Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 488: THU HOẠCH PHA PHONG


Dịch giả: Luna Wong – thu hoạch khá phong phú


“Ngươi nghĩ tiếp, ta nói tiếp.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói.


“Vì sao kỳ quái? Bởi vì chút hành vi này tự nó tràn đầy mâu thuẫn.”


“Hắn lấy áo khoác khoác bên ngoài là vì che giấu tai mắt người, loại bỏ hiềm nghi của mình. Nhưng là hắn lại rất cao điệu, lôi Vương thị từ trong phòng ra ngoài, làm ra động tĩnh lớn như vậy. Nữ nhi của hắn đã tám tuổi, phụ mẫu hắn ở sát vách, những động tĩnh này tất nhiên sẽ kinh động bọn họ.”


“Những hành vi này ở trong lòng và việc hắn mặc áo khoác che lấp là mâu thuẫn.”


“Sau đó, hắn đưa Vương thị ra hồ nước, giết đẩy xuống hồ nước. Hắn giết Vương thị, đại khả có thể đào hầm chôn nàng, tiện tay đẩy nàng vào trong hồ người cả thôn cùng dùng? Vẫn là mâu thuẫn.”


“Cuối cùng, khi thẩm vấn Từ Điền, hắn vẫn cường điệu hắn ngồi xổm ngủ gật ở chân tường. Ở nửa đêm băng thiên tuyết địa, hắn ngồi xổm ngủ ở chân tường, giải thích này thực sự buồn cười, có não, cũng sẽ cảm thấy không có một người uống say thần trí thanh tỉnh, là không có khả năng ngồi chồm hổm ở nơi nào ngủ gật.”


“Như vậy Từ Điền có phải bị bệnh hay không, cẩn thận tỉ mỉ để cho áo bông của mình không dính máu, loại bỏ mình là hiềm nghi, nhưng lại thô bạo đẩy Vương thị ở cửa thôn, biết mình hiềm nghi lớn nhất, nhưng từ cung chứng minh bản thân thuần khiết lại cực độ hoang đường.”


“Hắn có bệnh sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Vương thị.


Vương thị chăm chú cau mày.


“Hắn không có!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bởi vì lời hắn nói đều là thật, đêm hôm đó, hắn xác xác thật thật ngồi xổm ngủ ở chân tường.”


Du Thiệu nói: “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không, ngươi ở đây nói án kiện thứ ai. Bây giờ là cho ngươi tự biện, là ngươi xử sai án kiện, không phải cho ngươi biện tụng.”


“Là ngươi không có nghe rõ a, đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn không thể trực tiếp đập Du Thiệu, biết nghe lời phải vứt trách nhiệm cho Tiền Vũ, “Tiền đại nhân, người cho là ta ăn khớp trước sau là lưu loát sao, người nghe hiểu không?”


Tiền Vũ muốn dùng nắp ly gõ đầu Đỗ Cửu Ngôn, hài tử này lại bắt đầu đùa giỡn tiểu hí, mỗi lần ở trên công đường chen mặt quan viên, đều ném trách nhiệm cho hắn.


“Nghe rõ ràng.” Tiền Vũ không có lựa chọn, huống chi, hắn và Ngô Văn Quân là tử địch, mà Du Thiệu lại là hảo hữu và môn sinh của Ngô Văn Quân, chuyện này nhiễu không ra.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Du Thiệu, cười cười, “Ta đây nói tiếp đây.”


“Chúng ta lại nói cái thứ nhất, vì sao Từ Điền ngủ ở chân tường? Đó là bởi vì, đêm hôm đó than gian phòng của bọn họ đốt, có vấn đề. Ba người bình thường uống một vò rượu, nhưng ở đêm hôm đó uống nửa vò rồi bắt đầu đều tự ngủ gật, buồn ngủ. Rượu không có vấn đề, bởi vì còn dư lại nửa vò.”



Đỗ Cửu Ngôn dừng một chút lại nói: “Nên, khi Từ Điền đi hầm cầu, buồn ngủ kéo tới hắn không nhịn được, ngủ ngay chân tường.”


“Mà đồng thời, Từ Đại Lực và Từ Triêu cũng ở trong phòng ngủ. Không dài không ngắn, vừa mới chừng nửa canh giờ, lúc này cũng đủ dùng để vu hãm Từ Điền.”


Mọi người nghe tựa hồ hiểu vừa tựa hồ không hiểu, có người nói: “Tiên sinh, việc này. . . ai làm?”


“Đúng vậy, vậy nữ nhân chết đi là ai?”


Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống nhìn Vương thị, “Từ Điền không có giết người, ngươi cũng không có chết, như vậy người chết là ai? Là ai nửa đêm kéo tóc của ngươi lôi ngươi ra, là ai để ba người Từ Điền ngủ mê man nửa canh giờ, ở bờ sông giết người?”


Vương thị nói: “Ta làm sao mà biết, ta không ở trong nhà, ta cái gì cũng không biết.”


“Không biết?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Không biết, người chết sẽ mặc y phục của ngươi? Người chết lại hết lần này tới lần khác chết ở cửa thôn ngươi, hết lần này tới lần khác bị người lần đầu tiên nhìn thấy, nhất định là ngươi?”


“Hết lần này tới lần khác lúc Từ Điền nên là bị trảm thủ mấy ngày sau, ngươi xuất hiện?”


Vương thị lắc đầu, “Ta. . .” Đỗ Cửu Ngôn căn bản không cho nàng cơ hội mở miệng, “Đó là bởi vì, đây hết thảy đều là kịch bản các ngươi chuẩn bị từ trước, đều là các ngươi làm.”


Bookwaves.com.vn

“Ta không có, việc này ta cũng không biết.” Vương thị nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Là ngươi, chính ngươi tra sai án tử, ngươi muốn đẩy trách nhiệm cho ta.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta đẩy cho ngươi? Căn bản không có cần thiết, bởi vì từ lần đầu tiên khai đường thẩm vấn, ta liền biết người chết không phải ngươi.”


“Không chỉ ta biết, ngay cả phụ mẫu của ngươi cũng biết người chết không phải ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Vương thị ngạc nhiên, không dám tin nhìn phụ mẫu của mình.


Hàn thị khóc qua đây, quỳ gối trước mặt Vương thị, “Nha nhi, ngay từ đầu ta và ngươi cha cũng cho rằng đó là ngươi, nhưng là trước khai đường, Đỗ tiên sinh dẫn chúng ta qua, để chúng ta nhìn một lần.”


“Đỗ tiên sinh nói chân của ngươi không có bất kỳ vết thương nào, nàng hoài nghi người chết căn bản không phải ngươi.”


“Ta tỉ mỉ nhận rõ, ngươi cũng nhớ kỹ, lúc ngươi còn rất nhỏ từ trên giường ngã xuống, trên đỉnh đầu có một vết sẹo rất nhỏ, ta, ta không có tìm được. Hơn nữa diện mục của cỗ thi thể kia quá mơ hồ, chúng ta càng nhìn lại càng cảm thấy không giống.”



“Đỗ tiên sinh để chúng ta xem như cái gì cũng không biết. Bởi vì chỉ có chúng ta xem như cái gì cũng không biết, ngươi mới có thể trở về.”


Hàn thị nói: “Nha nhi, ngươi đang làm gì a? Có chuyện gì ngươi thương lượng với nương, ngươi, ngươi đang làm gì a.”


Vương thị môi mím thật chặt, một lúc lâu nói: “Ta cũng không có làm gì, việc này ta đều không rõ ràng lắm.”


“Người dạy ngươi làm như vậy, đồng thời giúp cho ngươi là ai?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Vương thị nói: “Không có! Ta vào ngọn núi nhảy vực được người cứu, những chuyện khác, nếu là ngươi có nghi vấn, ngươi tự đi thăm dò.”


“Được!” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy nói với Tề Đại Thanh: “Đại nhân, đưa Từ Điền lên đây đi, trước ta rửa sạch tội danh của người cùng ta mới được.”


Tề Đại Thanh gật đầu, để người mang Từ Điền ra ngoài, hắn vẫn mặc áo bông, người nhìn gầy không ít, thế nhưng xác xác thật thật còn sống, hắn vừa xuất hiện, Vương thị phù phù ngồi dưới đất.


Từ Điền thật không có chết.


“Ngươi, ngươi thật không có chết?” Từ Điền không dám tin tưởng, gắt gao nhìn chằm chằm Vương thị, “Ngươi, ngươi hãm hại ta có phải hay không?”


“Ngươi tiện nhân này!”


Từ Điền nói chuyện, thượng chân liền đá Vương thị.


Đỗ Cửu Ngôn một cước đá hắn văng ra, Từ Điền quỳ trên mặt đất, “Bảo ngươi nói chuyện cho ngươi động chưa, quỳ cho tốt!”


“Tiên sinh, ta. . .” Từ Điền đau nhe răng trợn mắt, thế nhưng không dám nói lời nào.


Thái thị hô to một tiếng, “Hài nhi của ta. . .” Liền chạy tới, bị hai sai dịch kéo lại.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đầu tiên, Từ Điền cũng không có trảm thủ, về phần mọi người tại sao phải có hiểu lầm như vậy, Tề đại nhân cũng biểu thị rất nghi hoặc.”


Du Thiệu tức giận chỉa về phía nàng và Tề Đại Thanh.



Đây gọi là lời gì, là các ngươi không nói rõ ràng, bây giờ còn nói đến ai khác hiểu lầm là lỗi của bản thân người đó.


“Tề đại nhân, ” Du Thiệu nói: “Việc này, bổn quan nhất định phải đi tố tấu ngươi một quyển.”


Tề Đại Thanh chắp tay, “Du đại nhân tùy ý.”


“Thứ nhì, tội danh xử Từ Điền, hoàn toàn là muốn dẫn Vương thị ra, chân chính để chân tướng của án kiện này rõ ràng.”


“Nên, Tề đại nhân và ta là cố ý gây nên, tương kế tựu kế!” Lúc nàng nói chuyện hành lễ với Tề Đại Thanh, “Đại nhân, người ủy khuất, cực khổ.”


Tề Đại Thanh cười nói: “Cùng khổ cực, cùng ủy khuất.”


Trước khi chém Từ Điền, Đỗ Cửu Ngôn tới tìm hắn, hắn trái lại muốn cự tuyệt, nhưng chuyện nàng làm sự và lời nàng nói, hắn căn bản không có lập trường cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là dựa theo lời nàng nói, mơ mơ hồ hồ giám trảm, sau đó đè chuyện này, chờ Vương thị xuất hiện.


Vừa rồi, hắn ở hình bộ bị chửi, quả thực rất ủy khuất.


Mặc dù hắn ở kinh thành lại bất quá là một tiểu quan ngoại phóng, ở kinh thành chính là một tri huyện lục phẩm, đều có thể khoa tay múa chân với hắn.


Giống như từ trước Ngô Văn Quân chủ trì tỷ thí của Đỗ Cửu Ngôn và Yến kinh, hắn ý thức được bên trong có vấn đề, nhưng là có ích lợi gì? Hắn cái gì cũng không thể làm.


Bảo quan bảo mệnh, mới là căn bản làm quan ở kinh thành của hắn.


“Còn ủy khuất?” Trong lòng Du Thiệu gắt một cái, cảm thấy hai người kia rất không biết xấu hổ.


Đỗ Cửu Ngôn lại nói: “Nên, án Từ Điền sát thê, xử Từ Điền trảm hình, chúng ta rất rõ ràng tất cả mạch lộ của vụ án này, căn bản không tồn vu oan ai, ngộ phán ai!”


Bookwaves.com.vn

Trong ngoài một mảnh kinh ngạc và ồ lên, có người nói: “Thảo nào ngày đó Đỗ tiên sinh biện tụng, rất nhiều chỗ đều lừa cho qua.”


“Biện không rõ ràng lắm, nhưng là Đỗ tiên sinh cũng thắng a.”


“Đỗ tiên sinh chính là lợi hại, ở dưới tình huống đó hắn đều có thể thắng!”


Mọi người nói chuyện, đều đều quay đầu lại đi tìm Hạ Phong, “Hạ Phong không phải mới vừa nói đã thành sự thực, oan uổng thì oan uổng sao? Loại án kiện rõ ràng có oan khuất này, một bị cáo tụng sư như hắn, cư nhiên đi tới chưa nói được mấy câu, liền thua quan ti.”


“Năng lực không được.”


Mọi người ha ha cười, cảm thấy thống khoái đến cực điểm, nguyên lai Đỗ Cửu Ngôn căn bản không phải không có tra rõ, mà là người ta tương kế tựu kế, muốn bắt được hung thủ thật sự và người bố cục mà thôi.



“Như vậy, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Vương thị, “Hiện tại đến phiên ngươi nói, ai dạy ngươi bố cục, người giúp ngươi một chút là ai?”


“Ta là đồng tình ngươi, trường kỳ bị Từ Điền làm nhục, nên cho ngươi một cơ hội, để tự ngươi nói.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chống cự sẽ nghiêm trị, thẳng thắn sẽ khoan hồng, ân?”


Vương thị nhìn Đỗ Cửu Ngôn, sắc mặt trắng bệch không ánh sáng. . .


“Không nói a?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Được!”


Nàng chắp tay nói với ba vị chủ thẩm: “Đại nhân, nàng không nói bằng hữu của ta cũng tra được, thỉnh đại nhân truyền hắn lên!”


Mấy ngày nay Bả Tử một mực tìm ở gần Tây sơn. Lúc đó nàng liền suy nghĩ, nếu như người chết không phải Vương thị, như vậy Vương thị nhất định sẽ nhìn chằm chằm tiến triển của án kiện, như vậy nàng nhất định ở phụ cận kinh giao.


Quả nhiên, Bả Tử không chỉ tìm được Vương thị, còn thu hoạch khá phong phú.


“Truyền!” Tiền Vũ nói.


Lập tức, mọi người liền thấy Bả Tử buộc hai nam nhân, từ hậu nha đi ra. Hai nam nhân bị đánh mặt mũi bầm dập, run rẩy quỳ gối trong đường, Bả Tử chắp tay nói: “Phụng dặn dò của Tề đại nhân và Đỗ Cửu Ngôn, ta âm thầm tìm được chỗ ẩn thân mấy ngày nay của Vương thị, lại ở chỗ ẩn thân của nàng, tìm được hai người này.”


Hai nam nhân, một niên kỷ tầm năm mươi tuổi, một vị khác chừng ba mươi.


Khi hắn đi vào, Đỗ Cửu Ngôn đã chú ý tới, nam nhân trẻ tuổi này thân hình phi thường tương tự Từ Điền.


“Ở nơi nào tìm được?” Mâu Chinh hỏi.


Du Thiệu không nói gì, hắn đã ngồi không yên, lúc này sắc mặt rất khó coi.


Vốn là muốn mượn cái này để Đỗ Cửu Ngôn trở mình không được, lại thật không ngờ, trái lại cho nàng một cơ hội giải hiềm nghi, mượn cơ hội làm to thanh danh.


Đáng trách.


“Ở dưới vách nam diện của Tây sơn, có một nhà gỗ. Nàng và hai người này ở bên trong, cùng đợi tin tức Từ Điền bị chém.” Bả Tử nói.


“Các ngươi là ai?” Mâu Chinh hỏi: “Vì sao bày cuộc hãm hại Từ Điền?”


—— lời nói ngoài ——


Ngày hôm nay canh ba!

Ở Lý tiểu thư dưới sự yêu cầu, mua cho nàng nhất con kiến xưởng. Ông trời của ta, thật thần kỳ! Hứng thú khả dĩ mãi một, cho oa nhi quan sát một chút, đặc biệt có ý tứ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận