Đại Tụng Sư


Q1- CHƯƠNG 491: CÀNG NGÀY CÀNG GẦN

Dịch giả: Luna Wong

“Mục đích vẫn là triều chính?” Tề Đại Thanh hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn nhún vai, “Người như vậy cái gì cũng không thiếu, trừ cái này ra ta nghĩ không ra hắn còn cần lợi ích gì.”

Tề Đại Thanh bắt đầu kích động. Ý của Đỗ Cửu Ngôn là người này kích động và nắm người trong tay vô số kể. Cái này ý nghĩa người này vung cánh tay hô lên rất có thể sẽ phát sinh bạo động, thậm chí ảnh hưởng đến cách cục của triều đình.

Người như vậy, chuyện lớn như vậy không có ai biết.

Mà hắn, hiện tại may được tiên cơ, đây biểu thị cái gì? Hắn gặp nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng có thể trở thành một bậc thang để hắn lên cao hơn.

Có phiêu lưu!

Nhưng là, phiêu lưu này chỉ phải xông, mặc dù là cuối cùng bỏ mình cũng nhất định truyền lưu thiên cổ, được thế nhân kính ngưỡng.

Trên chính đạo tất cả phiêu lưu đều phải hóa thành dũng cảm và năng lượng, cho mình, cho hậu bối, cho hậu lai nhân thiên thiên vạn vạn.

“Ngươi định làm gì?” Tề Đại Thanh hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn Quế vương, “Vương gia định làm gì?”

“Giết a, ” Quế vương nói: “Không thôi giữ lại năm mới làm thịt ăn ngon?”

Tề Đại Thanh nở nụ cười, chắp tay nói: “Hạ quan mặc cho vương gia phân phó.”

“Không sợ?” Quế vương đánh giá hắn. Tề Đại Thanh bất đắc dĩ cười khổ, “Trong kinh quan lớn vô số, hạ quan chính là một tri phủ, thật sự là không có lo lắng không sợ.”

“Lúc trước có nhiều đắc tội, mong rằng vương gia và Đỗ tiên sinh thông cảm nhiều hơn.”

Đỗ Cửu Ngôn không có gì để thông cảm Tề Đại Thanh, lại cười nói: “Đại nhân người khách khí.”

Do Bả Tử mang theo, ba người đi phòng nhỏ vách núi. Nơi này cách chỗ lần trước Hác Lâm trụy nhai không tính là đặc biệt xa, nhưng là lại rất bí mật, nếu như không chỉ ý đi tìm, rất khó phát hiện con đường này.

“Không tệ a, ” Quế vương đánh giá Bả Tử, “Loại địa phương này, ngươi đều có thể tìm tới.”

Bả Tử chắp tay nói: “Nhờ phúc của vương gia!”

“Không tốt!” Đỗ Cửu Ngôn chạy về phía trước, Quế vương và Bả Tử ngẩng đầu nhìn, liền thấy trong rừng mọc lên khói đặc, ba người chạy tới, phòng nhỏ đã bị lửa cháy mạnh thôn phệ, khói đặc cuồn cuộn bốc lên trên bầu trời cánh rừng, huân chim tước bốn phía giật mình, kêu sợ hãi liên tục.

Chớ nói vào nhà, chính là tới gần cũng không không được.

“Gọi người đến cứu hoả.” Đỗ Cửu Ngôn chung quanh nhìn, “Nơi này có nước không?”

Lửa quá lớn, nếu như tùy ý nó đốt, một hồi toàn bộ cánh rừng cùng cả một cái nũi đều có thể bị đốt.

Bả Tử gật đầu, “Đi xuống dưới mấy trăm bước có.”

“Ta đi gọi người, các ngươi đi bờ sông nghĩ một chút biện pháp.”

Ba người phân công nhau hành động, mang theo thôn dân phụ cận, cùng với bộ khoái phủ nha chạy tới và binh ngoài thành Quế vương điều tới, bận rộn đến nửa đêm mới đập tắt được hỏa hoạn lan tràn.

“Mọi người cực khổ.” Quế vương nói với mọi người: “Hôm nay dập lửa là công đức đại sự, bổn vương thay hoàng huynh thay bách tính trong kinh, đa tạ mọi người.”

Tất cả mọi người mệt chết đi, đều hành lễ, mang theo chậu thùng bản thân mang đến về nhà.

Bốn phía cắm cây đuốc còn chưa có tắt, Đỗ Cửu Ngôn một thân bẩn ô, mệt mỏi tựa ở trên cây khô đánh giá phế tích trước mắt, lạnh lùng thốt: “Suy tính thật chu đáo a, trước lúc chúng ta đến, hủy thi diệt tích nơi này.”

“Đậu Ngạn và Trang Kiều cùng với Vương thị an toàn không?” Quế vương hỏi.

“Chính là muốn bọn họ không an toàn!” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, phủi phủi quần áo, đi đến phế tích, Quế vương theo ở phía sau, nói: “Ngày mai trở lại đi, bên trong cũng sẽ không thể có phát hiện gì.”

“Quá bị động.” Đỗ Cửu Ngôn đứng ở trước phế tích, “Đối phương ở trong tối, muốn làm gì thì làm, chúng ta ở ngoài chỗ sáng vẫn bị hắn nắm mũi dẫn đi.”

“Mỗi một lần đều là bị động ứng phó.” Đỗ Cửu Ngôn trầm giọng nói.

Quế vương gật đầu, “Quả thực như vậy, để người tức giận.”

“Muốn chủ động thế nào?” Bả Tử hỏi: “Chờ Đan Đức Toàn trở về?”

Đỗ Cửu Ngôn không nói gì, “Án tử của Từ Điền, không có làm gì được ta, càng không có tặng người đầu cho Du Thiệu còn có Nhâm Duyên Huy, bọn họ hẳn là còn có hậu chiêu.”

“Hậu chiêu là cái gì chứ?”

Nàng tự lẩm bẩm, không nói gì thêm.

Ba người ở chỗ này đợi một hồi, trở về vương phủ nghỉ ngơi, sáng sớm ngày thứ hai, đi nha môn, Đậu Ngạn và Trang Kiều hoàn hảo hảo sống, Vương thị cũng không có không khỏe.

Bookwaves.com.vn

Tề Đại Thanh rất nhiệt tình đón bọn họ đến văn phòng của mình.

“Thân phận người chết Đậu Ngạn nói rồi, là dụ dỗ một cô nương, hắn lừa người tới nơi này. Nửa đêm hắn và Vương thị diễn trò ở trước mặt Từ Hồng cùng với Từ Yểu, để cho bọn họ tưởng lầm là Từ Điền trở về.”

“Sau đó, Vương thị tránh đi Tây sơn, hắn giết cô nương kia xong, vẫn đợi đến trời sắp sáng, có người qua đây, thả thi thể trong nước.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Lúc đó ta còn đang kỳ quái, vì sao thi thể sẽ trôi ở phía trên.”

Nàng cho rằng trong nước có băng, thi thể là nổi trên băng, sau này Đan Đức Toàn nói cho nàng biết, trong nước không có.

Đây là nghi điểm thứ nhất nổi lên trong lòng nàng.

“Ta đã phái người đi dụ dỗ, điều tra rõ thân phận.” Tề Đại Thanh nói: “Từ Điền có cần trả về hay không?”

Từ Điền không có chuyện, nên trả về. Đỗ Cửu Ngôn vẫn không nói gì, Quế vương nói: “. . . Nhốt thêm mấy ngày, nhìn không vừa mắt.”

“Được, vậy nhốt thêm thêm mấy ngày.”

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương từ nha môn đi ra, vừa tới cửa, liền thấy Vương Hán và Hàn thị mang theo hai hài tử đứng ở cửa, thấy nàng Vương Hán lôi kéo hai hài tử sẽ quỳ xuống.

“Có việc cứ nói, chúng ta không lòng vòng, trên mặt đất lạnh.” Đỗ Cửu Ngôn đỡ hai người, nói: “Là tới hỏi thăm chuyện phán hình Vương thị?”

Vương Hán gật đầu, “Sự tình đến nước này, chúng ta cũng thật không ngờ, thật sự là quá bất ngờ.”

Kỳ thực lúc đó bọn họ biết Vương Nha không có chết, trong lòng suy đoán rất nhiều có khả năng, nhưng cho rằng khả năng lớn nhất, chính là Vương thị bị người bắt đi. Lại trăm triệu thật không ngờ, hí này ra Vương thị cũng tham dự.

Đây quá ngoài dự liệu của bọn họ.

“Nếu như nàng không có tham dự giết người, ba năm lao ngục, biểu hiện tốt một ít có thể một năm rưỡi thì đi ra. Nếu như tham dự, từ tội đồng mưu nàng ít nhất là giảo giám hậu.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Án tử còn đang điều tra, tạm thời còn chưa có kết quả, các ngươi cũng không nên suy nghĩ bậy bạ. Tề đại nhân là quan tốt, sẽ không phán hình lung tung.”

Vương Hán rất tin tưởng Đỗ Cửu Ngôn, “Vậy, chúng ta đây lúc nào năng có thể gặp nàng?”

“Hai ngày nữa đi, hiện tại ai cũng không thể gặp nàng.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Vương Hán xác nhận, mang theo già trẻ hành lễ muốn đi, lại nghĩ tới lai cái gì, “Vậy Từ Điền có phải phải được thả ra rồi không?”

“Nhốt mấy ngày trước, phản chính lao phòng trống rất nhiều.”

Vương Hán đáp lời vâng, mang theo già trẻ đi.

“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người nói, người ở kinh thành phù hợp điều kiện của chúng ta, có ai?”

Quế vương nói: “Rất nhiều!”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, có địa vị, có học thức, có năng lực, không thiếu tiền còn rất chú ý có hàm dưỡng. . . người thứ nhất nàng nhớ tới, lại là Lỗ Chương Chi!

(Luna: Bậy bạ, Lỗ các lão sẽ không làm chuyện này, phản đối phản đối)

Đỗ Cửu Ngôn bật cười.

“Bởi vì ngươi không biết động cơ chân chính của đối phương là cái gì!” Quế vương nói: “Nên rất khó đoán.”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vương gia, người thực sự là càng ngày càng thông minh. Đây là cận chu giả xích đi theo ta, người thông minh rất nhiều.”

“Ta đây phải luôn theo ngươi.” Quế vương đắp bả vai của nàng, “Để ta thay đổi càng thêm thông minh mới được.”

Đỗ Cửu Ngôn run vai, nhưng là tay của hắn vững vàng đắp, bách tính đi ngang qua nhìn thấy bọn họ lộ ra mỉm cười thiện ý.

Điều này làm cho Đỗ Cửu Ngôn rất giận.

Bookwaves.com.vn

“Biện pháp gì!” Đỗ Cửu Ngôn rất khổ não, “Giờ này khắc này, ta có loại ý nghĩ cảm giác không đủ dùng.”

“Lẽ nào thông minh tài trí của ta , đều bị ngươi hút đi?”

Quế vương nhìn nàng, “Làm sao hút?”

“A, ta nghĩ đến một điển cố!” Đỗ Cửu Ngôn cười rất hèn mọn, trong lòng Quế vương giật mình một cái, lập tức cũng nghĩ đến điển cố rất ác tâm kia, “Câm miệng, Đỗ Cửu Ngôn.”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không câm miệng!”

“Ác tâm!” Quế vương hừ một tiếng, thấy nàng cười không mặt mũi không da, lại bỗng nhiên tới gần, ở bên tai nàng nói: “Ân, nếu như ngươi quá muốn, bổn vương có thể thử xem.”

(Luna: chớ hỏi ta là điển cố gì, bởi ta cũng không biết, bất quá ai biết có thể cmt bên dưới khai thông não của ta nhé, cám ơn nhiều)

Dáng tươi cười của Đỗ Cửu Ngôn cứng đờ nhìn Quế vương.

Quế vương cười ha ha.

“Thua thua!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ván này, người thắng a!”

Quế vương rất đắc ý, chắp tay đi rung đùi đắc ý.

“Đi, dẫn ngươi đi một địa phương.” Đỗ Cửu Ngôn đi ở phía trước hai người ở trong hẻm nhỏ của kinh thành, sau khi vòng vô số vòng, Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn, “Không ai chứ?”

Có người theo bọn họ.

“Ân, đã không có. Đi nơi nào?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đi nhà Trương Man Tử.”

Hai người từ sát vách leo tường vào nhà Trương Man Tử, Quế vương hỏi: “Tại sao lại tới đây?”

“Ta cảm giác, Đậu Ngạn và Trang Kiều cùng với Vương thị, cũng không có tiếp xúc trực tiếp với người kia, thế nhưng Trương Man Tử có.” Đỗ Cửu Ngôn đẩy cửa Trương gia ra, không ai thu thập và xử lý, trong phòng lộ ra một cổ khí tức âm trầm hủ bại.

“Dùng cái gì thấy rõ?” Quế vương hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thây khô của mẫu thân hắn. Lấy tu vi của Trương Man Tử, không ai tay bắt tay chỉ điểm, hắn không học được!”

“Nói như vậy, Thường Liễu cũng thế?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.

Thủ pháp giết người kỳ lạ như vậy, còn có lời trong miệng hai người bọn họ nói ra, cùng học thức với kiến thức ngôn từ của bọn họ, không ai dạy, là không thể nào biết.

“Có đạo lý.” Quế vương xốc đồ vật trong phòng Trương Man Tử lên tìm một lần, hắn nhìn Đỗ Cửu Ngôn ngồi chồm hổm dưới đất tìm đồ, hỏi: “Ngươi làm gì?”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương thị nói trong nhà Trang Kiều có một hố hầm ám cách, trong nhà Trương Man Tử có thể cũng có hay không?”

Nàng đẩy một ngăn tủ sát tường, Quế vương bắt đầu hỗ trợ, chờ đẩy ngăn tủ ra, phía dưới cũng không có ám cách hố hầm.

“Ta nghĩ đến một địa phương, ” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, đi nhanh qua sát vách, đây là gian phòng của mẫu thân Trương Man Tử, trong phòng có cổ mùi mốc meo mùi hôi. Đỗ Cửu Ngôn kéo rèm cửa sổ, trong phòng sáng một ít.

Nàng đứng ở trước giường chiếu, nhìn chằm chằm đánh giá trên giường.

“Có cái gì?” Quế vương hỏi.

“Mùi này, lần trước tới không có nồng liệt như vậy.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

“Trương Man Tử không ở, mùi tất nhiên sẽ nồng một chút.”

Đỗ Cửu Ngôn đi tới bên giường, đứng không nhúc nhích.

—— lời nói ngoài ——

Ngày hôm nay canh ba, sao sao đát! Ta đi ngủ, cảm giác giấc ngủ chưa đủ người, đầu óc tựu thay đổi rất bổn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui