hỏi một vấn đề khác, liền nói bổ sung: “Nhắc tới, nàng sinh bệnh xong ta liền chưa từng gặp qua, nghe nói vẫn nằm trong phòng, ta đi làm mối vài lần, cũng là nói chuyện trong nhà chính của hắn, không nhìn thấy nàng.”


“Cha hắn lúc nào qua đời?”


Diêu bà tử suy nghĩ một chút, “Đoán chừng phải có vài chục năm.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngươi đi nói môi cho hắn lần nữa, thử nhìn một chút, có thể đi thăm nương hắn một chút hay không.”


“Phí chân chạy của bà mối, quan phủ cho ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Đan Đức Toàn, “Đúng không, Đan bộ đầu.”


Đan Đức Toàn gật đầu, “Đúng, phủ nha ra.”


“Thành!” Diêu bà tử nói: “Dân phụ liền đi.”


Đỗ Cửu Ngôn thông báo nàng vài câu, Diêu bà tử cười khanh khách đáp lời, về nhà lấy đồ, liền đi nhà Trương Man Tử.


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương, Bả Tử cùng với Đan Đức Toàn đứng ở trong ngõ hẻm đối diện xéo.


Diêu bà tử đi vào đợi nửa nén hương thì đi ra, làm bộ quẹo hai ngõ nhỏ, liền tới tìm bọn hắn, “. . . Đỗ tiên sinh, quả nhiên như người nói, hắn không cho ta thăm nương hắn.”


“Ta đều đến cửa phòng, hắn cũng không để ta đi vào, nói nương hắn phải nghỉ ngơi.”


“Cũng chỉ để ta ở phòng khách, còn nói hắn không thú tức phụ.”


“Gia đình hắn là có cổ mùi, phải là thịt mùi đi. Năm mới lễ tết, trong nhà là có mùi thịt.”


“Cơm nước, ta không phát hiện, phỏng chừng không nhiều lắm.”


“Cửa là treo y phục, phơi vài kiện y phục của bản thân hắn, quần áo hắn mặc khi giết heo.”


Diêu bà tử nói một hơi chuyện Đỗ Cửu Ngôn dặn dò nàng quan sát chi tiết.


—— lời nói ngoài ——


Có vé tháng nhớ kỹ đầu hắc, đầu hoàn đoạt tiền lì xì, nếu như tiền lì xì đã không có thỉnh nhắn lại nói cho ta biết, sao sao đát.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận