Đại Tụng Sư


Q1- CHƯƠNG 477: CÓ NGƯỜI ĐOẠT TA


Dịch giả: Luna Wong


Ngày hôm nay không có mặt trời, tường thành bên này vừa đến buổi chiều sẽ không có mặt trời, cực âm lãnh.


Đỗ Cửu Ngôn kỳ thực rất khó tưởng tượng, những người này ở đây mà không có bị đông cứng đến chết.


Phương bắc ban đêm mùa đông thực sự quá lạnh, nếu như không có địa long hay giường sưởi, nàng sẽ không kiên trì nổi.


“Đỗ tiên sinh, ” bọn họ vừa đến, tiểu hài tử lần trước giúp bọn hắn tìm mũ của Đại Tráng chạy ra, hắn không biết Quế vương là vương gia, nên không dám gọi, chắp tay khom lưng hành lễ.


Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn, nói: “Lần trước quên hỏi ngươi, ngươi tên gì?”


“Ta là Phì Nhục.” Tiểu hài tử cười nói: “Khi cha ta còn sống đặt cho ta, hy vọng ta mỗi ngày đều có phì nhục ăn.”


Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, sờ sờ đầu của hắn, “Ngày hôm nay ăn cơm chưa?”


“Chưa. Đỗ tiên sinh, người muốn mời ta ăn cơm sao?” Phì Nhục nháy con mắt hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Mượn cớ cửa hàng bánh bao mở cửa, ngươi đi nói cho bọn hắn biết, để cho bọn họ đưa ba trăm cái bánh bao ba trăm cái màn thầu đến.”


“Không cần nhiều như vậy.” Phì Nhục nói: “Hiện ở chỗ này chỉ có sáu mươi người, chúng ta mỗi người hai cái người chỉ cần mua hơn một trăm cái bánh bao hơn một trăm cái màn thầu là được.”


Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, “Thế nào ít đi nhiều người như vậy?”


“Mấy ngày hôm trước tổng cộng chết rét chín bà bà và lão đầu a, ta giúp đỡ chôn, bất quá tối hôm qua không có chết người, bằng không hôm nay người tới, nhìn không thấy ta đâu.” Phì Nhục nói: “Còn có một số thúc thúc bá bá bị chiêu công đi rồi, đi Bảo Định phủ sửa miếu, phải đến mùa hè mới về.”


Hài tử nhỏ như vậy, đối với sinh tử lại là thái độ như vậy, đây là đã trải qua bao nhiêu đau khổ. Đỗ Cửu Ngôn nhéo nhéo mặt của hắn, “Khổ cực ngươi.” Lại nói: “Đi Bảo Định phủ sửa miếu, đi bao nhiêu người, một ngày bao nhiêu tiền?”


“Đi năm sáu chục người, một ngày năm mươi văn tiền, cho giá rất cao, nên người có khả năng làm đều đi.” Phì Nhục nói: “Ta cũng muốn đi, bất quá bọn hắn không cần tiểu hài tử.”


Một ngày năm mươi văn thật đúng là rất nhiều, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy vẫn là mua ba trăm một bánh bao ba trăm cái màn thầu, người ít có cách chia của người ít.”


“Được, cảm tạ Đỗ tiên sinh.” Phì Nhục nói chuyện chạy đi, một lát sau mang theo người bán bánh bao đến, người bán bánh bao vốn không tin, chờ thấy Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương, vội vàng về nhà lấy bánh bao màn thầu trong cửa hàng đến, lại dụ dỗ nói: “Còn thiếu hai trăm cái, chúng ta trở về làm ngay, trong nửa canh giờ sẽ đưa qua đây.”


Phì Nhục cũng không có đứng ở lộ khẩu gọi, mà là cầm bánh bao đưa đến từng lều.



Mọi người trong lều đều là người già yếu, đi không nỗi ra ngoài.


“Cái viện kia của Quý Lâm còn trống chứ?” Quế vương chắp tay nhìn, đầu lông mày hơi chau.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người nói trống là trống. Vương gia, người có quyền thế a, không dùng thì phí.”


“Có đạo lý.” Quế vương gật đầu, “Ta đi Thừa Đức hầu phủ, ngươi ở nơi này.”


Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách gật đầu.


Phì Nhục phát xong bánh bao màn thầu, bản thân cũng để lại năm sáu cái, dùng vảo bọc lại đeo trên lưng, chạy tới nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh, mấy ngày nay chúng ta đều có cái ăn, cảm tạ.”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, Phì Nhục hỏi: “Đã tìm được Đại Tráng thúc chưa?”


“Chưa!” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi nói, Đại Tráng có thể cũng đi Bảo Định sửa miếu hay không?”


Phì Nhục lắc đầu, “Cũng sẽ không, chiêu công này vẫn là lần đầu tiên tới, Đại Tráng thúc không biết.”


“Ân, đã biết. Nha môn còn đang tìm hắn, đợi khi tìm được nói cho ngươi biết.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, lại nói: “Ngươi tìm chỗ đi phơi nắng đi, ở chỗ này quá lạnh.”


Phì Nhục lắc đầu, “Ta phải chiếu cố mọi người, một hồi nếu như có người chết rét nữa, ta còn phải làm việc.”


“Sẽ không.” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn, “Vương gia nghĩ biện pháp cho các ngươi.”


Phì Nhục trừng mắt, “Vương gia? Vị ca ca xinh đẹp kia là vương gia?”


“Suỵt!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phải bảo mật.”


Phì Nhục gật đầu, vương gia thân phận rất cao quý, nói người khác cũng sẽ không tin tưởng.


Quế vương đến Thừa Đức hầu phủ, vừa mở miệng Quý Hạ Nam liền đáp ứng, “Cựu thần để người đi an bài, sáu mươi mốt người thực túc, cựu thần nhất định liệu lý thỏa đáng.”


“Cực khổ.” Quế vương gật đầu, suy nghĩ một chút lại bồi thêm một câu, “Bổn vương sẽ ở trước mặt thánh thượng thay ngươi nói tốt vài câu.”


Quý Hạ Nam chắp tay chắp tay thi lễ, “Đa tạ vương gia, đa tạ vương gia.”


Bookwaves.com.vn


Quế vương được Quý Hạ Nam đưa tiễn, vừa ra đến trắc môn Thừa Đức hầu, Quý Ngọc đuổi theo, “Vương gia!”


“Ân?” Quế vương đề phòng nhìn nàng, chẳng lẽ là muốn nghe chuyện của Đỗ Cửu Ngôn?


Vừa rồi nên nhắc nhở Thừa Đức hầu, cô nương lớn không nên để lại, suốt ngày xuất môn chạy loạn, thêm phiền phức cho người khác.


Tiểu nhân ngày nào đó làm hỏng danh tiếng trong phủ.


“Vương gia, Đỗ tiên sinh gần đây khỏe không?” Quý Ngọc hỏi: “Ta vốn muốn đi chúc tết các ngươi, thế nhưng nghe nói các ngươi đang điều tra án kiện, ta không có dám đi quấy rầy.”


Quế vương gật đầu, “Ân, không đi là đúng.”


Quý Ngọc đã thói quen Quế vương không nể mặt như thế. Nàng đã nghe nói, giữa Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn không phải là tình nghĩa của nam nhân, mà là. . .


“Vương gia, có chuyện muốn nói với người.” Quý Ngọc nói.


Đối phương là nữ hài tử, Quế vương nhịn một chút, tận lực để cho mình biểu hiện khiêm tốn một ít, “Nói đi, chuyện gì?”


“Vương gia người không muốn thú ta sao?” Quý Ngọc hỏi: “Kỳ thực, ta là thí sinh tốt nhất cho Quế vương phi.”


Đổi tới đổi lui vẫn là hướng về phía vị trí Quế vương phi? Quế vương cau mày nói: “Ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không? Kiên trì của bổn vương đã hết, ngươi tốc tốc tiêu thất!”


Lúc nói chuyện muốn đi.


“Vương gia, ” Quý Ngọc đuổi vài bước, “Ta và Đỗ tiên sinh trò chuyện, vương gia người cũng không phải quá ghét ta đi?”


“Ta làm Quế vương phi, có thể giúp người ngăn trở phiền não và lời đồn đãi, có thể để thái hậu nương nương yên tâm. Nếu như vương gia nguyện ý, ta cũng nguyện ý lưu lại con nối dòng cho người.” Quý Ngọc nói: “Ta chỉ muốn một vị trí Quế vương phi, đối với việc của người, ta tuyệt sẽ không can dự.”


Quế vương nhìn nàng.


Quý Ngọc giả vờ dũng khí, “Trên đời này, vô luận là ai làm Quế vương phi, đều sẽ không cam lòng không có người che chở và yêu thương, chỉ có ta, ta tuyệt đối sẽ không can thiệp ngươi và Đỗ tiên sinh, hơn nữa, chúng ta còn có thể làm bằng hữu. Người thấy được, kỳ thực ấn tượng của Đỗ tiên sinh đối với ta cũng rất tốt, ta và hắn nhất định sẽ chung đụng rất tốt.”


“Ngươi ba lần buốn lượt tiếp xúc Đỗ Cửu Ngôn, liền vì mục đích này?” Quế vương hỏi.


Quý Ngọc lắc đầu, “Không phải, cái ý nghĩ này là ta vừa nghĩ ra.” Quý Ngọc giải thích.



Nàng đúng là vừa nghĩ tới, trước đây tiếp xúc Đỗ Cửu Ngôn, là bởi vì Quế vương không dễ ở chung, mà Đỗ Cửu Ngôn lại bình dị gần gũi khôi hài rất nhiều. Nhưng là tiếp xúc với Đỗ Cửu Ngôn xong, nàng lại quả thực cảm thấy hắn là một người rất thú vị, muốn cùng hắn lui tới. Bởi vì mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, kết quả cuối cùng thế nào, cùng bọn họ lui tới cũng sẽ không phải chuyện xấu.


Quan trọng nhất, thái hậu nương nương sẽ thấy được nàng.


Quế vương nhìn nàng nói: “Ta và hắn không cần bia chắn, chúng ta trâu bò!”


Lúc nói chuyện liền đi.


Quý Ngọc sửng sốt, đứng ở cửa nhìn thân ảnh cũng không quay đầu lại của Quế vương, hơn nửa ngày mới bừng tỉnh.


Làm sao bây giờ?


Nàng mờ mịt tựa trên cửa, lo nghĩ lại bất an.


Quế vương ở Tam Xích đường tìm được Đỗ Cửu Ngôn, vừa vào cửa liền lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mới vừa rồi, thiếu chút nữa ta bị người đoạt đi.”


“A?” Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt kinh ngạc thả củ lạc, “Tên giết lợn lại đi ra giết người không vợ?”


Khóe miệng Quế vương run lên, vỗ bàn nói: “Quý Ngọc, nàng cứ muốn gả cho ta.”


Quý Ngọc? Nàng rất kỳ quái a, Đỗ Cửu Ngôn thật đúng là rất mê hoặc.


“Quý cô nương rất tốt a, người sảng khoái lại xinh đẹp, không phải cô nương thông thường, vương gia người không suy tính một chút?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương lắc đầu, kiên định nhìn nàng, cầm lấy tay nàng biểu trung tâm, “Ta đối với ngươi tình bỉ kim kiên.”


Bookwaves.com.vn

“Ọe!” Đậu Vinh Hưng che miệng, phản ứng sinh lý xong, hắn nhìn Quế vương sắc mặt trắng nhợt, cọ một chút đứng lên, “Ta, ta đi nhà xí.”


Lúc nói chuyện, lòng bàn chân bôi dầu chạy cực nhanh, phía sau Quế vương lạnh buốt nói: “Nôn sạch rồi trở về!”


Tống Cát Nghệ cười ha ha, “Hầm cầu, hầm cầu là kéo, kéo, kéo không, không phải, không, không phải nôn!”

(Luna: Đây là cách nói chuyện của người TQ, ý là nôn thì từ miệng, đi ‘bự’ là từ…)


Quế vương nhìn hắn.


“Ta, ta, ta, cũng đi.” Tống Cát Nghệ chỉ vào bên ngoài, dọc theo tường két chạy ra ngoài.

Tiền Đạo An và Chu Tiếu cũng ôm hồ sơ đi.


“Vương gia, hôm nay người lập công sao? Cũng quá ngang!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương lại nhìn nàng không nói lời nào.



“Quả thực lập công.” Đỗ Cửu Ngôn nhớ tới, vội dựng thẳng hai tay vỗ, “Vương gia thật là giỏi!”


Quế vương không mắt nhìn, dựa vào ghế sinh không thể yêu bắt đầu ngủ gật.


Đỗ Cửu Ngôn bất đắc dĩ cười khúc khích, cúi đầu tiếp tục xem hồ sơ án của Trương Man Tử và Thường Liễu. Hồ sơ này là Tống Cát Nghệ sửa sang lại, tương đối chỉnh tề xuất sắc, nhìn người cũng rất rõ ràng.


“Đỗ tiên sinh có ở đây không?” Ngoài cửa, Dư thị từ bên ngoài tiến đến, nàng gầy không ít, cả người như là mất nước, lung lay lắc lư tiến đến.


Đỗ Cửu Ngôn đi hai bước đón, đỡ nàng, “Người tìm ta là có việc gấp?”


“Ta đến đưa tụng phí cho người, chuyện của Lam Tử chúng ta, thêm phiền toái cho người.” Dư thị kín đáo đưa túi tiền của mình cho Đỗ Cửu Ngôn, “Tiền không nhiều lắm, tiên sinh người nghìn vạn lần không nên ghét bỏ.”


Tất cả mọi người từ trong phòng đi ra, nhìn bọn họ.


“Không có lên công đường biện tụng, ta không thể nhận tiền.” Đỗ Cửu Ngôn trả tiền lại cho nàng, “Nghề của ta chính là tụng sư, tìm người tra án đều là nghề phụ, không thu tiền.”


Dư thị hàm chứa lệ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Tiên sinh người. . . Người thực sự là người tốt a.”


“Chuyện của Lam Tử người nén bi thương, thật sự là thật không ngờ.” Đỗ Cửu Ngôn cũng không biết an ủi thế nào.


Dư thị lau nước mắt, nói: “Hài tử này chính là mệnh khổ, từ khi xuất giá chưa từng sống tốt. Ta hiện đang hối hận hận không thể thay nàng đi tìm chết.”


“Quay đầu ngẫm lại, nàng còn không bằng bỏ trốn theo Đại Tráng. Ta dạy khuê nữ của mình quá đàng hoàng.”


Dư thị che mặt thở dài.


“Không là lỗi của người, sai là kẻ giết người.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người không nên tự trách.”


Dư thị xác nhận, thở dài.


“Cảm tạ người, Đỗ tiên sinh!” Lúc nói chuyện, nàng hành lễ cho mọi người, tập tễnh đi ra cửa.


Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn mọi người, nói: “Ta tức giận a, đặc biệt tức giận!”


“Ta cũng giận.” Quế vương nói: “Ta mang bọn ngươi đi săn thú a, có đi không?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đi!”


—— lời nói ngoài ——


Tháng mười một số 3 canh tân ta sẽ đặt ở ba giờ chiều, dĩ nhượng không có phát hiện canh tân cô nương nhìn xong trước mặt.

Nhớ kỹ vé tháng nga.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận