Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 478: KHÔNG THÍCH SĂN THÚ


Dịch giả: Luna Wong


Con mồi ở Vạn Tuế sơn, đều là hoàng cung nuôi dưỡng, dã tính không đủ, tự nhiên không thú vị bằng săn bắn trong rừng sâu núi thẳm.


Thế nhưng có chút ít còn hơn không, luôn sẽ tốt hơn không có.


Từ phía sau hoàng hậu ra ngoài đi một nén nhang, chính là phía sau núi, ở giữa có một mã cầu tràng rất lớn, bên cạnh sân có vòng bảo hộ, trước đây Triệu Dục và Quế vương còn mang theo đám huân quý công tử trong kinh chơi mã cầu với nhau.


Nhưng bây giờ tuổi tác của Triệu Dục lớn, thái tử lại nhỏ, sân này không dùng mấy năm rồi.


Bốn phía của sân đều có rào chắn, còn có thể phi ngựa.


Qua đối diện rào chắn chính là khu vực săn bắn, tất cả con mồi đều ở bên trong.


Củ cải nhỏ và Niên Chu còn có nhị hoàng tử tám tuổi Triệu Văn Việt, ngũ hoàng tử sáu tuổi Triệu Văn Tông cùng với các tiểu công tử trong kinh có tuổi không quá chênh lệch với bọn họ, được đưa vào trong cung bồi độc, Đỗ Cửu Ngôn ở trong rừng thô sơ giản lược mà đếm, có mười ba mười bốn người.


“Ở đây săn thú có thể săn được cọp sao?” Một tiểu nam hài tám tuổi nói.


Triệu Niên Chu nói: “Săn không được, thế nhưng có thể săn được lộc. Cọp quá hung ở đây không có nuôi.”


“Vậy rất không vui đi, ta nghe nói công phu của vương gia rất cao, hẳn là đi cánh rừng lớn hơn săn thú.”


“Vương thúc không muốn chạy, cánh rừng lớn hơn rất xa.” Triệu Văn Việt nói.


“Đoạn thời gian trước tứ thúc của ta đi, nghe nói ở quan ngoại, săn rất nhiều thịt thỏ và lộc mang về.”


“Bá bá của ta cũng đi.”


“Biểu thúc của ta cũng đi.”


“Lời vô ích, biểu thúc ngươi không phải là bá bá của ta sao, thật đần!”


“Ngươi mới đần. Ngươi nói bá bá của ngươi, ta nói biểu thúc của ta, mỗi người nói riêng.”


Hai tiểu hài tử cãi vả, thôi thôi táng táng lớn hơn, Niên Chu ho khan một tiếng, “Đều yên tĩnh chút, um sùm.”


Mọi người không dám la lối nữa.


“Hắn là con cái nhà ai?” Có người hiếu kỳ với củ cải nhỏ.



Triệu Niên Chu nói: “Nhi tử của Đỗ tiên sinh Đỗ Hồng Lân.”


“Chính là vị Đỗ tiên sinh rất nổi danh kia sao? Ta biết hắn, hắn thật lợi hại, ngày hôm trước mới tra phá một đại án tử.”


“Án bầm thây đúng không. Hung thủ kia còn có người sai sử, nói đúng là có hai hung thủ.”


“Thật đáng sợ!”


Mấy hài tử lại bắt đầu nghị luận án bầm thây.


Củ cải nhỏ nâng cằm, trong lòng oán thầm nói: “Án bầm thây đáng sợ, các ngươi cũng rất đáng sợ, cứ nói cũng không biết mệt nga.”


Triệu Niên Chu cũng không nhịn được, hỏi củ cải nhỏ nói: “Cha ngươi có võ công sao?”


“Cha ta là thư sinh.” Củ cải nhỏ cười, không nói có cũng không nói không có.


Triệu Niên Chu cũng liền thuận miệng hỏi hỏi, “Không biết ngày hôm nay có thu hoạch hay không, Vương thúc nói dẫn chúng ta đi ăn thịt nương, đều sắp trưa rồi.”


Trong rừng, Đỗ Cửu Ngôn kéo chim trĩ, chân Quế vương đạp một con lợn rừng.


“Vương gia, người tựa hồ tách không ra với heo.” Đỗ Cửu Ngôn nghĩ đến lần đầu tiên gặp hắn, hắn chính là dùng da heo nhốt Thái Trác Như.


Quế vương nói: “Ngươi là đố kị ta, chạy một buổi sáng vẫn dùng tảng đá đập chết một con gà! Cung tiễn trên người ngươi, đeo ra ngoài làm gì?”


“Trang trí.” Đỗ Cửu Ngôn run tên trên lưng, sau này tuyệt đối không săn thú nữa.


Đây không phải là sở trường của nàng. Nàng tuyệt không dùng nhược điểm của mình, để tôn ưu việt của người khác.


Cảm giác không tốt.


“Đi.” Nàng kéo một con gà, lảo đảo cưỡi ngựa, đi ở phía trước, mấy thị vệ đi tới mang lợn rừng, Quế vương rất đắc ý ở trước mặt Đỗ Cửu Ngôn chương hiển mình cường đại, “Một hồi ta nướng thịt cho ngươi ăn.”


Đỗ Cửu Ngôn có lệ ừ một tiếng.


“Mất hứng?” Quế vương nói: “Ta dỗ ngươi?”


Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn.


Buổi tối ở trong cung nướng thịt, nói là nướng thật ra thì vẫn là nội thị và nữ quan ăn đa, đám hoàng tử và huân quý công tử không dám cho ăn nhiều, mỗi người nếm một chút liền đuổi đi.


Quế vương mang theo thịt nướng xong cùng Đỗ Cửu Ngôn trở về vương phủ.


Bả Tử ở trong viện tử chờ Đỗ Cửu Ngôn, “Đồ đều thu thập xong, lúc nào dọn nhà?”



“Chọn ngày không bằng đụng ngày, ngày mai là được.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bookwaves.com.vn

Quế vương ngưng mi, nói: “Đợi một ngày nữa, đồ ta còn chưa có thu thập xong.”


Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử đều nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu.


“Có cần đốt đăng lung cho các ngươi thưởng thức mỹ nhan thịnh thế của ta hay không?” Quế vương bỉu môi nói: “Các ngươi dọn nhà, ta đương nhiên cũng phải dọn.”


Bả Tử nói: “Ở đây chính là nhà của ngươi.”


“Chỗ các ngươi dọn tới, cũng là nhà của ta!” Quế vương nói: “Ta nghỉ ngơi ở đâu, có gì khác biệt?”


Đó là trạch tử hắn mua cho Tiền ma ma, coi như là nhà của hắn.


Bả Tử không lời nào để nói, nhìn Đỗ Cửu Ngôn.


“Vậy còn dọn làm gì.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cứ nương nhờ vương phủ, ăn uống chùa còn có người hầu hạ.”


Bả Tử cũng không tính toán, gật đầu: “Được, ta đi nói cho mọi người biết, không dọn nữa.”


Lúc nói chuyện liền đi.


“Rượu, cần lấy không?” Quế vương hỏi.


“Hai ly!” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện hướng về phía bóng lưng Bả Tử hô, “gọi mọi người đến uống rượu.”


Bả Tử ừ một tiếng.


Buổi tối một đám người ngồi ở trong noãn các uống rượu, uống ngã trái ngã phải lung tung ngủ trên mặt đất, ngày thứ hai mặt trời lên cao mới thức dậy, buổi chiều lại lấy thịt ra nướng ăn, buổi tối tiếp tục uống, lại là mặt trời lên cao mới thức dậy.


“Vương gia, các vị gia, hôm nay cũng không thể uống nữa.” Tạ Hoa gấp đến xoay quanh, trước đây còn tốt vô cùng, không thấy mọi người say rượu, mấy ngày nay dường như bị ma theo, “Uống nữa thì thương thân thể.”


“Đỗ tiên sinh, tất cả mọi người nghe người, người khuyên nhủ!”


Đậu Vinh Hưng nói: “Chính là hắn muốn uống.”


Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Tạ Hoa cười hắc hắc, nói: “Không uống không uống, đêm nay lão lão thật thật ăn cơm.”



“Phải đó phải đó.” Tạ Hoa nói với Quế vương: “Vương gia, người của Thừa Đức hầu phủ đến nói, mọi người bên tường thành an bài ở bên trong viện kia rồi, than và lương thực đều rất sung túc, cho đến khi trời ấm áp cũng không vấn đề.”


Quế vương gật đầu.


“Đỗ tiên sinh, có một tiểu hài tử tên Phì Nhục ngày hôm qua tới tìm người. Nhưng nô tài muốn nói với người, người đang uống say. Ngày hôm nay hài tử kia đã tới lại đi rồi.”


“Còn có Đan bộ đầu cũng đã tới.”


Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa trán, nói: “Đã biết, ngày hôm nay thật không uống.”


“Đều đi tắm một cái, một hồi đi phơi nắng một chút.”


Từng người một tóc rối mặt bẩn râu ria xồm xàm.


“Cửu ca, ” Tống Cát Nghệ vuốt râu lúc nhúc trên cằm của mình, “Vì, vì, vì sao ngươi, ngươi, ngươi không có, râu?”


Tất cả mọi người nhìn chằm chằm cằm của nàng, tuy rằng đen chút, thế nhưng da phá lệ nhẵn nhụi, chớ nói râu đến dáng dấp giống như tóc gáy đều nhìn không thấy.


“Da tốt, ngươi không phục?” Đỗ Cửu Ngôn lau cằm của bản thân, “Đều đi tắm, thúi quắc.”


Lúc nói chuyện, bước nhanh đi ra.


“Kỳ quái, ” Tống Cát Nghệ chu mỏ, lại nhìn Quế vương, hắn cũng mọc râu.


Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, bước nhỏ đi theo quan sát, Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn hắn, “Làm gì? Muốn cùng nhau tắm rửa?”


Mặt của Quế vương đỏ lên, “Cần chút mặt mũi!” Dứt lời lại cảm thấy là hắn chiếm tiện nghi, nhất thời gật đầu, “Được, được!”


Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn trở về phòng, Quế vương theo, “Ngôn Ngôn, lấy da mặt xuống cho ta xem chút râu của ngươi đi.”


“Ta còn nhỏ, không mọc râu.” Đỗ Cửu Ngôn cười cười với hắn, “Đi.”


Quế vương lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, xé da mặt nàng, “Ta chỉ nhìn. . . Di, ngươi thật không có mọc!”


Ngươi mới phát hiện sao? Mấy thứ ta không có mọc còn nhiều lắm! Đỗ Cửu Ngôn lấy da mặt, “Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi chưa?”


Bookwaves.com.vn

“Kỳ quái.” Quế vương vuốt cằm của bản thân, “Chỉ có Tạ Hoa mới không mọc.”


Đỗ Cửu Ngôn lạnh buốt nhìn hắn.


“Đi, đi!” Quế vương trở về tắm.


Đỗ Cửu Ngôn rửa mặt chải đầu thay đổi y phục, cùng Quế vương đi phủ nha.


“Tìm ta có việc?” Đỗ Cửu Ngôn gặp Đan Đức Toàn, Đan Đức Toàn chắp tay nói: “Đại nhân ngày hôm nay kết án, hồ sơ đã giao lên rồi.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Kết đi, cũng không có đầu mối khác.”



“Vật này, ” Đan Đức Toàn lấy nhẫn bị bể cho nàng, “Không phải người muốn giữ lại chơi sao? Ta đã nói qua với đại nhân, đại nhân nói chỉ cần người giữ gìn kỹ, lúc quan trên tra có thể lấy ra là được.”


Đỗ Cửu Ngôn nhận lấy, gật đầu: “Được!”


Đan Đức Toàn không rõ nàng vì sao giữ lại vật này, nhưng nếu Đỗ Cửu Ngôn muốn giữa, khẳng định có đạo lý của nàng.


Hai người từ phủ nha đi ra, đi thăm Phì Nhục.


Viện tử rất lớn, một phòng chen lấn sáu người, địa long đốt nóng một chút, ăn no rồi, từng người một sắc mặt đều dễ nhìn rất nhiều.


“Có quần áo mới a, Thừa Đức hầu phủ thật không tệ.” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá quần áo mới trên người Phì Nhục.


Phì Nhục cười nói: “Tất cả mọi người đều có, là xiêm y cũ Quý tiểu thư từ các gia các hộ lấy được, thế nhưng đối với chúng ta mà nói, đã rất khá.”


Quý Ngọc thật đúng là cô nương khác thường.


Nếu như nàng là nam tử, nói vậy Thừa Đức hầu phủ cũng sẽ không rơi vào tình trạng bây giờ.


“Vậy ngươi nhớ kỹ cảm tạ Quý tiểu thư.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Phì Nhục gật đầu, “Đỗ tiên sinh, ta thực sự ăn được thịt mỡ rồi, ngày hôm nay ăn ba miếng to.”


Từ trong tiểu viện đi ra, Đỗ Cửu Ngôn không vội vã trở về, mà là đung đưa dọc theo đường nhỏ chậm rãi đi phía sau núi Pháp Hoa tự.


Đầu thôn Từ thôn cách nơi này không xa, từ điền một cước đá vào trên bụng của tức phụ, chỉ vào lỗ mũi của nàng mắng: “Lão tử mỗi ngày lấy tiền về, ngươi cư nhiên một văn tiền cũng không tiết kiệm. Ngươi có phải con mẹ nó nuôi dã hán tử ở bên ngoài hay không?”


“Ngày hôm nay nếu ngươi không nói rõ, ta ly khai liền giết ngươi.”


“Như Trương Man Tử vậy, chặt người thành từng khúc thịt cho chó ăn.”


Vương thị mặc một bộ y phục chấp vá, mi tâm trái có nốt ruồi. Nàng quỳ rạp trên mặt đất khóc, hai hài tử, lớn là một cô nương bảy tám tuổi, nhỏ là nhi tử bất quá hai ba tuổi mới biết bước đi, đều sợ hãi ngồi chồm hổm ở một bên khóc.


“Từ Điền, ngươi đánh nữa ta dẫn ngươi đi nha môn a.” Nếu như đánh ở nhà mình, lý trưởng có thể không quản dĩ nhiên là sẽ không quản, nhưng đánh người trên đường rồi, lý trưởng như hắn nếu là không đứng ra thì không nói được, “Biết chịu đựng quá ha, mỗi ngày nói giết người giết người, ngươi cho rằng quan phủ là để trang trí à.”


“Loại nữ nhân này giữ lại làm gì?” Từ Điền nói: “Tiền quanh năm suốt tháng ta mệt lên mệt xuống kiếm được đều cho nàng, nhưng vừa hỏi nàng, nàng cư nhiên một văn cũng không có, ngươi nói có giận hay không.”


Lý trưởng lại hỏi: “Ngươi kiếm bao nhiêu tiền, năm nay?”


“Không ít hơn ba bốn lượng bạc.” Từ điền nói.


Lý trưởng nhìn Vương thị, “Tiền này cũng không xem là ít, tiền đâu?”


Vương thị lau nước mắt, nói: “Người một nhà ăn cơm mua thức ăn mặc quần áo, lớn nhỏ năm nay sinh bệnh xem đại phu phải đi bốn năm chuyến y quán, lần nào không phải trên dưới năm sáu chục một trăm văn tiền. Cha hắn bệnh trước sau ít nói phải có một lượng bạc hơn.”


“Lễ mừng năm mới mua thức ăn mua thịt, đâu còn có tiền dư nữa.” Vương thị khóc, “Ta quanh năm suốt tháng không có mua một kiện quần áo mới, không nỡ ăn thịt. Không dư tiền chẳng lẽ còn là lỗi của ta sao.”


Từ Điền đẩy lý trưởng ra, đi tới chính là một cước, “Ngươi, ngươi chờ cho ta, lão tử không mần thịt ngươi không được.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận