Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 490: VƯƠNG THỊ CUNG KHAI


Dịch giả: Luna Wong


Trong phủ nha, Đan Đức Toàn không ở, Tề Đại Thanh tự mình thẩm vấn, giam giữ cửa phòng thẩm vấn, khiển tất cả mọi người ra ngoài.


Vương thị và Đậu Ngạn cùng với Trang Kiều bị treo ở trên cái giá, đã trải qua một vòng thẩm vấn, ba người bị đánh ngất đi, rồi tỉnh lại.


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương cùng với Bả Tử ngồi ở một bên nhìn.


“Làm quan nhiều năm như vậy, còn thật chưa từng thấy qua ai có thể ở trong mấy vòng thẩm vấn, có thể ngâm qua được.” Tề Đại Thanh nói: “Hiện tại các ngươi thành thật nói rõ ràng, niệm tình các ngươi tình tiết không nghiêm trọng, cũng chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng, bổn quan có thể khinh xử.”


“Nghĩ kỹ, người sai sử các ngươi, chúng ta đã có đầu mối, các ngươi nói bất quá là cho chúng ta thêm một chút bằng chứng. Coi như ngày hôm nay các ngươi không nói, chúng ta cũng có thể tra được.”


“Bây giờ là cho các ngươi cơ hội tự cứu, mà không phải cần lời khai và tin tức của các ngươi giúp đỡ chúng ta tra án.”


Tề Đại Thanh nói: “Nói đi.”


Đậu Ngạn trẻ tuổi thân thể tốt, lúc này thần trí của hắn là thanh tỉnh nhất, nghe Tề Đại Thanh nói, hắn nói: “Tề đại nhân, chúng ta có khai người sai sử hay không, ngươi sẽ không tin đâu.”


“Còn hỏi nữa chúng ta vẫn là những lời này, hỏi tới hỏi lui có ý gì.”


Tề Đại Thanh không nhìn hắn, “Vương thị, ngươi nói.”


“Ta cái gì cũng không biết.” Vương thị mơ mơ màng màng nói: “Ta chỉ quen biết hai người bọn họ, người sau lưng ta căn bản không biết.”


Tề Đại Thanh cười lạnh một tiếng, nháy mắt ra dấu với người hành hình, người hành hình lập tức tiến lên, đánh Đậu Ngạn và Trang Kiều ngất xỉu.


Vương thị kinh ngạc nhìn mọi người.


“Các ngươi. . .” Nàng rất sợ, dù sao hiện tại loại tình huống này, không nằm trong dự liệu của nàng, nàng chưa từng chuẩn bị bị nghiêm hình thẩm vấn.


Tề Đại Thanh đang muốn nói, Bả Tử đứng dậy đi tới, “Ta thử một chút.”


“Ngươi thử.” Tề Đại Thanh nói.


Bả Tử đứng ở trước mặt Vương thị, nói: “Ngươi làm hết thảy, là vì hài tử?”



“Đúng, đúng vậy.” Vương thị nói.


Bả Tử nói: “Ngươi có biết ta là người như thế nào không?”


“Ngươi không phải bộ khoái?” Vương thị hỏi.


Bả Tử lắc đầu, “Ta không phải bộ khoái, cũng không có công chức.” Lúc nói chuyện hắn dừng một chút, nói: “Ngươi sợ Từ Điền thương tổn nhi nữ của ngươi, là bởi vì ngươi bảo vệ bọn họ đúng không?”


Vương thị gật đầu.


“Nhưng ngươi bây giờ làm thương tổn người ta bảo vệ.” Bả Tử thấp giọng nói ở bên tai Vương thị: “Nàng trong án kiện này, bị người mắng, bị người chửi bới, ta rất tức giận. Con giận này ta phải tìm người xả.”


“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Vương thị biết lời kế tiếp Bả Tử nói là nàng không muốn nghe.


Bả Tử nói: “Ngươi có thể thừa thụ nghiêm hình tra tấn, nhưng hài tử của ngươi không thể. Chuyện người của quan phủ người không làm được, ta có thể làm được!”


“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Bả Tử diện vô biểu tình, “Ta cũng không nói đùa với người khác, nhất là nữ nhân!”


Vương thị nhìn Bả Tử, rụt một cái, răng lắc lư sợ run nói: “Ngươi, ngươi làm sao có thể như vậy, bọn họ chỉ là hài tử.”


“Không liên quan đến ta, ta quan tâm đến sinh tử của bọn họ.” Bả Tử nói.


Hắn không nhìn nữa Vương thị, mà là xoay người muốn đi ra cửa.


Hai hài tử và phụ mẫu của Vương thị còn đang chờ ở hậu nha, hắn chỉ cần đi ra ngoài là có thể thấy hài tử.


“Ta nói, ” Vương thị kinh hô một tiếng, “Ta nói!”


Bả Tử quét nàng một mắt, một lần nữa ngồi trở lại bên người Đỗ Cửu Ngôn, không sợ hãi nhìn Vương thị.


“Nói!” Tề Đại Thanh rất kinh hỉ, không nghĩ tới Bả Tử cư nhiên cạy được miệng của Vương thị.


Đỗ Cửu Ngôn đầy mặt sùng bái nhìn Bả Tử, “Ngươi nói gì với nàng, thật lợi hại.”


“Hiểu chi dĩ động tình chi dĩ lý.” Bả Tử nói.


(Luna: Dùng tình cảm cảm động người, dùng đạo lý nói cho người hiểu)


Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, một chữ cũng không tin, “Bả gia, tình cảm của người phong phú như thế a.”


Bả Tử trừng nàng một mắt, không để ý tới nàng.


“Ta nói, ” Vương thị nói: “Tháng mười năm ngoái, ta có về nhà mẹ đẻ một lần, ở trên đường té lộn mèo một cái, trật chân. Sau đó Trang lão bá thấy được ta, hắn đỡ ta đến nhà hắn, còn hái thảo dược cho ta đắp, giúp ta tiêu sưng.”


“Thường xuyên qua lại ta và Trang lão bá liền quen biết. Hắn còn có một mạc nghịch chi giao, chính là Đậu Ngạn. Ba người chúng ta người bình thường ở dưới vách núi cùng nhau nói chuyện phiếm nói. Bọn họ thương tiếc ta, nói ta mỗi ngày bị Từ Điền đánh rất thương cảm, tương lai tìm cơ hội nhất định sẽ giúp ta báo thù.”


“Vì vậy buổi chiều mùng năm Từ Điền đánh ta, Đậu Ngạn tới tìm ta, nói với ta kế hoạch của hắn. Ta lập tức đồng ý.”


“Mấy ngày nay ta vẫn ở trong núi, không rõ ràng chuyện bên ngoài, thẳng đến đêm qua, Đậu Ngạn nói cho ta biết, nói ta sáng sớm hôm nay có thể đi ra, lại cho ta một tấm trạng chỉ, để ta đi ngăn cản cỗ kiệu của Du đại nhân, để Du đại nhân làm chủ cho ta.”


“Vốn có ta cho rằng chuyện mười ổn chín, thật không ngờ lại hoàn toàn bất đồng với ta suy nghĩ.”


Từ Điền không chết, mà nàng lại ngồi tù.


“Đậu Ngạn cũng không nói gì, cái kế hoạch này là ai nói cho hắn biết?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Vương thị có chút kinh ngạc, “Không phải tự hắn nghĩ sao?”


“Không phải!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi cũng biết Đậu Ngạn làm những thứ này, không phải là vì ngươi, mà là vì hãm hại ta không?”


Bookwaves.com.vn

Vương thị gật đầu, “Ta hiện tại đã biết.”


“Ta và Đậu Ngạn không quen biết, người tám cây gậy không thể cùng đánh. Hắn không có lý do gì phí hết tâm tư tính toán ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nên, sau lưng của hắn còn có người.”


“Người kia, mới là đầu nguồn của tất cả mọi chuyện!”


Vương thị mục trừng khẩu ngốc, “Ta, ta không biết.”


“Ngươi tỉ mỉ hồi ức, trên người của Đậu Ngạn nhất định có một chút đầu mối và chu ti mã tích.”



Vương thị nghĩ, lắc đầu, “Nghĩ không ra.”


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi có thể từng thấy một người tên là Hác Lâm, trên mặt hắn xâm chữ, rất dễ nhận.”


“Người này ta đã thấy.” Vương thị nói: “Có một lần ta qua bên kia tìm Trang Lão bá, nhìn thấy qua, trên mặt hắn xâm chữ, ta còn cảm thấy kỳ quái hỏi qua Đậu Ngạn.”


“Ngươi cũng biết, Hác Lâm đã chết, từ trong phòng của hắn tra được rất nhiều thứ về chuyện Trương Man Tử giết người, cùng với năm ngoái Thường Liễu mang tội giết người của Hàng gia ban người.”


Vương thị nghe hiểu, “Ý tứ của ngươi, Đậu Ngạn và Trương Man Tử giết người cũng có quan hệ?”


Chuyện của Trương Man Tử quá rung động, nên dù là bọn họ ở bên ngoài kinh thành, cũng đã nghe nói qua, huống chi, Trương Man Tử còn kém chút giết Trang Nguyệt thường đến thôn chơi.


“Đúng. Đậu Ngạn và Hác Lâm cùng nhau, bọn họ làm việc dưới tay cùng một người. Ngươi hiểu ý của ta chứ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Vương thị lắc đầu, “Ta không hiểu, sao đối phương muốn làm như vậy, này người chết đều. . . Đều rất thương cảm a.”


“Động cơ ta còn chưa biết, thế nhưng người này hắn điều khiển rất nhiều người trong đó bao quát ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi phải nói toàn bộ chuyện ngươi biết, cho chúng ta biết, bằng không, tương lai còn có thể có càng nhiều người vô tội bị chết. Trong này, cũng sẽ bao quát ngươi.”


“Ta?” Vương thị sợ run lên.


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Trương Man Tử và Thường Liễu bao quát Hác Lâm đều là tự sát, bọn họ như điên rồi vậy, không chút do dự đi tìm chết. Ngươi cũng muốn giống như vậy sao?”


Sắc mặt của Vương thị trong nháy mắt tái nhợt, trước lúc này, nàng quả thực ôm hẳn lòng phải chết.


Đậu Ngạn và Trang Kiều nói cho nàng biết, coi như là sự tình không có làm thành cũng không sao. Thế gian này đều quá hỗn loạn nhân tâm quá ác, mặc dù bọn họ nhỏ bé, nhưng chỉ cần làm một ít chuyện đủ khả năng, cũng là đang cống hiến cho thế đạo này. Cho dù chết, cũng đáng giá!


Nàng chưa từng có cảm giác mình vĩ đại và giỏi như thế, nhưng Đậu Ngạn nói xong, nàng rất kích động, hận không thể lập tức đi làm chút chuyện gì, sau đó đi tìm chết.


“Có phải hắn nói với ngươi, các ngươi đang thay trời hành đạo, vi giúp đỡ chính nghĩa mà nỗ lực hay không?”


Vương thị gật đầu.


“Có phải hắn nói với ngươi, có ân báo ân có cừu báo cừu, không nên lưu tiếc nuối cho mình. Bởi vì thư giải đạo bản thân, cũng là một loại quét sạch tạp nhạp thế gian, bởi vì các ngươi cũng thuộc về thế gian này hay không?”


Bookwaves.com.vn

Vương thị như trước gật đầu.


“Người làm sao mà biết được, người nghe được lời Đậu Ngạn nói với ta?”


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Hắn nói cho ngươi biết, khi ngươi bị khi dễ ngược đãi, nhất định phải nhẫn nại trước, sau đó mưu tính ra phương pháp tốt nhất có lợi nhất, một kích tức trúng.”


“Thế gian này không cần tha thứ, bởi vì ác nhân không xứng có được tha thứ, phải không?”



Vương thị gật đầu, “Đúng vậy, hắn nói hắn giúp ta tinh tế mưu hoa, hắn bảo ta tạm thời nhẫn nại trước. Nhẫn nại không phải tha thứ, nhẫn nại chỉ là để phản kích tốt hơn.”


“Hắn còn dạy ta nhẫn thế nào, còn dạy ta giết người có thể vô hình thế nào.” Vương thị nói: “Hắn nói có một loại độc dược, mỗi ngày ở rải phân lượng nhỏ như móng tay vào trong bát ăn cơm, nửa năm sau người này sẽ chết, hơn nữa một chút dấu hiệu trúng độc cũng không có, tất cả mọi người sẽ cho là hắn bệnh chết. Quan phủ tới đều không tra được!”


Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu, “Bọn họ có rất nhiều phương pháp giết người, nói cho ngươi biết chỉ là một phần nhỏ trong đó.”


“Nên, ngươi nhất định phải suy nghĩ kỹ một chút, Đậu Ngạn còn nói với ngươi cái gì?”


Vương thị nghĩ, trong đầu hồi ức các loại mấy tháng này ở trong nhà Trang Lão bá trải qua, “Đúng rồi, có một lần ta thấy Đậu Ngạn xem một phong thư, sau đó hắn lại hồi một phong thư, sau khi viết xong hắn nói hắn ra ngoài truyền tin.”


“Thế nhưng bên kia là vách núi, hắn ra ngoài tối đa thời gian uống cạn chun trà sẽ trở lại. Đã trở về rồi thư trong tay hắn đã gửi đi.”


“Ta cảm thấy, người viết thư cho hắn, khẳng định cũng ở gần vách núi.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, không cắt đứt lời của Vương thị. Vương thị lại nói: “Đúng rồi, trong nhà Trang Lão bá có một mật thất, ngay bên trong mễ hang, lấy mễ hang ra, bên trong có một cái động. Ta chưa từng xuống phía dưới, thế nhưng Trang Lão bá nói là chỗ hắn đặt đồ ăn mùa hè.”


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương còn có Bả Tử liếc nhau, Bả Tử nói: “Ta từng lục soát, nhưng không có di động mễ hang.”


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Còn nữa không?”


Vương thị lắc đầu, “Đã hết, bọn họ có việc cũng sẽ không nói cho ta biết, những thứ này đều là ta tự mình phát hiện.”


“Cảm tạ! Tương chờ án tử phá, Tề đại nhân sẽ y theo tình huống, khinh xử ngươi.”


Vương thị mắt chiếu sáng, “Thật, thực sự? Cảm tạ, cảm tạ!”


“Dẫn đi đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói với bộ khoái, tiểu bộ khoái cứu tỉnh Đậu Ngạn, đưa hắn và Vương thị cùng nhau dẫn theo ra ngoài, chỉ để lại Trang Kiều lớn tuổi.


Đậu Ngạn ở sát vách thụ thẩm.


“Ngươi một mực nói chủ sử sau màn, bổn quan cảm thấy kỳ quái, người này có mục đích gì, muốn dạy mọi người đi giết người nghịch phản sao?” Tề Đại Thanh nói: “Đối với hắn mà nói, những thứ này không có chút ý nghĩa nào.”


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân, người như Đậu Ngạn và Trương Man Tử như vậy, chúng ta không biết kinh thành có bao nhiêu người, bên ngoài có bao nhiêu người.”


“Cái đoàn thể này bao lớn, người phía sau màn khống chết tư tưởng của bọn họ tốt như vậy. Một ngày hắn có ý tưởng khác, sau đó quả và lợi ích, tuyệt không đơn giản là danh lợi có thể cân nhắc.”


Tề Đại Thanh ra một đầu mồ hôi, “Ý của ngươi là. . .”


—— lời nói ngoài ——


Vé tháng nhớ kỹ bưng, chờ ta hai ngày nữa khai đại hồng túi thời gian các ngươi tái đầu hắc. Sao sao đát!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận