Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 482: LÊN ĐƯỜNG BIỆN TỤNG


Dịch giả: Luna Wong


Thuận Thiên năm thứ mười, phủ nha khai đường thẩm lý án kiện đầu tiên. Lại còn là trước tết Nguyên Tiêu, rất nhiều người vẫn là nhàn rỗi, nên sáng sớm trước phủ nha tụ tập rất nhiều người nghe tụng.


“Năm nay thực sự là không yên ổn a, một ngày tết xảy ra nhiều chuyện như vậy.”


“Còn không phải sao, ta trở về quê Sơn Đông một chuyến, trở lại một cái nghe được nhiều chuyện như vậy, đã chết mấy phụ nhân, đây cũng là một người.”


“Hiện tại ác nhân sao lại nhiều như vậy.”


“Suỵt, đừng nói chuyện, Đỗ tiên sinh đi ra.”


“Đỗ tiên sinh ngày hôm nay sao lại không đi đại môn? Đến khi nào, chúng ta đều không nhìn thấy.”


“Đừng nói chuyện, ở đâu ra cách nghĩ như vậy, yên lặng!”


Mọi người đều an tĩnh lại.


Trong công đường, Tề Đại Thanh vỗ kinh đường mộc, nói: “Đưa phạm nhân Từ Điền!”


Từ Điền bị dẫn lên, các vị chứng nhân đợi ở hậu nha.


Đỗ Cửu Ngôn và Hạ Phong mỗi người đứng một bên.


Hôm nay đứng sau lưng Đỗ Cửu Ngôn chính là Chu Tiếu, hắn đang cầm đồ Đỗ Cửu Ngôn cần.


“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi là nguyên cáo, ngươi nói trước đi?” Tề Đại Thanh nói.


Đỗ Cửu Ngôn hành lễ khắp nơi, nói: “Buổi chiều mừng năm, thôn dân Từ thôn Từ Điền, ở cửa thôn vì kinh tế trong nhà sinh ra tranh cãi, mà kéo thê tử Vương thị lúc đó đang ở bên hồ giặt quần áo lên đánh, trước mặt người cả thôn, hắn không chỉ đánh đến thê tử Vương thị đứng lên không nỗi, càng nói xằng bậy, phải nàng giết.”


Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện cười, “Nói câu ngoài vấn đề, ” dứt lời đi tới trước mặt Từ Điền, nói: “Đan bộ đầu ở chỗ này, nếu khí của ngươi không thuận có thể đánh hắn, đánh lão bà mình, ngươi không tính là nam nhân!”


“Ta đánh hắn làm gì, hắn cũng không phải tức phụ của ta.” Từ Điền vô ý thức trả lời.


“Không, là bởi vì ngươi biết đánh không lại Đan bộ đầu, bất quá nhặt trái hồng mà mềm bóp thôi. Nên ngươi không chỉ không phải nam nhân, ngươi còn là một người sợ người mạnh hiếp kẻ yếu.”



Từ Điền cả giận nói: “Ngươi làm sao có thể nói như vậy.”


“Một hồi còn có khó nghe hơn, thì thế nào!”


“Đỗ tiên sinh, ngươi đây là vũ nhục người thỉnh tụng của ta. Không quan hệ với bản thân án kiện.” Hạ Phong tiến lên xen vào nói.


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Mới vừa rồi nói trước rồi, là câu không liên quan.” Nàng ngừng lại, lớn tiếng nói: “Như trên là cái nhìn của đối với người này, không liên quan gì đến bản án, hoàn toàn là bởi vì ta coi thường, xả giận mà thôi.”


Bên ngoài có người hô lên, hô: “Đúng, chính là người sợ người mạnh hiếp kẻ yếu, không phải nam nhân.”


“Cảm giác như nhau!” Đỗ Cửu Ngôn cười chắp tay với người nói chuyện, nói tiếp: “Trở lại chuyện chính, đêm đó Từ Điền đi nhà bạn tốt Từ Đại Lực cùng thôn uống rượu, ăn uống chơi tài xỉu một đêm, lúc nửa đêm Từ Điền ra ngoài nhà xí, theo hai vị chứng nhân nói, hắn khoảng chừng đi nửa nén hương thời gian, điểm này bản thân Từ Điền cũng không phủ nhận.”


“Đại nhân, về điểm này ta yêu cầu truyền chứng nhân lên đường.”


Tề Đại Thanh nói: “Truyền!”


Từ Đại Lực và Từ Triêu hai người bị truyền ra, Từ Đại Lực nói chuyện uống rượu của ba người đêm đó ra một lần, “. . . Bởi vì là sau nửa đêm, ta và Từ Triêu cũng ngủ một hồi, là ngủ gật, tỉnh lại có một hồi Từ Điền mới vừa về.”


“Ta thấy trên hài của hắn đều là bùn, còn hỏi hắn đi nơi nào, hắn nói hắn chỗ nào cũng không có đi, chỉ ngồi xổm góc phòng bên kia ngủ.”


“Sau đó hắn vừa nói xui, vừa cởi hài bít tất đặt ở bên cạnh bếp lò sưởi ấm.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lại hỏi: “Ngươi mới vừa nói ba người các ngươi chơi tài xỉu, người nào thua ngày thứ hai mời uống rượu, như vậy ai thua nhiều nhất?”


“Từ Điền thua nhiều nhất.” Từ Đại Lực nói.


Từ Triêu theo gật đầu, “Chúng ta còn nói hắn đánh lão bà xui, vận may thối.”


“Từ Điền, lời bọn họ nói ngươi tán thành không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Từ Điền gật đầu, “Là, là như thế này không có sai, thế nhưng ta thực sự ở góc phòng ngủ.” Từ Điền nói.


“Ngồi xổm góc phòng ngủ.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, ngoài cửa lập tức có người nói: “Đây không phải là quỷ kéo sao, hơn nửa đêm nước đóng thành băng, ở ngoài một chút thôi cũng có thể bị đóng thành người băng.”


“Đúng vậy, nửa đêm ngủ ở bên ngoài, hài trên chân còn đạp nước bùn ẩm.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đi tới, hỏi: “Từ Điền, hài của ngươi đạp ở nơi nào?”



Từ Điền nói: “Ngay sau nhà, lúc đó ta mơ mơ màng màng, một cước đạp vào trong nước bùn.”


Bookwaves.com.vn

“Nhưng là sau nhà căn bản không có vũng bùn.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi có nhân chứng không?”


Từ Điền lắc đầu, “Đó là nửa đêm về sáng, bên ngoài làm sao có thể có người.”


Đỗ Cửu Ngôn không hỏi nữa hắn, mà là cầm hồ sơ ngỗ tác khám nghiệm tử thi, “Kinh qua kiểm tra thực hư, thời gian Vương thị tử vong, ngay giữa giờ tý đến giờ dần.”


“Đây là tuyến thời gian, Từ Điền ở biến mất trong thời gian một nén nhang, hắn không có chứng nhân thời gian.”


“Thế nhưng, hắn không thừa nhận, hắn về nhà giết Vương thị.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Như vậy một nén nhang này hắn đã làm gì?”


Từ Điền nói: “Ta đang ngủ!”


“Từ Điền!” Hạ Phong nhắc nhở hắn, “Không nên xen mồm.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân, ta muốn truyền đòi nữ nhi của Từ Điền Từ Hồng lên đường làm chứng.”


“Đỗ tiên sinh, ” Hạ Phong nói: “Đó là một hài tử tám tuổi, cũng không thể lên đường làm chứng.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không quan hệ, chúng ta nghe nàng trò chuyện, lời của nàng có thể thành chứng từ hay không, toàn dựa vào phán đoán của Tề đại nhân.”


Nàng đều nói như vậy, Hạ Phong cũng không có cái gì để phản đối, bởi vì theo luật pháp Tề Đại Thanh là không có khả năng để lời chứng của hài tử tám tuổi xếp vào hồ sơ.


“Vậy truyền lên nghe một chút.” Tề Đại Thanh nói.


Từ Hồng bị dẫn lên, nhút nhát đứng ở trên công đường, Từ Điền vừa quay đầu lại, nàng sợ nhảy dựng lên, trốn phía sau Đỗ Cửu Ngôn động cũng không dám động.


“Không cần sợ.” Đỗ Cửu Ngôn kéo nàng ra phía trước, “Nói cho mọi người, đêm đó, ngươi nhìn thấy gì?”


Tề Đại Thanh gật đầu: “Có bổn quan ở chỗ này, ai cũng không làm gì được ngươi.”


“Nha đầu chết tiệt kia.” Từ Điền thấp giọng lầu bầu một câu, không dám cả tiếng ồn ào.



Từ Hồng vắt vạt áo của mình, thấp giọng nói: “Nương ta mỗi ngày sau khi ta và đệ đệ ngủ, sẽ đi trù phòng vừa nấu cháo, vừa nấu những thứ sáng sớm ngày mai phải ăn, thuận tiện ngồi ở dưới bếp hồng lửa khâu đế hài, cho nên lúc nàng ngủ ta cũng không biết.”


“Ta không biết được nương ta ngủ lúc nào, thế nhưng lúc ta ngủ thật ngon, chợt nghe ba một tiếng, ta sợ mở mắt, liền thấy cha ta túm tóc nương ta mắng nàng, sau đó lôi nàng ra ngoài.”


“Nương ta cầu hắn, hắn căn bản không nghe, mùi rượu huân huân lôi nương ta đi.”


“Ta rất sợ, trốn ở trong chăn không dám động. Sau này gia ta nghe được động tĩnh cũng đi ra, đứng ở trong sân rống lên một tiếng.”


“Sau đó. . . Sau đó cha ta đã lôi nương ta ra viện, chuyện về sau ta cũng không biết.”


Từ Hồng nói xong, Từ Điền hét lớn một tiếng, vành mắt sắp nứt ra, “Ngươi cái thứ hàng kỹ nữ nuôi để làm tiền cược, ngươi cư nhiên mở mắt nói dối!”


“Ta, ta không có.” Từ Hồng lắc đầu, “Ta thật không có.”


Tề Đại Thanh nhíu mày, “Gia gia ngươi cũng đi ra thấy được?”


“Vâng! Không tin ngươi hỏi gia gia ta một chút.” Từ Hồng nói: “Nương ta từ sáng sớm đến tối vẫn làm việc, một chút rảnh cũng không có, nàng đặc biệt đáng thương.”


Lúc nói chuyện, nàng oa một tiếng khóc lên.


Đỗ Cửu Ngôn khẽ nắm tay nàng, đưa một cái khăn tay cho nàng.


“Đại nhân, ta yêu cầu truyền Từ Yểu lên đường.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Đầu lông mày của Hạ Phong chăm chú nhíu lại, ý thức được án kiện này, hắn rất có thể đến cơ hội nói chuyện cũng không có.


Bookwaves.com.vn

“Truyền!” Tề Đại Thanh nói.


Lập tức Từ Yểu bị truyền ra, quỳ gối tại đường, Tề Đại Thanh hỏi: “Màn đêm buông xuống, có phải ngươi thấy Từ Điền về nhà, lôi nhi tức ngươi Vương thị từ trong phòng ra ngoài hay không?”


“Không, không có.” Từ Yểu lắc đầu, “Đại nhân, lời của tiểu hài tử không thể tin.”


Tề Đại Thanh vỗ kinh đường mộc, “Từ Yểu, ngươi có biết ngươi nói gì hay không, tội của Từ Điền đều đã là kết cục đã định, không sửa đổi được kết quả này. Nhưng kết quả của ngươi lại không giống, bổn quan chắc chắn truy cứu ngươi tội biết chuyện không báo.”


Từ Yểu sợ hết hồn, nhìn nhi tử của mình.


Từ Điền cũng nhìn Từ Yểu, lắc đầu, hô: “Cha!”


“Ta, ta, ta không nhìn thấy.” Từ Yểu lắc đầu, một đống xương già như hắn, chết thì chết, nhưng nhi tử là trụ cột trong nhà a.


Từ Điền thở phào một hơi.



“Từ Yểu, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi có thể không có nghe được lời đại nhân mới vừa nói, nói ngươi hay không đều không thể cải biến chuyện Từ Điền giết người.”


Nàng ngừng lại, nói với Tề Đại Thanh: “Đại nhân, tình phụ tử khó có thể lựa chọn có thể lý giải, không bằng cho hắn một chút thời gian suy nghĩ thật kỹ, học sinh nói tiếp.”


“Ngươi nói.” Tề Đại Thanh nói.


Đỗ Cửu Ngôn từ trong tay thư lại xuất ra một cái nút áo, “Cái nút áo này, là phát hiện ở trong phòng người chết Vương thị, nhìn từ nhan sắc chỗ bị rớt, nút buộc là mới rơi.”


“Nhìn từ vị trí rớt, chỉ có thể là hung thủ túm kéo Vương thị ra cửa rơi xuống.”


Lúc nói chuyện, nàng thả nút buộc, nhìn thoáng qua Hạ Phong, dừng một chút lại nói: “Còn có một địa phương trọng yếu nhất, thời gian án phát là ban đêm, người một nhà Từ Điền đang ngủ, viện môn cùng với cửa phòng của Vương thị đều là khóa, nếu như không phải Từ Điền trở về, Vương thị lại làm sao có thể vào nửa đêm, mở rộng cửa cho một người xa lạ? !”


Mọi người a một tiếng, lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.


“Đúng vậy, hơn nửa đêm, nếu không phải nam nhân của mình trở về, nàng làm sao có thể đi mở cửa.”


“Đúng đó, điểm này có thể chứng minh Từ Điền là hung thủ.” Bên ngoài bách tính nghe tụng nói.


Tề Đại Thanh gật đầu, nói: “Cái luận điểm này rất có đạo lý.”


Sắc mặt của Từ Điền trắng bệch, hô: “Nàng, nàng không thể mở cửa cho dã nam nhân của nàng sao?”


“Dã nam nhân là ai?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Từ Điền ngẩn ra, nhìn Hạ Phong.


Hạ Phong không nói gì, long tay áo nghe rất nghiêm túc.


“Nếu không có, ta đây tiếp tục, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trở lại nói bùn trên hài của Từ Điền.”


Đỗ Cửu Ngôn mang hài của Từ Điền lên, “Bùn của quanh Từ thôn màu vàng, mang theo một chút cát, nhưng bùn trên hài của hắn lại là bùn đen, như vậy bùn đen chỉ có bên hồ nước mới có.”


“Nên, ” nàng bỗng nhiên ngồi xổm xuống nhìn Từ Yểu, “Ta sắp nói xong rồi, ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Kỳ thực ngươi nói hay không đều không ảnh hưởng đến ta, thế nhưng sẽ ảnh hưởng bản thân ngươi.”


Từ Yểu nhìn Từ Điền, Từ Điền cũng nhìn Từ Yểu.


—— lời nói ngoài ——


Ta không có tồn cảo lạp, sở dĩ ngày hôm nay vẫn là canh hai. Không có tồn cảo ta rất hoảng trương!

Tuy rằng canh ít, thế nhưng có vé tháng đắc đầu, ha ha ha ha!

Ngày mai khôi phục canh ba!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận