Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 481: ÁN TRUNG TƯỜNG TÌNH

Dịch Giả: Luna Wong – tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong án

Đôi miên hài của hai hài tử, một đôi mới một đôi nửa cũ, còn có một đôi hài hắc sắc đầu tròn đan của bản thân Vương thị, gót hài bị đạp hỏng, một đôi còn lại là của Từ Điền, rửa rất sạch sẽ, phủ xuống một ít bụi thật mỏng.

“Hài lúc đó Từ Điền mang ở trong nha môn.” Đan Đức Toàn nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lại mang mấy đôi hài về.

“Đêm đó Từ Đại Lực uống rượu với hắn có ở nhà hay không?” Đỗ Cửu Ngôn đi ra ngoài, đến bên cạnh khuông cửa bỗng nhiên ngồi xổm xuống, từ dưới đất nhặt một nút áo lên, Đan Đức Toàn di một tiếng, nói: “Nút buộc hình như là. . .”

Đỗ Cửu Ngôn giao cho hắn, nói: “Là nút trên cổ áo trung y trên người người chết mặc.”

“Nga, đúng, đúng!” Đan Đức Toàn thu nút buộc, “Ta đi để lý trưởng gọi người tới.”

Lúc nói chuyện hắn ra ngoài phân phó lý trưởng, một lát sau Từ Đại Lực đã tới.

Là một nam tử đen sì vóc dáng không cao thế nhưng thân thể rất cường tráng, tuổi không khác Từ Điền là mấy, trên dưới ba mươi tuổi.

Đến cùng Từ Đại Lực, còn có Yến kinh tụng hành tụng sư Hạ Phong.

Hạ Phong vóc dáng tầm trung, người rất gầy, mắt hẹp dài làm cho một người có loại cảm giác cô lãnh không dễ chung đụng.

“Đỗ tiên sinh, ” Hạ Phong chắp tay, nói: “Nghe Khấu Lễ Chinh thường nhắc tới người, hạnh ngộ!”

Đỗ Cửu Ngôn trở về lễ, “Hạnh ngộ!”

Lúc nói chuyện nàng hỏi Từ Đại Lực, “Làm phiền nói với ta, tình huống buổi tối cùng ngày, sự vô cự tế, nó tỉ mỉ.”

“Cả ngày, Từ Điền ngày lễ ngày tết mới trở về ở vài ngày, những lúc khác hắn đều ở bên ngoài làm việc. Lúc này về đón năm mới, mấy ngày nữa lại phải ra ngoài làm việc.” Từ Đại Lực nói: “Khuya ngày hôm trước thân thích nhà của ta vừa lúc đều đi, ta mời hắn tới nhà của ta ăn cơm.”

“Chỉ mời một mình hắn sao?”

Từ Đại Lực lắc đầu, “Còn có Từ Triêu. Ba người chúng ta vây bắt bếp lò hâm rượu, còn cược tài xỉu uống rượu. Không chơi tiền, người thua nhiều nhất, tối mai mời uống rượu.”

“Người nào thua tương đối nhiều?” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Từ Điền thua nhiều nhất, chúng ta còn cười hắn, nói ai bảo tay hắn đánh nữ nhân, đáng đời thua.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngươi nói tiếp.”

“Uống đến sau nửa đêm, chúng ta liền có chút mệt, Từ Điền nói hắn đi hầm cầu, ta và Từ Triêu vây bắt bếp lò ngủ gật. Chờ ta tỉnh lại vừa nhìn Từ Điền còn chưa có trở lại.”

“Lúc đó giờ nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

“Nhà của ta không có lậu khắc ta không thể xác định, nhưng nhất định là sau nửa đêm, ta cũng nghe được sát vách trong thôn có gà gáy, nhất định qua giờ sửu rồi.”

“Tửu lượng của các ngươi tốt không, đêm đó ngươi mua bao nhiêu rượu?”

Từ Đại Lực nói: “Ba người chúng ta uống rượu, bình hai cân rưỡi là uống không say, ngày đó ta nâng một vò tử ra, đến sáng bên trong còn dư lại một chén đại hải.”

“Nói cách khác, các ngươi cũng không uống say?”

Từ Đại Lực lắc đầu, “Đúng, chưa từng say. Chúng ta ngủ là bởi vì mệt, mấy ngày hôm trước trong nhà có thân thích đến, mỗi ngày uống rượu cược tài xỉu, ban đêm cũng không ngủ.”

“Đã biết.” Đỗ Cửu Ngôn không có hỏi lại, đi nhà xí nhà Từ Đại Lực.

Nhà xí ngay sau góc bên cạnh chính phòng, Từ Đại Lực chỉ vào chân cản gió, “Từ Điền sau này nói hắn ngồi chồm hổm ở chỗ này ngủ gật.”

“Ban đêm rất lạnh.” Đan Đức Toàn nói: “Vừa không có uống say, lại mệt cũng không thể ngồi chồm hổm ở chỗ này ngủ gật.”

Đỗ Cửu Ngôn ngồi chồm hổm ở cái chỗ này, đánh giá chung quanh, “Hắn có nói bùn trên hài đạp ở nơi nào hay không?”

Nhà của Từ Đại Lực điều kiện không tệ, hắn chắc cũng là một người chịu khó. Bởi vì đường nhỏ từ chính phòng đến hầm cầu, đều trải đá, đường đá lộ rộng hai thước, dù là trời mưa i hầm cầu, cũng không có khả năng đạp phải bùn.

“Hắn nói hắn không nhớ rõ.” Đan Đức Toàn nói: “Thế nhưng nếu như hắn không có đi địa phương khác, mà chỉ là ngủ ở chỗ này, là không có khả năng đạp nước bùn.”

Đúng là như vậy, Đỗ Cửu Ngôn đi lại ở bốn phía một phen, lại quay đường về.

Vương Hán và Hàn thị ở lộ khẩu chờ nàng, thấy nàng tiểu tâm dực dực hỏi: “Đỗ tiên sinh, người. . . Người nhận tụng án của chúng ta chứ?”

“Nhận!” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Bookwaves.com.vn

Vương Hán và Hàn thị nhất thời cao hứng, Hàn thị đỏ mắt từ trong lòng ngực cầm một túi tiền ra, “Tụng, tụng phí bao nhiêu tiền?”

“Tạm thời không cần đưa, chờ kết án rồi hãy nói.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Lão phu thê cũng không hiểu giá thị trường, hết thảy đều nghe Đỗ Cửu Ngôn.

“Đỗ tiên sinh, ” Hạ Phong cũng chuẩn bị đi, “Chúng ta công đường gặp.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

“Hạ tiên sinh, ” Từ Yểu đuổi theo, “Hạ tiên sinh, nhi tử ta khẳng định không có giết người, người nhất định phải giúp hắn giải oan a.”

Hạ Phong gật đầu, “Ta sẽ tận lực.” Lúc nói chuyện hắn nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, trong lòng dược dược dục thí, vụ án này đối với hắn mà nói khiêu chiến lớn nhất, chính là Đỗ Cửu Ngôn.

Tiên sinh nói, vô luận thành bại, với hắn mà nói đều là lịch lãm rất tốt.

Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm ven đường, nhìn hai hài tử, “Khuya ngày hôm trước, nương ngươi ngủ chung với các ngươi sao?”

“Nương ta mỗi buổi tối đều không ngủ cùng chúng ta, đều là chờ chúng ta ngủ rồi, nàng sẽ đi trù phòng nấu cháo, vừa nấu vừa khâu đế hài.” Nữ nhi của Từ Điền nói.

Hài tử bảy tám tuổi đã biết rất nhiều chuyện.

“Vậy nàng ngủ lúc nào, ngươi biết không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi có nghe được thanh âm gì hay không?”

Tiểu cô nương gật đầu, “Nửa đêm ta nghe được thanh âm, cha ta trở về, nhéo tóc của nương ta, đánh nàng một bạt tai, cái thanh âm kia đặc biệt lớn, ta làm tỉnh giấc.”

“Sau đó thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Chung quanh không ít người, tất cả mọi người không nói gì, rất giật mình nhìn tiểu cô nương.

Lời này, trước không ai hỏi, tiểu cô nương cũng là lần đầu nói.

“Sau đó cha ta lại kéo tóc nương ta, kéo nàng ra ngoài.” Tiểu cô nương nói.

“Nhiên. . . Sau đó gia ta thức dậy mắng một câu lại đi ngủ.”

Tiểu cô nương nói xong, sợ nhìn thoáng qua Từ Yểu, Từ Yểu mắng: “Ngươi nói mê sảng cái gì, ban đêm cha ngươi không có trở về.”

“Đã trở về.” Tiểu cô nương nói: “Ta thấy hắn kéo nương ta đi ra, đầu của nương ta còn đập vào khuông cửa.”

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của tiểu cô nương, quay đầu nhìn Từ Yểu, “Biết chuyện không báo, cũng phải ngồi tù. Chờ khai đường, sẽ truyền lên đường ngươi.”

“Ta không có, ta không có a.” Sắc mặt của Từ Yểu trắng bệch, ánh mắt lóe ra.

Hạ Phong chăm chú cau mày, thấp giọng nói: “Nàng mới tám tuổi ”

Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn hắn một cái, không trả lời hắn, mà là nhìn Đan Đức Toàn.

“Đi nhà ngoại tổ ở vài ngày.” Đan Đức Toàn phân phó nhị lão Vương Hán, “Các ngươi mang về nhà đi.”

Mắt của hai hài tử nhất thời sáng ngời, hiển nhiên so với ở trong nhà, càng muốn theo ngoại tổ phụ mẫu về nhà.

“Được, được!” Vương Hán nói: “Ta chính lo lắng để hai oa oa ở tại chỗ này.”

Lão phụ nhân lôi kéo hài tử đi mất.

“Đây là tôn tử của ta, các ngươi muốn dẫn bả đại a đầu đi, tôn tử ta giữ lại.” Thái thị nói.

Hàn thị mặc kệ, mang theo hai người đi, “Đây là đại nhân để chúng ta mang đi, ngươi tìm đại nhân nói lý đi.”

Đỗ Cửu Ngôn một lần nữa trở về nha môn, cầm hồ sơ đi tìm Điếu Đại.

Tựu ghé vào trên bàn của Điếu Đại, chép lại một ít tin tức xuống, lại thêm tin tức bản thân vừa tra được.

“Vụ án này còn thật rõ ràng chứ?” Điếu Đại ngồi ở bên cạnh nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “So với mấy cái trước kia thì dễ hơn nhiều.”

Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đúng, nhân chứng vật chứng thời gian tuyến đều rất rõ ràng, biện tụng cũng tương đối dễ dàng.”

“Từ khi ngươi đến kinh thành, án kiện từng cái nối tiếp nhau, là cái này dễ dàng nhất.” Điếu Đại cười lớn.

Đỗ Cửu Ngôn dừng lại suy nghĩ một chút, “Thật đúng thế. Có phải hung thủ kinh thành biết năng lực nghiệp vụ của ta cao siêu, nên cố ý tới khiêu chiến ta hay không.”

Điếu Đại cười, “Nhắc tới, Yến kinh kỳ thực không nên nhận tụng án này.”

“Bọn họ đây là lịch lãm, đánh biện tụng với ta, có thể tăng trưởng năng lực a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta đặc biệt vinh hạnh.”

Điếu Đại cười xác nhận, “Người có năng lực thì phiền nhiều, người đây cũng là bồi dưỡng tụng sư nhân tài cho quốc gia.”

“Cũng không có ai tặng cờ thi đưa kim bài này nọ cho ta, để ta quang vinh đắc ý một chút.” Đỗ Cửu Ngôn thu thập xong hồ sơ, lại lần nữa trở lại trước mặt người chết bày ở giữa, “Mẫu thân của Trương Man Tử chôn rồi?”

Điếu Đại xác nhận, “Đan bộ đầu nói không nên chộn tại phần mộ tổ tiên Trương gia, nói vậy nương hắn cũng không muốn tiếp xúc với nam nhân Trương gia.”

“Vậy cũng phải.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn kỹ vết thương của người chết, vừa xem vừa ghi lại, suy nghĩ một chút lại kiểm tra qua tóc của người chết, Điếu Đại nói: “Ta xem qua, không có cắt tóc.”

Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn hắn, khẽ cười nói: “Để người cũng bị sợ hãi theo.”

“Đúng vậy, đại khái sau này ta thấy bất luận cổ thi thể nào, ta cũng sẽ xem tóc trước.”

Đây thành bóng ma chung thân khó tiêu.

Trên người người chết có rất nhiều thương, vết thương cũ mới thương chồng chất, y phục cũng tương đối cũ nát, chỗ nút rơi trên cổ áo rơi, cùng cái nàng nhặt được trùng khớp với nhau.

“Nút này là vừa nhặt được?” Điếu Đại hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ở lan can bên cạnh cửa phòng ngủ của Từ Điền.”

“Vậy nên là lúc bị kéo đi túm rớt. Dù sao lúc người chết được phát hiện, trên người mặc trung y.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, duỗi thắt lưng, nói: “Ta đi viết đơn kiện, thỉnh Tề đại nhân định thời gian khai đường.”

“Chúc Đỗ tiên sinh kỳ khai đắc thắng, mã đáo công thành.”

Đỗ Cửu Ngôn cười gật đầu, chỉ vào người chết, “Tạm thời giữ lại trước, chờ án tử kết thúc lại nói.”

“Được. Trời lạnh, đặt năm sáu ngày cũng không có vấn đề.” Điếu Đại nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, đi tìm Tề Đại Thanh mượn văn chương, ngồi đối diện bàn của hắn viết đơn kiện, viết xong trình tới, cười nói: “Đại nhân, người có thể định ngày nào?”

Tề Đại Thanh lật nhật trình gần nhất, “Án tử tra không sai biệt lắm, tụng sư của bị cáo bên kia nếu là không có tình huống đặc thù, thì ngày kia đi.”

Đỗ Cửu Ngôn xác nhận.

“Ngươi chờ một chút.” Tề Đại Thanh nghĩ đến chuyện này, từ trong hồ sơ trên bàn rút mấy phần, “Ngươi không phải để thị bạc ti và huyện nha các nơi hiệp trợ tìm Đại Tráng sao?”

Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Có tin tức?”

“Không có!” Tề Đại Thanh cho nàng bảy phần hồi hàm, “Ven đường từ Giang Nam và Sơn Đông cùng với Bảo Định mấy chỗ đều hồi hàm, đều nói không nhìn thấy người tương tự Đại Tráng.”

Đỗ Cửu Ngôn thở dài, tìm người không dễ dàng, nếu như Đại Tráng không vào thành, vậy cho dù quan phủ thiết tạp đi thăm dò, cũng rất khó tìm được.

“Tùy duyên đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, đi Trang thôn, mời Vương gia nhị lão đến phủ nha.

Ba ngày sau, án Từ Điền giết vợ lần thứ hai khai đường thẩm tra xử lí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui