Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 484: KHÔNG CÓ HỨNG THÚ


Dịch giả: Luna Wong


“Bổn quan hiện phán định Từ Điền giết thê là thật, theo《 Chu Luật 》 xử Từ Điền trảm hình.” Tề Đại Thanh vỗ kinh đường mộc lại nhìn Từ Yểu, “Kỳ phụ Từ Yểu, vì bao che dung túng, theo luật xử trượng tám mươi, răn đe.”


“Thối đường!”


Tề Đại Thanh nói xong, phất tay áo đi.


Từ Điền hô to, “Oan uổng, ta oan uổng a!”


“Đại nhân, người không thể cứ xử nhi tử ta như vậy a, nhi tử ta không có giết người.” Từ Yểu nói.


Từ Điền bị bộ khoái áp đứng lên, hắn hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn gắt một cái, nói: “Ngươi tụng sư chó má, ngươi nhất định không được chết tử tế, ta thành quỷ đều sẽ không bỏ qua cho ngươi.”


“Vậy ngươi sớm thành quỷ một chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta chờ ngươi.”


Phụ tử Từ Điền bị kéo xuống.


Ngoài cửa vang lên hàng loạt tiếng vỗ tay, có người hô: “Đỗ tiên sinh, người tụng quá đặc sắc.”


Đỗ Cửu Ngôn mỉm cười chắp tay.


“Đỗ tiên sinh, ” Hạ Phong tiến lên một bước, nói: “Vụ án này, người thật không có nghi vấn sao?”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu là người có nghi vấn, có thể trình đơn kiện lần nữa, thỉnh đại nhân tam đường thẩm vấn.”


“Hạ mỗ không có chứng cứ, biện không lại Đỗ tiên sinh.” Hạ Phong chắp tay, nói: “Chúc mừng Đỗ tiên sinh thắng.”


Đỗ Cửu Ngôn cũng chắp tay, “Cùng vui cùng vui.”


Hạ Phong không quay đầu lại, phất tay áo đi, đáy mắt lộ ra khinh miệt, tuy là năng lực không tệ, nhưng thái độ làm người lại lỗ mảng hiếu thắng, tiên sinh nói, làm tụng sư cần lòng háo thắng, lại không thể chỉ một mặt tranh cường háo thắng.


Sớm muộn gì, nàng cũng sẽ thua thiệt.


Hắn chờ!


(Luna: Ta không thích ông này từ chương của anh Khấu dọn đồ về rồi. Lúc này đây liền biết ổng bên nam phản diện haha)


“Uống trà, ” Chu Tiếu châm trà cho nàng, Đỗ Cửu Ngôn ực một cái cạn, “Nói nhiều, thật đúng là rất khát.”


Chu Tiếu cười nói: “Đương nhiên khát, một canh giờ, ngươi sẽ chưa từng dừng.”



“Nhắc tới, ngày hôm nay củ cải nhỏ không có tới bán hạt dưa.” Chu Tiếu nhìn ở ngoài cửa, “Vương gia và Bả gia cũng không có đến.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Bọn họ có thể cảm thấy trận ngày hôm nay không có gì để xem, nên không tới đi.”


Chu Tiếu bật cười.


“Đỗ tiên sinh, cha ta hắn sẽ chết sao?” Từ Hồng đứng ở một bên, nhỏ giọng hỏi.


“Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho chuyện của mình làm, cha ngươi cũng không ngoại lệ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đi tìm ngoại tổ phụ mẫu của ngươi đi.”


Từ Hồng cúi đầu khóc lên, “Ta, ta có thể đi xem nương ta không?”


“Có thể.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Từ Hồng ra ngoài tìm hai lão phu thê Vương thị, Đỗ Cửu Ngôn cũng đi ra ngoài đón, Vương Hán nói: “Khổ cực Đỗ tiên sinh, tụng phí. . .”


“Không nói cái này, các ngươi đi hậu nha đi, sẽ có người mang bọn ngươi đi phòng ngỗ tác nhìn nàng.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Vương Hán do dự một chút, nhìn Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được!”


Đỗ Cửu Ngôn chờ tất cả người bên ngoài giải tán, cùng Chu Tiếu không nhanh không chậm quay về vương phủ.


Quế vương không ở, Bả Tử cũng không ở, ngay cả củ cải nhỏ cũng đi gánh hát nghe hí, Đỗ Cửu Ngôn khổ ha ha nói: “Nhìn thấy chưa, tiết mục tinh thải đi nữa, thấy nhiều rồi cũng sẽ ngán.”


“Khẳng định đều có chuyện, bằng không nhất định sẽ tới xem ngươi biện tụng.”


Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Chu huynh không cần an ủi ta, để một mình ta thương tâm một hồi đi.”


“Ngươi đi đâu?”


“Ngủ a, ta phải dưỡng dưỡng tinh thần mới được, ngươi xem mặt ta, gần đây đều mọc thêm nếp nhăn!”


Chu Tiếu cười ha ha, lắc đầu nói: “Ngươi mới chừng hai mươi, già cái gì.”


“Ôi chao? Chu huynh có phải sắp ba mươi hay không?”


Chu Tiếu chắp tay, “Ngủ đi, ta đi.”


Lúc nói chuyện bước nhanh đi.


Đỗ Cửu Ngôn dựa vào gối đầu ngủ.



Tề Đại Thanh viết bản án, hô Đan Đức Toàn đến, “Ngày mai có thể để cho người nhà bọn họ mang di thể của Vương thị về chôn.”


“Vâng!” Đan Đức Toàn nói.


Bookwaves.com.vn

Tề Đại Thanh có chút kỳ quái, “Hai ngày này ngươi đang làm cái gì, thế nào mỗi lần bổn quan tìm ngươi, bọn họ đều nói ngươi không ở?”


“Ta, ta có chút việc tư phải làm.” Tề Đại Thanh ngại, “Đại nhân có phải có việc phân phó hay không?”


Tề Đại Thanh xua tay, “Không có gì, ngươi làm việc của ngươi đi.”


Đan Đức Toàn xác nhận ở trong nha môn làm vài chuyện, lại đi ra ngoài, Bả Tử ở cửa thành chờ hắn, hai người gặp nhau, Bả Tử thấp giọng nói: “Nếu có đầu mối, ngươi không nên tự hành động, đối phương ở trong tối ngươi ở ngoài sáng, khó lòng phòng bị.”


Đan Đức Toàn đã lĩnh giáo qua năng lực làm việc trầm ổn của Bả Tử. Võ công của Bả Tử đã ở trên hắn, hắn hiện tại thật tò mò, người như Bả Tử, làm sao sẽ ủy khuất ở nha môn nhỏ của Thiệu Dương.


“Được!” Đan Đức Toàn nói: “Ta nhất định cẩn thận.”


Đồng dạng là bộ khoái, hắn tâm phục khẩu phục Bả Tử.


“Tất cả cẩn thận.” Bả Tử nói xong, hai người tách ra hai phương hướng ly khai.


Buổi chiều, Đỗ Cửu Ngôn bị đói tỉnh, mơ mơ màng màng ngồi dậy, liền thấy củ cải nhỏ ghé vào trên bàn luyện chữ, nàng nói: “Nhi tử thông minh cơ trí của ta, ngươi đang làm cái gì?”


“Luyện chữ a, răng trắng lớn bố trí công khóa cho ta, ngày mai ta muốn đi tìm hắn chơi, nếu như không có viết xong, hắn sẽ tức giận.”


“Cha a, ngươi tỉnh ngủ a, có phải rất đói bụng hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn lại đảo trở về, dùng làn điệu kỳ dị, hát nói: “Hài nhi của ta, ngươi làm sao biết được trong bụng vi phụ rất đói?”


“Phụ thân, bởi vì bụng ngươi một mực kêu vang.” Củ cải nhỏ hát nói.


Đỗ Cửu Ngôn kêu rên một tiếng, nói: “Vi phụ không mặt mũi nào gặp phụ lão Giang Đông a!”


“Phụ thân, người suy nghĩ nhiều, người không có vĩ đại như vậy, phụ lão Giang Đông cũng không biết người.” Củ cải nhỏ nói.


Đỗ Cửu Ngôn hí mắt, đằng đằng sát khí.


Củ cải nhỏ hì hì nở nụ cười, nói: “Thế nhưng phụ lão Thiệu Dương quen biết người.”



“Ăn cơm!” Đỗ Cửu Ngôn mặc quần áo đứng lên, “Không quan tâm có mặt mũi hay không, phản chính bụng là phải cần.”


Củ cải nhỏ lấy đai lưng cho nàng, gật đầu nói: “Mặt mũi không quan trọng bằng bụng.”


“Ngày hôm nay vì sao ngươi không có đi bán hạt dưa?”


Củ cải nhỏ ồ một tiếng, “Bởi vì sợ không mặt mũi a.”


“Ân?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi nói cái gì, vi phụ không có nghe rõ.”


Củ cải nhỏ ai nha một tiếng mở rộng cửa đi ra ngoài, cười khanh khách, “Phụ thân, công khóa của ta làm xong rồi, làm tiểu hài tử ta phải đi chơi.”


“Tiểu nhãi ranh.” Đỗ Cửu Ngôn hừ một tiếng, lảo đảo đi chính viện, ở trong viện tử chợt nghe đã có nữ nhân đang nói chuyện, nàng di một tiếng vào trong viện.


Nguyên bản thái hậu nương nương cũng khiển các vị nữ quan đến vương phủ hầu hạ, thế nhưng bị Quế vương ném trở về đổi lại mấy nội thị.


Hiện tại, người nói chuyện ở vương phủ, không phải nam nhân chính là nội thị.


Nghe được giọng nữ kiều tích tích, đến nàng đều rất kích động.


“Tạ công công, có đồ ăn hay không.” Nàng vào cửa, Tạ Hoa nói: “Đỗ tiên sinh, cơm nước đã hâm cho người, nô tài để người lấy qua đây cho người, người dùng ở trong noãn các?”


Đỗ Cửu Ngôn vừa quan sát một bà tử hai nha đầu trong viện, đầu lông mày run lên, trong điện quang hỏa thạch, nàng xoay người ôm đầu đi ra ngoài, “Không cần, đưa đến phòng ta thì tốt rồi.”


“Vâng!” Tạ Hoa lên tiếng.


Một bà tử mang theo hai nha đầu có chút kỳ quái nhìn chằm chằm bóng lưng của Đỗ Cửu Ngôn, ba người hai mặt nhìn nhau.


Bà tử hỏi: “Tạ công công, mới vừa rồi rời đi là Đỗ tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh?”


“Đúng rồi, ba vị chờ một chút, tạp gia sẽ trở lại mang bọn ngươi đi khố phòng tìm đồ.” Tạ Hoa nói chuyện, ra viện tử đi làm việc.


“Tống ma ma, ” Lục Châu hoảng hoảng hốt hốt nói: “Đỗ tiên sinh mới vừa nào, thế nào. . . Thế nào giống vương phi nương nương như vậy?”


Bookwaves.com.vn

Ma ma cũng cảm thấy thế.


Nàng mặc dù không phải nãi nương của Tần Cửu Yên cũng không phải bà tử thiếp thân nhất, nhưng là lại một mực làm việc trong tiểu viện tử của Tần Cửu Yên, nói một câu nhìn Tần Cửu Yên lớn lên cũng hợp.


Người thân cận, dù là chỉ xa xa quét qua một bóng lưng, cũng có thể nhận ra đối phương.


“Thật chẳng lẽ chính là vương phi nương nương?” Trong lòng Tống ma ma vừa chuyển liền đuổi theo, thế nhưng đã nhìn không thấy Đỗ Cửu Ngôn, “Lẽ nào vương gia tìm được vương phi nương nương, thế nhưng cũng không nói gì?”


Lục Châu và Thúy Châu cũng theo đi ra, Thúy Châu thấp giọng nói: “Ma ma, dù là giống nữa cũng không thể nào phải, Đỗ tiên sinh là nam nhân a.”


Tống ma ma ngẩn ra, “Cũng phải nga.”


“Thế nhưng cũng quá giống, ” mới vừa rồi nàng không có nhìn kỹ mặt, thế nhưng mắt lỗ mũi và miệng vẫn còn có chút giống, chính là rất da đen, lông mi cũng không thanh tú như trước đây.



Lục Châu nói: “Tư thế đi và khí chất cũng không giống, ngay cả khẩu khí nói chuyện đều cũng không giống.”


“Ân.” Tống ma ma nói: “Nếu quả như thật là vương phi nương nương, vương gia sẽ không dấu diếm không nói.”


Ba người nói nhỏ nói ở cửa, liền thấy Quế vương qua đây, thấy ba người sửng sốt một chút, “Các ngươi tới lấy đồ?”


“Vâng!” Tống ma ma nói: “Tạ công công đi đưa bữa trưa cho Đỗ tiên sinh, bảo chứng nô tỳ chờ ở chỗ này.”


Quế vương gật đầu, “Vậy các ngươi chờ tiếp đi, ” lúc nói chuyện hắn muốn đi tìm Đỗ Cửu Ngôn, Tống ma ma gọi hắn lại, “Vương gia, người. . . Đối với vương phi có ấn tượng chứ?”


Tống ma ma biết, tuy rằng Tần Cửu Yên cũng đã từng thấy qua vài lần, thế nhưng hai người một chất phác một mê, vương gia căn bản không có chú ý tới Tần Cửu Yên, nàng hoài nghi Quế vương căn bản không nhớ kỹ hình dạng của vương phi thế nào.


Huống chi, lúc đó thành thân là thái hậu nương nương buộc hắn, hắn vốn là không muốn, lại sẽ không trong một buổi tối ngắn ngủi, lưu ý Tần Cửu Yên.


Vốn cho là hậu hôn hai người sẽ từ từ ở chung phát sinh cảm tình, lại thật không ngờ ngày thứ hai Quế vương liền đi, ngay cả vương phi nương nương của bọn họ cũng theo mất tích.


Thực sự là tạo hóa trêu người a.


“Thế nào?” Quế vương hỏi.


Tống ma ma lắc đầu, “Kỳ thực, kỳ thực vương phi của chúng ta rất đẹp! Nàng không thường ra cửa, nhưng dung mạo đều đẹp hơn Quý tiểu thư của Thừa Đức hầu phủ còn có mấy vị tiểu thư khác.”


Dung mạo của Quý Ngọc ở trong tiểu thư nữ quyến kinh thành tính là nhân tài kiệt xuất.

Quế vương chờ nàng nói tiếp.


“Vương gia, nô tỳ cảm thấy vương phi nương nương của chúng ta chưa có chết, nếu như nàng còn sống, nhất định sẽ tìm người. Người. . . Người nếu như gặp nàng, có thể nhận ra chứ?”


Quế vương lắc đầu, “Không biết!”


“Ta có hình mình họa!” Tống ma ma từ trong lòng moi hình minh họa ra cho Quế vương, “Lúc chúng ta ra ngoài tìm, mang ở trên người hỏi người.”


Quế vương nhận lấy nao nao, “Tranh này là vật gì vậy?”


Bút vẽ, cũng là hình người, nhưng không có vẽ rõ ràng như Đỗ Cửu Ngôn, hắn nhìn lướt qua rồi lười nhìn.


Tống ma ma nói: “Vẽ mặt mày kỳ thực rất giống, người nhìn kỹ một chút?”


Quế vương trả lại cho nàng, “Bổn vương biết dung mạo của nàng.”


“Vương phi nương nương còn có mấy đặc điểm. . .” Nàng vừa nói phân nửa, chợt nghe Đỗ Cửu Ngôn đang gọi hắn, “Vương gia, một mình ăn cơm rất buồn chán, mau tới!”


Quế vương kín đáo đưa hình cho Tống ma ma, “Tới.”


Lúc nói chuyện không kịp chờ đợi đi mất.


Tống ma ma cầm hình vẽ, ngẩn một lát thở dài.


(Luna: Trời ơi, ức chế qua đi)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận