Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 476: LANG TÀI NỮ MẠO

Dịch giả: Luna Wong

Ở một căn phòng cũng không rộng thoáng, hai người ngồi ở trước bếp lò sưởi ấm, bên cạnh bếp lò nướng khoai lang và cây dẻ, trên lửa đun rượu, hương khí tràn ngập đầy rẫy trong phòng không lớn.

Bên ngoài đang có tuyết rơi, bốn phía yên lặng rời xa tiếng rầm rĩ, ngay cả thanh âm của hoa tuyết rơi trên nóc nhà, đều có thể nghe thấy.

Sau một hồi, người bên trái uống một hớp rượu, nói: “Người câu con cá này vô cùng tốt, nhấc cần lại ném xuống, tiếng phù phù phù phù rơi xuống nước, ta đều có thể nghe được.”

Người bên phải nói: “Hắn quả thực thông minh, tâm tư kín đáo làm việc trầm ổn, cùng cảm giác cà lơ phất phơ bình thường của hắn, rất không tương xứng.”

“Thông minh đi nữa cũng là cờ trong tay người. Không đáng nhắc đến.”

“Không phải cpwf, chúng ta chỉ là đang xem hí mà thôi.”

Kịch bản gốc bọn họ đang viết, kết cục nhân vật cũng là bọn họ định, cảm giác này quả thật không tệ.

“Đỗ Cửu Ngôn, là một hí hay, xem hí của hắn so với bất luận hỉ nào lúc trước từng xem, đều phải đặc sắc hơn.” Người bên trái lại nói: “Người nói, hắn có thể nhìn ra Hác Lâm cũng là cờ không?”

Người bên phải gật đầu, “Lấy năng lực của hắn, nhất định là đã nhìn ra.”

Người bên trái cười, “Nhìn ra cũng bất lực, cảm giác như vậy tất nhiên là bách trảo não tâm thiên chuyển bách hồi a.”

“Đây đã thiên chuyển bách hồi rồi sao?” Người bên phải lắc đầu, “Ta thất chưa chắc a. Người này hào hiệp, cầm được thì cũng buông được, bất định lúc này lại ôm Quế vương tiêu dao.”

Người bên trái cười, “Chúng ta đây không ngừng cố gắng?”

“Tăng trưởng hiểu biết cho hắn, rèn luyện tâm chí, cũng là vì nước bồi dưỡng lương đống tài.”

Người bên trái gật đầu, “Quả thực như thế.” Lại nói: “Trong án kiện lúc trước của nàng ngươi tra qua, mang tới ta xem.”

Người bên trái lấy qua đưa cho hắn, “Có mấy án kiện quả thực đặc biệt đặc sắc, tiếc nuối bỏ lỡ biện tụng.”

“Phải không?” Người bên phải đảo hồ sơ, tinh tế nhìn một hồi, dừng một chút đi bên cạnh bàn cầm đèn viết phong thư, “Ngươi xem một chút, kịch bản này có được hay không.”

Bên trái người vỗ tay cười to, “Hay, hay lắm!”

(Luna: Ông Kinh với Thân Đạo Nho hay là ông gì mà bị bệnh da xấu rồi không gặp người của Yến Kinh đó, nghi lắm nghi lắm nha)

. . .

Quế vương đắp vai của Đỗ Cửu Ngôn, hai người lắc lư ở trên đường.

“Cánh tay nặng chết được!” Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ không ngớt, thấp người tránh ra, “Vương gia, người gần đây có phải ăn nhiều quá hay không?”

Quế vương xoa bóp thịt trên lưng, “Không có, ta nhịn vài ngày, rõ ràng gầy rồi!”

“Ta xem một chút.” Đỗ Cửu Ngôn tiến lên, nắm thịt trên lưng hắn, vặn một cái, “Rõ ràng có thịt.”

Quế vương đau nhăn mặt, lôi kéo tay nàng run môi, “Giết người bất quá đầu chỉa xuống đất, Đỗ Cửu Ngôn, ngươi quá độc ác.”

“Không được, bổn vương muốn chết.” Quế vương dựa vào bả vai của nàng, “Đi không nỗi.”

Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn, “Bóp thắt lưng có quan hệ đến bước đi?”

“Thụ thương ảnh hưởng tâm tình, tất cả tâm tình, hiểu hay không?” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Ta vừa xem ngươi bóp không phải thịt là thận, vương gia, thận của người hư a!”

Quế vương lại gần hèn mọn cười, “Có thận hư hay không, thử một lần sẽ biết!”

“Vương gia, cẩn thận trĩ sang, sau đó Tiền ma ma lại tặng thuốc đến cho người.”

Quế vương nộ, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn chạy phía trước, “Trĩ sang của bổn vương? Chẳng lẽ không phải nhờ ngươi ban tặng sao?”

Hắn nói xong, người trên đường đều dừng lại càng thêm minh mục trương đảm nhìn hắn, trên mặt từng người một, lộ biểu tình ông trời của ta a nguyên lai như vậy.

“Nhìn cái gì?” Quế vương nói: “Mười người cửu trĩ, các ngươi không có sao?”

Mọi người cười ha hả, có người chắp tay nói: “Vương gia, chúng ta đều biết, người chớ xấu hổ.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Pháp không trách chúng, bách tính chiếm một cái nhai người xem náo nhiệt nhân sơn nhân hải nhất thời lá gan tăng lên.

Bookwaves.com.vn

“Vương gia, người cùng Đỗ tiên sinh đặc biệt bội phục, trai tài gái sắc!”

“Phải, Đỗ tiên sinh có tài hoa như vậy, vương gia dễ nhìn như vậy, thật đúng là trời sinh một đôi a.”

“Chúng ta còn cảm thấy, lấy dung mạo của vương gia, kinh thành là không nữ tử nào xứng đôi. Đỗ tiên sinh cũng giống như vậy, có tài lại khôi hài như thế, cũng không có nữ nhân nào xứng đôi.”

“Vừa lúc, hai người xuất sắc người ở cùng nhau, cực kỳ vui mừng a.”

Quế vương hết giận, chỉ vào mọi người nói: “Bách tính kinh thành chính là tốt, coi như ngươi thức thời!”

“Chúc mừng chúc mừng.”

“Ngày vui của vương gia và Đỗ tiên sinh, chúng ta nhất định đăng môn chúc mừng đòi kẹo ăn.”

Mọi người cười nói.

“Đi a!” Đỗ Cửu Ngôn dắt Quế vương, “Đầu óc ngươi cũng ném phía sau núi Pháp Hoa tự rồi sao?”

Lúc nói chuyện, nàng chào hỏi mọi người, kéo Quế vương đang vui vẻ đi.

“Bầu không khí khai hóa a. Ngươi không phải đã nói rồi sao, một trong nhưng biểu hiện xã hội văn minh tiến bộ, là bách tính phổ thông có lòng bao dung và có cường đại với sự tồn tại của chuyện và người cổ quái sao?”

“Lòng đây là bao dung và cùng tồn tại.” Quế vương nói.

Đỗ Cửu Ngôn bị tức nở nụ cười, “Ta có cần phải đi hoàng lăng một chuyến dâng nén hương cho các vị tổ tiên hoàng gia để cảm tạ và an ủi một phen hay không? Dù sao đều là tổ tông của ngươi a.”

“Vũ nhục tổ tiên, có học thức và tu dưỡng hay không?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta không có học thức cũng không có tu dưỡng, thế nhưng ta có đầu óc.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ hắn, “Tự suy nghĩ một chút.”

Quế vương sẽ không nghĩ, coi như là kết quả xấu nhất hắn cũng là có thể thừa nhận, nếu có thể thừa thụ cũng không quá đáng sợ, “Nghĩa vô phản cố, dũng cảm tiến tới.”

Hắn nói xong, suy nghĩ một chút lời của bách tính vừa nói, cau mày nói: “Sao ta chính là lang tài nữ mạo?”

Hắn thành nữ nhân?

Rõ ràng Đỗ Cửu Ngôn mới là ẻo lả a.

“Người có trĩ sang, còn sợ không kham nổi chữ mạo này sao?”

Quế vương gật đầu, “Quá trình không sao, kết quả quan trọng nhất. Đi, đi!”

“Ai có kết quả với ngươi, dán vàng.”

Hai người đến ngự thư phòng, Triệu Dục vừa nhìn hai người liền hiểu, “Đều tức giận, cãi nhau?”

“Không có, ta và Ngôn Ngôn không tồn tại cãi nhau, chỉ có thành kiến không hợp tranh luận, là thảo luận giữa người thông minh.” Quế vương nói.

Triệu Dục bị tức nở nụ cười, “Khi nào ngươi mới có thể trưởng thành.”

Quế vương ngồi xuống, nhận trà Tiết Án đưa tới.

“Đỗ Cửu Ngôn, án kiện như thế nào, trẫm nghe nói các ngươi nhịn mấy ngày, có kết quả chưa?” Triệu Dục hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn nói trước sau án kiện một lần.

“Hác Lâm chết như vậy, lợi cho hắn quá, nên thiên đao vạn quả, thật sự là ghê tởm đáng trách!” Triệu Dục nói.

Đỗ Cửu Ngôn xác nhận.

“Ngày tết làm tâm người hoảng hoảng, chờ phủ nha kết án, trẫm sẽ để cho bọn họ ra một bố cáo, trấn an dân tâm.” Triệu Dục nói: “Khổ cực các ngươi, mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt, tết Nguyên Tiêu trẫm sẽ thỉnh bách quan, Đỗ Cửu Ngôn ngươi nhất định phải tới.”

Đỗ Cửu Ngôn hành lễ xác nhận.

“Tiết Án, ” Triệu Dục phân phó nói: “Lấy khối kê huyết thạch của trẫm đến.”

Tiết Án xác nhận cầm tới, Triệu Dục cho Đỗ Cửu Ngôn, “Kê huyết thạch này trẫm vẫn rất thích, tuy là không lớn, thế nhưng điêu khắc một tư chương thích hợp nhất, hôm nay trẫm thưởng cho ngươi.”

Bookwaves.com.vn

“Cảm tạ thánh thượng.” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá, tảng đá này chỉ có rộng bằng hai ngón tay, thế nhưng nhan sắc phi thường đẹp, “Ta đây trở về đi tìm một công tượng tốt nhất, khắc một tư chương đẹp mắt nhất, mỗi ngày mang trên người.”

Triệu Dục ha ha nở nụ cười, chỉ vào Quế vương, “Không cần tìm công tượng gì, ngươi để hắn làm cho ngươi. Khi còn bé trẫm có một tư chương chính là hắn khắc, phi thường tốt.”

Đỗ Cửu Ngôn rất kinh ngạc nhìn Quế vương, kỹ năng của người này hơi nhiều a.

Quế vương dào dạt đắc ý uống trà.

“Bất quá hắn vì luyện đao công, không biết hủy đi bao nhiêu đá tốt.” Triệu Dục nói.

Mặt của Quế vương liền sụp đổ, “Người khen ta thì khen tới cùng, khen phân nửa hủy phân nửa, ta sẽ không cám ơn người.” Lúc nói chuyện đứng dậy, nói: “Nếu người không có gì phân phó chúng ta quay về ngủ, vì bình an của bách tính kinh thành, chúng ta đã chừng mấy ngày không có ngủ ngon rồi.”

“Cũng không thưởng cho ta chút hoàng kim, lấy tài để cổ vũ.” Lầu bầu một câu.

Triệu Dục ném một bản tấu chương dày qua, “Ngươi tên tiểu tử thúi này!”

Quế vương không tránh, để nó đập vào vai.

“Tiết Án, ” Tâm tình của Triệu Dục rất tốt, ngẫm lại lúc không thấy Quế vương thì tức giận, thấy người thì tức gì cũng cũng quên, “Thưởng hắn một khối cao!”

Tiết Án cẩn cẩn dực dực bưng một đĩa đi qua, trong đĩa đặt một khối hoàng kim cao.

Quế vương phủi Triệu Dục một mắt, cầm hoàng kim cao bẻ ra phân nửa cho Đỗ Cửu Ngôn, “Ca ta keo kiệt, không cần để ý hắn.”

Hai người vừa ăn vừa ly khai ngự thư phòng.

“Thật là một đôi dở hơi.” Triệu Dục dở khóc dở cười, “Đoán chừng là hết tiền tiêu, mỗi ngày chỉ biết đào ở chỗ trẫm.”

“Một hồi ngươi tự mình đưa một nghìn lượng cho hắn.”

Tiết Án nói: “Một nghìn lượng không đủ dùng đâu.”

“Cho hắn một nghìn hắn mười ngày nửa tháng đến chỗ ta moi một lần, cho hắn năm nghìn hắn cũng là mười ngày nửa tháng đến moi một lần. Hắn không phải là vì tiền, hắn chính là moi trẫm hắn mới cao hứng.” Triệu Dục nói.

Tiết Án che mặt cười khẽ, “Vẫn là thánh thượng hiểu rõ vương gia nhất.”

“Tiết công công, ” bên ngoài tiểu nội thị coi chừng hô một tiếng, Tiết Án mở rộng cửa ra ngoài, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiểu nội thị thấp giọng nói: “Vừa rồi vương gia từ tiểu trù phòng của thánh thượng, bưng một rổ hoàng kim cao đi rồi.”

Tiết Án sửng sốt, lập tức khẽ cười, vẫy tay nói: “Không có quan hệ gì với ngươi, coi như không biết.”

Tiểu nội thị cũng cười lui xuống.

Tiết Án nói chuyện này nói cho Triệu Dục nghe, Triệu Dục xoa trán cười, nói: “Hắn tự giác bản thân lập công, nên thượng cản tranh công, tiện nghi và ban thưởng này nếu là không cho hắn, ngày mai hắn còn đến.”

“Vậy nô tài đưa đi cho vương gia.” Tiết Án cười nói.

Triệu Dục gật đầu.

Hoàng kim cao trong cung quả thực ăn thật ngon, Đỗ Cửu Ngôn vừa đi vừa chờ Quế vương, chỉ thấy hắn từ Khôn Ninh cung đi ra, tiếp nhận hộp đựng thức ăn trong tay nàng, nói: “Nương ta thật cao hứng.”

Mượn hoa hiến phật, hoàng kim cao hắn lấy từ chỗ hoàng đế, đi đường vòng sang Khôn Ninh cung hiến cho thái hậu một ít.

“Bất quá vẫn là rất nhiều, không bằng, chúng ta đi cửa thành xem người không thể diện của nhà ngươi?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Quế vương ho khan một tiếng, “Những vật này, không đủ chia.”

“Mua thêm chút màn thầu đi.”

Hai người trở về vương phủ một chuyến đặt hoàng kim cao lại, lại đi đông thành môn.

—— lời nói ngoài ——

Như vậy canh tân có phải hay không rất đáng sợ? Ngày mai ta sẽ chậm một chút canh tân, bởi vì phạ ban đêm không phát hiện tăng thêm tiểu tử bạn bỏ quên giá kỷ chương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui