Q1- CHƯƠNG 486: CÒN MUỐN ĐÁNH MẶT
Dịch giả: Luna Wong
Du Thiệu để người đưa Vương thị đi Đô Sát viện, hắn quẹo một đường, chờ Nhâm Duyên Huy hạ triều trở về.
Lúc trước, hắn đều là đi lại với Ngô Văn Quân, nhưng bây giờ Ngô Văn Quân ở trong ngục của Đại Lý tự, Du Thiệu không thể tìm hắn nữa, nhưng vì người khác họa mình được phúc, trực tiếp có thể nói chuyện với Nhâm Duyên Huy.
Đợi thời gian một chun trà, liền thấy Nhâm Duyên Huy không nhanh không chậm trở về.
“Lão đại nhân.” Du Thiệu tiến lên hành lễ, Nhâm Duyên Huy gật đầu: “Thế nào hiện tại tới, có chuyện gì?”
Du Thiệu bồi Nhâm Duyên Huy đi mấy bước, thấp giọng đem từ đầu đến cuối sự tình nói một lần, Nhâm Duyên Huy nói: “Vụ án này ta cũng nghe nói, còn khen phủ nha phá án nhanh, không nghĩ tới còn có bẻ lái như vậy.”
“Chết không phải người chết, vậy tụng sư và phủ nha tra thế nào? Thật sự là thất trách!”
Du Thiệu gật đầu xác nhận, “Đại nhân nói phải. Trong này để kẻ khác tức giận nhất, vẫn là bản án của Từ Điền, ở mấy ngày trước đã bị trảm thủ.”
“Chém rồi? Hình bộ là ai xét duyệt?” Nhâm Duyên Huy nhíu mày.
“Biện Văn Thanh mới tiến hình bộ, trình tự và năng lực làm việc có chút không thuần thục.” Du Thiệu tự tiếu phi tiếu, Nhâm Duyên Huy nói: “Ngươi đã nhận án tử, vậy nên chủ trì công đạo cho đối phương thật tốt. Về trước đi thương lượng với Tạ Duẫn, hỏi qua ý của hắn, coi như là tam ti hội thẩm cũng rất có cần phải.”
“Dù sao cũng là một cái mạng, không thể đùa bỡn.” Nhâm Duyên Huy dừng một chút, “Như vậy, ngươi và Tạ Duẫn thương nghị qua đi, đến chỗ bổn quan tam ti hội thẩm.”
Cơ hội của hắn tới rồi, trong lòng Du Thiệu cao hứng, vội chắp tay xác nhận, “Vậy hạ quan trở về làm chuyện này ngay, nhất định xử lý ổn thỏa.”
Nhâm Duyên Huy gật đầu, “Đi đi.” Liền đi.
Cước bộ của Du Thiệu nhẹ nhàng trở về Đô Sát viện, trực tiếp tìm quan trên Tạ Duẫn, nói lại từ đầu đến cuối sự tình một lần, “Đại nhân, đơn kiện rốt cuộc có mấy phần thật giả, chỉ cần mời người nhà cùng hài tử của Vương thị tới nhận là được rồi.”
Tạ Duẫn nói: “Bổn quan nhớ kỹ, án kiện này hình bộ xét duyệt qua rồi đi? Đầu cũng chém rồi?”
“Vâng, hình bộ đã hạch điều tra.” Du Thiệu lại nói: “Là tả thị lang Biện Văn Thanh tự mình đóng mộc.”
Án tham ô lần trước, Biện Văn Thanh bị tai bay vạ gió, bị Kim Vanh vu hãm. Nhưng sau đó Biện Văn Thanh nhờ Đỗ Cửu Ngôn giải hiềm nghi, trả thuần khiết.
Sau đó, Biện Văn Thanh nhân họa đắc phúc, sau khi Tiền Vũ thăng chức Đại Lý tự chính, cư nhiên hành vận đầu vào môn hạ của Lỗ Chương Chi, tiện thể tiếp nhận vị trí của Tiền Vũ, làm hình bộ thị lang.
Lúc này đây, chẳng những có thể hạ danh tiếng tụng sư của Đỗ Cửu Ngôn, còn tiện thể cảnh tỉnh Biện Văn Thanh, nếu như có thể kéo xuống, đó là tốt nhất.
Mà Tạ Duẫn và hình bộ thượng thư Mâu Chinh như nhau hai bên không dựa, nên Nhâm Duyên Huy mới nói tam ti hội thẩm.
“Việc này, nếu là hình bộ thẩm tra, vậy vẫn là cầm đi hình bộ.” Tạ Duẫn biết dự định của Du Thiệu, nên không muốn trộn lẫn vào, “Chúng ta nhúng tay giữa đường, lo lắng khó có thể chu đáo, vẫn là trả lại cho tốt.”
Hắn cũng không có xem đơn kiện, trực tiếp trả lại cho Du Thiệu.
Du Thiệu nói: “Đại nhân, vụ án này đến trong tay người, nếu người không nhận, nếu như thánh thượng biết, tất nhiên sẽ. . . Người không bằng trước nghe một chút, nếu thật có oan tình, cũng là một chuyện công đức!”
Nói công đức với hắn? Chỉ sợ là đã đi tìm Nhâm Duyên Huy rồi đi? ! Tạ Duẫn nhìn thoáng qua Du Thiệu, chỉ phải lấy đơn kiện qua xem một lần, cau mày nói: “Nếu quả như thật là Vương thị, vậy vụ án này ngươi định làm như thế nào?”
Hình bộ xét duyệt, phủ nha phán hình, Đỗ Cửu Ngôn làm tụng sư nguyên cáo tự mình tra án biện tụng.
Tam phương này, nhìn là Đỗ Cửu Ngôn yếu nhất, nhưng là Đỗ Cửu Ngôn một điểm cũng không kém. Nếu người này bị thua thiệt, nhất định sẽ không buông tha người.
Nếu thực sự là tình huống thật thì cũng thôi, nếu như. . .
Tạ Duẫn nghĩ một vòng trong lòng, quyết định tuột tay lui ra ngoài, nói: “Vụ án này, giao cho ngươi đi làm đi, ghi nhớ kỹ phối hợp mấy phương, không nên vô tội đắc tội với người.”
Thành! Du Thiệu âm thầm cao hứng, nhưng nét mặt đè nén, thử mà hỏi thăm: “Vậy nếu khai đường, phải đi Đại Lý tự hay là phủ nha?”
Tạ Duẫn nói: “Nếu giao cho ngươi, việc này ngươi phối hợp đi, làm như thế nào tự ngươi làm chủ.”
Du Thiệu xác nhận, cầm đơn kiện trực tiếp đi lấy thẻ tam ti hội thẩm, mới đi hình bộ tìm Mâu Chinh cùng với Tiền Vũ.
Mâu Chinh ngạc nhiên, lập tức tìm Biện Văn Thanh và Tề Đại Thanh đến, vừa chất vấn một trận.
. . .
Trên đường nhất thời sôi trào, bởi vì Vương thị xuất hiện, phảng phất hồ nước luôn luôn bình tĩnh, đột nhiên bị đốt nóng sôi trào. . . Tất cả mọi người hỏi thăm tin đồn.
“Đỗ tiên sinh thực sự tra sai lầm rồi sao? Lúc đó án kiện này hắn là nguyên cáo a.”
“Đúng vậy, chuyện còn chưa được mấy ngày, chúng ta đều còn nhớ rõ, đây tốt rồi, danh tiếng của Đỗ tiên sinh chỉ sợ là. . .”
“Rốt cuộc vẫn là tuổi còn trẻ a, được danh tiếng sau này hết sức lông bông không đè ép được. Hiện tại xảy ra loại sự tình này, còn oan chết người nữa.”
“Còn có phủ nha Tề đại nhân cũng thế, phải xui xẻo theo. Đến thân phận chân chính của người chết cũng không có tra rõ ràng, liền tra án phán hình.”
“Há chỉ phủ nha. Lúc hình bộ hạch thẩm cũng không có làm đúng. Lần này, sợ rằng lại phải dính dáng nhiều người rồi.”
Mọi người nghị luận triều chính, bởi vì cách quá xa, nên thảo luận không có áp lực chút nào, thậm chí mơ hồ lộ ra hưng phấn và chờ mong.
Xem náo nhiệt, sự tình đương nhiên là càng lớn càng thú vị.
Bookwaves.com.vn
“Chính là đáng tiếc cho Đỗ tiên sinh, tiền đồ tốt nói không chừng sẽ hủy ở vụ án mà lúc trước hắn cho là nhỏ.”
“Hắn một chút cũng không oan a, vụ án này là hắn tra biện tụng, oan là người khác mới đúng.”
Nghị luận, bỗng nhiên có người chạy tới nói: “Du đại nhân cầm đơn kiện đi hình bộ tìm hình bộ thượng thư Mâu Chinh, Mâu Chinh vừa gọi phủ nha Tề Đại Thanh qua đó rồi.”
“Có rồi có rồi, náo nhiệt tới rồi.”
Mọi người tụ tập ở cửa nha môn, không chịu ly khai, ước chừng qua một canh giờ, Đại Lý tự bên kia bỗng nhiên vang lên tiếng trống, có người kinh ngạc nói: “Gần trưa rồi, Đại Lý tự đây là muốn khai đường sao?”
“Rất có thể là xử lý án tử của Vương thị.”
“Vậy làm sao thẩm? Vương thị cáo ai a?”
“Cáo Đỗ Cửu Ngôn và Tề đại nhân.”
“Ông trời của ta, lá gan của Vương thị thật đúng là không nhỏ a, cư nhiên thoáng cái cáo hai người, người nào là chủ thẩm? Đại Lý tự Tiền đại nhân sao?”
“Chớ để ý, nhanh đi qua Đại Lý tự bên kia xem, con mẹ nó náo nhiệt rồi.”
Tất cả mọi người chạy đi Đại Lý tự bên kia.
Cách không xa, qua một cái nhai chính là Kỳ Bàn nhai, Đại Lý tự ngay lộ khẩu của Kỳ Bàn nhai, cửa nha môn mở ra, bên ngoài có nha dịch đi ra, từ cửa có thể rất rõ ràng nghe được người ở bên trong nói chuyện.
“Người ngồi là Du đại nhân và Nâu đại nhân?”
“Tam ti!” Có người thấp giọng nói: “Nơi này là Đại Lý tự, Tiền đại nhân làm sao có thể không ở.”
Có người hít một hơi lãnh khí, “Ý gì, cái này là tam ti hội thẩm? Lúc trước đều phải rất nhiều ngày mới có thể định ra, ngày hôm nay chuyện này cũng làm quá nhanh.”
“Các ngươi không hiểu, Du Thiệu trước kia là người của Ngô Văn Quân, hiện tại Ngô Văn Quân bị nhốt trong tù, hắn lại tấn thăng làm thân tín của Nhâm các lão. Vụ án này là hình bộ Biện Văn Thanh xác định, lại là Đỗ Cửu Ngôn biện tụng, quan hệ của Biện Văn Thanh và Lỗ các lão cũng không nhắc lại, Đỗ Cửu Ngôn phản chính là cái đinh trong mắt của Ngô Văn Quân còn có Nhâm các lão.”
Dù sao Ngô Văn Quân có ngày hôm nay là một tay Đỗ Cửu Ngôn làm.
“Vậy Tề đại nhân đâu, hắn không may biết bao. Ta nhớ kỹ Tề đại nhân và Ngô Văn Quân cũng có lui tới a.”
“Tề đại nhân không rõ ràng lắm, không thấy cùng ai đi lại. Hơn nữa một tri phủ như hắn, tới tới lui lui điều động, không đáng nói.”
Thùng thùng thùng!
Tiếng trống của Đại Lý tự vang lên, Tiền Vũ từ bên trong đi ra, hỏi: “Bị cáo Đỗ Cửu Ngôn có tới không?”
“Lập tức tới ngay!”
Dứt lời, mọi người liền thấy Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách mang theo bọc quần áo qua đây, hướng về phía mọi người nhất nhất chắp tay, có người mắng: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi trở về Thiệu Dương đi, ở kinh thành mất mặt xấu hổ, hại chết người vô tội.”
“Phải đó, ngươi chính là bại hoại!”
“Bại hoại!”
Có ba bốn người phân tán ở mấy chỗ đối đáp mắng nàng, Đỗ Cửu Ngôn nhất nhất đảo qua khuôn mặt, chỉ vào bọn họ nói: “Một hồi tan đường chớ đi, bởi vì ta sẽ trả thù ngươi.”
Nàng nói xong, mấy người mắng người kia co rúm lại một chút không dám mắng to tiếng hơn nữa, dù sao người này thật đúng là không phải hào phóng.
Đối diện cửa nha môn cũng vô số người đứng.
Bởi vì gần đây danh tiếng của Đỗ Cửu Ngôn quá mạnh, hôm nay xử sai án tử, thực sự để người nhịn không được hiếu kỳ.
Đỗ Cửu Ngôn thấy các vị tụng sư của Yến kinh đã ở trong đám người, Hạ Phong đi về phía trước.
Hắn vừa xuất hiện, nhất thời có người nói: “Hạ tiên sinh, lần trước người biện bị cáo đi, ta nhớ kỹ người kiên trì Từ Điền không có giết người, chỉ bất quá sau này bị Đỗ Cửu Ngôn lừa cho qua.”
“Không đề cập nữa không đề cập nữa.” Hạ Phong tiếc nuối nói: “Án tử đã qua, tiếc nuối đã tạo thành, nhiều lời vô ích a.”
Mọi người từng người một than thở, dù sao người đã chết chung quy là chết.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua Hạ Phong, lại xa xa hướng về phía Khấu Lễ Chinh phất phất tay, “Khấu tiên sinh, người so với người cảm thấy ngươi rất tốt nga.”
Mọi người sửng sốt, cũng đều nhìn Khấu Lễ Chinh.
Hạ Phong nhất thời lộ ra sắc mặt lúng túng, bởi vì trong lời này của Đỗ Cửu Ngôn đối lập phân minh chính là hắn.
Người này thực sự xảo quyệt.
Khấu Lễ Chinh ngây ra một lúc, lập tức mỉm cười, lắc đầu gương mặt bất đắc dĩ.
Người cho là ta tốt, thế nào còn khơi mào mâu thuẫn giữa ta và sư huynh đệ.
Suy nghĩ một chút hắn lại cảm thấy Đỗ Cửu Ngôn không sai, dù sao, giữa sư huynh đệ bọn họ mặc dù không có mâu thuẫn, nhưng cũng không có cảm tình.
Không sao.
Bookwaves.com.vn – Luna: đúng là thích thái độ làm người của anh Khấu hơn
Đỗ Cửu Ngôn vào công đường.
Liếc mắt liền thấy Du Thiệu ngồi ở một bên bàng thính, nghe nói hôm nay quan viên bị Vương thị cản kiệu chính là hắn.
“Học sinh bái kiến các vị đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói.
Du Thiệu cười lạnh một chút, không chút che giấu đáng ghét đối với nàng.
“Ân.” Mâu Chinh gật đầu, nói: “Ngươi cũng biết, vì sao hôm nay đột nhiên tam ti hội thẩm?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không rõ ràng lắm a.”
“Một hồi ngươi sẽ biết, không quan hệ.” Hắn nói: “Thỉnh Tề đại nhân cùng đi ra đi.”
Tề Đại Thanh không có bị thụ thẩm, mà là mặc quan bào ngồi ở một bên chờ phán xét, trách nhiệm của hắn là triều đình xét duyệt xong mới định trách, nên không trực tiếp thẩm vấn ở chỗ này.
“Đưa nguyên cáo!” Mâu Chinh nói.
Lập tức, ở trong vô số ánh mắt, Vương thị từ một bên của nha môn không nhanh không chậm đi ra.
Lập tức, chợt nghe Từ Hồng và đệ đệ nàng hô một tiếng, “Nương!”
Hai hài tử giãy hai lão phu thê Vương gia ra, chạy tới về phía Vương thị.
“Hồng nhi, Sâm nhi.” Vương thị lập tức nửa quỳ, ở trong công đường ôm hai hài tử vào trong ngực, mẫu tử ba người khóc thành một đoàn.
Vương Hán và Hàn thị cũng không dám tin đi tới, Vương Hán hô một tiếng, “Nha nhi, ngươi thật là Nha nhi?”
“Cha!” Vương thị khóc hô một tiếng, Vương Hán ba bước thành hai bước chạy tới, quan sát một mắt nhất thời gào khóc, “Nha nhi của ta quả nhiên không chết!”
Hàn thị ôm Vương thị vừa cao hứng lại là nghĩ mà sợ khóc.
“Ngươi tiện nhân này!” Thái thị vọt ra, “Ngươi tiện nhân này, ngươi không có chết. . . Ngươi cư nhiên không có chết, có phải ngươi cố ý hại nhi tử ta không.”
“Ngươi sống, nhi tử ta lại bị chém đầu, ngươi trả mạng cho nhi tử ta.”
Thái thị kéo tóc Vương thị, Vương Hán kéo nàng đẩy nàng ra, nói: “Lời này của ngươi là người nói sao, sao ngươi không đi chết.”
“Ngươi phong bà tử này!” Hàn thị cũng là chửi ầm lên.
Hai vị phụ nhân trước mặt tất cả quan viên, ở trong công đường Đại Lý tự mắng nhau.
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Vương thị.
Vóc dáng không cao, mi tâm có nốt ruồi, da rất đen, hai tay các đốt ngón tay thô to có nứt da, mặc một kiện áo bông nửa cũ trên người, tóc cũng chải không chỉnh tề. Vương thị chính là một vị phụ nhân rất thông thường, không xem trọng cũng không chú ý.
“Yên lặng.” Tiền Vũ mắng: “Gây nữa nhốt hết lại.”
Hai bộ khoái đi lên, tách hai vị Hàn, Thái xa nhau mỗi người đứng ở một bên, Vương Hán cũng mang theo hai hài tử đứng ở bên người Hàn thị.
Vương thị cúi đầu lau nước mắt, một lần nữa quỳ thẳng.
“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi không được chết tử tế!” Thái thị khóc nói: “Chúng ta nói, nhi tử ta không có giết người, ngươi hết lần này tới lần khác nói hắn giết người. Còn đổi trắng thay đen nói xấu nhi tử ta giết người.”
“Ngươi tội ác tày trời, mất đầu nên là ngươi.” Thái thị mắng.
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay đứng ở trên công đường, không phản ứng Thái thị.
“Được rồi.” Tiền Vũ nói: “Nói thêm câu nào, nữa vả miệng trước!”
Thái thị không dám nói nữa, cầm khăn tay che miệng khóc, phẫn hận trừng Đỗ Cửu Ngôn.
“Bắt đầu đi.” Tiền Vũ nhìn Du Thiệu, “Du ngự sử, vụ án này là ngươi tranh thủ tam ti hội thẩm, hôm nay liền do người hỏi đi.”
Tiền Vũ cố ý gọi hắn ngự sử.
Một ngự sử cũng không biết xấu hổ bình khởi bình tọa với bọn họ.
“Vậy hạ quan cung kính không bằng tòng mệnh.” Du Thiệu nói.