Q1 – CHƯƠNG 472: THAY TRỜI HÀNH ĐẠO
Dịch giả: Luna Wong
“Không có!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trong nhà Trương Man Tử tạm thời không có phát hiện bất luận đồ gì của Lam Tử, sau đó tái thẩm hắn.”
“Có tin tức ta sẽ thông báo.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Từ thị gật đầu, do hai nhi tử đỡ, chân bước không ra.
Trở về nha môn, Tề Đại Thanh đã đến nha môn báo cáo, nhất phó cảm giác phiền táo lễ còn chưa hết đã bị người quấy rầy, hắn nhìn chằm chằm Trương Man Tử, nói: “Đây là hung thủ án bầm thây?”
“Vâng! Bắt hiện hình.” Đan Đức Toàn nói một lần chuyện đã trải qua, “. . . Chúng ta sớm theo hắn, thấy bọn họ ra khỏi thành liền ở đó an bài người coi chừng.”
Bọn họ từ hôm qua bắt đầu liền theo Trương Man Tử, thấy hắn đi tìm Trang Nguyệt, nhìn hắn và Trang Nguyệt đi ra thành.
Nếu không theo, phỏng chừng ngày hôm nay lại phải có thêm một cọc án giết người.
“Thẩm!” Tề Đại Thanh quát dẹp đường: “Ngày tết thật tốt, bị hắn một khuấy tinh phong huyết vũ, thật sự là ghê tởm đến cực điểm.”
“Đến thánh thượng cũng mừng không nổi năm mới.” Tề Đại Thanh nói.
Đan Đức Toàn xác nhận, để Điếu Đại mang thây khô đi, hắn mang theo Trương Man Tử đi căn phòng thẩm vấn.
Trực tiếp treo tay lên xà ngang, Trương Man Tử chỉ có thể đầu ngón chân chấm đất, giãy dụa như heo đợi làm thịt.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương cùng với Bả Tử tiến đến, mỗi người kéo một cái ghế ngồi ở cửa.
“Lam Tử đâu?” Đan Đức Toàn hỏi: “Tực phụ của trưởng tử Lưu gia Lưu thị, có phải là ngươi giết hay không?”
Trương Man Tử mím môi không nói lời nào.
“Đan bộ đầu quá khách khí, tẩn hắn một trận trước mới nói.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương gật đầu, “Ca ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Đan Đức Toàn lấy roi lai, bùm bùm quất một trận, Trương Man Tử không biểu tình gì, phảng phất căn bản không sợ đau.
“Nói hay không?” Đan Đức Toàn nói: “Ngươi không nói, ta con mẹ nó để ngươi thử hết tất cả các hình cụ trong ngục một lần!”
Trương Man Tử diện vô biểu tình, “Các ngươi những người ngu này, ta là trừ hại cho dân, những nữ nhân này chưa trừ diệt, thế đạo này sẽ không sạch.”
“Trên đời này không nên có nữ nhân thủy tính dương hoa.” Trương Man Tử nói: “Các ngươi không hiểu những đạo lý này ta không trách các ngươi. Các ngươi muốn giết cứ giết, ta cái gì đều sẽ không nói.”
Đan Đức Toàn tức giận lấy cái kẹp qua đây, kẹp lấy đầu gối của Trương Man Tử, xé ra hai bên, Trương Man Tử hét thảm một tiếng, đau một đầu mồ hôi lạnh, nói: “Các ngươi đều là kẻ ngu dốt, ngu xuẩn!”
“Ta là thay trời hành đạo!”
“Ta là thay trời hành đạo!”
Trương Man Tử cả tiếng hô, “Ta là thay trời hành đạo!”
Đan Đức Toàn tức giận run, chỉ vào bàn ủi đặt ở trong bếp lò, “Đốt nóng!”
“Xuất một chút khí là được.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không cần ác như vậy!”
Trương Man Tử nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, chợt nghe nàng cười, hướng về phía hắn nói: “Đan bộ đầu, cổ thây khô kia không thích hợp chôn, đốt đi.”
Đan Đức Toàn sửng sốt, vội xác nhận.
“Ngươi dám!” Trương Man Tử nói: “Không cho ngươi chạm vào nương ta, không cho chạm vào!”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi giết nàng, làm thành thây khô, ta không nhìn ra ngươi có nửa điểm kính yêu nàng.”
“Nói vậy, nàng cũng không muốn nhìn thấy ngươi đi, đốt là xong rồi, xong hết mọi chuyện.”
Cả người Trương Man Tử đều đang phát run, “Không được, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chớ nói ngươi bây giờ không nhúc nhích được, chính là động, ngươi cũng không làm gì được ta.”
“Đi, đi.” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, tất cả mọi người theo nàng đứng lên, Trương Man Tử bỗng nhiên nói: “Các ngươi muốn biết cái gì, ta nói!”
Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn hắn, “Lam Tử và Đại Tráng đâu?”
“Lam Tử ta giết, nàng muốn bỏ trốn với nam nhân. Nàng càng thủy tính dương hoa!”
“Đại Tráng đâu?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Trương Man Tử trả lời: “Đại Tráng gì, ta không biết hắn!”
“Được.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Còn có ai, ngươi báo hết tên lên đi!”
Bookwaves.com.vn
Trương Man Tử nói: “Còn có Miêu quả phụ ngoài thành trong Liễu gia trang, nàng câu dẫn ta, ta giết nàng.”
“Không còn người khác nữa.” Hắn nói rằng.
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá thần sắc của hắn, “Nói một câu, quá trình ngươi giết Lam Tử và Xuân Đào!”
“Nhớ không được.” Trương Man Tử nói: “Ta đều thừa nhận là ta giết, các ngươi muốn chém đầu thì chém đầu nói nhảm nhiều thế làm gì.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Châm chút lửa là chuyện rất nhanh.”
“Ngươi!” Trương Man Tử gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
“Tháng trước mùng năm, sáng sớm ta ra khỏi thành, liền thấy Lam Tử dẫn theo một bao phục, theo một nam nhân ra khỏi thành, hai người một trước một sau, cho rằng người khác không biết, tiện nữ nhân kia. . . Ta liền theo bọn họ, xem bọn hắn muốn làm gì.”
“Bọn họ đi thẳng đến thổ địa miếu, Lam Tử đưa bao phục trong tay cho nam nhân kia, hai người nói chuyện một hồi, nam nhân kia đeo bao phục đi, còn vừa đi vừa quay đầu hướng Lam Tử nói chờ hắn ba năm.”
“Ba năm sau hắn trở về thú nàng!” Trương Man Tử nói chuyện rất tức giận, “Nữ nhân thủy tính dương hoa kia, cư nhiên không có cự tuyệt.”
“Chờ nam nhân kia đi rồi, ta đi tới nói với Lam Tử.”
“Thỉnh nàng giúp ta một ngày, ta cho nàng tiền công một ngày. Quả nhiên, nàng một chút cũng không cố kỵ nam nữ hữu biệt đáp ứng. Ta mang nàng tới bên chân núi, bóp chết nàng. Đựng trên xe của ta đẩy về.”
“Ta ở nhà băm nàng, đem thịt nàng nấu nửa chín, cho chó toàn thành ăn!”
Trương Man Tử nhìn các nàng, mắt đỏ bừng, “Các ngươi nói, nữ nhân này có nên giết hay không?”
“Đầu của nàng đâu!” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Trương Man Tử nói: “Ta chôn ở Tây sơn, ngay cách chỗ các ngươi tìm được thi thể Xuân Đào không xa.”
Đỗ Cửu Ngôn trầm mặc một hồi, lại hỏi: “Xuân Đào thì sao? Ngươi giết thế nào?”
“Nàng đi thượng hương, vẫn cùng một người câu kết làm bậy, hai người từ tố trai đường đến phía sau trong rừng nói chuyện, ta theo qua. Chờ nam nhân kia đi rồi, ta thấy chung quanh không ai, trực tiếp bóp chết Xuân Đào, cõng nàng đi một đoạn đường, ném đi ra bên ngoài.”
“Ta ở đó phanh thây.” Trương Man Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy đi tới bên người Trương Man Tử, nhìn hắn, “Lúc ngươi phanh thây, dùng đao gì?”
“Đóa cốt đao!” Trương Man Tử nói.
“Ngươi đi Pháp Hoa tự thượng hương, vì sao mang đóa cốt đao?”
“Mỗi ngày trên người ta đều mang đóa cốt đao.”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không đúng!” Nàng lấy đáp liên trên người Trương Man Tử xuống, “Ngày hôm nay ngươi kế hoạch giết Trang Nguyệt, vì sao không có mang đóa cốt đao?”
Trương Man Tử nói: “Ngày hôm nay ta không có ý định phanh thây.”
“Ngày đó ngươi giết Xuân Đào có dự định phanh thây?”
“Phải!” Trương Man Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn lạnh lùng nói: “Lời của ngươi câu đầu không trùng câu sau.”
Trương Man Tử nhìn nàng.
“Ngươi nói ngươi và hàng xóm của ngươi cùng đi Pháp Hoa tự, cuối cùng các ngươi cùng nhau trở về.”
“Các ngươi về đến nhà chưa tới giờ thìn, Xuân Đào khoảng chừng giờ thìn đến Pháp Hoa tự.”
“Ngươi là như thế nào thấy nàng và nam nhân thông đồng đi rừng cây?”
Khóe miệng của Trương Man Tử run run, hô: “Có phải ngươi sỏa hay không? Đây đều là ta rửa sạch tội danh mới bịa ra.”
“Ta hỏi hàng xóm của ngươi, bốn người bọn họ có thể chứng minh, ngươi cùng bọn họ cùng nhau vào thành.”
Bookwaves.com.vn
“Bốn người bọn họ trở về, ta đến cửa thành đi vòng vèo, bọn họ căn bản không biết.” Trương Man Tử nói: “Ngươi thích tin thì tin.”
“Đây không phải là chuyện ta tin hay không, mà là ngươi nói chuyện quá mâu thuẫn.” Đỗ Cửu Ngôn lấy đao của Trương Man Tử ra, bên trong có một thanh đao chiều dài bằng cánh tay, đao này chắc là dùng để lấy máu, còn có một thành đao không lớn không nhỏ, chắc là gở xương.
Chính là không có đóa cốt đao hắn nói.
“Trương Man Tử, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Xuân Đào là ngươi giết sao?”
Trương Man Tử nói: “Là ta giết, ta moi ruột của nàng ra chôn cùng đầu xuống đất. Ngươi nói có phải là ta giết hay không.”
“Phía sau Pháp Hoa tự có tường rào, ngươi làm sao đưa nàng ra?”
Trương Man Tử nói: “Ta đã gãy một đoạn tường rào, kéo nàng ra, dùng dây co mang tùy thân một lần nữa cột chắc tường rào.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Được, dù là ngươi nói những thứ này đều là ngươi làm, ngươi nói cho ta biết, ngươi làm vào lúc nào?”
“Bên kia phía sau núi không ai, toàn bộ buổi chiều ta đều ở trong núi, trước khi cửa thành đóng ta mới vào thành.” Trương Man Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Ta hỏi không phải cái này, ta hỏi là ngươi giết nàng khi nào, ngươi trở lại trong thành, lúc nào trở về?”
“Ta mới vừa nói qua, ta vào thành rồi lại đi ra.”
Đỗ Cửu Ngôn giơ tay lên cho hắn một bạt tai, “Ta hỏi ngươi một lần nữa, lúc nào giết nàng?”
Trương Man Tử bị nàng đánh cho nhất mộng, hô: “Ta nói, ta vào thành rồi trở ra, thấy nàng và nam nhân nói chuyện, ta đã giết nàng.”
Lại một cái tát, Đỗ Cửu Ngôn quát dẹp đường: “Lúc nào?”
Trương Man Tử trừng nàng, không dám nói nữa.
“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn cầm đao so so, “Ta muốn từng đao từng đao cắt thịt hắn, người có thể đi giải thích một chút với thánh thượng không?”
Quế vương gật đầu, “Ta cắt!”
“Vương gia nghĩa khí!” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đao gở xương trên tay, mũi đao cực kỳ sắc bén, nàng ngước mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Man Tử, “Ngươi có kinh nghiệm, nói cho ta biết cắt bắt đầu từ nơi nào tương đối khá?”
Trương Man Tử run lên, như là khuyến khích bản thân hô: “Muốn giết muốn quả tùy ngươi.”
“Được!” Đỗ Cửu Ngôn dán đao tại cánh tay của hắn, “Ta cũng cảm thụ một chút, cắt thịt lấy máu là sảng khoái như thế nào.”
Lúc nói chuyện, đao nàng đè một cái còn chưa có thấy máu, Trương Man Tử sợ hét lớn một tiếng, “Ta là thay trời hành đạo!”
“Ta đến!” Đan Đức Toàn nói: “Thủ pháp tiên sinh không thạo bằng ta.”
Đan Đức Toàn nói xong, tiếp nhận đao, chiếu dùi của Trương Man Tử ghim xuống.
Trương Man Tử gào thét một tiếng, hô: “Các ngươi dùng tư hình, ta muốn cáo các ngươi.”
Đao của Đan Đức Toàn không có rút, theo lực đạo kéo lên, mở ra một vết thương, “Đỗ tiên sinh hỏi ngươi, ngươi hãy thành thật nói rõ ràng.”
“Bằng không ngày hôm nay không phải là một đao đơn giản như vậy.”
Trương Man Tử la to, liều mạng gào thét, “Ta là thay trời hành đạo!”
Đan Đức Toàn quay đầu lại xem Đỗ Cửu Ngôn, im lặng lắc đầu. Trương Man Tử như vậy rõ ràng là gân, hình như chưa có khai hóa.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thây khô của nương ngươi, ngươi cũng không cần?”
“Đốt đi, ” Trương Man Tử nói: “Ta là thay trời hành đạo, ta chết, thiên hạ này liền rối loạn, nữ nhân thủy tính dương hoa, sẽ càng càn rỡ vô sỉ, các ngươi sẽ chờ đi, chờ xem!”
“Vì sao ngươi giết mẫu thân ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
—— lời nói ngoài ——
Gặp các ngươi rất nhiều người đoán rất kháo phổ, ta đừng nói, kịch thấu nhìn nữa tựu thiếu vị đạo!
Nhớ kỹ đầu phiếu hắc, sao sao đát mọi người.
Cảm tạ sở hữu đặt, khen thưởng, đầu phiếu và nhắn lại các ngươi, ái các ngươi!