Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 489: NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC A


Dịch giả: Luna Wong


Hai người không nói lời nào.


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Đại nhân, kỳ thực bọn họ không phải hãm hại Từ Điền, mà là đang đào hầm cho ta và Tề đại nhân cùng với hình bộ, để chúng ta chui vào cái tròng, bọn họ thích ngồi ở vừa xem cuộc vui đắc lợi.”


“Ý gì?” Mâu Chinh hỏi.


Tiền Vũ sắp cười ra tiếng, có quan hệ gì với hình bộ, chuyện của hình bộ phân minh là chuyện này phát ra xong, mới thuận tiện dính dáng, dù sao một án tử đưa đi hình bộ rồi, rốt cuộc là ai xét duyệt, ngoại nhân không cách nào thao tác.


Chuyện này, phân minh chính là có người đào hầm cho một mình Đỗ Cửu Ngôn. Tiểu tử này muốn đẩy luôn hình bộ ra ngoài, làm lớn mạnh đội ngũ.


“Đại nhân, án kiện này, ở trong vòng hôm nay, có người nào bị liên lụy?” Đỗ Cửu Ngôn ngừng lại, nói: “Nguyên cáo tố tụng là học sinh, thẩm án phán hình chính là phủ nha Tề đại nhân, hình bộ quá thẩm chính là Biện đại nhân.”


“Từ trên xuống dưới, hai người nha môn bị liên lụy, thậm chí ngày hôm nay còn vận dụng tam ti hội thẩm.”


“Nếu án kiện này quả như thật là sai xử mà oan giết Từ Điền, hai vị đại nhân ta mới vừa nói, nhẹ thì bị phạt, tố cáo, nặng thì giáng cấp mất chức, mà danh tiếng của học sinh sẽ xuống dốc không phanh, từ đó về sau tụng sư là không làm được nữa.”


“Đây là mục đích thực sự của đối phương, hắn đang gây hấn với mọi người chúng ta.”


Mâu Chinh bừng tỉnh đại ngộ, quát hỏi: “Ba người các ngươi như thật cung khai, rốt cuộc là ai sai sử các ngươi làm như thế, vì sao khiêu khích chúng ta.”


Ba người bao quát Vương thị ở bên trong, đều cúi thấp đầu không nói lời nào.


“Nha nhi, ngươi suy nghĩ đến Hồng Hồng và Sâm nhi, nói mau a.” Hàn thị nói.


Từ Điền mắng: “Ngươi nữ nhân thối này, ngươi cư nhiên cùng dã nam nhân kết phường hại ta, ngươi còn không mau khai thực!”


Vương thị nhìn thoáng qua Từ Điền, bỗng nhiên hướng về phía hắn gắt một cái, nói: “Ta hận không thể ngươi chết, ngươi cút!”


“Ngươi, ” Từ Điền trừng nàng, Vương thị cười lạnh nói: “Ta nhịn ngươi nhiều năm như vậy, kết quả không phải ngươi chết, chính là ta chết! Vì hài tử, nhất định phải là ngươi chết.”


“Ngươi tên súc sinh này, dù là lần này không có chém đầu của ngươi, ngươi cũng nhất định sẽ không được chết tử tế.”


Từ Điền bị hình dạng của Vương thị làm hãi, lần đầu tiên hắn thấy Vương thị như vậy, phảng phất như chưa từng quen nàng.


“Không nói?” Mâu Chinh nói: “Dụng hình!”



Hai hài tử của Vương thị sợ khóc lên, bọn họ không hiểu Vương thị vì sao đã chết lại sống lại, hiện tại đại nhân lại xem nàng như người xấu mà thẩm vấn.


Hàn thị hô: “Nha nhi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi nói mau a.”


“Ta sẽ không nói, muốn giết muốn quả các ngươi tùy tiện.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn ngồi xổm xuống, đánh giá hai vị nam tử, hỏi: “Ai phân phó các ngươi bày cuộc? Nữ tử đã chết kia là ai?”


“Không có phân phó chúng ta.” Nam tử trẻ tuổi nói: “Chúng ta chỉ là thương cảm Vương thị, giúp một tay nàng mà thôi.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn nam tử, hỏi: “Ngươi tên là gì?”


“Đậu Ngạn.”


Một người lớn tuổi trả lời: “Trang Kiều.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nói như vậy, các ngươi là bênh vực kẻ yếu?”


“Đúng, chúng ta là bênh vực kẻ yếu, chúng ta là thay trời hành đạo.” Đậu Ngạn nói: “Bản thân Từ Điền không có bản lãnh, vẫn còn trách Vương thị sẽ không tiết kiệm tiền, chỉ cần có rãnh rổi thì đánh nàng, người như vậy không xứng làm người.”


“Chúng ta giúp Vương thị trừ hắn, chờ Từ Điền chết rồi, chúng ta trở ra.”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không đúng, nếu như các ngươi chỉ là giúp Vương thị, vậy tại sao lại ra cáo chúng ta?”


“Lừa tiền.” Đậu Ngạn nói: “Các ngươi xử sai người, không có cách nào đền bù sai lầm trong chuyện này, nên chúng ta sẽ yêu cầu các ngươi thường tiền.”


“Vương thị có số tiền này, có thể mang theo một đôi nhi tử, vô tư thư thái mà sống.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngươi quen Trương Man Tử, nhận thức Thường Liễu chứ, nhận thức Hác Lâm chứ?”


Đậu Ngạn sửng sốt, lập tức lắc đầu, “Ta nghe nói qua, bọn họ đều là hung thủ án kiện lần trước của ngươi.”


“Không, ngươi quen, các ngươi là cùng nhau!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta nói đúng không?”


“Ta không biết ngươi nói cái gì.” Đậu Ngạn nói.


Bookwaves.com.vn

“Trùng hợp hãm hại bày cuộc như thế, nếu như không phải ta phát hiện người chết khác Vương thị, án kiện này thế tất sẽ dựa theo phương hướng kế hoạch kịch bản của các ngươi mà phát triển, cục đẹp như vậy, là ngươi thiết?”



Đậu Ngạn nói: “Đúng!”


“Ngươi làm không được.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không chỉ là ngươi, Thường Liễu cũng sẽ không dùng phương pháp giết người hoàn mỹ như vậy, Trương Man Tử cũng sẽ không làm thây khô, Xuân Đào cũng không có khả năng bị người giết chết mà không tìm ra manh mối.”


Đậu Ngạn lắc đầu.


“Đang nói cái gì?” Du Thiệu nghe không lọt đối thoại của hai người, rất lo lắng, “Đỗ Cửu Ngôn, ngươi đang thẩm vấn, không phải nói chuyện phiếm.”


Đỗ Cửu Ngôn đứng lên nói: “Các vị đại nhân, án kiện Vương thị trạng cáo học sinh đã thanh toán, Tề đại nhân và học sinh đều là vô tội, như vậy mục đích tam ti hội thẩm cũng đạt được, phi thường hoàn mỹ.”


“Như vậy chuyện còn dư lại, nên do phủ nha một lần nữa lập án điều tra, mục đích và mục đích gây án của ba người này.”


Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, nhìn chằm chằm Tiền Vũ cười mặt mày cong cong.


Tiền Vũ thực sự nhịn không được bưng trà uống, nụ cười này của Đỗ Cửu Ngôn phân minh tựu là đang nói: Tiền đại nhân, đến lúc người trả nhân tình rồi, hiện ở vụ án này không thích hợp thẩm ở trước mặt mọi người, nên, người nhanh chóng trả nhân tình, kết thúc tam ti hội thẩm.


“Nhị vị cảm thấy thế nào?” Mâu Chinh thở phào nhẹ nhõm, Đỗ Cửu Ngôn không có tra sai, như vậy phủ nha không có việc gì hình bộ cũng không có bị liên lụy, đây là chuyện tốt, về phần chuyện còn dư lại, tự có phủ nha điều tra tiếp.


Tiền Vũ nói: “Lui đi.”


“Ta tán thành.” Du Thiệu lấy một không mặt mũi, đánh người khác không đánh tới, trái lại bị đối phương xán một bạt tai.


Thật sự là không có ý nghĩa, hắn một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này.


“Kinh qua tam ti hội thẩm, Tề Đại Thanh và Đỗ Cửu Ngôn có xử oan sái án dồn người vô tội uổng mạng hay không đã tra rõ, việc này hai người vì tra án, thiết lập kế trong kế, cũng thành công dẫn hung thủ thật sự ra.”


“Kết quả này, trong buổi họp báo bổn quan thiên thính.”


“Hội thẩm hôm nay, thối đường!”


Lúc nói chuyện, Mâu Chinh nói xong cùng Tiền Vũ thấp giọng nói chuyện, đi hậu nha, Du Thiệu nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, tức giận bất bình hừ lạnh một tiếng.


“Đại nhân, ” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Tinh thần bới lông tìm vết tốt muốn tốt hơn tìm kiếm chân tướng của người, thật sự là để kẻ khác bội phục. Học sinh có cơ hội nhìn thấy thánh thượng, nhất định sẽ nói tốt vài câu cho đại nhân người.


“Người là một nhân tài.” Đỗ Cửu Ngôn nói.



Du Thiệu hai ba bước qua đây, cả giận nói: “Một mình tụng sư nho nhỏ như ngươi, khó tránh quá kiêu ngạo.”


“Một tụng sư nho nhỏ như ta, đại nhân sẽ không tất so đo. Không kiến thức, có thể lý giải.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


“Ngươi nói ai không có kiến thức?” Du Thiệu cả giận nói.


Đỗ Cửu Ngôn nhún vai, thấp giọng nói: “Đại nhân cường thế đoạt mũ như thế, mũ này nhường cho người đi.”


“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi chờ cho ta!”


“Đại nhân, người động thủ phải tốc độ chút, không thôi không có cơ hội nữa đâu.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người trừng mắt tất báo lòng dạ hẹp hòi, trên đời này không chỉ có một mình đại nhân người a.”


“Tái kiến, đi thong thả nga!”


Du Thiệu giận không kềm được, “Ngươi chờ, bổn quan nhất định phải tố tấu ngươi.”


Lúc nói chuyện, phất tay áo đi.


Đỗ Cửu Ngôn nói với Tề Đại Thanh: “Đại nhân, phái thêm chút người mang ba người bọn họ về đi.”


“Được!” Tề Đại Thanh chợt nhớ tới cái gì, thấp giọng nói với Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đan Đức Toàn mấy ngày nay có phải đang bận chuyện này hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đan bộ đầu không có tra vụ án này. Hắn đi làm chuyện khác.”


“Đại sự?” Tề Đại Thanh hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn ý vị thâm trường nói: “Nói sớm là xạo, sau này người lại nghe ta xạo!”


Tề Đại Thanh bật cười, “Nào có người nói mình như vậy.” Dứt lời, hắn phân phó người áp tải ba người Vương thị về phủ nha, lại từ Đại Lý tự điều tạm rất nhiều người, cùng nhau hộ tống.


Có Trương Man Tử ở trước, bọn họ không dám đại ý nữa.


Bookwaves.com.vn

Đỗ Cửu Ngôn ra ngoài, tất cả mọi người chưa có bỏ đi, Đỗ Cửu Ngôn liếc mắt liền thấy củ cải nhỏ ở trong đám người bán hạt dưa, và Quế vương đứng ở đường cái đối diện nói chuyện với mấy người Chu Tiếu.


“Lợi thế a, lần trước biện tụng rất sợ mất mặt cũng không tới, ngày hôm nay thế nào tới rồi.” Đỗ Cửu Ngôn hừ một tiếng, chỉ chớp mắt cười chào hỏi với mọi người.


Phạm lão tứ chọn đồ chơi làm bằng đường chen lên, “Đỗ tiên sinh người không có việc gì là tốt rồi, hách chết chúng ta, chúng ta thật cho rằng người tra sai vụ án nữa đó.”


“Đỗ tiên sinh làm sao có thể sai, là ngươi đần thấy không rõ mà thôi.”


“Ngươi thấy rõ ràng sao?” Phạm lão tứ nói.


“Ta thấy không rõ, nhưng ta tin tưởng Đỗ tiên sinh a. Hắn thông minh như vậy, không có khả năng sỏa hồ hồ chung vào trong cái bãy người khác thiết kế.”



Tất cả mọi người theo gật đầu, Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách ra ngoài.


“Đi phủ nha?” Quế vương hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Thẩm!”


Bả Tử theo đi ra, đoàn người ở trong vòng vây của mọi người đi phủ nha, củ cải nhỏ dẫn theo rổ nhỏ cười hì hì theo ở phía sau, vừa lấy tiền vừa cùng người mua nói chuyện phiếm.


Náo nhiệt không ngớt.


. . .


Tuyết chưa tan, nhưng phong cảnh ngoài cửa sổ cũng đã là bất đồng, một người vừa tắm rửa đi ra, tóc rối bù. Bên trong đốt bếp lò, nước trên lò phát sinh thanh âm ùng ục, người trước bếp lò bắt đầu pha trà.


Nhất thời một phòng tràn ngập trà hương.


“Vì sao sắc mặt không tốt?” Người tóc ướt ngồi xuống, bưng trà uống nói.


Người pha trà nói: “Ngay vừa rồi, Đỗ Cửu Ngôn chộp được mấy người Đậu Ngạn, án của Từ Điền Đỗ Cửu Ngôn căn bản không có trúng kế, không chỉ như thế, hắn còn khiển Bả Tử âm thầm điều tra, tìm được nơi ở của Đậu Ngạn.”


Thanh âm bất duyệt, cười lạnh nói: “Thật đúng là có thể nhịn!”


Người pha trà nói: “Ta bây giờ hoài nghi, có phải hắn đã cảm thấy được chúng ta tồn tại hay không. Người nói, hắn có thể bắt tay vào tra. . .”


“Sẽ không, hắn thông minh đi nữa, cũng không tra được chuyện khác.” Người uống trà nói: “Mấy người Đậu Ngạn dù là chịu không nổi hình phạt cung khai, bọn họ biết cũng rất ít.”


“Không tra được chúng ta.”


Người pha trà ngẫm lại cũng thấy đúng, “Chính là Đỗ Cửu Ngôn tương kế tựu kế trêu chọc chúng ta, để ta rất tức giận.” Lại nói: “Thảo nào lúc đó hắn biện tụng nhẹ nhõm như vậy, định án cũng định rất qua loa, ta cho là hắn không gì hơn cái này, không nghĩ tới hắn cư nhiên từ vừa mới bắt đầu đã biết.”


Từ cảm thấy đến xác định, nghi hoặc đến tương kế tựu kế, bất quá một hai ngày, quả thực không đơn giản.


“Vậy lại viết một kịch bản, lần này độ khó gia tăng chút.” Người uống trà thờ ơ nói: “Thú vị chút mới được, dù sao quá dễ dàng, người diễn hí như hắn, sợ rằng sắp không nhịn được nữa.”


Người pha trà hỏi: “Người có ý nghĩ?”


“Tạm thời còn không có, bất quá không vội, rất nhanh thì sẽ có.” Người uống trà nói: “Để người đi hỏi một chút tình huống ở trong tù của ba người, không được thì giúp bọn hắn một chút, dù sao ở bên trong cũng khó chịu.”


“Liền để người đi làm ngay.” Người pha trà mở rộng cửa ra ngoài, một trận gió mát lạnh chui vào, trong rừng truyền đến tiếng lá rụng.


—— lời nói ngoài ——


Mấy ngày nay có vé tháng hậu giúp ta tồn bưng, mấy ngày nữa ta sẽ khai đại hồng túi hảm vé tháng, các ngươi tái đầu!

Nhớ kỹ hắc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận