Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 487: LẠI BỊ ĐÁNH MẶT


Dịch giả: Luna Wong


“Đỗ Cửu Ngôn!” Du Thiệu hỏi: “Ngươi có biết nữ nhân dưới đường này là ai không?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Tình cảnh vừa rồi đã nói cho ta biết.”


“Như vậy, ngươi có biết nàng cáo ngươi đổi trắng thay đen, không làm tròn trách nhiệm thất trách, nói xấu phu quân nàng giết người, do đó oan giết phu quân nàng không?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đại nhân, người vừa nói ta liền hiểu.”


“Ngươi có nhận tội không?”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đại nhân, ta cũng không có thất trách, cũng không có oan giết, ta làm sao nhận tội.”


“Đến lúc này ngươi còn không nhận tội?” Du Thiệu nói: “Ngươi làm tụng sư, nên chăm chú đối đãi mỗi một án kiện, tra rõ mỗi một điểm đáng ngờ trong án kiện, bảo chứng mỗi một lần ngươi biện tụng, đều là tuân theo luật pháp, duy trì chính nghĩa, kiên trì chuẩn tắc.”


“Nhưng ngươi xem án kiện này, ngươi rốt cuộc làm cái gì?”


“Ngươi không chỉ hại vô số người của phủ nha theo ngươi bị phạt, quan trọng nhất, ngươi còn oan giết một tính mạng vô tội. Làm tụng sư ngươi thật sự là để kẻ khác khinh thường, tội ác tày trời.”


Du Thiệu nói xong, Vương thị bi thiết khóc lên.


“Đại nhân, người cứ chỉ trích như thế cũng vô ích, không có chuyện cụ thể gì, nói bao nhiêu cũng không thể khiến cho mọi người cộng minh. Không bằng, trực tiếp thẩm?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Du Thiệu ngẩn ra, hắn không có kinh nghiệm tọa đường, nên vừa lên tay liền không nhịn được quở trách. Tố cáo cùng quở trách yếu thế khuyết điểm của người khác, là thói quen nghề nghiệp của hắn.


Tiền Vũ uống trà, đáy mắt lộ ra tiếu ý.


Hắn thích thái độ của Đỗ Cửu Ngôn, mặc kệ đến thời khắc nguy cấp nào, nàng chẳng những có thể văn ty bất loạn còn có thể cầm lấy cơ hội chen mặt người khác.


“Vương thị, ngươi nói!” Du Thiệu xấu hổ nói.


Vương thị tựu khóc nói: “Đại nhân, ta muốn cáo Đỗ Cửu Ngôn, cáo hắn hại tính mệnh của tướng công ta!”



“Đại nhân, không bằng ta tới hỏi đi, đây là sở trưởng của ta!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Tiền Vũ hợp thời đoạt lời của Du Thiệu, mở miệng nói: “Có thể, vừa lúc ngươi tự biện!”


“Vâng.” Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía các vị chắp tay, nhìn Vương thị nói: “Ngươi cáo ta thất trách, không có điều tra rõ án kiện lại lung tung định án, do đó hại phu quân của ngươi Từ Điền bị oan uổng phải không?”


Vương thị gật đầu, nói: “Phải! Ngươi nhận tụng án, lại căn bản không có tra rõ hỏi rõ, không phân tốt xấu đã định hắn tội chết.”


“Ta, ta căn bản không có chết a.” Vương thị nói: “Tội giết người của hắn từ đâu tới?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Như vậy, ngươi không có chết, mấy ngày nay đi nơi nào?”


Vương thị ngẩn ra, nói: “Ta đi xa nhà, ngày hôm qua trở về, thì. . .” Đỗ Cửu Ngôn rất không khách khí cắt đứt lời của nàng, “Nói rõ hơn một chút, ngươi bị ai mang đi, đi nơi nào.”


“Cái đó không có liên quan đến việc ngươi oan uổng tướng công ta chứ?”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Nói rõ thì không liên quan gì, nói không rõ thì có.”


“Đỗ Cửu Ngôn, có quan hệ hay không là chúng ta định đoạt, không phải ngươi!” Du Thiệu nói: “Ngươi phải biết rõ ràng, ngươi bây giờ là đang tự biện, mà không phải tụng sư nguyên bị cáo.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Đã biết, đại nhân.”


Nàng ngừng lại nhìn Vương thị, chờ nàng nói.


“Xế chiều hắn đánh ta quá độc ác, toàn thân ta đều đau, ngồi ở trong nhà bếp càng nghĩ càng cảm thấy sống không có ý nghĩa, ta muốn tìm cái chết.”


“Sau đó ta mở rộng cửa đi ra, một mình leo lên tây thượng, ta từ vách núi nhảy xuống, ai biết lão Thiên cũng không để cho ta đi tìm chết, để ta treo ở trên nhánh cây vươn ra từ vách núi. Ta được một vị lão bá trên núi cứu, ở gia đình hắn dưỡng thương vài ngày.”


“Chờ ta khỏi rồi, ta đặc biệt tưởng nhớ một đôi nhi nữ, nên trở lại. Ai biết trở lại một cái đã nghe một tin dữ thế.”


“Tuy rằng hắn không phải là thứ gì, nhưng hắn rốt cuộc cũng là phu quân ta là cha hài tử. Ta và hắn là phu thê nguyên phối, là người một nhà.”


Vương thị vừa nói vừa khóc lên, thê thê thảm thảm, để người đồng tình.



“Nếu ngươi không tin, có thể hỏi lão bá cứu ta, hắn ở trong núi, ta có thể tìm tới nhà hắn.”


Cố sự biên thật không tệ a, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi thật đúng là một nữ nhân tốt trọng tình trọng nghĩa a.”


“Nếu không trọng tình nghĩa, cũng không có khả năng xem nhẹ mạng người.” Vương thị nói.


Bookwaves.com.vn

Du Thiệu nói: “Đỗ Cửu Ngôn ngươi nghe chưa? Ngươi cũng không cần hỏi người bị chết là ai, cái này quan phủ sẽ một lần nữa lập án điều tra. Bây giờ vấn đề là, chỉ cần Vương thị còn sống, như vậy tất cả biện tụng lúc trước của ngươi cũng không thành lập, ngươi chính là vô căn cứ!”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Vừa vặn tương phản, đại nhân!”


Du Thiệu ngẩn ra.


“Đầu tiên, ta cùng với nha môn tra được, mỗi một một đầu mối và chứng cứ đều là quả thực tồn tại, bao quát đêm hôm đó Từ Hồng ở trong phòng thấy, hình ảnh cha nàng kéo nương nàng đi ra.”


“Nói cách khác, đêm hôm đó, quả thực có một người ở dưới tình huống lúc đó, bị người giết.”


“Vương thị không có chết!” Du Thiệu cắn chặt cái này vấn đề, nỗ lực không để cho mình bị nàng đánh lạc hướng, “Đây mới là trọng điểm của ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đúng vậy, Vương thị không có chết, Vương thị vì sao không có chết?”


Mọi người ngẩn ra, Du Thiệu nói: “Ngươi có ý gì?”


“Vương thị không có chết, như vậy người chết là ai, vì sao nàng chết ở đó?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Vương thị, “Ngươi biết không?”


Vương thị trả lời: “Ta làm sao biết, án tử là ngươi tra, ngươi không có tra rõ, sao ngươi tới hỏi ta.”


“Quên đi, vẫn là ta nói cho ngươi biết đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, Du Thiệu cắt đứt lời của nàng, “Ngươi đến bây giờ căn bản không có minh bạch điểm mấu chốt của án kiện này ở nơi nào.”


“Ngươi điều tra chính là án kiện Vương thị bị giết, nhưng nàng cũng chưa chết. Mà ngươi lại oan uổng một người vô tội, khiến người vô tội kia đã chết.” Du Thiệu vỗ bàn, “Đây mới là trọng điểm của án kiện này, là trọng điểm ngươi đứng ở chỗ này làm bị cáo.”


Đỗ Cửu Ngôn rất kinh ngạc nhìn Du Thiệu, “Từ Điền hành hình rồi sao?”



“Đương nhiên!” Du Thiệu nói: “Ngươi bây giờ giả vô tội với ta? !”


Đỗ Cửu Ngôn lại nhìn Tề Đại Thanh, “Đại nhân, hành hình chưa?”


“Chưa!” Tề Đại Thanh nói.


Chưa, cái gì chưa? Từ Điền rõ ràng chém rồi! Du Thiệu giận dữ hỏi: “Tề đại nhân, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không, trong hồ sơ của hình bộ, rõ ràng phê chuẩn công văn hành hình Từ Điền, này mười bảy ngươi giám trảm, người đều chết rồi ngươi còn nói không có?”


Quả thực mạc danh kỳ diệu, hiện tại cư nhiên cãi cọ chuyện này.


Từ Điền không chết, hắn còn nhận án kiện này làm cái gì, dù là để Đỗ Cửu Ngôn hư thúi, nhưng lực đạo cũng không đủ!


“Du đại nhân, hình bộ là phê chuẩn công văn ta đưa lên, nhưng ngày đó ta đưa lên không chỉ một phong a. Ngày mười bảy ta giám trảm cũng không phải Từ Điền, mà là một vị tử hình phạm khác.”


Du Thiệu mục trừng khẩu ngốc.


Vương thị cũng là vẻ mặt kinh ngạc.


Du Thiệu nói: “Vậy Từ Điền ở nơi nào?”


Trong tù không có Từ Điền.


“Đại nhân không cần lo lắng, Từ Điền hiện tại quả thực còn sống, chút nữa ta mang hắn đến.” Tề Đại Thanh nói.


Sắc mặt của Vương thị cực kỳ xấu xí, siết chặt góc áo, mắt lộ ra lo nghĩ.


“Từ Điền chưa có chết sao? Ngày đó ta cũng đi chợ bán thức ăn miệng a.”


“Đúng rồi, ngày đó Tề đại nhân chém rất vội vội vàng vàng, cũng không có báo hỏi tên của phạm nhân.”


“Phải, phải, ngày đó phạm nhân cũng cứ bị đè đầu, chém đầu xong liền thu đầu lại, chúng ta thật đúng là không nhìn thấy mặt.”


Bookwaves.com.vn

Thấy mặt kỳ thực cũng không biết Từ Điền, thế nhưng lúc đó mẫu thân của Từ Điền Thái thị khóc xỉu ngay tại chỗ, mọi người một cách tự nhiên cho rằng, người bị chém đầu là Từ Điền.


“Người xem, đều là hiểu lầm!” Đỗ Cửu Ngôn nói với Du Thiệu: “Bất quá, tam ti hội thẩm này, vẫn rất cần thiết.”


Du Thiệu ý thức được, chuyện này có khúc cua.


“Vương thị, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Vương thị, “Bây giờ còn muốn cáo ta không?”



Trong mắt Vương thị hiện ra vẻ mờ mịt, biểu tình nhất thời khó có thể hạ quyết định, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi suy nghĩ thật kỹ, hiện tại ta nói một câu.”


“Về án kiện này, vì sao ta nói tam ti hội thẩm rất cần thiết, bởi vì, từ vừa mới bắt đầu Tề đại nhân và ta, đang chờ đợi Vương thị xuất hiện!”


Lời của nàng vừa rơi xuống, trong ngoài một mảnh ồ lên.


Sắc mặt của Hạ Phong đại biến, nếu như từ vừa mới bắt đầu Đỗ Cửu Ngôn cái gì cũng biết, như vậy. . . ngay lúc đó một hồi biện tụng của hắn, còn có mới vừa rồi hắn nói thế, chẳng phải là thành trò cười trong mắt người khác sao?


Thảo nào, thảo nào Đỗ Cửu Ngôn vẫn thần sắc đạm nhiên chỗ kinh bất biến.


“Nga? Việc này nói như thế nào?” Tiền Vũ nở nụ cười, hỏi.


Hắn biết, Đỗ Cửu Ngôn làm sao có thể cái gì cũng không phát hiện được, liền chui vào mưu kế của người khác.


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Ngay từ đầu ta điều tra, không có hoài nghi với án kiện, thế nhưng theo thâm nhập điều tra, ta bắt đầu hoài nghi thân phận của Vương thị.”


“Điểm hoài nghi rất đơn giản, ” Lúc nói chuyện nàng dừng một chút, từ trong bao phục bản thân mang đến lấy một chiếc hài ra, “Chiếc hài này, cùng ngày ta ở dưới sàng của Vương thị tìm được. Gót hài dính vết máu.”


“Đây là một đôi miên hài, nhan sắc lây dính vết máu coi như mới, đây cho thấy cái gì?”


“Cho thấy gót chân của Vương thị có thương tích. Chỉ có bị thương, mới có thể lưu lại vết máu. Vì vậy ta trở lại nha môn, lần thứ hai kiểm tra thực hư thi thể người chết.”


“Người chết mặc dù hai tay thô ráp nứt da, thế nhưng da gót chân lại trơn truột, không hề có vết thương.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đây là điểm thứ nhất, điểm thứ hai còn lại là Từ Điền, lúc đầu tụng sư bị cáo biện tụng, từng nói ra một vấn đề, Từ Điền đêm đó mặc kiện áo bông kia, không có vết máu.”


“Nghi vấn của hắn, lúc đó bị ta phản bác lại. Không phải ta lừa hắn, mà là hắn ngoại trừ cái nghi vấn này ra, cũng không có lập được chứng cứ, nên, điểm đáng ngờ này bị áp đi.”


“Hắn đè xuống, mà ta lại không có.” Đỗ Cửu Ngôn lớn tiếng nói: “Nếu như Từ Điền thực sự ở đêm đó giết Vương thị, như vậy trừ phi hắn thực sự như ta nói, ở bên ngoài mặc một bộ y phục, nếu không không cách nào giải thích chuyện trên y phục không có vết máu. Nhưng sự thực là, ở dưới tình huống lúc đó, Từ Điền không làm như vậy.”


“Hắn nghi ngờ cất sát ý về nhà, gõ cửa trở về phòng cầm một bộ y phục, khoác áo bông bên ngoài, sau đó kéo Vương thị từ trong phòng tới bên hồ nước, lại nhặt một tảng đá lên, đập nàng huyết nhục không rõ, đẩy Vương thị vào hồ, cuối cùng dùng y phục bị vẩy máu, bọc tảng đá ném vào trong hồ.”


“Mọi người nghe, có thể có cảm thấy một loạt cử động này, rất mâu thuẫn?”


Tất cả mọi người theo gật đầu. Việc này nghe vào hình như là lưu loát, nhưng bây giờ nghe Đỗ Cửu Ngôn giả thiết tình huống đêm đó, bọn họ lại cảm thấy kỳ quái.


“Kỳ quái sao?” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống hỏi Vương thị, “Trước khi ngươi tới bài người khác bảo ngươi học thuộc ngươi đều quên rồi? Kịch bản viết cẩn thận như thế, ngươi không nên kéo chân sau của đối phương a.”


Vương thị kinh ngạc nhìn Đỗ Cửu Ngôn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận