Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 475: ĐẦU HỔ ĐUÔI RẮN


Dịch giả: Luna Wong


“Có người nhìn chúng ta chằm chằm?” Đan Đức Toàn thấp giọng hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Coi như không biết, nên làm cái gì thì làm cái đó đi.”


Tất cả mọi người không nói lời nào, nhưng tất cả cảm giác đều đặt ở bên ngoài.


Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm phía trước cái cọc cột bò, “Lão bá, cái này là vật của ngươi sao?” Nàng nhặt một vật phẩm trang ngọc chất lên.


Như là va chạm vào cọc cột bò, nên gãy làm hai rơi trên mặt đất.


Đồ này không khác và nhẫn cho lắm, thế nhưng kích thước lại nhỏ hơn một chút.


“Không phải đồ của ta, ta nào có đồ tốt như vậy.” Lão bá nói.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Khách nhân thì sao?”


“Chỗ ta không ai đến, dù là tới cũng không có khả năng đến chỗ ta cột bò.” Lão bá nói.


Quả thực không sai, cho dù có người đến cũng không có khả năng đến chỗ hắn cột bò, hơn nữa, nếu như trước đó có lão bá không có khả năng không nhìn thấy.


Giải thích duy nhất, chính là người kia làm bò điên, lại dẫn nó đi rừng cây.


“Giới tử?” Đan Đức Toàn nói: “Có không ít nam nhân thích đeo, đeo vào ngón tay út.”


Đan Đức Toàn lấy tới so một chút, nhưng cũng không có đeo vào ngón út của mình, “Có người coi trọng, còn có thể khắc chữ ở bên trong.”


“Phải không, ” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, cầm cây đuốc qua đây, chiếu hai khối giới tử thanh bạch sắc, “Thật là có chữ.”


“Hiệp chi đại thành?” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, cười lạnh nói: “Thật đúng là trung tâm tư tưởng tà giáo.”


Thường Liễu lấy lại công đạo.


Trương Man Tử thay trời hành đạo.


Hiện tại lại xuất hiện một hiệp chi đại thành.


Nàng hầu như muốn bật cười, cứ một tổ chức tà giáo như vậy, cũng không biết xấu hổ quảng cáo rùm beng bản thân hiệp chi đại thành?



“Chắc là của người cởi dây buột bò, bò lao ra thì bản thân hắn nhất thời có chút bối rối, trong lúc vô tình dập vào thứ này.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói.


Đan Đức Toàn nói: “Đỗ tiên sinh, vật nhỏ này, có phải quá nhỏ hay không?”


Đan Đức Toàn vừa thử qua, hắn đến ngón út đều đeo không lọt.


Đỗ Cửu Ngôn thử một chút, nàng có thể đeo được vào ngón út nhưng không thể vào ngón áp út.


Ngón tay của nàng đã rất nhỏ.


“Chẳng lẽ không phải nhẫn?” Đỗ Cửu Ngôn kỳ quái, Đan Đức Toàn lắc đầu, “Chắc là nhẫn, hình dạng như vậy, ngoại trừ nhẫn không có thứ khác chứ?”


Nhỏ như vậy, chẳng lẽ là nữ nhân?


“Xem kết quả vương gia và Bả gia truy tung .” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Đỗ Cửu Ngôn và Đan Đức Toàn đi bộ ở bốn phía viện tử, càng đi về phía trước một đoạn đường, là một thôn, cũng chưa đến cửa thôn đi lên núi, chính là địa phương Pháp Hoa tự và Tập Hiền thư viện.


“Đã trở về.” Có người hô.


Đỗ Cửu Ngôn ra phía trước, liền thấy Quế vương và Bả Tử đều trở về.


Tay không mà về.


“Trốn rồi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Quế vương lắc đầu, “Không đường có thể trốn, nhảy vực rồi.”


Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, “Người này khẳng định rất quen thuộc vùng này, hắn không có khả năng không biết đi bên nào có vách núi lẩn tránh.”


“Tự sát!” Bả Tử nói: “Từ khi hắn phát hiện chúng ta đuổi theo, biết chạy không lại chúng ta, nên trực tiếp đi phía vách núi, một chút cũng không do dự trực tiếp nhảy xuống.”


Đan Đức Toàn nói: “Ta dẫn người đi tìm, vách núi kia ta biết.”


“Cùng nhau đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Tô Bát Nương đã chết, Lam Tử đã chết, Xuân Đào đã chết, trước đây còn từng chết hai nữ nhân. . . Hiện tại hai hung thủ cũng đều lần lượt chết, ngay cả người giám thị bọn họ đều không chút do dự nhảy vực tự sát.


Một chút đầu mối bọn họ thật vất vả lấy được, lần thứ hai cắt đứt!


Bọn họ vừa đi vừa thảo luận, Đan Đức Toàn hỏi: “Người này, tại sao phải làm như vậy?”



Hắn nghĩ không ra, Tô Bát Nương và Lam Tử cùng với Xuân Đào nhìn qua đều là người thường, không giống như là có ảnh hưởng và uy hiếp gì đối với người nào.


Đối phương vì sao phải xui khiến và đầu độc Thường Liễu cùng với Trương Man Tử giết bọn hắn?


“Trương Man Tử và Thường Liễu giết người, không phải là giết vì hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn dạy cho bọn hắn chính là giá trị quan tự cho là đúng, để cho bọn họ ở dưới quan niệm vặn vẹo, lựa chọn phương thức cực đoan nhất, hắn dạy cho bọn hắn phương pháp giết người, mà không phải giết ai.”


Bookwaves.com.vn

“Ý của người là, bọn họ giết ai đối với người chỉ điểm phía sau màn mà nói, kỳ thực không quan trọng?” Đan Đức Toàn nói: “Hắn muốn, chỉ là khống chế vui vẻ của những người này?”


Có lẽ là thế, Đỗ Cửu Ngôn cũng không xác định.


Đoàn người đến dưới vách núi, sắc trời đã hơi sáng.


Thi thể của người dưới vách núi kia, đã chết.


Quế vương nhìn chằm chằm mặt của người này đánh giá, nói: “Các ngươi nhìn mặt hắn.”


“Di, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn mặt bị ngã biến hình, ngưng mi nói: “Xâm chữ?”


Ở trong định pháp của《 Chu Luật 》, chỉ có người trộm đạo cửu dạy không được, mới có thể bị xâm chữ “Đạo”.


“Đan bộ đầu, như vậy xâm chữ là có thể tra được chứ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Đan Đức Toàn gật đầu.


Đỗ Cửu Ngôn cầm lấy tay của người này, so với nhẫn mới vừa rồi lấy được, “Mang không lọt. Chẳng lẽ là treo ở trên người?”


“Ở đây.” Bả Tử nâng trụy tử bên hông của người này lên, bên trên có buộc một nửa đoạn ngọc bài, còn dư lại chắc là lúc ngã xuống đã rớt bể, thế nhưng ở hai bên trái phải ngọc bài, có một nút thắt tản ra.


Đỗ Cửu Ngôn so với một chút, “Đó chính là từ phía trên ngã xuống.”


Trang sức này, rất thú vị.


“Nhìn xem trên người còn có cái gì.”


Bả Tử tỉ mỉ lục soát một lần, tìm được một chuỗi chìa khóa, trừ thứ này ra không có gì cả.


“Mang về đi.” Đỗ Cửu Ngôn cầm chìa khóa cân nhắc, “Hy vọng quay về nha môn, cí thể tra được đầu mối.”



Mọi người đem thi thể và đầu của Lam Tử lúc trước tìm được về, đều tự ở trong nha môn nghỉ ngơi nửa ngày, chờ Đỗ Cửu Ngôn tỉnh lại, Tề Đại Thanh đã để người tra được, hắn tự mình đến tìm Quế vương, đưa một hồ sơ, “Người này tên Hác Lâm, người Bảo Định phủ, năm nay bốn mươi sáu tuổi, cử nhân. Từ hai mươi lăm tuổi bắt đầu vì trộm đạo gián đoạn ngồi mười một năm tù, mười năm trước ở trên mặt xâm chữ xong, lệnh cưỡng chế hắn không cho phép ly khai kinh thành.”


“Trạch tử hắn đăng ký trong danh sách, ở Tây Lục nhai Như Ý hạng.”


Lại còn là một cử nhân, điều này làm cho Đỗ Cửu Ngôn thật bất ngờ.


Nàng cầm hồ sơ và cái chìa khóa, nói: “Đi xem.”


Đoàn người đi Như Ý hạng, ở đây đều là người nghèo, trong ngõ hẻm cũng rõ ràng không sạch sẽ bằng nơi khác. Tìm được Nhà của Hác Lâm, rất nhẹ nhàng liền mở cửa ra.


Là một viện tử rất nhỏ, tổng cộng chỉ có ba gian phòng thêm một trù phòng cực nhỏ, trong viện không có giếng.


Đỗ Cửu Ngôn vào phòng, giường chiếu dọn dẹp rất chỉnh tề, trong tủ có treo y phục, mấy đôi hài bày ở cửa, bên trên còn dính bùn chưa khô.


“Cửu Ngôn!” Bả Tử từ đáy giường kéo cái rương ra, mở ra liền thấy một màn để kẻ khác mao cốt tủng nhiên.


Trong rương bày từng lọn từng lọn tóc dùng dây đỏ buộc lại.


“Năm lọn tóc, dài ngắn bất đồng, từ trình độ mềm cứng mà xem, thời gian cắt xuống cũng bất đồng.” Bả Tử nói: “Không giống của một người.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đây là. . . Có đam mê sưu tập tóc?”


Bookwaves.com.vn

“Vì đam mê này, lao lực tâm tư đầu độc người khác giết người?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không chỉ biến thái còn có bản lĩnh a.”


Bả Tử lấy hết đồ trong rương ra.


Có một cuốn sách rất thú vị, trên sách ghi chép đặc điểm tính cách của Thường Liễu và Trương Man Tử, cùng với kinh nghiệm và bất mãn trong lòng của bọn họ.


Ghi chép cặn kẽ hai người dưới đầu độc của Hác Lâm, từ một người trong lòng không có bao nhiêu oán giận, dần dần biến thành một người tràn ngập phẫn nộ, hận đời.


“Giọng điệu này, rất kiêu ngạo rất có cảm giác thành tựu a.” Đỗ Cửu Ngôn đưa vở cho Quế vương xem, nàng ở trong phòng tùy ý lục.


Ngoại trừ cái rương, trong căn phòng này không có bất kỳ vật đáng giá có thể xem là đầu mối, nếu không như vậy, đến một chút bài biện dáng dấp đáng giá cũng không có.


Phòng khách và trù phòng cũng là như vậy, dọn dẹp rất chỉnh tề, nhưng ngoại trừ chỉnh tề ra thì không có gì cả.


“Xong rồi!” Đỗ Cửu Ngôn cười khổ hất bào ngồi ở ngưỡng cửa, thở phào một tiếng, “Ta thua a!”


“Đỗ tiên sinh, ” Đan Đức Toàn đi ra, hỏi: “Người nói, Thường Liễu bị người sai sử, chính là thụ người này sai sử sao?”


Đỗ Cửu Ngôn khổ não thả thất bại nhìn hắn.


“Vậy hai án tử, hiện tại có thể triệt để kết án rồi chứ?” Đan Đức Toàn nói.


Đỗ Cửu Ngôn sinh không thể yêu gật đầu, “Ngươi dựa theo trình tự đi. Cũng kể lại công bố một chút chi tiết cho người nhà của hai người chết đi.”



“Những chuyện khác, một người biết nửa vời bộ khoái như ta đây cũng không giúp được một tay.”


Đan Đức Toàn chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh không nên nói như vậy, mấy án tử này, nếu như không có người hỗ trợ, căn bản sẽ không phát hiện Hác Lâm.”


“Đa tạ Đỗ tiên sinh!”


Đỗ Cửu Ngôn phất tay, nói: “Khách khí với ta cái gì.” Lúc nói chuyện, nàng mở ra tay, “Vật này ngươi trở về báo cáo kết quả công tác xong, có thể đưa lại cho ta hay không?”


“Đương nhiên có thể.” Đan Đức Toàn nói: “Người là cảm thấy cái này thú vị?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đúng vậy, ta chưa từng thấy qua nhẫn thú vị như vậy, nhỏ như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có tiểu hài tử có thể đeo được đi.”


Đan Đức Toàn nói: “mới có thể đeo không vừa, chỉ là treo ở trên người.”


“Cũng có thể.” Đỗ Cửu Ngôn đi ra ngoài, suy nghĩ một chút lại quay đầu nhìn Đan Đức Toàn, phân phó nói: “Có chuyện muốn nói với ngươi, hướng đi của Đại Tráng, còn xin ngươi tiếp tục tra.”


Đan Đức Toàn gật đầu, “Được!”


“Còn có một chuyện, ” nàng thấp giọng dặn dò Đan Đức Toàn vài câu, Đan Đức Toàn sửng sốt, đang muốn nói Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Nỗ lực a, Đan bộ đầu.”


“Đi thôi, các tiểu nhị đáng yêu nhất thú vị nhất của ta .”


“Đây đã hết rồi?” Quế vương rất mất hứng, phủi bụi trên người một cái, “Cái thứ gì, bổn vương mệt nhọc vài ngày, cũng không có thấy ngươi lên đường biện tụng, cứ hồ lý hồ đồ như vậy đã xong rồi?”


Đỗ Cửu Ngôn mua vui trong khổ, “Vương gia, thái độ này của người không đúng a, chúng ta nên cao hứng mới đúng, bây giờ là kết án.”


“Quái!” Bả Tử nói: “Thế nhưng nói không ra quái chỗ nào.”


Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Cảm giác đầu voi đuôi chuột, đúng không?”


“Phải!” Bả Tử nói: “Đã chết nhiều người như vậy, mệt nhọc nhiều ngày như vậy, cuối cùng hung thủ sau màn tự sát.”


“Như ăn một con ruồi.” Quế vương nói: “Vụ án này là cố ý ác tâm chúng ta.”


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Con ruồi tuy nhỏ cũng là thịt a, người khác đưa đừng lãng phí.”


“Không đói bụng.” Quế vương xuy cười một tiếng, vừa trên đường, đối diện một vị tiểu nội thị nghênh đón, chắp tay nói: “Vương gia, Đỗ tiên sinh, thánh thượng cho đòi hai người tiến cung một chuyến.”


Đỗ Cửu Ngôn quay đầu hỏi Bả Tử, “Cùng đi chứ, mang ngươi đi xem một chút về hoàng cung tráng lệ.”


“Ta trở về xem củ cải nhỏ, thuận tiện thu dọn đồ đạc chuẩn bị dọn nhà.” Bả Tử nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Được!”


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương cùng đi vào cung.

(Luna: Ta phát hiện, từ khi edit bộ này ta đều đoán trật lất hết, thế nhưng ta cảm thấy Hác Lâm chỉ là ma chết thay giấu kẻ sau màn thôi, ta vẫn đoán kẻ sau màn này là ông Kinh)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận