Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 485: CẢN KIỆU KÊU OAN


Dịch giả: Luna Wong – đột nhiên nhớ đến Tần Liên Hương trong Bao Thanh Thiên, lại nhớ đến Tần Liên Hương trong Làm Công Vụ Ở Phủ Khai Phong, haha Tần Liên Hương bị Kim Kiền đạp mông ngã trước kiệu của Bao Công


“Buổi sáng không mất mặt?” Quế vương ăn rồi, thấy nàng ăn lại bưng chén bắt đầu ăn.

Đỗ Cửu Ngôn ăn vài miếng không cảm thấy đói bụng, chán đến chết uống canh, trừng mắt hắn, “Vương gia, ta sẽ mất mặt?”


Quế vương bĩu môi, “Ngươi không phải là chưa từng mất.”


“Còn biết nói chuyện hay không?” Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, “Vừa ta thấy hai vị tiểu cô nương tới vương phủ, là tìm vương gia?”


Quế vương gật đầu, “Nha đầu và bà tử hồi môn của Tần Cửu Yên, qua đây lấy chút đồ của nàng làm niệm tưởng.”


Quả nhiên phải a, may là vừa rồi nàng đi nhanh.


Tiếp tục như vậy không được, nàng sớm muộn cũng sẽ bị nhận ra.


Dung mạo của nàng ngay từ đầu là bôi đen mặt, sau này làm da mặt, vẫn là làm theo ngũ quan của nàng, ngoại trừ da và lông mi bất đồng ra, địa phương khác kỳ thực chỉ cần cho các nàng nhìn thêm vài lần, sẽ phát hiện giống nhau như đúc với Tần Cửu Yên.


Đau đầu a, kinh thành thực sự không thể ở lâu.


Thế nhưng bây giờ đi không được! Dù là để cho nàng đi, nàng cũng sẽ không đi.


Không rửa nhục, mặt của nàng để vào đâu.


“Đang suy nghĩ gì, vẻ mặt hình dạng tâm cơ!” Quế vương thưởng thức nhìn nàng.


“Đang suy nghĩ người phải làm sao để mị lực của mình rơi chậm lại một ít.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Các tiểu cô nương người trước ngã xuống, người sau tiến lên, ta cũng rất phiền não a.”


Quế vương nhíu mày, “Lại có tiểu cô nương dán ngươi?”


“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mao đạo sĩ đâu?”


“Ngủ rồi, ngày ngủ đêm thức, không biết có phải là chuẩn bị mọc cánh thành tiên hay không.”


Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Vương gia, người nói nếu như ta làm da mặt một lần nữa, tỷ như sửa lại ngũ quan, được không?”


“Hơi điều chỉnh một chút chắc là có thể, thế nhưng nếu như ngươi muốn đại động, vậy khẳng định là không thể nào.” Quế vương nói: “Dù sao dung mạo này của ngươi, mọi người cũng đã biết.”


Đỗ Cửu Ngôn cũng biết thế.


“Ngươi có thể mang khăn che mặt.” Quế vương nói: “Che khuất mặt!”



Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Quá lén lút, cái đó không tương xứng với khí chất quang minh lỗi lạc của ta.”


“Ngươi quang minh lỗi lạc?” Quế vương không ngờ, “Chỉ bằng những lời này của ngươi, liền biểu thị ngươi không quang minh lỗi lạc.”


Đỗ Cửu Ngôn khuấy canh, không nói với Quế vương.


Mấy ngày nay nàng phải khiêm tốn, không có chuyện nàng kiên quyết không ra khỏi cửa.


“Vương gia.” Tống ma ma cách cửa nói: “Chúng nô tỳ lấy được đồ rồi, đi Long Ân tự coi chừng linh vị của vương phi nương nương, giờ đây dập đầu cho người, chúc người sau này bình an khoẻ mạnh.”


Lúc nói chuyện, Tống ma ma nhìn bên trong cửa, rất muốn liếc mắt nhìn Đỗ Cửu Ngôn thêm lần nữa.


“Không cần dập đầu.” Quế vương mở rộng cửa đi ra, nhìn ba người nói: “Cũng chưa làm qua chủ tử của các ngươi, đi ở tùy ý.”


Tống ma ma tống nhìn trong cửa, Đỗ Cửu Ngôn đang ngồi ở bàn uống trà, hình dạng mũi khi nhìn ngươi đặc biệt giống.


Bất quá Thúy Châu nói không có sai, vô luận khí chất hay là ăn nói cũng không giống, dù là ngồi ở đó biên khí thế cũng là hai người tuyệt nhiên không giống.


“Vâng!” Tống ma ma lôi kéo hai nha hoàn, vẫn là lui về sau hai bước, dập đầu cho Quế vương lạy ba cái, hành qua lễ cáo từ đi.


Quế vương nhìn bóng lưng của ba người, là có chút cảm động.


“Tần Cửu Yên cũng không tệ lắm a, thuộc hạ bà tử nha trung thành và tận tâm.” Quế vương nói ngồi trở lại, “Ngươi lại đang suy nghĩ gì, ngày hôm nay một mực tinh thần.”


Đỗ Cửu Ngôn ồ một tiếng, nói: “Tùy tiện ngẫm lại. Ta ăn no phải đi về xem sách.”


“Không đi nghe hí?” Quế vương hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, chạy về trong phòng ẩn núp.


“Tổ sư gia a, ” Đỗ Cửu Ngôn tựa ở đầu giường nói thầm nói: “Ta bây giờ hoài nghi, là người âm thầm an bài, giết chết ta mang đến Đại Chu.”


“Dù sao nhân tài như ta đặt ở hiện đại cũng là một nhân tài khó được.”


“Nể mặt người yêu tài và hiểu ta, sổ sách người giết chết ta xem như cho qua. Nhưng bây giờ làm phiền đưa tay giúp một cái, cái sọt này của ta nếu như chọc ra, tử tôn bị hậu thế không cười của người luật pháp đổi trăm ngàn kẽ hở, ta không có biện pháp sửa lại giúp người.”


Bookwaves.com.vn

Dù sao, làm Tần Cửu Yên nàng chỉ có hai con đường.


Một là đột một tấm da mặt mai danh ẩn tích mang theo củ cải nhỏ chạy trốn, thứ hai là sẽ ở trong viện hình vuông, giống như tất cả phụ nhân, giúp chồng dạy con làm Quế vương phi.


Hai cái đều cũng không muốn.



Đỗ Cửu Ngôn đứng lên ngồi ở phía trước gương bưng mặt mình, củ cải nhỏ đẩy cửa tiến đến, “Cha a, người đang làm gì?”


“Thưởng thức khuôn mặt đẹp.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Bả Tử thúc của ngươi đã trở lại chưa?”


Củ cải nhỏ lắc đầu, “Cha a, Bả Tử thúc đang làm gì?”


“Bí mật.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vừa rồi ngươi đã làm gì?”


Củ cải nhỏ nói: “Ta đi làm đăng lung của ta a, còn có vài ngày chính là tết Nguyên Tiêu, ta muốn chuẩn bị mấy thứ này cho tốt. Tống thúc thúc vừa lúc lúc rảnh rỗi, đang giúp ta vẽ trên đăng lung.”


“Ân, cực khổ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Sáng sớm ngày thứ hai, Tề Đại Thanh đi hình bộ trình án kiện, liền trở về nha môn, để người đi thỉnh Đỗ Cửu Ngôn đến một chuyến.


Đỗ Cửu Ngôn thu thập một phen xuất môn, trên đường hầu như người người đều biết nàng, đều chào hỏi.


“Đỗ tiên sinh, vụ án của Từ thôn kia kết án rồi sao?”


Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Đúng vậy, kết án rồi. Đại thúc là có án kiện mới gì muốn giới thiệu, ta hiện tại rất rảnh rỗi a.”


“Chúng ta nào có án kiện mời gì mà giới thiệu a, chính là hỏi một câu, không biết lúc nà Đỗ tiên sinh lên công đường biện tụng nữa, chúng ta đều rất thích xem người biện tụng.”


Đỗ Cửu Ngôn một đường vừa nói chuyện vừa đi phủ nha tìm Tề Đại Thanh.


Tề Đại Thanh nghe xong nàng nói, vẻ mặt kinh ngạc, “Ngươi, xác định?”


“Xác định!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


. . .


Tuyết rất sớm đã ngừng, mọi âm thanh câu tịch, có người vỗ vỗ hoa tuyết trên người tiến đến, lại cười nói: “Muốn tuyết triệt để hóa điệu, phỏng chừng phải chờ tới tháng tư.”


“Có tuyết mới thú vị.”


“Đúng vậy, ” vào cửa nói: “Men theo vết chân săn thú, có tích khả tuần, khá vô cùng.”


Người nọ cởi áo khoác và guốc gỗ ra, ngồi ở phía trước bếp lò hơ tay, nhận rượu người đối diện rót cho hắn, uống một hớp, “Bên kia gởi thư, án tử kết án rồi.”


“Sáng sớm hôm nay giao cho hình bộ, hình bộ xác định cũng liền hai ngày này, án tử tương đối ác liệt, đoán chừng thẩm xong liền trực tiếp kéo ra chợ bán thức ăn chém.”


“Đỗ Cửu Ngôn thì sao, còn ở kinh thành?”



“Còn ở, còn thỉnh bách tính giới thiệu tụng án cho hắn, cần làm việc gấp.” Lúc nói chuyện nở nụ cười, “Hắn nói hắn rất rảnh rỗi.”


“Vậy hãy để cho hắn bận chút.” Tâm tình của người đối diện cũng không tệ lắm, nhìn tuyết đọng dày phía ngoài , bưng trà chậm rãi thưởng thức, “Theo kịch bản thôi. Phái người theo hắn, thấy rõ ràng nét mặt và phản ứng của hắn, trở về nói tỉ mỉ với ta.”


“Được.” Ly rượu buông xuống lại châm một ly, hắn nói tiếp: “Xem ra, hắn cũng không gì hơn cái này a, cũng không có lợi hại thông minh như đồn đãi bên ngoài.”


Người uống trà nói: “Người luôn luôn có lúc hồ đồ, bất quá, vụ án này kết rồi danh tiếng của hắn cũng không xê xích gì nhiều.”


“Không có ý nghĩa, ” người uống rượu nói: “Nhân tình của ngươi còn tặng hắn không?”


Người uống trà nói: “Tặng tự nhiên phải tặng. Khí trời không được tốt, chúng ta cũng sớm trở về đi.”


“Được, ta đây quay về dọn dẹp một chút.”


Hai người vừa nói chuyện, ngoài cửa sổ thấy có người chạy tới, người uống trà hàm tiếu, nói: “Trời tuyết to, chạy tới chạy lui có ích lợi gì.”


“Phải, quả thực không có ích lợi gì.”


Qua tiết nguyên tiêu, chợ bán thức ăn miệng tiến hành hành hình lần đầu tiên của Thiên Thuận năm thứ mười.


Mỗi lần hành hình đều sẽ có người tới quan khán, có người nhìn tử hình phạm bị treo đó, hỏi: “Đây là Từ Điền đi?”


“Nhất định phải, bởi vì gần đây không có phạm nhân khác phải trảm thủ đi, dù sao Trương Man Tử đều chết hết.”


“Đó chính là Từ Điền. Đây cũng là một súc sinh a, giết lão bà giết tàn nhẫn như vậy.”


Tề Đại Thanh ném lệnh bài, nói: “Nghiệm minh chính thân, chém!”


Thư lại và đao phủ nghiệm minh chính thân, giơ tay chém xuống, một cái đầu người cô lỗ lỗ lắm trên mặt đất.


Nương của Từ Điền khóc ngã vào trong đám người, không ai đỡ phù nàng, tất cả mọi người ghét bỏ né nàng ra.


Bookwaves.com.vn

. . .


Sáng sớm, Đô Sát viện từ Du thiệu trong nhà đi ra, vui vẻ đi nha môn, mới vừa đi một cái nhai, bỗng nhiên ven đường có một vị phụ nhân lao tới, ngăn cản cỗ kiệu của hắn, “Đại nhân, cầu xin đại nhân làm chủ a.”


Từ khi có tụng sư, chuyện cản kiệu kêu oan của bổn triều cực ít phát sinh.


Du Thiệu xem nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu bị người ngăn cản cỗ kiệu kêu oan.


Cỗ kiệu của hắn bị sợ dừng lại, hắn thật vất vả ngồi vững vàng, xuyên thấu qua màn kiệu đánh giá bên ngoài.


“Ngươi làm cái gì, có oan tình đi cửa nha môn kêu oan, ngăn ta đại nhân của chúng làm cái gì, đi mau.” Thường tùy của Du Thiệu mắng.


Trong tay phụ nhân đang cầm đơn kiện, dập đầu kêu oan nói: “Đại nhân, án kiện của phu quân ta, chính là phủ nha phán định, dân phụ không dám đi phủ nha kêu oan a.”


“Cầu xin đại nhân làm chủ cho dân phụ, dân phụ làm trâu làm ngựa, báo đáp ân tình của đại nhân.”


Du Thiệu lần đầu kinh lịch loại sự tình này, dân chúng cũng là khó gặp, đều vây sang đây xem náo nhiệt.



“Di, đây không phải là. . . Đây không phải là Vương Nha sao?” Trong đám người có người nhận ra nữ tử cản kiệu cáo trạng, kinh hô một tiếng, không dám tin tưởng, “Vương Nha, ngươi, ngươi không phải ngươi không phải đã chết rồi sao?”


Trong đám người vây xem truyền đến tiếng kinh hô liên tiếp.


“Là Vương Nhan Trang thôn đến đến Từ thôn sao?”


“Nói phức tạp như thế, chính là tức phụ của Từ Điền vừa mới chết.”


Mọi người lui ra sau một lúc, kinh khủng bất an nhìn Vương thị, “Ngươi, ngươi là người hay quỷ?”


“Ta là người, là người a.” Vương thị khóc nói: “Ta chưa có chết, ta đã trở về. Tướng công ta cũng không có giết ta.”


“Người trong nha môn ngộ phán.”


“Vị Đỗ Cửu Ngôn Đỗ tụng sư kia ngu ngốc vô năng.”


“Ngày hôm nay cầu các vị hương thân phụ lão làm chứng, ta muốn cáo Đỗ Cửu Ngôn, là hắn hại chết tướng công ta!”


“Ngươi, ngươi thật không có chết?”


“Ta thật không có chết.” Vương thị khóc nói: “Là bọn hắn tra án không rõ ràng lắm, hại chết tướng công ta, ta nhất định phải thay tướng công ta lấy lại công đạo.”


“Ông trời của ta, vậy Đỗ tiên sinh chẳng phải là làm sai vụ án sao?”


“Cái này cũng. . . Cũng quá hoang đường đi, người cũng chưa chết, thế nào liền xử hung thủ, còn chém đứt đầu.”


“Đỗ Cửu Ngôn và Tề Đại Thanh cũng quá ngu ngốc vô năng đi.”


Trong đám người có mấy người cả tiếng nghị luận, những người khác hai mặt nhìn nhau, đánh giá Vương thị, phân biệt trứ nàng là thật hay giả.


“Án Từ Điền sát thê?” Du Thiệu từ cỗ kiệu đi ra, nhìn Vương thị, “Ý của ngươi là, ngươi mới là phát thê của Từ Điền, Vương thị đã bị Từ Điền giết chết?”


Vương thị giơ cao trạng chỉ, trả lời: “Vâng. Thế nhưng ta không có bị giết, tất cả oan tình của ta đều trong trạng chỉ, cầu thanh thiên đại lão gia làm chủ.”


Du Thiệu có chút kích động, hắn không khỏi nghĩ đến năm ngoái, chuyện Quý Trường Bình đánh nhi tử Lỗ Chương Chi và nhi tử của Đỗ Cửu Ngôn. Hắn đã sớm nhìn Đỗ Cửu Ngôn không vừa mắt, nên năm ngoái trên đại điện kim loan, cố ý làm khó dễ nàng, lại thật không ngờ, bị một trận xem thường đả kích ngấm ngầm hay công khai của nàng.


Hiện tại cơ hội đưa tới cửa.


“Luật pháp Đại Chu quy định, phàm là bách tính có oan cản kiệu khiếu nại, bách quan không được bỏ mặc.” Du Thiệu trước mặt của mọi người, tiếp trạng chỉ, “Bổn quan mặc dù không tọa đường thẩm án, nhưng bổn quan nhất định sẽ trình đơn kiện của ngươi lên quan trên.”


“Ngươi hãy theo bổn quan.”


—— lời nói ngoài ——


Ngày hôm nay tam chương! Có phiếu nhớ kỹ đầu nga, sao sao đát!

Lão Lý tỷ tỷ giải phẫu làm xong, bệnh lý báo cáo lấy được một bộ phận, bỉ dự liệu kết quả yếu tốt hơn rất nhiều, hiện tại sẽ chờ sau cùng báo cáo, hy vọng tất cả như ý.

Chúc mọi người thân thể khỏe mạnh, sao sao đát!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận